– Thu nguyệt, nàng nhìn xem, đến chân đỉnh núi Vân Sơn rồi.
Nàng kéo rèm che lên, không khí trong lành lập tức ùa vào. Nàng ngẩn ngơ. Núi Vân Sơn hùng vĩ quá! Mười bảy năm ở trong cốc, nay mới có dịp ra ngoài, thật là tốt.
– Thích không?
Mặc Lai Hy ôn nhu hỏi. Kẻ như hắn mà cũng dịu dàng thế sao?
Hắn mặc một bộ huyết y trùng với nàng, cả hai nhìn như tân lang và tân nương chuẩn bị thành thân vậy. Nàng không thích tí nào!
Nàng máy móc gật đầu. Hắn liền cười nói:
– Vậy sau này chúng ta sẽ thường đến đây chơi, ta sẽ cho người làm một ngôi nhà ở đây, hai ta sẽ như một cặp vợ chồng bình thường.
Nàng nhướng mày nhìn hắn. Kẻ như hắn mà cũng có suy nghĩ như vậy sao?
– Dừng chân tại đây đi! Ta muốn ngắm cảnh một lúc.
– Theo ý nàng.
Đoàn kiệu dừng lại tại cánh rừng dưới chân đỉnh núi.
Nàng trợn mắt nhìn động tác của Mặc Lai Hy. Hắn chất đống củi lên, nhanh nhẹn đánh lửa. Rất thuần thục!
– Ngạc nhiên sao? Ta sống lưu lạc, thời gian ở bên ngoài còn nhiều hơn trong phủ. Sống đạm bạc quen rồi, những việc này phải tự mình làm thôi.
Hắn cười cay đắng, nàng bỗng cảm thấy đồng cảm với hắn. Hắn sống nội tâm hơn nàng nghĩ.
Nàng vô thức nắm lấy bàn tay của hắn, như muốn truyền cho hắn thêm sức mạnh.
Hắn nhìn nàng ngạc nhiên, nhưng tay nàng…rất ấm, hơi ấm đầu tiên trong đời hắn nhận được.
– Thu Nguyệt, nàng không phải là đã yêu ta rồi chứ? Ta biết sức hút của mình nhưng không ngờ…
Hắn tặc lưỡi lắc đầu, miệng cười gian xảo nhìn nàng.
Nàng hoàn toàn rút lại ý nghĩ vừa rồi, hắn đúng là một tên biến thái không hơn không kém.
– Ta đi dạo!
Nàng tức giận buông một câu rồi rời đi. Hắn nhìn theo nàng cười hạnh phúc.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
– Rộng thật! Không cẩn thận thì sẽ đi lạc ngay!
Càng đi sâu vào trong rừng thì cây cối càng rậm rạp, gần như không có chút ánh sáng.
– Ủa! Đây là…?
Nàng dẫm phải một vật gì đó cứng, cúi xuống cầm lên xem. Đây không phải là tấm lệnh bài mà hắn để quên chỗ nàng sao? Nàng vẫn luôn mang nó bên mình thì tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Không lí nào hắn ta lại…
– Ngươi sao lại ở đây?
Nàng lên tiếng hỏi, đồng thời một bóng đen thình lình vụt đến trước mắt nàng. Đúng là tên thích khách mắt tím đêm đó! Tiếc là hắn vẫn bịt mặt lại.
– Bám theo ngươi.
– Tại sao?
– Vì ta thích.
Hắn trả lời như chuyện này là đương nhiên, nàng không thể nào hiểu nổi hắn.
– Ta…vẫn chưa biết tên ngươi.
Hắn im lặng một lúc như đang chần chừ không muốn cho nàng biết.
– Ngươi không muốn nói cũng không sao.
– … …..
– Bỏ qua chuyện đó đi vậy.
-… ……
– Tấm lệnh bài này là của ngươi?
Nàng lấy lệnh bài ra đưa cho hắn, hắn gật đầu nhận lấy nhưng vẫn không nói gì.
– Ngươi từ đâu mà có?
– … …..
Sắc mặt của hắn bỗng trầm xuống, bóp chặt lệnh bài trong tay.
– Thứ lỗi! Ta tò mò quá nhiều rồi!
Nàng không biết nói sao với tên này, hắn là kẻ kì lạ nhất nàng từng gặp, nhưng như vậy nàng càng muốn hiểu hắn hơn.
Hắn đột nhiên lôi trong ngực ra một thứ đưa đến trước mặt nàng.
– Cho ngươi.
Nàng nhìn thứ hắn đang cầm. Oa, là một con thỏ trắng rất dễ thương, nhìn vào chỉ muốn cắn một cái.
– Cho ta?
Nàng nhận lấy nhưng miệng vẫn hỏi. Là muốn chắc chắn lại hay là muốn nghe hắn nói chuyện?
– Ừ!
– Đa tạ!
Con thỏ trắng cầm vào rất mềm mại như một quả bóng lông trắng vậy. Quả bóng lông…đúng rồi…
– Ta sẽ gọi ngươi là Mao Ngọc.
Nó dường như rất thích, dụi dụi cái đầu vào tay nàng. Nàng thấy nhột nhưng vẫn sung sướng cười.
Hắn thấy nàng vui vẻ thì không hiểu sao cũng vui theo, hắn đã nở một nụ cười mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
– Ta phải đi đây.
Hắn định rời đi thì bị nàng kéo lại.
– Khoan đã! Liệu ta có thể…gặp lại ngươi không?
– … …
Hắn lại lấy trong người ra một chiếc còi nhỏ đưa cho nàng.
– Thổi chiếc còi này ta sẽ đến…bất kì lúc nào.
Hắn chính thức rời đi nhưng để lại cho nàng một câu khiến nàng bật cười.
– Ta tên Tử Long!
Hắn ta…đáng yêu thật!
Nàng thích thú ôm Mao Ngọc về khoe với Mặc Lai Hy.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
– Ngươi xem có đáng yêu không?
Nàng giơ Mao Ngọc trước mặt Mặc Lai Hy, hắn nhíu mày.
– Nàng tìm được nó ở đâu?
– Trong rừng.
Còn lâu nàng mới nói là được tặng, hắn mà suy diễn là nàng hồng hạnh xuất tường thì…
Hắn nghi hoặc. Con thỏ trắng này không phải chỉ xuất hiện trên núi tuyết thôi sao? Tại sao lại xuất hiện trong khu rừng này.
Nhưng nhìn đến nàng chỉ chăm chú ôm ấp cục lông đó mà vứt hắn sang một bên thì hắn ngang nhiên nổi cơn ghen.
– Thu Nguyệt, nàng không được thích cục lông đó hơn ta đâu đấy!
Nàng vẫn không nhìn hắn một lần.
– Nó tên Mao Ngọc, không phải là cục lông.
– Chỉ là một con thỏ thôi mà!
– Có tên thì phải gọi. Làm sao biết được trên đời này có bao nhiêu con thỏ trắng!
– Nàng….
– Thôi! Chúng ta tiếp tục khởi hành.
Nàng hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, ôm Mao Ngọc vào trong kiệu. Hắn ở bên ngoài mặt mày nhăn nhó nhưng cũng phải lên theo.
Họ lại tiếp tục khởi hành đến Kim Quốc.