Hai tháng sau.
Trong phòng trống rỗng, phòng bếp cũng đã sớm phủ một lớp bụi mỏng, thế giới của anh, bởi vì không có cô mà hoang vu trống trải.
Thứ bảy, tám giờ sáng, anh cử động tứ chi tê cứng, ánh mắt dời về phía màn hình máy vi tính.
Rất tốt, tài khoản game của anh tăng thêm một cấp bậc.
Vừa mới bắt đầu, anh không biết chơi, chỉ có thể tốn tiền mời người dắt, bây giờ vất vả lắm mới có thể chơi một chút, cấp bậc cũng cao hơn cô rồi.
Ánh mắt của anh dời về phía tài khoản game của cô, cô vẫn không online.
Mà số QQ của cô, cũng có màu xám tro giống như vậy.
Bây giờ cô ở Thượng Hải thế nào?
Điện thoại di động ở trong tay, ngập ngừng một chút, anh ấn dãy số điện thoại của cô ở Thượng Hải.
Anh nhớ cô, nhớ điên cuồng.
Tương tư thành hoạ.
“Chào anh.” Giọng nói trong veo cất lên.
“Hạ tổng có ở đây không?” Hai chữ “Hạ tổng” không được tự nhiên, làm cho khóe môi anh giương nhẹ.
“Hạ tổng ra ngoài với Phó tổng Giang rồi.” Thư ký nói cho anh biết.
Sớm như vậy đã ra ngoài với anh hai? Anh có chút kinh ngạc.
“Hạ tổng để di động ở phòng làm việc, nếu như anh tìm cô ấy có việc gấp, có thể gọi vào số điện thoại di động của Phó tổng Giang!”
“Không có việc gì, tôi tìm cô ấy không có việc gì, mấy người làm việc đi!” Anh cúp điện thoại.
Cô dường như, có vẻ rất bận rộn.
Mỗi lần hỏi anh hai, tình huống bây giờ của cô như thế nào, anh hai luôn dùng mấy từ “Cực kì ngu dốt, rất khó mang theo!” để hình dung, mấy chữ mang theo, anh hỏi nhiều mấy câu, anh hai cũng không nhịn được dứt khoát hỏi ngược lại, hai người không phải đã chia tay rồi sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?!
Đúng vậy, chia tay, anh và cô tạm thời chia tay.
Sau khi cô đến Thượng Hải, có chủ động gọi tới, nói cho anh biết phương thức liên lạc mới của mình.
Điều này làm cho anh rõ ràng, sau khi cô chia tay, đối với anh không có một tia oán hận, để cho anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ở thành phố Ôn dưỡng thương, cũng có thể an tâm rất nhiều.
Sau đó, anh thường thường gọi điện thoại cho cô.
Ba ngày hoặc là năm ngày, mỗi cuộc điện thoại, anh đều nhịn xuống nhớ nhung vô hạn.
Vì vậy, anh biết một chút tình huống của cô, lúc cô vừa mới nhận lấy xưởng in ấn, nhân viên mới không phục cô, mà nhân viên kỳ cựu…
Rõ ràng là chủ quản hội nghị, lại luôn biến thành trưởng bối cùng bọn tiểu bối ở giữa hội đàm.
Xưởng in ấn có tư lịch nhân viên kỳ cựu cơ hồ đều là nhìn cô lớn lên, tự nhiên sẽ không coi cô như chuyện, hơn nữa, Vãn Vãn cũng không có loại kiên quyết này.
Anh cũng thay cô gấp ở trong lòng, vì vậy, anh gọi cuộc điện thoại về yến thiên hạ, hi vọng anh hai mỗi tuần có thể rút ra hai ba ngày đến xưởng in ấn tạm thời giữ chức phó tổng, trợ giúp Vãn Vãn thành lập uy tín, cùng với đưa xưởng in ấn đi vào quy củ.
Ngoài dự liệu, anh không cần bỏ môi lưỡi nhiều, anh hai chỉ là trầm ngâm mấy giây, trầm giọng đồng ý.
Vãn Vãn vô cùng kích động nói cho anh biết, Giang Thiệu Cạnh cực kỳ lợi hại, anh ấy vừa đến, công ty liền phong vân biến sắc, không chỉ có nội bộ công việc không khí khẩn trương đến căng cứng, ngay cả vấn đề khó khăn như vay vốn ngân hàng cũng được giải quyết.
