Đến mùa thu sau khi khai giảng, người theo đuổi An Nhiên bỗng nhiên
nhiều hơn. Những ngày đi học, bên trong tủ chứa đồ của cô chứa đầy những tờ giấy nhỏ, đều là những tin nhắn mời hẹn hò, số điện thoại liên hệ,. . . . . . Đặc biệt hơn, trên bảng tin trong sân trường còn có tên cùng
hình của cô, chính là hình cô trong trang phục tham gia tiệc sinh nhật
của Nam Cung Yến lần trước.
Trong thư viện đại học C rộng lớn, An Nhiên vừa cẩn thận nghiên cứu tấm
hình kia, còn cố ý kéo Nam Cung Yến làm cố vấn, chỉ cô ấy tấm ảnh trên
màn hình máy vi tính: “Nhìn cái này, cùng tớ hiện tại có chỗ nào khác
nhau sao?”
Tâm tình của Nam Cung Yến gần đây có chút không thoải mái. Mấy hôm trước lúc đang hẹn hò với bạn trai thì bị bạn gái khác của tên đó bắt gặp, ầm ĩ khiến cô không vui. Cô cau mày nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu
mới khạc ra hai chữ: “Rất quyến rũ!”
“A, ” An Nhiên che mặt, hưng phấn nói, “Thật? Nói là tớ rất hấp dẫn sao?”
Được biệt danh là”Cô nàng xinh đẹp” Nam Cung Yến cố gắng nhịn xuống để
không trợn mắt khinh thường An Nhiên, qua quýt ừ một tiếng. Cô chán nản
nằm sấp trên bàn một lúc, “Pằng” một tiếng, khép quyển sách lại, sờ mái
tóc vừa mới làm xong, “Tớ muốn đi hẹn hò!”
An Nhiên nhắc nhở cô: “Nhưng bây giờ cậu đang độc thân đấy.”
Nam Cung Yến cắn răng nói: “Lập tức thì không phải rồi.”
An Nhiên trơ mắt nhìn cô ấy lắc mông đi về phía một nam sinh phòng kế
bên, nam sinh kia trông thấy cô ấy, nét mặt rõ ràng là kinh ngạc. Nhưng
chỉ năm phút đồng hồ sau, hai người liền ngồi kề vai sát cánh bên nhau.
An Nhiên nhìn vào laptop của mình nhỏ giọng lẩm bẩm, không hổ là Yến tử. . . . . .
Một lúc sau, Nam Cung Yến kéo tay cậu nam sinh vừa mới quen được, dừng lại bên cạnh An Nhiên, “Có muốn đi chơi cùng không?”
An Nhiên sau khi ngắt điện thoại của Nam Tịch Tuyệt, cười nói: “Không đi. Tớ muốn tranh thủ làm cho xong bài tập.”
“Dạ dạ, tranh thủ làm cho xong còn đi hẹn hò với anh Nam của cậu.” Yến
tử quay sang bạn trai bên cạnh cười quyến rũ, “Chúng ta đi thôi, thân
ái.”
Gần tối, Nam Tịch Tuyệt đi tới sân điền kinh của trường trung học phụ
thuộc đại học C, nhận ra bóng dáng An Nhiên trong một đám nữ sinh đang
chơi bóng bầu dục. Cô đang chạy mạnh mẽ giống như một con bò rừng nhỏ,
mấy nữ sinh cao lớn khác cũng không ngăn cô lại.
An Nhiên rất nhanh phát hiện Nam Tịch Tuyệt đang ở một bên nhìn mình, hướng anh vẫy tay một cái, ý bảo cô lập tức sẽ xuống.
“Này, An, không cho phép cậu bỏ dở giữa chừng!” Đội trưởng của An Nhiên khiển trách hành động không có trách nhiệm của cô.
“Cậu quản tớ sao?” An Nhiên đem quả bóng ném cho cô ấy, nhảy cà tưng về
phía Nam Tịch Tuyệt. Cũng không để ý đến chính mình một thân mồ hôi,
trực tiếp nhào vào trong ngực anh.
