Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Sau khi tỉnh lại, người xuất hiện trong tầm mắt không ngoài dự đoán chính là Lạc Tân.
Ngón tay thon dài đang kẹp lấy một điếu thuốc đã hút được một nửa, trên khuôn mặt đoan chính của Lạc Tan mang theo nụ cười ôn hòa quen thuộc trong ấn tượng của Ly Úy.
“Ha,” Hắn cúi đầu xuống, quan sát Ly Úy: “Cậu tỉnh rồi.”
Hắn cười đến không có chút nguy hiểm nào, trên thực tế, trong ký ức của Ly Úy, hệ số nguy hiểm của Lạc Tân còn thua xa Chu Dương.
Ly Úy khó chịu ngồi dậy, bưng lấy cái đầu phát trướng: “Anh đã làm gì với tôi?”
“Chỉ là một chút thuốc mê.”
“Tôi muốn hỏi không phải cái đó.” Đôi mắt hắc bạch phân minh chuyển về hướng Lạc Tân, trong lời nói của Ly Úy ẩn chứa lửa giận sắp sửa bùng phát: “Quan hệ giữa Ly Úy và Chu Dương, trong lòng anh hẳn là biết rõ. Vậy mà tôi… lại đã quên hết sạch.”
Điếu thuốc trên đầu ngón tay sắp cháy hết, Lạc Tân đứng dậy xoay người, dí nó vào chiếc gạt tàn trên mặt bàn, trầm ngâm: “Cậu đã quên cái gì?”
Trong bầu không khí dần dần cháy lên cơn thịnh nộ của Ly Úy.
Lạc Tân run người cười rộ lên: “Ly Úy đáng thương, cậu bị làm cho hồ đồ mất rồi.” Một tia ý cười có thâm ý khác hiện lên trên môi, hắn xoay người lại, Ly Úy nhìn thấy một đôi mắt đen ngập tràn ý cười không thể hiểu thấu.
“Lạc Tân, anh đã dùng một loại phương pháp cũ rích nhất, tầm thường nhất, nhưng cũng hữu hiệu nhất, để đi làm tổn thương Chu Dương.”
“Cậu đã luôn… lên giường với Chu Dương nhỉ?” Thân ảnh của người đàn ông chầm chậm phủ tới, mang theo áp lực cường thế. Ly Úy cảnh giác lùi về phía sau, sống lưng đập lên bức tường lạnh như băng, cậu mưu đồ muốn nhảy khỏi chiếc giường đơn, nhưng Lạc Tân đã đè lên, dồn bức cậu chẳng còn một chút không gian để đào thoát.
“Cậu phản bội tôi, Ly Úy.”
“Anh vẫn luôn lừa gạt tôi.” Ly Úy nghiến răng.
“Trong chúng ta, có ai không phải là kẻ lừa gạt?” Một bàn tay kiềm giữ của Lạc Tân bỗng nhiên cử động, quăng thật mạnh Ly Úy đang mưu đồ xông ra khỏi phòng xuống mặt đất: “Cậu cho rằng mình thực sự là sát thủ hạng nhất sao?” Hắn quỳ xuống, nắm mạnh lấy cằm Ly Úy, bắt đầu cường liệt cưỡng hôn.
“Cút ngay! Khốn nạn!”
“Đúng rồi, chính là loại ánh mắt này.” Lạc Tân tạm ngừng nụ hôn mang tính cướp đoạt, tấm tắc nắm cằm cậu quay trái quay phải: “Nhìn mà xem, đây chẳng phải là được rèn luyện mà thành sao? Ánh mắt hung ác của tên tiểu tử cuồng vọng kiệt ngạo bất tuân kia, như một con dã thú bị bức đến phát điên, bất luận là ai hắn cũng sẽ liều mạng cắn lên một nhát thật hung tợn.”
Ly Úy kiệt lực ngửa đầu ra sau, gắng sức dùng khuỷu tay huých ngực Lạc Tân. Khóe miệng Lạc Tân ngậm cười, thuận thế trói ngược tay cậu lên. Lúc này Ly Úy mới hoảng sợ phát hiện năng lực vật lộn của mình chỉ tương đương với con số không, mẹ kiếp cái gì mà cao thủ hạng nhất, hình thức huấn luyện địa ngục!
Roạt! Tiếng áo bị xé rách mặc dù rất nhỏ, nhưng đối với Ly Úy mà nói thì quả thực đinh tai nhức óc.
