Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Chương 54: Thần tình ái và thần tài (một)



An Lâm Lâm tìm được cảm giác an toàn trong lòng mẹ, sau khi khóc đủ liền hưng phấn kể lại quá trình anh dũng vượt qua mọi cửa ải của mình.

Lúc này cô bé đã được An Nhiên và Tô Nam mang lên xe taxi, chạy về địa điểm mẹ Tô đã đặt trước. Cô bé ngồi trên đùi An Nhiên, đôi tay béo múp míp say mê vuốt ve bộ ngực của An Nhiên, cái mông xê dịch về phía Tô Nam, “Ba Tô, giúp con lấy socola trong túi.”

“Được.” Tô Nam lấy ra hai cái, “Đủ chưa?”

“Lấy nữa ạ.” An Lâm Lâm không muốn buông tay ra, uốn éo người móc móc trong túi, lấy ra một bọc lớn socola bọc bằng giấy vàng kim như những nắp bình lớn nhỏ, đắc ý đưa ra cho An Nhiên nhìn, “Mẹ, những thứ này đều là con thắng được. Con có rất nhiều.” Cô bé bóc ra một cái đưa đến miệng An Nhiên, “Mẹ xem, trên mặt còn có hoa, là 12 chòm sao, ăn cực kỳ ngon, còn có nhân bên trong nữa.”

An Nhiên cắn một cái, chóp mũi cọ nhẹ trên mặt cô bé, “Ăn ngon thật, vừa ngọt lại vừa thơm.”

An Lâm Lâm đắc ý cười híp mắt, lại đưa cho Tô Nam, “Ba Tô cũng ăn đi.”

Tô Nam nhìn dấu răng An Nhiên lưu lại trên miếng socola, mất tự nhiên mà hắng giọng một cái.

“Đúng rồi, bảo bối,” An Nhiên lấy socola trong tay con gái ra, nhẹ nhàng bóp miệng của cô bé, “Há miệng cho mẹ xem một chút, ăn nhiều đồ ngọt như vậy có sâu răng hay không?”

“A ——” An Lâm Lâm nghe lời há to miệng, “Không có đâu, Lâm Lâm mỗi ngày đều đánh răng hai lần, bác sĩ thỏ còn nhổ đi một cái răng bên trong, chú ấy còn lấy đi 2 viên socola của con, nói là tiền khám bệnh.” Tay cô bé chỉ vào trong miệng, “Cái này.”

Miệng cô bé há ra quá to, vừa nói nước miếng liền chảy ra, An Nhiên vội xoa cho cô bé một chút, kinh ngạc nhìn chỗ rãnh thiếu mất cái răng của cô bé, “Lại rụng một cái? Mấy ngày này không nên ăn kẹo nữa.” An Nhiên hôn nhẹ con gái, “Bảo bối ngoan, lại lớn hơn rồi.”

“Dạ,” An Lâm Lâm gật đầu một cái, cố gắng giữ để không chảy nước miếng, “Mẹ con có thế ngậm miệng chưa ạ?”

Tô Nam “Xì” một tiếng bật cười, bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của An Lâm Lâm, “Mẹ con không nói, con liền vẫn há mồm như vậy sao?”

An Lâm Lâm nhào tới trước ngực An Nhiên, ngẩng mặt lên yếu ớt nói: “Mẹ, Lâm Lâm có phải là đứa bé ngoan biết nghe lời không? Mẹ nhất định đừng bỏ Lâm Lâm lại.”

Đứa bé này …… An Nhiên nhìn cô bé, hốc mặc lập tức nóng lên, hai cánh tay vòng ra kéo cô ôm vào lòng, “Dĩ nhiên, mẹ đi đến chỗ nào cũng sẽ không bỏ con lại.” Bảo bối ngoan của cô vẫn bị dọa sợ.

Lúc còn cách điểm hẹn một ngã tư, bác tài xế liền phát hiện trước mắt tắc đường. Một đoàn xe hỗn loạn, một chiếc xe chở hàng lớn nằm vắt ngang ngay chính giữa ngã tư, khiến cho cục diện giao thông trên đường hoàn toàn bị phá vỡ, xung quanh chạy tới càng lúc càng nhiều xe.

Xem tình hình phải chậm trễ một khoảng thời gian, có mấy chủ xe đang bất đắc dĩ dựa vào cửa xe hút thuốc. Lại đúng thời gian tan học buổi trưa, học sinh chạy xe đạp chạy xuyên qua giữa dòng xe cộ đang ngưng trệ, mấy cậu học sinh nam nghịch ngợm còn huýt sáo,

Có các bạn nhỏ ở vườn trẻ và các bạn lớp trên, đầu đội mũ màu vàng, xếp thành từng hàng được cô giáo dẫn dắt đi qua đường.