Ánh mặt trời đầu mùa thu rất ấm áp, An Nhiên ngửi thấy mùi bột giặt thơm ngát trên người anh, còn có mùi thuốc lá mà anh hút, khiến cô từ trong
ra ngoài đều có một loại cảm giác run rẩy. Mấy ngày nay , cô nắm chặt
tất cả thời gian để được cùng anh thân mật. Từ sau buổi sinh nhật đó của Yến tử, hai người đã đạt tới một sự ăn ý kỳ lạ, đối với vấn đề nhạy cảm đều rất cẩn thận lảng tránh.
An Nhiên cảm giác, cuộc sống như thế cứ qua một ngày lại giống như ít đi một ngày. Chẳng biết lúc nào cô sẽ bị buộc phải đứng ở phía đối lập với Nam Tịch Tuyệt, ý nghĩ như vậy khiến cho cô càng thêm tham luyến mỗi
thời khắc được ở cùng anh. Mà Nam Tịch Tuyệt cũng mơ hồ có chút khác
biệt, cô cảm nhận được thái độ mâu thuẫn của anh đối với cô, nhưng trong khoảng thời gian này, anh đang dùng toàn lực yêu cô. Anh cho cô những
nụ hôn nóng bỏng, thiết tha vuốt ve, còn có nhịp tim mạnh mẽ lúc động
tình, tất cả đều không do dự nữa.
An Nhiên lôi kéo cổ tay của anh nhìn đồng hồ “Hôm nay sớm như vậy?”
Nam Tịch Tuyệt giơ tay lên lau mồ hôi trên trán cô “Hôm nay dẫn em đến chỗ Quân Như chơi, nhanh đi tắm thay quần áo.”
“Chỗ của anh ta thì có cái gì tốt để chơi.” Từ sau lần say rượu đó, An
Nhiên vẫn không có sắc mặt tốt đối với Nam Cung Quân Như. Nghĩ đến lời
nói của Yến tử có đến 89% là sự thật, Nam Cung Quân Như kia xâm phạm em
gái thì không phải là đại biến thái sao!
Nam Tịch Tuyệt vỗ vỗ đầu của cô, “Trương Nghiên mang thai, Quân Như cùng cô ấy đang chuẩn bị kết hôn. Em và anh nên đi xem một chút.”
Nên. . . . . .Lòng của An Nhiên nhộn nhạo , cô nhớ lại bộ dáng của An
Diệc Bác cùng Nhập Hồng lúc đi thăm người thân, chính là loại dáng vẻ
tính toán đó. . . . . .
Sau khi An Nhiên thay bộ đồng phục học sinh mới sạch sẽ đi ra ngoài cổng trường thì thấy sắc mặt Nam Tịch Tuyệt có chút quái dị, không khỏi cúi
đầu nhìn lại bản thân mình “Không đúng chỗ nào sao?”
Nam Tịch Tuyệt mở cửa xe để cho cô ngồi vào, còn mình sau khi ngồi vào
vị trí lái xe, dừng lại, lắc đầu một cái: “Không có. . . . . . . Vô cùng tốt.”
“Gạt người!” An Nhiên lay cánh tay của anh, “Anh nói đi.”
Nam Tịch Tuyệt vừa từ công ty tới đây, vẫn còn mang giày Tây, An Nhiên
nhìn lại mình, một thân quần áo học sinh, váy ngắn, tất chân dài cùng
giày bệt, ăn mặc bất đồng rõ ràng như vậy khiến hai người bọn họ có sự
chên lệch quá lớn về tuổi tác cũng như thân phận. Nam Tịch Tuyệt khởi
động xe, liếc nhìn cô một cái, không thay đổi sắc mặt rút cánh tay của
mình về, “Thắt chặt dây an toàn.”
An Nhiên nghiêng vai tựa vào trên ghế ngồi, nhìn chằm chằm vào gò má
kiên định của Nam Tịch Tuyệt một chút, đột nhiên nghĩ đến một loại khả
năng, không khỏi lộ ra nụ cười tà ác.
Nam Tịch Tuyệt đánh tay lái, liếc cô một cái: “Thế nào lại lộ ra loại vẻ mặt này?”
An Nhiên nghiêng mình qua đang muốn nói chuyện, điện thoại trong túi xách lại vang lên.”Roch!”
Nghe thấy giọng nam truyền ra từ trong điện thoại, Nam Tịch Tuyệt khẽ
nhíu lông mày. Lại thấy một tay An Nhiên nắm lấy cánh tay phải của anh,
chỉ chỉ cửa trường học, trong miệng còn nói : “Xin lỗi, tớ quên mất, tớ
sẽ đi qua lấy.”