Anh nói cho Vãn Vãn, “Thầy giáo dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân.” Cho nên, cô phải cố gắng, cố gắng lên nha!
Mà câu trả lời của Vãn Vãn, là mạnh mẽ gật đầu.
Cô ở Thượng Hải, buông tình cảm xuống, trong bận rộn vui vẻ lên rất nhiều, anh rõ ràng có thể cảm thấy.
Aizzz, điều này làm cho anh vừa vui mừng lại vừa mất mác.
“Giang Hãn, tối thứ Tư tuần sau có báo cáo, cục trưởng Trần XX cũng sắp xuống đài, nghe nói ông ta mua vé máy bay muốn bay đến nước Mĩ, bên tổ điều tra chúng tôi đã thu thập xong chứng cứ, chỉ cần bắt Trần cục trưởng lại, cậu liền an toàn!” Mấy ngày trước anh nhận được tin tức tốt.
Nghe nói, vị Trần cục trưởng bị hoài nghi này nhìn anh rất không vừa mắt, bỏ tiền muốn mạng của anh.
Vụ án anh bị đâm, cũng dần dần tra ra manh mối, chỉ chờ đối phương lẻn trốn, một khắc cuối cùng bắt người.
“Ừ!” Nghe được tin tức này, anh cũng rất bộc trực.
Thứ Tư tuần sau, thật là một ngày tốt, không cần cầm sách mới xuất bản của cô sống qua ngày, đến thứ tư, anh sẽ được tự do!
Anh cuối cùng cũng có thể đi Thượng Hải, theo đuổi cô lần nữa!
Trên màn hình máy vi tính kêu bíp bíp hai tiếng, một bé gái bên phải góc màn hình lay động không ngừng.
Không cần nhìn, Giang Diệc Hãn cũng biết là người nào.
“Hứa lão đại, chuyện gì?” Anh ở trên bàn phím gõ chữ.
Hộp thoại lộ ra người bên kia đang soạn tin, đợi trong chốc lát, một hàng chữ hiện ra, “Thành phố Ôn mấy ngày gần đây có nghe đến phong ba mượn tiền của người dân không?” Quả Quít Nhỏ đã được hơn trăm ngày, vô cùng đáng yêu, chỉ là để cho người đàn ông nghiêm khắc như Hứa lão đại lấy làm hình avatar QQ, cảm giác đặc biệt vặn vẹo.
“Có nghe đến, rất nhiều ông chủ ôm tiền chạy trốn, mấy cụ già cũng thế, tuần hoàn ác tính, có không ít người nhảy lầu, chính phủ đã tham gia.”
“Giang Diệc Hãn, vụ án này giao cho cậu điều tra viết báo!”
Anh thận trọng suy tính, “Hứa lão đại, anh giao cho ‘mắt kính’ đi, bởi vì em chuẩn bị từ chức.” Chuyện từ chức, anh từng đề cập tới, chỉ là, hình như Hứa lão đại cũng không để ở trong lòng.
Hộp thoại một lúc lâu cũng không có động tĩnh, mấy phút sau, đơn giản hiện ra một chữ, “Sợ?” Nam tử hán đại trượng phu, can đảm đâu hết rồi?! Hứa Ngạn Sâm cảm thấy mình thật sự nhìn nhầm cậu ta rồi.
“Sợ, em rất sợ, bên cạnh có người phụ nữ cần phải bảo vệ, đàn ông không thể bị thương tổn!” Anh cười ha ha.
Anh quyết định về sau không động vào mấy công việc nguy hiểm như vậy nữa.
Tình yêu, làm cho anh trở nên yếu ớt rồi.
Bất kể như thế nào, thứ năm, anh nhất định phải trở về Thượng Hải!
Thận trọng đem đơn từ chức mình đã sớm đánh xong gửi cho Hứa lão đại, anh lại nhận một cú điện thoại.
Là một cổ đông của yến thiên hạ gọi tới, đối phương lại lần nữa mãnh liệt yêu cầu anh trọng chưởng quyền to, dẹp yên lòng người.
Gần đây, giá cổ phiếu của yến thiên hạ rõ ràng đã có dao động.
Chỉ vì, cô ả Phó Vịnh Bội kia có lòng trả thù.