“Lạc Tân…” Cậu liều chết vặn vẹo thắt lưng, không để cho bàn tay của Lạc Tân thuận lợi trượt vào trong eo, trầm giọng cảnh cáo: “Chu Dương sẽ giết anh.”
Tay của Lạc Tân bỗng nhiên ngừng lại.
“Cậu cho rằng cậu là ai?” Một khi khuôn mặt đoan chính đã đeo lên nụ cười tà ác, luôn có thể khiến cho lòng người phải sợ hãi. Lạc Tân cười giễu: “Ly Úy thực sự sớm đã chết rồi, cậu bất quá chỉ là một món hàng giả.”
Thân thể bị áp chế bỗng nhiên trở nên cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt biến thành màu xám tro.
Hàng giả? Bất quá chỉ là một món hàng giả?
Cuồng phong thét gào ập đến, trắng trợn lột xuống một tầng giấy chắn kỳ thực sớm đã lộ ra phân nửa.
“Anh nói bậy…” Trái tim sau khi bị chàng kích bất ngờ tựa hồ đã tạm thời ngừng đập, Ly Úy trợn trừng đôi mắt trống rỗng, hơi thở yếu ớt.
Chu Dương, anh đang ở đâu? Anh muốn tôi đứng nguyên tại chỗ. Anh đang ở đâu?
Màn hình ti vi được treo trên bốn bức tường trong phòng bỗng nhiên bật mở, chính giữa màn ảnh, là một gương mặt tái nhợt tiều tụy nhưng vẫn mang theo thần khí.
Ly Úy bắt đầu run rẩy, bất an nhìn chằm chằm vào người trong màn ảnh. Đường nét, sống mũi, đôi mắt, bờ môi quen thuộc, giống y hệt với diện mạo mà cậu nhìn thấy trong gương mỗi ngày.
“Tôi đã tận mắt nhìn cậu ta chết đi.” Lạc Tân tàn nhẫn mỉm cười: “Tâm can bảo bối của Chu Dương, Ly Úy mà một sợi tóc hắn cũng không nỡ làm tổn thương, vào hai năm trước đã chết ngay tại căn phòng này. Cậu chỉ là một món hàng giả mà thôi.” Hắn phủ phục xuống, kề sát bên tai Ly Úy mà nhẹ nhàng thì thầm. “Bất quá cậu thực sự có vài phần thần vận của Ly Úy, có những điểm giống nhau cực kỳ.”
Đừng nhìn! Ly Úy tự hét lớn với mình trong lòng, phần chân tướng tiếp theo đã dừng lại trên màn hình ti vi, cậu sợ đến không thể ngừng run rẩy.
Nhưng cậu không thể nào khống chế được ánh mắt của chính mình, tiêu điểm rơi lên nhân vật chính trong màn hình ti vi. Người con trai kiệt ngạo mang thương tích đầy mình, tựa hồ ngay cả đứng cũng đứng không vững, gắng gượng vịn lấy góc tường để ổn định thân mình.
Một đám đàn ông vạm vỡ tay cầm gậy sắt, chầm chậm vây lại xung quanh cậu ta.
Dự cảm mãnh liệt khiến Ly Úy bỗng nhiên quay mặt đi, trốn tránh thảm kịch đang xuất hiện trên màn hình. Lạc Tân cưỡng ép xoay mặt cậu lại: “Xem tiếp đi, nhìn cho rõ ràng một chút.”
Ly Úy nhắm chặt mắt lại, Lạc Tân thô bạo dùng ngón trỏ vạch mí mắt cậu lên: “Không được nhắm mắt lại, mở ra, mau mở ra! Không phải cậu đã lên giường với Chu Dương sao? Không phải cậu coi trọng Chu Dương sao? Không phải cậu đang chờ hắn tới cứu cậu sao? Cậu nhìn cho rõ xem tình nhân của hắn đã chết như thế nào. Sau đó, cậu trả lại cho tôi tất cả những nước mắt cùng sợ hãi tuyệt vọng mà thằng nhãi này còn thiếu nợ tôi!”
Mí mắt bị vạch lên không thể ngăn cản ánh sáng lọt vào trong đồng tử, Ly Úy nhìn về phía màn hình như đã bị trúng lời nguyền. Tiếng xương cốt nát vụn vang lên bên tai không dứt trong hình ảnh máu thịt đỏ tươi bắn ra tung tóe, nhuộm ướt cả ống kính máy quay.
