Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 17



Thạch Trường An không nói một lời, biểu tình nghiêm túc, bộ râu xồm được cắt tỉa chỉnh tề theo hô hấp mà hơi hơi run rẩy. Nhiều diễn viên hưởng ứng nhận thử vai như thế, nhưng không có một người nào vừa ý.

Khương Tư Thuân cũng sàn sàn tuổi với Hoắc Dật, nhưng lại ra mắt sớm hơn anh. Hắn đã diễn qua không ít loại nhân vật, tuy nhiên dạng phim cổ trang chính thống được chế tác từ đài quốc gia này, cùng với các dạng phim truyền hình khác không có giống nhau. Đặc biệt là nhân vật Kê Khang này, không biết hắn có thể khống chế loại nhân vật phóng đãng lại mang nặng cảm giác lòng mang thiên hạ này không.

Lần thử vai này không cần hóa trang, càng thêm khảo nghiệm khả năng nhập tâm của diễn viên. Trong phòng thử vai, trừ bỏ Khương Tư Thuân còn có hai diễn viên nữa. Trình Gia Mục, Viên Đào Đào và Triệu Khang Nhạc song song ngồi chờ ở ghế nghỉ, nhìn Khương Tư Thuân diễn thử.

Nhân viên công tác hỗ trợ thoại của vai chính, bởi vì đã đọc thoại quá nhiều nên giọng đã có chút khó nghe: “Ta nghe nói Tư Mã đại tướng quân ngưỡng mộ tài hoa của tiên sinh, ít ngày nữa sẽ phái người thỉnh tiên sinh nhập sĩ, thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý sắp tới rồi nha!”

Giọng nói của Khương Tư Thuân đầy nhịp điệu, đọc từng chữ rõ ràng, nghe qua liền biết là xuất thân chính quy: “Đa tạ huynh trưởng chỉ điểm, Khang vô cùng cảm kích.”

Chờ người rời đi, Khương Tư Thuân lập tức phân phó ‘tiểu đồng’: “Thu thập đồ tế nhuyễn, lập tức xuất phát.”

‘Tiểu đồng’ cũng là một nhân viên công tác khác, đại khái là vì đã phải lặp lại quá nhiều, nửa sống nửa chết mà nói: “Tiên sinh, chúng ta đi đâu a?”

Khương Tư Thuân không hề chịu ảnh hưởng của hắn, vẫn duy trì cảm xúc như cũ, Thạch Trường An không tìm thấy điểm chê trách, gật gật đầu. “Đi nơi nào? Thiên hạ to lớn, nơi có thể trốn được Tư Mã Chiêu chính là chỗ Kê Khang ta muốn đi. Ngày xưa hưởng ân huệ của Tào Công, nay sao có thể lại đầu quân cho Tư Mã chi môn! Chẳng phải sẽ thành hạng tiểu nhân thay đổi thất thường sao? Huống hồ con đường làm quan chốn quan trường dơ bẩn khiến người buồn nôn, sao có thể so được với việc ẩn cư chốn núi rừng, cùng hẹn ước với các hảo hữu chí giao, cuồng ca túng uống tới thống khoái.”

Đây là một chuỗi lời thoại dài, nói ra thập phần sung sướng, tiết tấu cũng được nắm giữ rất tốt. Một màn biểu diễn của Khương Tư Thuân kết thúc, tổ đạo diễn cũng hiếm có mà lộ ra chút biểu cảm hài lòng. Thạch Trường An gật gật đầu, trong đó có một phó đạo diễn nói: “Rất tốt, khó trách Tiết Vũ cực lực đề cử với tôi, có vài phần danh sĩ không hám danh lợi, bên trong còn có chí khí đạm bạc.”

Ban bình phẩm đơn giản trao đổi ý kiến một chút, Thạch Trường An cũng nhàn nhàn đáp “Không tồi”. Tổ đạo diễn nhìn đạo diễn Thạch rốt cuộc cũng mở miệng, vội vàng khách khí mà kêu Khương Tư Thuân trở về đợi liên lạc. Xem ý tứ của bọn họ, tới đây người được chọn trên cơ bản cũng đã xác định.

