Mọi người im lặng hoàn toàn, sau một lúc lâu Bao Chửng mới cười nhạo nói: “Công Tôn công tử, tốt xấu gì ngươi cũng là người nhã nhặn, sao không biết xấu hổ mở miệng ra là lời thô bạo? Nói thô bạo thì thôi cũng không sao, sao lại nói thô bạo với Vương gia?… Được rồi, kỳ thật nói thô bạo với Vương gia cũng không quan hệ, dù sao nhất định là Bàng Thống đáng bị vậy! Nhưng mà ai lại làm trò trước nhiều người như thế, cũng quá tổn hại cho hình tượng cao quý nho nhã của ngươi đi…”
Công Tôn Sách lòng nói Bao hắc thán ngươi còn còn có tâm tư nói mát ta sao? Ta bị Bàng Thống khi dễ như vậy mà ngươi không biết nói giúp? Y lạnh lùng nói: “Ít nói nhảm đi! Bàng Thống, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu là lại, lại… lại… Ta khiến Triển Chiêu đánh ngươi!”
Chẳng biết tại sao Bàng Thống bị rống như vậy mà vẫn mang bộ dáng hoàn toàn thư thái, ngay cả sự tươi cười nhất quán ngạo mạn kia cũng chỉ phảng phất tăng thêm ý tứ hàm xúc không rõ ràng, càng khiến Công Tôn Sách thêm hoảng hốt. Cũng may Bạch thiếu hiệp am hiểu ý tứ, ngắt lời đúng lúc: “Mèo con, nếu ngươi đánh Bàng Thống, đừng quên kêu Bạch gia gia ta – nghe như chơi đùa thật khá, gia cũng náo nhiệt cái cho vui!”
Triển Chiêu bĩu môi ra vẻ rất bất mãn vì mình vô tội bị lấy ra nói, than thở: “Bàng Thống ngươi có thể đừng thay đổi chủ đề hay không? Ta mệt rồi, đem việc giải quyết sớm một chút, ta còn đi ngủ… Bao đại ca, Công Tôn đại ca, chúng ta đừng phiền, để Bàng Thống đi mà phiền não, được không?”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe Triển Chiêu mệt, lập tức sửa đổi ngay tác phong có việc phải làm rối việc, không có việc phải đi moi bằng được việc ra, tranh nói: “Đúng vậy! Đừng phiền toái thế, đem Lí Nguyên Hạo làm thịt ngay, về sau khỏi cần trông nom cái gì!”
“Giang hồ lùm cỏ! Muốn giết cũng không thể giết như vậy!” Bàng Thống cười nhạt, Bạch Ngọc Đường lại muốn đập vỡ cái bàn, đáng tiếc bàn trước mặt hắn đều đã đập sạch sẽ…
Công Tôn Sách kìm lòng không được rút lui, cùng Bao Chửng, Tiểu Man co thành một đống: chúng ta là dân chúng thực tuân thủ theo pháp luật, còn là người chấp pháp tuyệt không vì tình riêng, nói cũng chính là luật pháp to hơn trời… Thế nhưng bên người là loại người nào chứ? Khỏi nói Bàng Thống đi, là loại người trong mắt không có pháp luật điển hình, lại còn là kẻ đã đánh là phải đánh đến hoàn toàn, coi mạng người như cỏ rác. Bạch Ngọc Đường sao còn nhỏ tuổi mà nói cũng nói toàn giết người với làm thịt người như thế chứ? Chúng ta có phải nên đem hắn tới quan phủ định tội giết người hay không? Ai đem hắn đi? Triển, Triển Chiêu? Aha ha… Ha ha… Nằm mơ sao?
Tuy rằng nháo, không ai có thể quên Lí Nguyên Hạo vẫn còn ngồi trong phòng. Mà Lí Nguyên Hạo cũng không thẹn là người hào kiệt, không đếm xỉa tới bọn họ huyên náo đùa giỡn, chỉ khẽ mỉm cười bất động, lẳng lặng chờ. Nhưng Tiêu Hách lại có chút gấp, ở một bên không ngừng “Các vị, xin bình tĩnh đừng nóng…”, “Không thể giết chủ nhân của ta đâu” , “Hãy nghe ta nói một hai câu được không”, “Ồn muốn chết!”…
Nháo đủ rồi, trong lòng cũng tính toán xong rồi, vài người không hẹn mà cùng yên tĩnh.
Thời điểm loại này Bao Chửng bình thường sẽ không nói lời nào: đùa bỡn thời cuộc không phải sở trường của hắn, một người trong lòng chỉ có hai chữ “Công chính” như hắn lúc này căn bản không hề có nơi dùng võ. Vì thế Công Tôn Sách đành phải bất đắc dĩ áp chế sự oán hận đối với Bàng Thống, thấp giọng nói: “Vương gia, người thấy thế nào…”
“Ngươi thấy thế nào, bổn vương liền thấy thế đấy… vẫn là người một nhà thôi!” Bàng Thống hiển nhiên còn không chơi đủ, vẫn rất không đứng đắn như cũ hạ giọng cười cười đáp. Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân rất lớn là hắn vẫn phải tiếp tục thể hiện chủ quyền với Lí Nguyên Hạo một chút.