Sâu trong ống kính, người bị bao vây ngã xuống vũng máu, vẫn gian nan ngẩng đầu lên, cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào ống kính. Đó là một đôi mắt đẹp đến khiến người ta phải bật khóc.
“Đến cuối cùng, ngay cả đầu lưỡi cậu ta cũng cắn đứt, chính là không chịu phát ra một thanh âm nào. Chu Dương từ đâu mà tìm ra được một món bảo bối như vậy cơ chứ?”
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra không ngừng từ dưới thân người nọ, chảy tràn khắp tứ phương. Đám người hành hung biết rõ đang có máy quay đằng sau, luôn hữu ý vô ý mà để lại một khoảng trống.
Ly Úy nhìn thấy cái đầu vẫn luôn ngẩng cao kia dính đầy máu tươi, đôi mắt mỹ lệ nhìn chòng chọc vào ống kính, bất luận đã trúng bao nhiêu gậy, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn ngang bướng nhìn chằm chằm vào ống kính máy quay.
Thẳng đến khi khuôn mặt giống mình như đúc kia nhẹ nhàng chạm xuống nền đất, đôi mắt mất đi tiêu cự vẫn đang mở trừng trừng, không hề nhìn thấy một tia hối hận sợ hãi.
Cậu ta đã chết.
Người mà Chu Dương yêu sâu sắc, đã chết.
Thân thể đông lạnh bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, trong lục phủ ngũ tạng như có một dòng nhiệt lưu đang cuồn cuộn chảy, khiến Ly Úy cơ hồ nhịn không được muốn bật khóc rống.
Ly Úy đã chết, ký ức của cậu, quá khứ của cậu, thì ra đã chết.
Cái gì mà một nửa Ly Úy? Căn bản ngay cả một nửa cũng không phải!
Ly Úy ngẩng đầu lên, nụ cười lạnh lẽo tàn khốc của Lạc Tân khiến cậu choáng váng.
“Không thể nào!” Bỗng nhiên cậu gào lên.
“Kỹ thuật chỉnh dung hiện giờ đã tiên tiến hơn rất nhiều, huống chi cậu và cậu ta vốn đã rất giống nhau. Kế hoạch thuận lợi đến vượt ngoài dự đoán của tôi, đưa cậu tới bên cạnh Chu Dương, sau đó để cậu yêu Chu Dương.” Lạc Tân thưởng thức Ly Úy đang vùng vẫy thống khổ: “Cậu chính là Ly Úy, hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt đáng hận này lộ ra biểu tình tuyệt vọng.” Hắn ấn lên đầu Ly Úy, vô cùng hưng phấn mà nhìn chăm chú vào đôi mắt đang toát ra vẻ thống khổ của Ly Úy. “Nhìn đôi mắt này mà xem, đôi mắt tuyệt vọng này, thực sự là đẹp đến bất khả tư nghị.”
“Chu Dương…” Ly Úy nhắm mắt lại rên rỉ.
“Đừng nhắm mắt lại, Ly Úy. Để tôi được tỉ mỉ ngắm đôi mắt khi khóc của cậu.” Lạc Tân điên cuồng vạch mí mắt cậu lên: “Chẳng phải cậu rất kiên cường sao? Lúc cậu bị cưỡng hiếp, khóe môi vẫn mang nụ cười châm biếm. Lúc cậu bị đánh gãy hai chân, sống lưng vẫn ưỡn thẳng. Thật không hổ là tình nhân của Chu Dương, tôi chưa từng gặp kẻ nào quật cường như vậy, tình nguyện bị đánh đến chết chứ không hé răng. Hôm nay cuối cùng cậu cũng khóc rồi, thần tình kiêu ngạo cuối cùng cũng biến mất trên khuôn mặt cậu, ánh mắt cao ngạo của cậu cuối cùng cũng không thấy nữa.”
Trong lồng ngực cảm thấy một trận lạnh lẽo, như cơn gió xuyên qua da thịt trực tiếp thổi vào trong tim.
Cậu không nghe được Lạc Tân đang điên cuồng kêu la những gì, trời đất quay cuồng chưa từng ngừng lại, chỉ mang máng nhớ được lời dặn dò trấm thấp của Chu Dương.
