– Ngươi hét cái gì mà hét!
Giữa thanh thiên bạch nhật hắn cứ hét lên như thế rồi sẽ có người bảo hắn đẹp mà khùng cho xem.
– Không phải tại nàng luôn trái lời ta sao?
Hắn gằn giọng. Đã nói với nàng là chờ hắn vậy mà còn dám bỏ đi trước, coi thường lời nói của hắn, hắn không tức mới lạ.
– Trái lời? Ta nói cho ngươi biết, ta chưa từng nghe lệnh ai một lần nào trong đời, không ai có quyền ra lệnh cho ta làm bất kì điều gì cả, kể cả ngươi cũng vậy. Mà nếu ta nhớ không lầm thì ngươi chỉ nói là sẽ quay lại chứ không bảo bọn ta phải chờ.
Hắn nghe vậy mới nhớ ra. Đúng là hắn chưa hề bảo nàng phải đợi hắn quay lại, hắn đã trách lầm nàng rồi.
– Thu Nguyệt, ta…
– Vân muội, Lãnh công tử, chúng ta đi! Lễ hội sắp bắt đầu rồi.
Nàng dạo này đã quá buông lỏng rồi, hắn lại dám dở cái giọng đó ra với nàng, chạm vào điều tối kị của nàng. Nàng thề sẽ không nói chuyện với hắn nữa.
Nàng giận dữ quay đi, Lãnh Vân và Lãnh Dạ hình như cũng đồng tình với phản ứng của nàng nên không nói gì đi theo sau.
Mặc Lai Hy hối hận, tự trách mình quá nóng nảy đã tức giận với nàng.
Sao hắn lại có thể quên nàng rất ghét bị người khác ra lệnh được cơ chứ? Nàng chắc chắn là ghét hắn rồi, sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn như lần trước nữa. Hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn vứt hai xâu hồ lô kia xuống đất rồi đuổi theo phía sau.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hội hoa đăng chuẩn bị diễn ra, mọi người cả nam nhân lẫn nữ nhân đều cầm trên tay những chiếc đèn hoa đăng, một số người thì đứng bên hồ thả đèn, khung cảnh ồn ào, háo hức khác hẳn với ban ngày.
– Bên đó đang làm gì vậy?
Nàng chỉ về phía trúc đài giữ hồ đang được trang trí cẩn thận.
– Nơi đó là dành cho các cô nương biểu diễn. Chỉ những ai đăng kí thì mới được.
Lãnh Vân thích thú nói.
– Có phải muội cung biểu diễn không?
– Sao tỷ biết?
– Đoán mò thôi! Đăng kí ở đâu vậy?
– Tỷ cũng tham gia sao? Tốt quá! Hay là hai chúng ta cùng biểu diễn?
– Cũng được! Vậy đi thôi!
Nàng và Lãnh Vân kéo nhau đi đăng kí rồi chuẩn bị cho tiết mục.
Lãnh Dạ đi đến bên bờ hồ, mong chờ được xem màn biểu diễn của nàng. Mặc Lai Hy luôn giữ khoảng cách ở phía sau cũng tiến đến gần.
Lễ hội chính thức bắt đầu, từng cô nương một lên biểu diễn, người nào người nấy cũng nhan sắc ngời ngời. Nào là đánh đàn, ca múa, làm thơ, vẽ tranh,…
Nam nhân ở bên hồ reo hò không ngớt, mỗi năm chỉ có một lần nên mọi người kéo đến rất đông.
Lãnh Dạ chờ mãi không đến tiết mục của nàng mất dần kiên nhẫn. Mặc Lai Hy bình tĩnh hơn vì hắn đã trực tiếp thấy tài nghệ của nàng ngày đầu gặp mặt rồi.
Bỗng đèn đuốc xung quang vụt tắt, bầu trời tối đen như mức, ba hồi trống vang lên.
– Tùng…tùng…tùng!
Cả sơn trang sáng rực lên, những chiếc đèn hoa đăng được chiếu sáng thả lên đầy bầu trời và xuống khắp hồ.
Từ phía trên cao, một nữ nhân huyết y đeo mạn sa hạ xuống trúc đài như tiên nữ hạ phàm. Trên trúc đài xuất hiện thêm một vị hồng y cô nương xinh xắn, đáng yêu cầm một cây đàn gảy lên một khúc rung động lòng người.