Hạ cửa sổ xe xuống, An Nhiên thò đầu ra hướng về phía một nam sinh cao to vừa chạy đến cổng trường vẫy tay, “Bên này!”
Xe còn chưa dừng hẳn, An Nhiên liền tháo dây an toàn đẩy cửa xe ra chạy xuống.
Khuôn mặt Roch đầy mồ hôi, trên người vẫn còn mặc đồng phục của đội bóng đá, hắn lau mồ hôi, lấy laptop trong túi sách ra đưa cho An Nhiên:
“Đây.”
“Cám ơn.” An Nhiên liên tục nói cảm ơn, cười híp mắt hỏi, “Cậu mới vừa đá bóng xong sao?”
Đôi mắt của Roch sáng rực, ngón tay hướng cô làm ra chữ V, “Toàn thắng!”
“Thật là lợi hại.” An Nhiên từ trong đáy lòng tán thưởng một tiếng, đem
laptop bỏ vào trong túi của mình, “Lần sau đi học sẽ trả lại cậu. Cám
ơn.”
Roch mong đợi nhìn cô: “An, . . . . . . Ngày mai cậu có thời gian không, chúng ta đi xem đá bóng nhé.” Hắn ở trong túi quần móc nửa ngày, rốt
cuộc lấy ra hai tấm vé đã bị mồ hôi thấm ướt, có chút nhăn nhúm.
An Nhiên có chút kinh ngạc, sửng sốt một chút, khoát khoát tay, chỉ đến
chỗ xe của Nam Tịch Tuyệt : “Xin lỗi, tớ có hẹn. . . . . . . Hẹn gặp
lại.”
Vẻ mặt Roch thất vọng, đành phải nhìn cô vui mừng lên xe của Nam Tịch Tuyệt.
An Nhiên lần nữa trở lại vị trí kế bên tài xế, Nam Tịch Tuyệt đang hút
thuốc lá liếc cô một cái, thả khói, chợt lái xe đi ra ngoài.
Sức lực quá mạnh, An Nhiên kêu lên một tiếng mới giữ vững được thân thể. Nam Tịch Tuyệt không nhẹ không nặng hừ một tiếng, “Cụng đầu rồi hả ?”
“Không có, có dây thắt an toàn rồi.” An Nhiên cười nói.
“Vui mừng như thế?” Giọng nói của Nam Tịch Tuyệt lộ ra chút kỳ quái.
An Nhiên mím môi cười, “Roch ở trong trường học bọn em chính là NO. 1,
vừa là đội trưởng đội bóng đá, học tập lại xuất sắc. Ngày hôm qua Yến tử còn khẳng định là em sẽ không mượn được máy vi tính của cậu ấy, ” cô hả hê rút quyển vở ra liếc nhìn, “Yến tử sẽ phải đem thẻ vàng ở Elizabeth
cho em, ha ha!”
Nam Tịch Tuyệt trầm mặc một lát, đột nhiên đem ví tiền của anh cho cô,
“Ông nội anh hàng năm đều may kiểu áo Tôn Trung Sơn ở Elizabeth, bên
trong còn có thẻ kim cương, cho em cái này. . . . . . . Đem laptop trả
lại.”
An Nhiên kinh ngạc cầm ví tiền của anh, không dám tin nhìn anh, cởi dây thắt an toàn tiến gần đến bên miệng anh, dùng sức ngửi.
Nam Tịch Tuyệt không cản trở cô, vội vàng thắng xe lại, “Ngồi xong!”
Dù sao xe cũng dừng lại rồi, An Nhiên dứt khoát dựa vào trong ngực anh, “Em ngửi thấy vị chua.”
Vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt mất tự nhiên , lại thấy cô cong đôi môi lên, hôn lên môi anh một cái, “Khói lửa thật là lớn.”
Nam Tịch Tuyệt nhiệt tình hôn lại cô, chờ đến khi cô có chút khó thở mới chịu buông ra, đưa tay vuốt ve cánh môi bị anh cắn có chút sưng đỏ, nhỏ giọng nói: “Còn nếm ra mùi gì nữa?”