“Đứng nguyên tại chỗ…”
Ly Úy của trước kia, Ly Úy cuồng dã, Ly Úy kiêu ngạo, Ly Úy dâm loạn, vô số cái Ly Úy trong đầu đang chỉ vào cậu, lạnh lùng cười khẩy một món hàng giả, hàng giả!
“Cho dù anh có biến thành thế nào đi chăng nữa, em vẫn thích anh.”
“Anh vẫn thích dáng vẻ trước kia của em…”
“Ly, em hãy đáp ứng mãi mãi không rời khỏi anh.”
Có ai sau khi bị tẩy não lại hoàn toàn biến đổi bản tính vốn có?
Có ai lại lãng quên sạch sẽ quá khứ thân thiết nhất của chính mình?
“Không không, tôi là Ly Úy, tôi chính là Ly Úy…” Cậu vô lực nhìn Lạc Tân, phát ra thanh âm trống rỗng.
Nếu cậu không phải Ly Úy, vậy cậu và Chu Dương, chính là hai con người xa lạ chỉ đi lướt qua nhau không ngoái đầu nhìn lại.
Là ai dùng ngón tay kéo thần kinh của cậu gộp thành một nắm, sợi nào cũng thành tơ máu?
“Cậu là Ly Úy, cậu là Ly Úy do chính tay tôi tạo nên.” Đầu lưỡi của Lạc Tân tiến vào trong miệng, bá đạo hút lấy thóa dịch của cậu, động tình nói: “Cậu là Ly Úy thuộc về tôi. Cùng một ánh mắt, cùng một khuôn mặt, tôi đưa cậu đến bên Chu Dương một thời gian quả là đúng đắn, nhìn mà xem, ánh mắt của cậu, tiềm chất của cậu đã hoàn toàn được kích phát ra, đẹp đến không gì sánh bằng.”
Lạc Tân linh xảo kéo xuống khóa kéo, hạ thể bất chợt tiếp xúc với không khí lạnh khiến Ly Úy chấn động toàn thân.
“Buông tôi ra.”
“Lẽ nào cậu còn muốn thủ thân vì Chu Dương? Nực cười, nếu Chu Dương biết cậu là thứ đồ giả, căn bản sẽ chẳng buồn để tâm tới chuyện cậu bị bao nhiêu người làm qua.”
“Không.”
Một bạt tai không chút lưu tình giáng xuống mặt Ly Úy đang không ngừng giãy giụa.
Lạc Tân nhìn xuống từ trên cao, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt máu đang chảy ra từ khóe môi ưu mỹ mím chặt: “Chu Dương sẽ không đau lòng vì máu của cậu, nhưng tôi thì sẽ. Từ bây giờ trở đi, cậu nhớ cho kỹ, cậu là Ly Úy của tôi, là tôi đã tạo ra cậu.”
“Không, không! Không! Không… Ưm…”
Ly Úy gào lên như dã thú bị thương, tiếng kêu bị chặn lại trong cái hôn cường ngạnh của Lạc Tân.
“Nghe lời một chút, không lẽ cậu cũng muốn bị đánh đến chết sao?”
Trong khoang miệng lẫn đầy khí tức của một người đàn ông khác, hương rượu nhàn nhạt mà Chu Dương lưu lại ban sáng đã chẳng còn sót chút nào.
Nước mắt trượt xuống từ hàng lông mi thật dài, Ly Úy cơ hồ bị thứ chất lỏng mang theo sỉ nhục này đốt thương.
Cậu không phải Ly Úy, Ly Úy thật sẽ không khóc trước mặt Lạc Tân.
Cảm giác bất lực vây lấy cậu, như vi khuẩn cắn nuốt cậu.
Liệu có một ngày Chu Dương sẽ dùng giọng ca trầm lắng xướng lên khúc hát đơm đầy nước mắt bi thương ấy hay không? Người con trai mà hắn cam nguyện trút đầy ôn nhu đã chết, bị vũ nhục, bị đánh đập, bị sát hại, lặng lẽ chôn thây ở một nơi không rõ tên. Đó là một linh hồn cuồng dã đến thế nào, bắt Chu Dương làm tù binh, bắt giữ người đàn ông anh dũng bên mình, thậm chí đến cả khi chết đi rồi, vẫn đầu độc sát hại địch nhân của mình.