Khương Tư Thuân hiển nhiên cũng cho rằng như vậy, lúc rời đi còn liếc mắt nhìn đám người Trình Gia Mục đang đợi mà cười nhạo một tiếng, nhún nhún vai rời đi.

Luận về danh khí, Khương Tư Thuân xem như người có khả năng thu hút khán giả nhất. Cho dù Thạch Trường An có gan dùng tân binh nhưng khả năng biểu diễn ấy, bất luận là Khương Tư Thuân có thiên phú như thế nào thì đã đi diễn nhiều năm như vậy, loại khí chất màn ảnh đã ăn vào máu này tân binh quả thực không so sánh được. Năng lực đọc thoại rất tốt, thực sự so với những người tới thử vai trước đó cách xa vài dặm.

“Phi, khoe khoang cái gì chứ.” Một diễn viên thuộc tổ khác đang đợi lên diễn nhỏ giọng nói lúc hắn rời đi. Viên Đào Đào nhìn bóng dáng hắn cũng ‘Phi’ một tiếng, an ủi Trình Gia Mục: “Không có việc gì, có thể nhìn thấy mặt đạo diễn Thạch cũng đã rất tốt rồi.”

Đổi lại là trước đây, nhìn thấy Khương Tư Thuân ngạo mạn như vậy Trình Gia Mục có lẽ sẽ muốn nói một tiếng thật tình. Cho dù sau đó bọn họ dần dần trở mặt, anh vẫn như trước cảm thấy là người này quá thẳng thắn nên mới dễ đắc tội người khác. Ngay cả tiểu nha đầu Đào Đào kia cũng nhìn ra hắn không phải dạng tốt đẹp gì, mình quả thật quá sơ suất.

Kỹ thuật diễn xuất của Khương Tư Thuân đích xác không tồi, đó là người cậu từng cầm tay dạy dỗ, nhưng bản lĩnh của sư phụ còn chưa có học xong đã vội vã tự lập môn hộ, tự nhiên không phải là đối thủ của cậu. Trình Gia Mục vỗ vỗ đầu Viên Đào Đào: “Hắn khoe khoang không được bao lâu đâu.”

Phía sau Trình Gia Mục còn có bốn, năm người. Luận về danh khí, luận về kinh nghiệm không một ai so được với Khương Tư Thuân. Tổ đạo diễn đã cơ hồ ôm tâm tư ‘Nhanh nhanh kết thúc, sớm kết thúc công việc một chút’.

Nhân viên công tác diễn phụ cho vai chính tựa hồ cũng lĩnh hội được ý tứ của nhóm đạo diễn, giống như thấy được ánh rạng đông tan tầm, tinh thần nhanh chóng dâng cao mà đọc ra lời thoại: “Ta nghe nói Tư Mã đại tướng quân ngưỡng mộ tài hoa của tiên sinh, ít ngày nữa sẽ phái người thỉnh tiên sinh nhập sĩ, thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý sắp tới rồi nha!”

Trình Gia Mục cười nhẹ vài tiếng, ánh mắt giãn ra: “Đa tạ huynh trưởng chỉ điểm, Khang vô cùng cảm kích.” Mấy chữ ngắn ngủi từ miệng cậu nói ra lại là một phen vô ý nhị.

Chỉ một câu này đã khiến cho nhóm giám khảo trước mắt sáng ngời, đúng rồi, Kê Khang này phóng đãng tới không kìm chế nổi. Ấn theo hiện nay thì chính là người dám nói dám làm trên weibo đại V, tuy rằng đích xác là lòng mang thiên hạ, nhưng một thân chính khí quá mức ưu quốc ưu dân này lại là người không chút ý tứ.

Nhân viên công tác tựa hồ cũng đã chịu ảnh hưởng, trong giọng nói không tự chủ được mà mang theo điểm cung kính: “Tiên sinh, đi nơi nào a?”

“Đi nơi nào? Thiên hạ to lớn, nơi có thể trốn được Tư Mã Chiêu chính là chỗ Kê Khang ta muốn đi.” Trình Gia Mục nhắm mắt tạm dừng một chút, làm như nhớ tới cố nhân: “Ngày xưa hưởng ân huệ của Tào Công, nay sao có thể lại đầu quân cho Tư Mã chi môn! Chẳng phải sẽ thành hạng tiểu nhân thay đổi thất thường sao?”