An Nhiên bị anh hôn có chút thảm hại, trừng mắt nhìn anh, “Ghen còn không chịu nhận, không biết xấu hổ!”
Nam Tịch Tuyệt nâng ngón tay lên lau mồ hôi trên chóp mũi cô: “Ai nói anh không nhận?”
Cổ họng An Nhiên căng lên, lại nghe thấy anh thẳng thắn thừa nhận: “Anh
chính là ghen. Tiểu tử kia đối với em không thật lòng, về sau cách xa
hắn một chút.” Cô ngược lại có chút quẫn bách.
Hốc mắt cô có chút nóng, ngượng ngùng vùi đầu vào vai anh, hít hít mũi.
Nam Tịch Tuyệt vén cổ áo của cô lên, thấy trên gáy cô có mấy ban màu
hồng nhỏ, nghi ngờ nói: “Còn chưa có tiêu?”
An Nhiên sờ qua, “Không phải, là cổ áo đồng phục học sinh quá cứng, làm
cho cổ có chút không thoải mái, nên em hay gãi. Tốt nhất sau này y phục
cho dù là trong hay ngoài cũng nên làm bằng da, thích hợp với thể chất
nhạy cảm. Em liền không cần phải lo nghĩ nữa.”
Ngón tay Nam Tịch Tuyệt nhẹ nhàng vuốt ve mấy nốt hồng đó, như có điều
suy nghĩ. An Nhiên từ nhỏ đã được nuông chiều, da mặc dù trắng nõn trơn
bóng, nhưng cũng rất dễ bị dị ứng. Mua
quần áo cũng đều phải nghiên cứu hàm lượng chất liệu vải trước tiên.
An Nhiên né tránh tay của anh, “Thật là nhột, đừng đụng.”
Nam Tịch Tuyệt ôm cô thật chặt, “Tiểu Nhiên, tối nay đến chỗ anh?”
An Nhiên lập tức đỏ mặt, cúi đầu dạ.
Hai người trước tiên sẽ đi siêu thị mua một đống thuốc bổ để mang đến
chỗ Trương Nghiên. Vừa vào cửa phòng Nam Cung Quân Như, An Nhiên liền
nhìn chằm chằm vào bụng Trương Nghiên không tha, vẫn còn rất bằng phẳng, hoàn toàn không nhìn ra là mang thai.
Trong nhà bọn họ tràn ngập mùi thơm mê người, Nam Cung Quân Như đang đeo tạp dề hoa của Trương Nghiên nấu cơm, nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt và An
Nhiên, vui mừng vô cùng, luôn miệng nói hai người bọn ho ở lại ăn tối.
Bởi vì chuyện của Yến tử, cho nên trong lòng An Nhiên luôn có vướng mắc, cũng không thèm nể tình Nam Cung Quân Như: “Tôi mới không thèm ăn món
anh làm. Khẳng định khó ăn chết.”
Nam Cung Quân Như rộng lương không tính toán với sự ngạo mạn của cô, ôm
vai Nam Tịch Tuyệt dẫn anh vào phòng bếp, “Làm cho vợ tớ vài món ăn, chờ khi đứa bé ra đời sẽ để cho nó gọi cậu là cha nuôi.”
Trong phòng bếp rõ ràng truyền đến âm thanh cự tuyệt của Nam Tịch Tuyệt: “Không cần.”
An Nhiên không nhịn được đi quanh người Trương Nghiên hai vòng, còn làm
như thật đưa tay sờ đến bụng của cô, trầm ngâm nghe một hồi lâu, “Động
tĩnh gì cũng không có!”
Trương Nghiên phì cười: “Mới hai tháng, cũng chưa thành hình thù đâu, làm sao có thể có động tĩnh được.”
Sắc mặt cô đỏ thắm, rõ ràng mập hơn so với trước kia. An Nhiên hỏi: “Chị thật muốn cùng hắn kết hôn?”
Trương Nghiên gật đầu một cái, vẻ mặt hạnh phúc.
“Nhưng….”
“Chị hiểu rõ.” Trương Nghiên nói, “Gia đình anh ấy không đồng ý. Chỉ là, bọn chị cũng không phải không nuôi sống nổi mình…..Chị thật sự rất
thích anh ấy.”