Chân tướng bị bóc trần vừa rõ ràng lại vừa tàn khốc, mỗi tia nghi vấn trong quá khứ đều có thể tìm được đáp án từ đây. Cầu mong Chu Dương vĩnh viễn đừng biết chân tướng này.
Cậu không phải Ly Úy của trước kia, thậm chí không phải là Ly Úy, chỉ là một thể xác được chế tạo ra, để làm thỏa mãn tâm nguyện của Lạc Tân.
Ngay cả cái tên của thân xác này cũng đã quên mất.
“Tên của tôi là gì?” Đờ đẫn mặc cho Lạc Tân sờ soạng khắp người mình, cậu mở lớn đôi mắt hắc bạch phân minh, khẽ hỏi.
“Ly Úy.”
“Không, tên thật của tôi.”
Lạc Tân tham lam cắn lấy xương quai xanh của cậu: “Thứ đã quên đi rồi, hà tất phải nhớ tới. Trước kia cậu là một người tầm thường, sống cuộc sống tầm thường, hiện giờ, tôi sẽ để cậu được sống một cuộc sống không tầm thường. Ly Úy, cậu và Ly Úy của Chu Dương kia không giống nhau, đừng tự chuốc lấy khổ cực.”
“Lạc Tân, anh phỏng đoán sai rồi.” Cậu nhìn thẳng vào Lạc Tân, khé động khóe môi bị đánh đến tím bầm: “Hàng giả không nhất định đã phải yếu đuối hơn so với hàng thật.”
Một đạo ánh sáng khúc xạ chói mắt lóe lên, truyền vào trong mắt Lạc Tân.
Dao! Tên học trò mà hắn đã huấn luyện không đến nơi đến chốn này, lại bất tri bất giác trộm được con dao trên cổ chân mình!
Kinh nghiệm nhiều năm lão luyện khiến Lạc Tân lập tức túm lấy cổ tay cầm dao của Ly Úy theo phản xạ.
“Ly Úy!” Một tiếng hô lớn đầy kinh ngạc vang lên.
Lạc Tân đã đoán sai, dao không hề đâm về phía mình, mà tới nửa đường bỗng nhiên xoay chuyển phương hướng, đâm thẳng vào lồng ngực của người dưới thân.
Tiếng lưỡi dao cắm phập vào da thịt vang vọng rõ ràng trong tai, chỉ tích tắc sau, trước mắt đã là lồng ngực trắng nõn nhuộm màu đỏ tươi của Ly Úy.
“Cậu điên rồi sao?” Lạc Tân cuống cuồng rống giận. Nếu không phải lúc hắn túm lấy cổ tay của Ly Úy đã làm thay đổi một chút phương hướng, mũi dao kia đã cắm thẳng vào trái tim cậu rồi.
“Trong chúng ta có ai không phải là kẻ điên chứ?” Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nét cười thảm đạm nhàn nhạt, Ly Úy lặng yên nhắm mắt lại: “Đừng chạm vào tôi. Tôi đã yêu Chu Dương mất rồi.”
Thì ra từ trước tới giờ cậu vẫn luôn ăn trộm, sự dịu dàng của Chu Dương, nước mắt của Chu Dương, bản tình ca trầm lắng của Chu Dương, tình yêu của Chu Dương.
Tên trộm may mắn biết bao, nhưng vẫn luôn không biết quý trọng, thống hận số phận không công bằng.
Tất cả những thứ ấy đều không hề thuộc về cậu, cậu đã lấy trộm đi, hạnh phúc của người con trai đã phải chịu đựng tất cả những sự tra tấn kia nhưng vẫn tỏa ra ánh hào quang chói lòa.
Ly Úy thật sự, đến chết vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Nhưng cậu đã tham lam mà yêu thương, phần hạnh phúc không thuộc về cậu ấy.
* * *
Một đao không triệt để kia không thể cướp đi tính mạng của Ly Úy, nhưng cũng đủ để khiến cậu phải hôn mê nhiều ngày.
Mỗi khi mơ mơ màng màng mở mắt ra, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta phải thống hận của Lạc Tân.
“Cậu đã chết một lần, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Quên Chu Dương đi, cậu đã thuộc về tôi, là Ly Úy của tôi.” Lạc Tân đối với cái tên Ly Úy này chấp nhất đến gần như đáng sợ.