Cậu rất tự nhiên mà làm một động tác run ống tay áo, tuy rằng đang mặc trang phục bình thường, nhưng cái giơ tay nhấc chân kia cực kỳ giống với động tác mặc áo rộng tay dài của danh sĩ Ngụy Tấn. Ngữ điệu của cậu vừa chuyển, lại khảng khái nói: “Huống hồ con đường làm quan chốn quan trường dơ bẩn khiến người buồn nôn, sao có thể so được với việc ẩn cư chốn núi rừng, cùng hẹn ước với các hảo hữu chí giao, cuồng ca túng uống tới thống khoái.” Trong giọng nói tràn ngập cảm giác hào phóng khoái ý.

Trình Gia Mục biểu diễn xong, hướng về phía giám khảo mà hơi cúi mình vái chào. Mấy phó đạo diễn kia vẫn duy trì biểu tình kinh hỉ, trong đó một người cầm tư liệu trong tay nói: “Cậu gọi là Trình Gia Mục ư, chính là người mà Khổng giáo sư đề cử a!” Một người khác nói: “Khó trách, tuổi còn trẻ mà năng lực đọc thoại lại thâm hậu như vậy, thật khó có thể tin nổi.”

Thạch Trường An cũng gật gật đầu, râu xồm giật giật tựa như đang cười. Trình Gia Mục chú ý tới ông ấy làm một cái ký hiệu ở phía sau tên mình.

Vẫn như những người trước trở về đợi liên lạc, cậu biết đó là bài của các đạo diễn kịch bản. Cho dù đã có quyết định thì vẫn muốn kéo dài một chút, kêu mấy người về mà chờ, ra vẻ trịnh trọng. Vai diễn này, ít nhất phải chờ tới đêm trước ngày khởi động máy, làm cho nhóm tiểu diễn viên này cũng không dám nhận vai diễn khác.

Trên đường trở về Viên Đào Đào miệng không ngừng nói: “Trình Gia Mục anh thật là lợi hại, em còn tưởng là Khương Tư Thuân kia thắng chắc rồi. Xem bộ dạng không coi ai ra gì của hắn kìa, thật tiếc là không thấy được lúc hắn bị vả mặt hahaha.”

Trình Gia Mục giống như không để ý mà nói: “Em không thích Khương Tư Thuân sao?”

Viên Đào Đào vẻ mặt kỳ quái nói: “Em vì sao lại thích hắn?”

Trình Gia Mục: “A, không có gì, giống như nhiều nữ sinh ngoài kia đều thích hắn đó, khả năng là vì đẹp trai đi.”

Cô lập tức nói: “Em mới không thích hắn, xấu muốn chết.”

Triệu Khang Nhạc: “Phốc.”

Viên Đào Đào: “Cười cái gì, vốn dĩ là rất xấu! Cùng… So sánh với anh cũng thấy xấu vô cùng!” Trình Gia Mục: “….. Cái gì mà cùng cơ, em định nhắc tới ai?” Viên Đào Đào: “Anh quản cái gì.”

Tuy vậy, Viên Đào Đào lại nhanh chóng lâm vào hồi tưởng đoạn thử vai vừa rồi: “Kỹ thuật diễn xuất của anh thật giỏi a, vừa rồi tuy còn chưa thay quần áo, nhưng anh vừa mở miệng một cái em liền cảm giác giống như… Xuyên qua! Tựa như trở về trăm ngàn năm trước, anh biến thành đại soái ca siêu cấp cá tính Kê Khang.”

Trình Gia Mục cười cười tiếp nhận lời khen ngợi của cô, cậu rất hưởng thụ chuyện được em gái khích lệ. Đã bao lâu rồi cậu không cùng em ấy bình thản mà nói chuyện phiếm như vậy? Nói ra thì, trọng sinh cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Ngoài dự đoán chính là, Trình Gia Mục rất nhanh đã nhận được điện thoại từ đoàn phim “Tư Mã Chiêu”, hơn nữa còn hẹn nửa tháng sau bắt đầu tới tổ quay phim. Triệu Khang Nhạc và Viên Đào Đào đều vô cùng vui sướng, Trình Gia Mục tựa đầu vào lưng ghế ngồi, lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng.