An Nhiên gật đầu một cái, “Em hiểu.” Cô nổi lên nghi vấn chuyện trước
kia, “Trước kia không phải chị thích anh Nam sao, như thế nào lại ở cùng một chỗ với Nam Cung Quân Như?” Nghi vấn này An Nhiên đã nhịn rất lâu
rồi, theo như cô nghĩ, bởi vì Nam Tịch Tuyệt không yêu cho nên cô ấy mới thích người đàn ông khác, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Trương Nghiên có chút đỏ mặt, “Em còn nhớ rõ sao, khi đó chị tuổi còn
nhỏ. Lại thấy Nam tử đẹp trai. Ai nha, người nào ở thời kỳ thiếu nữ mà
chả từng thầm mến chứ.” Cô nhún nhún vai, “Chính là như vậy. Đứa trẻ khi thích cũng không có mấy cái là thật, nếu không phải là chị đi tảo mộ cô giáo Bùi gặp phải cậu ấy, chị cũng đã sớm quên cậu ấy rồi.”
An Nhiên phản bác: “Ngoại hình Nam Cung Quân Như lại không dễ nhìn.”
Trương Nghiên trêu chọc cô: “Chị bây giờ mà còn yêu Nam tử thì thật tốt đúng không? Nam tử mị lực vô biên.”
An Nhiên suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Thôi, chị đừng có thích.”
Nam Cung Quân Như bưng thức ăn vừa mới làm xong đi vào phòng khách, cố ý nói với Nam Tịch Tuyệt: “Nghe thấy không? Nam tử chờ khi cậu già rồi
xấu xí sẽ bị Tiểu Nhiên vứt bỏ.”
“Em không nói!” An Nhiên vội vàng giải thích, khinh bỉ nhìn Nam Cung
Quân Như “Anh cùng lắm cũng chỉ là gương mặt của người đi đường, còn
không đẹp trai bằng một nửa anh Nam.”
Nam Cung Quân Như ngồi xuống duỗi lưng một cái, ôm Trương Nghiên, một
đầu chân dài quẹo cái ghế ra đá cho Nam Tịch Tuyệt một cái, ý bảo anh
ngồi.
“Người đi đường tốt, người đi đường dễ dàng hạnh phúc nhất.” Câu nói của Nam Cung Quân Như có hàm ý khác.
An Nhiên đứng ở bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, giải thích: “Em thật sự không phải ý đó, anh ta nói bậy!”
Trương Nghiên véo hông của Nam Cung Quân Như một cái: “Anh đừng có bắt nạt tiểu co nương.”
Sau khi ăn cơm xong, hai người từ chỗ Trương Nghiên đi ra ngoài, chậm
rãi đi về bãi đậu xe, An Nhiên sờ cái bụng căng trướng của mình, hâm mộ
nói: “Hai người bọn họ thật tốt.”
Nam Tịch Tuyệt cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở cô, dù sao nước Mĩ cũng
có rất nhiều các cô gái trẻ kết hôn sớm. “Tiểu Nhiên, em bây giờ còn
nhỏ, không cần phải suy tính quá nhiều, nên đem tinh thần tập trung chủ
yếu vào việc học.”
An Nhiên dừng bước, có chút mê mang nhìn về phía trước, thở dài: “Chúng ta sẽ có tương lai sao?”
Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao. Anh xoay người lại, lại một
lần nữa nhìn thấy rõ mong đợi cùng đau đớn trong mắt cô. Anh biết là cô
muốn cái gì….
“Tiểu Nhiên……….”
Có xe chậm rãi dừng ở phía sau anh, An Nhiên lướt qua vai anh, thấy rõ người đàn ông đang đi về phía bọn họ, “Bác Nam.”
Nam Tịch Tuyệt xoay người lại, theo bản năng đem An Nhiên bảo vệ phía sau mình, nói: “Cha.”
Nam Tĩnh gật đầu một cái, đầu khẽ nghiêng sang chỗ xe ở bên cạnh: “Lên xe, đưa các con đi ăn một bữa cơm.”
An Nhiên đang muốn đồng ý, lại bị Nam Tịch Tuyệt siết chặt cổ tay phát đau. Cô không hiểu nhìn anh.
Nam Tĩnh nói: “Nhanh lên một chút, đừng làm cho Tổng giám đốc Thái phải chờ lâu.”