“Mẹ ơi, bọn họ đi học là như vậy ạ. Con cũng muốn đội cái mũ như vậy.” An Lâm Lâm ghé vào trên cửa sổ, hiếu kỳ nhìn.

“Lạ thật, “ bác lái xe xoa xoa đầu nghi ngờ, “Tôi nhớ rõ xung quanh đây không có vườn trẻ mà. Bình thường khu vực này quản lý rất nghiêm ngặt, hôm nay sao vậy nhỉ, nhiều xe như vậy chen lấn về một chỗ?”

Tô Nam xuống xe nhìn một chút, “Bác tài, có thể thay đổi đường đi hay không? Chúng tôi không ngại đi đường vòng.”

“Được!” Bác lái xe sảng khoái đồng ý, đang muốn quay đầu xe, đột nhiên từ phía đối diện một chiếc xe chở hàng lớn chạy đến, chắn hết con đường nhỏ hẹp. Rất nhanh các loại xe khác lại ùn ùn kéo tới.

Lần này, xe taxi của An Nhiên hoàn toàn nằm giữa dòng xe cộ, rốt cuộc không thể di chuyển được nữa.

Mới vừa rồi xe lắc lư một chút, An Nhiên cảm nhận được ôm chặt lấy Lâm Lâm, cả giận nói: “Chiếc xe kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Nam cũng nhăn mày lại, có một con xe nhỏ màu đen không biết thế nào lại rẽ vào, áp sát sườn xe của bọn họ, anh nghĩ từ chỗ này đi ra ngoài đều không đi được.

“Mẹ, làm sao vậy ạ?” An Lâm lâm lo lắng nhìn xung quanh.

“Không có chuyện gì, tắc đường thôi.” An Nhiên xoa đầu cô bé, trấn an nói.

Cửa sổ chiếc xe màu đen từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt đeo kính mát rất dễ nhận thấy là một gương mặt tuấn tú. Người đàn ông ngồi cạnh tài xế nhìn về phía An Nhiên, cười nhếch miệng một cái với cô, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Sau đó, anh ta cầm kính mắt, phe phẩy trước mặt An Nhiên, rồi lại giơ ngón tay giữa về phía Tô Nam.

Tô Nam cũng chú ý tới người đàn ông dùng tay ra dấu mang tính vũ nhục kia, chân mày càng nhíu chặt, “An An, em biết người kia sao?”

“Nào chỉ biết.” An Nhiên nói xong, đặt Lâm Lâm xuống trên người Tô Nam, mở cửa xe chui ra ngoài, khí thế hung hăng đi gõ cửa chiếc xe màu đen kia, “Lục Nhược, cậu đi ra ngoài cho tôi!”

“Lục Nhược không ở đây!” Thanh âm truyền từ chỗ ghế phụ đó truyền đến, cùng lúc cửa xe phía sau cũng từ từ hạ xuống.

“Anh……” An Nhiên trợn mắt há mồm, nhìn Nam Tich Tuyệt ngồi ở phía sau. Trên đùi anh còn quấn băng, cánh tay còn treo ngược, trong dòng xe cộ chật chội cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô!

Trong xe không gian chật hẹp, Nam Tịch Tuyệt tay dài chân dài, nửa nằm nửa ngồi, có vẻ đặc biệt khó chịu.

An Nhiên vừa mới hùng hổ tiến tới, Nam Tịch Tuyệt liền kéo chặt cổ tay cô lại, “Không cho đi!”

“Anh buông tay, đang êm đẹp anh nổi điên cái gì chứ. Anh quản em à!” Thực là giống như cánh tay sắt siết chặt tay cô, An Nhiên không giãy ra được chút nào.

“Em đã đồng ý với anh, chăm sóc cho anh thật tốt. Mới qua một ngày ngắn ngủi liền mang con gái đi theo người đàn ông khác, Tiểu Nhiên, đâu có chuyện dễ dàng như vậy.”

Hai mắt An Nhiên trợn tròn, “Anh bị ngu ngốc sao?”

“Anh đi tìm em ở sân bay, em không cùng anh trở về, hai mẹ con bọn em ai cũng không được đi.”

An Nhiên cảm giác dung lượng tim phổi của mình một lần nữa đạt đến giới hạn, cô hít một hơi thật sâu, “Nam Tịch Tuyệt, cái này là anh ỷ thế ức hiếp người. Anh có đạo đức hay không? Ở thành phố C trở về đã quá đủ rồi, anh còn muốn như thế nào? Anh còn dám làm tổn thương Tô Nam, em……Em cả đời cũng sẽ không như mong muốn của anh!”

Ngồi cạnh ghế lái Lục Nhược run lên một chút, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, mẹ nó đừng có mà biến khéo thành vụng.

Nam Tịch Tuyệt vẫn siết chặt tay cô, “Tùy em nói thế nào, đi theo anh, nếu không chỗ này càng thêm tổn thất.”