Ly Úy do người khác tạo ra vẫn gọi là Ly Úy, không cách nào biết được thân phận thực sự trước khi bị tẩy não của mình, chỉ có thể duy trì một thân phận đánh cắp, không vứt bỏ tang vật mà cậu không muốn vứt bỏ.
Mỗi lần mở mắt ra, cách bài trí trong phòng đều có sự biến đổi.
Bạn đang �
Lạc Tân không còn điên cuồng thô bạo như ngày đó mới gặp lại nữa, dường như sau khi hung hăng phát tiết một trận, hắn đã phục hồi được sự ôn hòa bình tĩnh của trước kia.
Thấy Ly Úy chầm chậm đảo mắt nhìn xung quanh, hắn nói: “Có người đang tìm chúng ta. Tình hình dạo gần đây càng ngày càng bất lợi với chúng ta, di chuyển nơi ở thường xuyên sẽ an toàn hơn.”
Chu Dương! Hai âm tần cao rung chấn trong lòng Ly Úy. Cậu gắng sức che giấu, tránh khỏi sự chú ý của Lạc Tân.
Cậu là Ly Úy, không phải Ly Úy của Lạc Tân, là Ly Úy của Chu Dương. Cậu âm thầm nghiến răng.
Tình thế tựa hồ đúng như lời Lạc Tân nói, càng ngày càng bất lợi.
Cả ngày hôm nay không thấy Lạc Tân xuất hiện, đến chạng vạng mới truyền tới tiếng khóa phòng vặn mở, Nhược Thủy bưng cơm tối tiến vào.
Ly Úy đang ngơ ngẩn suy nghĩ mọi việc, không để ý đến hắn.
Nhược Thủy đặt cơm tối xuống, nhưng không lập tức rời đi.
Hắn xem xét Ly Úy: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Chu Dương đang lo lắng sao? Nét mặt sinh long hoạt hổ, sau khi cậu mất tích có còn được duy trì như cũ hay không? Ly Úy khẽ mỉm cười, tưởng tượng dáng vẻ Lạc Tân bị Chu Dương truy đuổi đến phải chạy trốn khắp nơi.
Nhược Thủy thở dài: “Người anh em, tôi đã cảnh báo cậu rồi, đừng để bị Chu Dương bắt được, đó chính là kết cục sống không bằng chết.”
Hắn đợi rất lâu, không thấy chút hồi đáp nào.
Ly Úy ngồi tựa trên giường, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt, tiều tụy đến không ra làm sao. Bỗng nhiên cảm thấy có một đôi tay hữu lực duỗi tới nâng mình dậy, Ly Úy tựa như bừng tỉnh mà ngẩng đầu lên: “Nhược Thủy, cậu muốn làm gì?”
“Giúp cậu bỏ trốn.” Nhược Thủy từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như thường.
“Cậu điên rồi sao?”
“Không có.” Nhược Thủy đỡ Ly Úy tới cửa, ngón tay cư nhiên thật sự ấn xuống mật mã, mở cửa phòng ra: “Hôm nay Lạc Tân ra ngoài, nơi này tùy tôi làm chủ.”
Cơ hội bỏ trốn bất ngờ xuất hiện, còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị Nhược Thủy kéo một mạch tới trước cửa thang máy bên ngoài hành lang.
“Đứng trong góc chờ tôi một lát, đừng nhìn ngó xung quanh.”
Cuối hành lang vắng vẻ chỉ còn lại một mình Ly Úy. Nhìn theo bóng lưng của Nhược Thủy, Ly Úy vẫn không dám tin vận may vô duyên vô cớ lại rơi xuống đầu mình này.
Chỉ chốc lát sau, Nhược Thủy đã quay lại, cầm theo một bộ quần áo tròng lên người Ly Úy: “Đi theo tôi.”
Trụ sở tạm thời luôn luôn không được canh phòng nghiêm ngặt bằng hang ổ chính thức, Nhược Thủy chính là người phụ trách tạm thời trong lúc Lạc Tân đi vắng, Ly Úy thuận lợi theo hắn đi ra tới cửa.
Hai người lên xe, Ly Úy mới bớt chút thời gian để hỏi: “Tại sao?”
Nhược Thủy cắm chìa khóa vào ổ xe, đáp chẳng liên quan: “Tên của cậu trước kia, là Trần Minh.”
“Cậu quen tôi?” Ly Úy sửng sốt.