Phó Vịnh Bội tìm một nhóm phóng viên, ra sức bôi đen Giang Thiệu Cạnh, vừa lật mở trang giải trí của tờ báo, đều là tin đồn hoài nghi Giang Thiệu Cạnh biến thái, lại tiếp tục lật sang trang kinh tế, đều là báo viết về thân thế Giang Thiệu Cạnh, mặt ngoài là cảnh tượng con riêng, thật ra thì chỉ là thái tử giả, CEO yến thiên hạ mà thôi.
Đối với thái tử chân chính của yến thiên hạ, tất cả mọi người đều rất tò mò, cũng đều suy đoán, chàng trai Giang Diệc Hãn rốt cuộc là đầu óc có vấn đề hay là trong lòng có tật bệnh, lại có thể không thèm để ý tới yến thiên hạ.
Xem ra, Phó Vịnh Bội không chỉ đối với anh hai, mà đối với anh cũng triển khai hành động trả thù.
Chỉ vì anh khẽ nhấc ngón tay, làm cho gia tộc Phó Vịnh Bội bể đầu sứt trán, kêu khổ thấu trời, chỉ vì để cho cô ta biết rõ, không hảo tụ hảo tán, cô ta sẽ chết rất thê thảm.
Anh lên mạng xem toàn bộ ghi chép các cuộc gọi trong điện thoại di động bị mất của anh, tự nhiên biết điện thoại di động mình thất lạc ở chỗ nào, không cần hỏi nhiều, rõ ràng có người thừa dịp anh bệnh muốn mạng anh, lại không ngừng nói linh tinh với Vãn Vãn.
“Trở về yến thiên hạ một chuyến, tôi phải hỏi anh hai trước một chút.” Lờ đi cổ đông sốt ruột giục dã, anh cúp điện thoại.
Anh có suy tính của anh, anh rất không có tiền đồ, trở về Thượng Hải, anh muốn đến xưởng in ấn làm Phó tổng hơn.
Bấm số điện thoại của anh hai, anh nói hết chuyện cổ đông ra.
“Cần em trở về yến thiên hạ không?” Có muốn hay không, chỉ cần một câu nói của Giang Thiệu Cạnh.
Quả nhiên.
“Không cần thiết.” Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt nói.
Anh không có tiền đồ, nghe được đáp án này, khóe môi nở nụ cười.
Anh tin tưởng, bản thân Giang Thiệu Cạnh có thể giải quyết, mặc dù anh rất hoài nghi, gần đây anh hai thật sự khiêm tốn đến quá quỷ dị, bất kể truyền thông nói gì, anh đều không phản bác.
Là bởi vì quan hệ của người nào? Có phải bên cạnh anh hai có một người phụ nữ khác hay không, khiêm tốn là vì bảo vệ đối phương? Hai anh em có cuộc sống của mỗi người, anh không hỏi chuyện tình cảm của anh hai.
“Anh hai, Vãn Vãn có ở đó hay không? Có thể đưa điện thoại cho cô ấy không? Em muón nói chuyện với cô ấy vài câu.”
“Cô ấy đang bận, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy cô ấy!” Nói xong, Giang Thiệu Cạnh liền cúp điện thoại.
Thầy giáo nghiêm khắc! Da đầu Giang Diệc Hãn tê dại một hồi, chỉ có thể âm thầm chúc phúc Vãn Vãn chịu đựng thêm mấy ngày, tự cầu nhiều phúc.
…
“Giang Thiệu Cạnh, ai gọi điện thoại tới vậy?” Ngồi chung trên một chiếc xe, Vãn Vãn ngồi trên ghế tài xế đang lái xe, quay mặt sang, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Khách hàng.” Lạnh nhạt cho ra hai chữ, Giang Thiệu Cạnh ngồi bên cạnh tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần .
Nhưng mà, vừa rồi hình như cô có nghe được giọng nói của Giang Diệc Hãn mà!
Vãn Vãn giương giương môi, muốn tiếp tục hỏi.
“Mắt ở đâu? Chuyên tâm lái xe cho tôi!” Giang Thiệu Cạnh quát lạnh.
Vãn Vãn bị sợ đến lưng thảng tắp, tay cầm tay lái đều là mồ hôi lạnh.
Anh không phải nhắm mắt lại rồi sao? Làm sao biết mới vừa rồi cô thiếu chút nữa đụng vào một người đi xe đạp trên đường?
Giang Thiệu Cạnh nhắm hai mắt, xoa xoa trán.