Công Tôn Sách rất nhanh hung hăng nắm lấy tay mình, cố gắng bảo mình ngàn vạn lần đừng đánh ra. Cũng may Bàng Thống rất nhanh thu lại vui đùa, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, sau một lúc lâu mới nhìn chằm chằm Lí Nguyên Hạo, thản nhiên nói: “Trước chứng minh thân phận của ngươi, sau đó đem những lời ngươi có thể nói nói ra hết, bổn vương sẽ quyết định có muốn lưu tính mạng của ngươi lại hay không”
Mọi người không ai lên tiếng. Lí Nguyên Hạo hơi suy nghĩ, cười nói: “Tất nhiên, Mời các vị xem…” Hắn lấy ra từ trong lòng một quả ấn tỉ tinh xảo. Những người khác đều không biết nó là cái gì, nhưng thấy Bàng Thống hơi hơi nhíu mày, liền xác nhận vật đó là thực.
Lí Nguyên Hạo lập tức kể lại, khi còn ở quốc nội hắn có được một phần bản đồ giấu bảo vật – đương nhiên hắn cũng không phải hạng người cả tin, nguồn gốc miếng bản đồ này không cần nghi ngờ – quan viên đóng ở biên thành triều trước sợ hãi tai họa chiến tranh, đem đại lượng tiền tài vơ vét được giấu ở trên núi Diêu Tử Sơn phía Bắc thành. Ngọn núi kia quanh năm tuyết đọng, hiếm có dấu người, số tài bảo vẫn còn trên núi có thể rất lớn. Nhưng hắn vừa mới đến biên thành, liền phát hiện có người theo dõi hành tung của hắn, đem đám ám cọc hắn từng tiếp xúc đều nhổ sạch. Ngoài khách điếm kia còn có hai huyết án diệt môn, chẳng qua chỉ là chúng xảy ra trước khi đám người Bao Chửng đến biên thành mà thôi.
Hắn cảm thấy được tình hình không ổn, lập tức trốn vào huyện nha của Tiêu Hách, một mặt che dấu hành tung, một mặt lấy thân phận bộ khoái điều tra xem ai là người giở trò quỷ. Cho tới lúc bị tập kích vừa rồi, hắn mới xác định độc thủ phía sau màn chính là con chó gấp nhảy tường, Điện hạ Ô Khất Mãi kia – Lí Nguyên Hạo hắn hành tung biến hoá, quyền thế huân thiên, ngoài đại hoàng tử được lão già sủng ái ra, ai có thể truy tung đến hắn? Ai dám xuống tay với hắn? Ô Khất Mãi kia tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng chung quy đã là thái tử ba mươi mấy năm, những kẻ ủng hộ cũng không ít. Nhất là đám bảo thủ “Trường ấu hữu tự”, nhiều kẻ quý tộc giàu có căn thâm cơ ổn, thực lực không thể khinh thường, đừng nói quan đạo bạch đạo, ngay cả lục lâm hắc đạo cũng có liên quan thâm hậu. Hiện giờ Lí Nguyên Hạo bí mật lẻn vào Tống Cảnh, bên người không có nhiều thủ hạ, đúng là cơ hội tốt cho bọn họ xuống tay. Hiện tại Lí Nguyên Hạo đã bị phát hiện hành tung, thân lại trọng thương, nếu như không dựa vào đám người Bàng Thống, sợ khó có thể toàn mạng trở về.
Tiếng nói vừa dứt, Bao Chửng, Công Tôn Sách và Triển Chiêu đã ném cho nhau mười bảy mười tám ánh mắt, nhìn đến mức Bàng Thống, Bạch Ngọc Đường, Tiểu Man phải nín thở. Bất quá sau khi đã ở chung mấy ngày, tất cả mọi người đều rõ đại hận lớn nhất trong cuộc đời Bạch thiếu hiệp đại khái chính là Triển tiểu miêu trong mắt không có sự oai hùng bạch bạch hồ hồ của hắn, vì thế thế ai cũng chờ, vì thế Bạch thiếu hiệp quả nhiên không phụ sự mong chờ của mọi người, nghiêm mặt bắt đầu chăm sóc Triển Chiêu: “Mèo con mèo con, mắt đi mày lại làm cái gì! Trực tiếp hỏi hắn là được rồi!”
“Cũng tốt.” Triển Chiêu đem cặp mắt khinh khỉnh trấn áp con chuột chẳng hiểu chuyện gì, chuyển hướng sang Lí Nguyên Hạo, “Mười mấy người bị Bàng Thống giết ở nghĩa trang tại sao lại muốn phá huỷ thi thể?”