An Nhiên liền tức muốn chết. Người xung quanh nhàm chán, đều nhìn về phía cô, một tay cô bị giữ chặt không thoát ra được, đây được coi là chuyện gì xảy ra?!

“Tiểu Nhiên, hiện tại anh hành động bất tiện, chỉ có thể gây khó dễ cho em như vậy. Chờ anh khỏe lại, nhất định sẽ cho em một nghi lễ chính thức,” Nam Tịch Tuyệt nháy mắt với Lục Nhược.

Lục Nhược anh dũng xuất hiện, hét lớn: “Nhẫn, hột xoàng, kim cương!” Cậu ta cứng rắn kéo thẳng ngón tay An Nhiên ra, lồng nhẫn vào tay cô.

An Nhiên thế này mới chú ý tới trên tay trái Nam Tịch Tuyệt nắm lấy cổ ta phải của cô cũng đeo chiếc nhẫn tương tự. Đầu cô trong phút chốc cảm thấy như là trong núi lửa sôi trào, gấp rút muốn bùng nổ.

Ở chỗ ghế lái Cố Lãng quay người lại, đưa ra mô hình 3D trên Ipad trong tay anh cho Nam Tịch Tuyệt xem, “Theo lý thuyết mà nói, đeo lên rồi là không thể tháo ra. Nam tử, cậu có thể yên tâm.” Anh ngoắc ngoắc tay với Lục Nhược, “Tớ thắng, đưa tiền đây.”

Lục Nhược bất mãn móc ví tiền ra, rút ra một xấp tiền vỗ vào ngực Cố Lãng, “Có gì đặc biệt hơn người chứ, chiếc nhẫn là tớ thiết kế đấy.”

An Nhiên trừng mắt nhìn Nam Tịch Tuyệt, thực sự muốn đập vỡ đầu của anh, xem xem có phải anh từ trên lầu nhảy xuống không, đầu óc cũng bị va đập mà hỏng rồi.

“Quên đi,” Tô Nam thò đầu ra, hòa giải, “Có vẻ như không ăn cơm được nữa rồi. Em yên tâm đi, chuyện của em anh sẽ nói rõ ràng với mẹ. Hiếm khi thấy Nam tiên sinh gãy chân gãy tay còn có hơi sức từ bệnh viện chạy đến.” Anh cúi đầu hôn lên trán Lâm Lâm một cái, “Bảo bối ngoan, ba Tô muốn đi gặp bà nội rồi, con đi theo mẹ được không?”

An Lâm Lâm ngơ ngác mà nhìn xem tất cả, mơ hồ gật gật đầu.

Tô Nam ôm Lâm Lâm từ bên cạnh xuống xe, đưa Lâm Lâm đến bên cạnh An Nhiên. An Lâm Lâm ôm lấy bắp đùi mẹ muốn được mẹ ôm.

An Nhiên cả giận nói: “Còn không buông tay.” Nam Tịch Tuyệt mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt sắc bén kiên quyết.

Tô Nam cười nói: “Nam tiên sinh nếu muốn xem, vậy cũng không có biện pháp.” Nói xong, anh cúi đầu, ghé vào bên tai An Nhiên nhỏ giọng nói, “Thật ra thì, có nhẫn hay không, cũng không có gì cả. Có đồng ý hay không vẫn còn phụ thuộc vào ý nguyện của em.” Anh nhẹ nâng cằm An Nhiên lên, trước ánh mắt của mọi người, hôn lên môi An Nhiên.

Tô Nam rời đi, càng tiêu sái hơn so với lần trước.

An Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh, nước mắt rơi lã chã xuống đất, há miệng khóc rất thương tâm.

Gương mặt Nam Tịch Tuyệt cơ hồ đông cứng lại.

Lục Nhược nơm nớp lo sợ nói: “Làm thế nào đây, danh tiếng của lão đại cũng bị cướp sạch rồi. Các anh em đều nhìn thấy.”

Cố Lãng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Tớ không nhìn thấy cái gì hết, xảy ra chuyện gì sao?”

Lục Nhược chợt cảm thấy sau lưng có ánh mắt sắc bén như dao, vội vàng bụm miệng, một giây kế tiếp, anh ta lưu loát nhào về phía Cố Lãng, “Cố Lãng đại gia nhà ngươi, chỉ biết đùn đẩy hết trách nhiệm!” Anh ta và Cố Lãng nhào đánh thành một đoàn, vẫn không quên gào thét bày tỏ, “Đại ca em cũng không nhìn thấy cái gì hết!”

. . . . . . . . . . . .

18:00 Giờ Bắc kinh

Lục Nhược cùng Cố Lãng nhìn máy bay trực thăng chỉ còn một điểm nhỏ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng đi rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.