Giữa ánh sáng chói lóa và quang cảnh tuyệt đẹp của những chiếc đèn hoa đăng, một nữ nhân không thấy rõ dung mạo. Nàng múa một vũ khúc tuyệt đẹp. Sa y lượn lờ như mơ như ảo, huyết y phiêu diêu, lơ đễnh.
Dung nhan kiều diễm như ẩn như hiện, quỷ mị không ngờ, tưởng chừng bóng dáng mờ ảo kia sẽ bị cuốn đi mất bất cứ lúc nào.
Tay ngọc theo vũ điệu mà di chuyển, eo nhỏ theo tiết tấu mà xoay, tựa như yêu tinh nữ vương, cả thiên địa đều lu mờ trước mỗi bước nhảy của nàng. Mỗi bước chân của nàng mang theo hàng ngàn cánh hoa, khiến những bông hoa sen trong hồ cũng phải nở.
Tóc của nàng theo gió tung bay, che đi nửa khuôn mặt càng khiến dung nhan của nàng thêm phần thần bí. Bông hoa mẫu đơn đỏ rực điểm xuyến trên mái tóc đen huyền. Nàng say mê vũ như cả thiên địa chẳng có thể chuyển dời lực chú ý của nàng sang nơi khác.
Mặc Lai dù đã nhìn nàng múa một lần nhưng vẫn không tránh khỏi thất thần.
Lãnh Dạ giờ đây trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn đã biết rằng hắn thực sự đã bị nàng mê hoặc.
Vũ điệu kết thúc, hai nữ nhân xinh đẹp đó cũng biến mất không để lại đấu vết. Mọi người xung quanh vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ chưa tỉnh lại, họ không biết nữ nhân đã múa là ai nhưng họ có thể nhận ra vị cô nương đánh đàn chính là tiểu thư Lãnh Vân của Lãnh gia.
Một bàn tay chọc chọc cánh tay của Lãnh Dạ. Hắn quay sang thì thấy nàng và Lãnh Vân đang cúi xuống dấu mặt.
– Chúng ta đi thôi!
Hắn biết điều kéo theo Mặc Lai rời khỏi.
– Điệu múa vừa rồi của tỷ là gì vậy? Nó đẹp thật!
Lãnh Vân nhìn nàng ngưỡng mộ. Nàng ta biết nàng không phải là một nữ nhân bình thường nhưng không ngờ nàng lại tài như vậy.
– Đó là ‘Bạch trữ vũ’
– ‘Bạch Trữ vũ’? Ta nghe nói có một bài thơ cổ nói về điệu múa này.
Lãnh Dạ nói xen vào. Còn Mặc Lai Hy tiếp tục giữa im lặng từ đầu đến cuối.
– Nói đến điệu múa này thì người ta sẽ liên tưởng đến bạch y, nhưng tại sao nàng lại mặc huyết y?
– Mặc bạch y vào một dịp như thế này không phải sẽ khiến cho người ta nghĩ đó là điềm xấu sao? Đôi khi cũng phải thay đổi một chút để có không khí hơn.
– Nàng nói cũng đúng.
– Đó là đương nhiên.
Hai người trò chuyện cười nói vui vẻ hoàn toàn gạt hai người còn lại sang một bên.
Lãnh Dạ phát hiện ra nàng rất thích nghiên cứu độc dược và võ công, đọc Cầm phổ, thích chu du tứ phương. Không ngờ hắn và nàng lại có nhiều điểm chung như vậy.
Nàng còn nhờ hắn dạy võ công, hắn dĩ nhiên sẽ lập tức đồng ý vì như thế hắn sẽ có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh nàng.
Mặc Lai Hy vô cùng ghen tỵ với Lãnh Dạ. Nếu hắn không nói những lời kia thì người lúc này đứng bên cạnh nàng phải là hắn.
Hắn cũng đã nhìn ra được tình yêu đối với nàng trong mắt của Lãnh Dạ nên lo lắng không thôi, dù có là ân nhân của hắn thì hắn cũng sẽ không tha thứ.
Bốn người đi dạo thêm một lúc lâu rồi mới quay trở về.