Dường như bắt đầu tốt đẹp hơn rồi, nếu nói ‘trọng sinh’ là một kịch bản, vậy thì cậu muốn mỗi một cảnh đều phải diễn tới viên mãn. So sánh với đời trước một mình gập ghềnh phiêu bạt, vì cần tiền gấp mà phải diễn tử thi, diễn vai quần chúng, kháng camera, việc nặng việc dơ gì cũng phải trải qua.

Mà một đời này, mọi việc đều tiến triển đến thập phần thuận lợi hơn nữa còn thần tốc mà tiến. Cậu sẽ không tha thứ cho những kẻ đã hại mình, cũng muốn đời này sống thật tốt, em gái cũng đã trưởng thành. Đời này cậu không cần phải vì người khác mà nhọc lòng, mệt nhọc, cậu có lòng tin sẽ đem ‘kịch bản hoàn mỹ’ này từng bước từng bước mà suy diễn, nỗ lực hướng đến một happy ending cho chính mình.

Đêm trước ngày bắt đầu quay “Tư Mã Chiêu”, Trình Gia Mục nhận được thông cáo từ đoàn phim “Lấn Ma Ký”, là chương trình truyền hình “Khiêu chiến sung sướng” của đài Sơn Trúc. Đây là một tiết mục giải trí có ratings rất cao, thông thường một tập sẽ mời khoảng ba đến bốn tổ khách mời, đoàn phim “Lấn Ma Ký” chính là một tổ trong số đó. Hiện tại đã đóng máy, bản quyền chính lại bán cho đài Sơn Trúc cho nên theo lệ thường, trạm tuyên truyền đầu tiên cũng là nơi này.

Trình Gia Mục bởi không có công ty hỗ trợ về mặt kinh tế, càng không có người đại diện, trợ lý cho nên trang phục đều do đoàn phim cung cấp. Trang phục màu trắng đơn giản lại sạch sẽ, tóc được xịt keo cố định, trên mặt cũng chỉ nhàn nhạt mà phác một chút phấn rồi đánh khối. Nhìn tràn đầy khí khái thanh xuân của thiếu niên, cùng với vai diễn một nhân vật âm ngoan, bi tình hình thành một loại cảm giác tương phản mãnh liệt.

Tuy quay ở truyền hình Sơn Trúc nhưng sẽ phát sóng ở đế đô, chuyện này cũng không có gì lạ, rất nhiều đài địa phương hoặc là đài truyền hình tư nhân, studio đều tọa lạc tại đế đô. Một là tương đối thuận tiện cho việc mời các minh tinh tới, hai là cơ sở, phương tiện ở nơi này tương đối hoàn thiện.

Nhưng mà nhiều studio đều tương đối nhỏ, cảnh tượng trong TV nhìn qua rất lớn và xinh đẹp nhưng thực tế sân khấu rất nhỏ. Khán giả còn phải ngồi ghế gấp, xếp sát vào cho có vẻ nhiều người, khoảng cách giữa người xem tại hiện trường cùng khách mời và MC rất gần, mọi cảm xúc đều dễ dàng bị nhìn thấy.

MC còn phải đóng hai vai bay tới bay lui, một hơi nói liền vài kỳ sau đó lại nghỉ ngơi. Tuy nói vậy nhưng thật ra studio của “Khiêu chiến sung sướng” khá lớn, ban đầu MC sẽ trò chuyện hâm nóng bầu không khí. Trừ bỏ việc trấn an những người xem đang đợi bên ngoài, thì mục đích chủ yếu là để người xem vỗ tay hoặc là cười to. Bởi mục đích quảng bá cho nên những tư liệu sống đều có thể thông qua cắt nối, biên tập mà sử dụng, chỉ là đoạn MC giao lưu này sẽ không phát sóng.

Lúc này đám người Trình Gia Mục đã chuẩn bị tốt để lên đài, đợi một tổ khách quý xuống sân khấu, lúc này MC sẽ đọc một đoạn quảng cáo.

Sau khi cảm tạ các doanh nghiệp tài trợ, tiếng đạo diễn nhắc nhở qua tai nghe của mọi người: “Mời tổ tiếp theo làm tốt chuẩn bị để lên sân khấu, cảm ơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.