Để phụ nữ lái xe, anh sớm muộn cũng sẽ vì tai nạn giao thông mà bị đưa vào bệnh viện! anh có một loại ý nghĩ muốn đem cô bỏ lại xe…
Gần đây, anh cảm thấy mình hơi có khuynh hướng cao huyết áp, bởi vì, anh dẫn theo học trò ngu dốt, mỗi lần đối phương ngu ngốc làm anh thiếu chút nữa bể mạch máu.
“Giang Thiệu Cạnh, nếu như anh mệt, có thể về nhà trước…” Vãn Vãn mang một ít áy náy nói.
“Tôi không muốn nói chuyện với cô!” Vì sự an toàn của tính mạng, anh vô tình cắt đứt lời cô.
Cô cũng không muốn nói chuyện với anh đâu! Vãn Vãn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể tiếp tục chuyên tâm lái xe, không phân tâm nghĩ đến cuộc điện thoại nữa.
Sau khi cô thi được bằng lái, vẫn không có sờ qua xe, tự nhiên sẽ không quá quen thuộc. Ở Thượng Hải, cô gần như không chỉ bị anh dạy dỗ ở trên công việc, ở trong đáy lòng, càng bị chém gọt không còn một mảnh.
Giang Thiệu Cạnh yêu cầu cô, lúc làm việc tóc phải vấn lên, tất cả máy thứ trang phục giả bộ thiếu nữ cũng cất hết vào ngăn kéo chỉ có thể mặc đồ công sở tối tăm, không cho lộ ra nụ cười thân thiết với cấp dưới, hơn nữa, phải học được lái xe.
Dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của anh, hai tháng này, Vãn Vãn sống vô cùng mệt mỏi, nhưng mà, mệt mỏi đáng giá, bởi vì, thái độ của các nhân viên xưởng in ấn đối với cô dần dần thay đổi.
Xe đến trước cửa xưởng in ấn, có bóng dáng xông tới, chặn đầu xe.
Vãn Vãn sợ đến vội vàng dừng ngay.
Xung lượng khiến Giang Thiệu Cạnh mở mắt ra.
“Giang Thiệu Cạnh, là… Bác gái…” Vãn Vãn lúng túng ngập ngừng nói.
Một người phụ nữ trang điểm đậm, cả người là hàng hiệu, một mực gõ lên cửa kính của xe bọn họ.
“Tôi có mắt!” Anh tức giận đẩy cửa xe ra, “Không cần chờ tôi, về phòng làm việc trước đi!”
Vãn Vãn lĩnh mệnh, tốc độ nhanh như rùa đánh xe vào trong bãi đỗ xe của xưởng in ấn , chỉ là, cô đang tò mò nhìn Hạ Phân Thần vài lần qua kính chiếu hậu.
Phía sau lôi lôi kéo kéo.
Cô không phải lần đầu tiên nhìn thấy bác gái đòi tiền Giang Thiệu Cạnh, mà sự vô tình của Giang Thiệu Cạnh cũng làm người ta chắc lưỡi hít hà.
Vãn Vãn đem xe vào chỗ đậu xe, sau kính chiếu hậu, bác gái đang cùng Giang Thiệu Cạnh lôi lôi kéo kéo hướng đến hẻm nhỏ bên cạnh xưởng in ấn.
“Rầm.” Đuôi xe đụng phải tường xi măng ở bồn hoa.
Vãn Vãn chảy mồ hôi lạnh, làm thế nào? Tài lái xe của cô không tinh, cô chăng khác gì là một sát thủ đường phố, đỗ xe lại càng thêm khó khăn, bình thường đều là Giang Thiệu Cạnh ở bên chỉ huy, cô mới không gặp chuyện không may.
Này, này, chiếc xe này còn là của Giang Thiệu Cạnh!
Vãn Vãn vội vàng tìm khắp nơi, muốn tìm sổ tay bảo hiểm chỉ nam, nhưng mà, buồng xe đã bị cô lật tung rồi, vẫn không thu hoạch được gì.
Hỏng bét, cô sẽ bị anh giết mất!
Nghĩ sai thì hỏng hết, Vãn Vãn nhất đời đã ra một quyết định sai lầm, thay đổi quyết định cả đời của cô.
Cô hận chiếc xe kia! Cô hận sổ tay bảo hiểm chỉ nam kia!