“Hàng xóm có qua lại đôi chút. Nhưng chúng ta hoàn cảnh bất đồng, cậu cẩn trọng tận tâm làm một người thành thật, tôi lại đâm đầu vào hắc đạo làm sát thủ, năm ấy thiếu gia muốn tìm một người giống với Ly Úy…” Nhược Thủy mặt không đổi sắc, khởi động xe: “Tôi đã bán cậu.”
“Cái gì gọi là đã bán tôi?” Sấm sét cứ giáng xuống đầu Ly Úy liên tiếp, cậu rút chìa khóa xe ra: “Nói rõ ràng cho tôi.”
Nhược Thủy quay đầu sang cười lạnh: “Đã bán cậu chính là đã bán cậu, không thế sao tôi có thể thăng tiến trong tổ chức nhanh như vậy? Chỉ có điều… tôi thực không ngờ cậu lại bị chỉnh thảm thương đến thế.”
“Cậu…”
“Im miệng.” Bỗng nhiên Nhược Thủy hạ thấp âm giọng, từ trong kính hậu chiếu ra hình ảnh xe lớn của Lạc Tân đang tiến vào cổng chính, vừa mới đỗ lại trên làn xe duy nhất. Nhược Thủy thấp giọng rủa một tiếng: “Cậu qua đây lái xe đi, tình hình bất lợi rồi.”
Hắn xuống xe rồi đóng cửa lại, gật đầu mỉm cười với Lạc Tân: “Thiếu gia, anh đã về.”
“Cậu ta đâu?”
“Ở trong phòng, em vừa đưa cơm tối xong.” Nhược Thủy phân phó thủ hạ: “A Quần, lái xe của thiếu gia vào trong ga-ra đi.”
Lạc Tân lắc đầu: “Không cần, cứ để đây được rồi. Nhược Thủy, cậu cùng A Quần A Quyền đi lên đem cậu ta xuống đây.”
Ly Úy căng thẳng nhìn bọn họ không biết đang trao đổi những gì ở phía xa, trước mắt bỗng nhiên trồi lên một gã đàn ông xa lạ.
“Nhóc con, cậu ở trong xe của anh Nhược Thủy làm gì? Sao lại chụp mũ thấp như thế, lén lén lút lút?” Gã đàn ông quát hỏi qua ô cửa kính, lập tức làm kinh động đến Lạc Tân.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Lạc Tân chạm tới ánh mắt như con báo của Ly Úy dưới vành mũ.
“Ngăn cậu ta lại!” Tiếng quát của Lạc Tân chợt bùng lên.
Nhược Thủy xông tới đấm một quyền lên mặt Lạc Tân, quay đầu lại nhìn về phía Ly Úy, hét lớn từ đằng xa: “Lái xe đi!”
Ly Úy giẫm xuống chân ga theo phản xạ, xoay mạnh một vòng, gã đàn ông vừa quát hỏi cậu bị xô ra ba bốn thước. Lốp xe cùng nền đất xi măng ma sát mạnh với nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Ầm! Vận tốc cao đâm thẳng lên chiếc xe lớn của Lạc Tân đang chắn giữa đường, xô chiếc BMW mới toanh sang một bên.
Tiếng ầm ĩ vang lên, thủ hạ của Lạc Tân trong tay cầm vũ khí xông ra từ bốn phương tám hướng.
“Đừng nhả chân ga, mau chạy đi!” Tiếng la lớn của Nhược Thủy vọt vào trong tai, ngay sau đó là hai tiếng súng đinh tai nhức óc.
Ly Úy hoảng sợ ngó vào kính chiếu hậu, vừa đúng lúc nhìn thấy Nhược Thủy khắp người đổ máu, ngã vật xuống đất.
Một luồng hơi nước nóng hầm hập, ngập tràn viền mắt.
Lạc Tân giẫm qua thi thể của Nhược Thủy để đuổi theo, điên cuồng rống giận: “Không được nổ súng! Ngăn cậu ta lại! Ngăn cậu ta lại!”
Ly Úy nghiến răng, nhấn mạnh chân ga, liên tiếp xô ngã mấy kẻ có ý đồ ngăn trở. Vận tốc xe tăng tới mức cao nhất, phóng vọt ra khỏi cổng chính, cuộn lên tầng tầng bụi cát, giữa ánh nhìn chòng chọc của mọi người, dốc toàn lực phóng về phía đại lộ.
__Hết– Hết quyển thượng__