Lại nói về Lí Nguyên Hạo, hắn đối với Triển Chiêu tựa hồ thật sự có chút đối xử trọng hậu, cười tủm tỉm đáp: “Ta cũng chỉ đoán thôi… Trong số các thi thể, ngoài người của ta, hẳn là còn có sát thủ trà trộn vào làm nội ứng. Lúc ấy vốn định dẫn các ngươi giúp ta đuổi theo người của Ô Khất Mãi, ai ngờ các ngươi ngay từ đầu đã đề phòng ta, ta cũng không nghĩ đến việc bị sát thủ chém suýt chết.”
Công Tôn Sách mở miệng nói: “Lần đó còn phải cảm ơn ngươi che chở, làm cho ta…”
“Công Tôn công tử đừng khách khí! Ngươi là nhân trung long phượng, ta sao có thể để ngươi phải chịu tổn thương? Lúc trước Nguyên Hạo ta mặc dù không thể nói ra thân phận chân thật, cũng thật tình muốn kết giao với ngươi và Triển thiếu hiệp, có thiên địa chứng giám!”
“…” Công Tôn Sách và Triển Chiêu nhìn nhau, nhất thời im lặng. Bàng Thống và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, tự dưng đều lộ ra một loại biểu tình “Ta đồng cảm với ngươi”.
“Các vị, ” Lí Nguyên Hạo lại nói, “Tương lai ta nhất định phải chấn hưng Đại Hạ, cùng Tống Liêu tam phân thiên hạ – về điểm ấy, ta không dối gạt các vị. Nhưng ta sẽ nguyện viết biên nhận làm chứng: nếu như các vị trợ ta bình an tìm được kho báu trở về Đại Hạ, ta nguyện đem tài bảo chia đều cùng các vị, tương lai sau khi kế vị trong vòng ba năm, quyết không phạm vào một phân Đại Tống!”
“Ngươi còn muốn đi tìm kho báu kia?”
Lí Nguyên Hạo ngạo nghễ nói: “Ta đã vì nó mà phải ăn một cái mệt lớn như vậy, làm sao có thể tay không mà quay về… Các vị cũng đừng nói kho báu kia ở trong Đại Tống cho nên toàn bộ là của Đại Tống và vân vân – ở thành này các tộc hỗn tạp, ai cũng không thể nói rõ chính chúa là ai, ta có bản đồ, tất nhiên là ta muốn phải có một phần. Bất quá nếu có gì Công Tôn công tử và Triển thiếu hiệp thích, ta tất nhiên nhiên dâng bằng cả hai tay! Ha ha ha…”
……
Lại là mười bảy mười tám ánh mắt truyền đi truyền lại, bất quá lần này Bàng Thống may mắn cũng ở trong phạm vi sóng thu. Cuối cùng, Bàng Thống gật đầu: “Lí Nguyên Hạo, lần này chúng ta giúp ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ rõ lời hứa của ngươi. Tương lai nếu là gặp lại trên chiến trường, bổn vương tất nhiên sẽ không khách khí; mà nếu ngươi dám cùng Liêu cẩu cấu kết, bổn vương cũng sẽ không bỏ qua ngươi!… Còn có chuyện này nữa, gọi người của ngươi đi ra hết đi, đừng hy vọng bổn vương sẽ để phi vân kỵ bán mạng cho ngươi!”
Công Tôn Sách nghe vậy khe khẽ thở dài: đây chính là Bàng Thống.
Ngày ấy ở thái miếu, cho dù y không biết Bàng Thống chuẩn bị tinh binh thuốc nổ, cũng biết hắn tuyệt không chịu đến chịu thẩm án mà không hề chuẩn bị, cho nên dứt khoát chặt đứt tơ tình quyết định để Tiểu Diều mượn đến Liêu binh – y cảm thấy rằng, nếu nói Bàng Thống muốn làm hoàng đế còn không bằng nói hắn tự đề cao chính mình thái quá, thấy đương kim hoàng đế không vừa mắt. Y liền đặt cược vào sự kiêu ngạo của Bàng Thống, nhất là sự kiêu ngạo của quân nhân: có thể mưu nghịch, có thể tạo phản, lại quyết sẽ không để quân đội địch quốc xâm phạm dù chỉ một chút! Hiển nhiên, y cược thắng.
Giờ trước mắt cũng là loại tình huống này: chuyện trợ giúp Lí Nguyên Hạo nếu truyền ra ngoài, không hiểu sẽ khiến Bàng Thống rước lấy bao nhiêu lời chê cười. Nhưng hắn vẫn như trước, chọn điều chính mình cho rằng có lợi nhất đối với Đại Tống – hắn chỉ tin tưởng phán đoán của mình, căn bản không thèm lo lắng tới những chuyện khác.
“Nếu như thế, về sau chúng ta chính là người một nhà…”
“Một nhà cái đầu ngươi!”
Lí Nguyên Hạo vui mừng quá đỗi, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Bàng Thống và Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời cắt đứt.
“Ngươi cách… nhóm người chúng ta xa ra một chút đi!” Đây là Bạch Ngọc Đường nói.
“Người một nhà? Ta cũng chưa đến nỗi có may mắn với được tới ngươi!” Đây là Bàng Thống nói.
Công Tôn Sách: … Bàng Thống, đồ thối nát!