Không Thể Buông Tay

Chương 15: Hoảng sợ



Đau quá!

Vệ Lam mở mắt ra trong lúc đầu đau như búa bổ, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ. Đầu óc cô vẫn còn rối loạn, dùng sức vỗ trán, nhằm để mình tỉnh táo hơn.

Chính cái vỗ đó, mới làm cho cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường.

Trí nhớ đứt đoạn gom góp lại từng chút một, cô nhớ mình và bạn bè ca hát ở quán karaoke, sau đó hình như hình thấy Đoàn Chi Dực, sau đó nữa liền bị Đoàn Chi Dực kéo đi… sau đó…

Vệ Lam thét lên một tiếng á chói tai, bật nhanh người dậy. Hoảng sợ nhìn xung quanh, cô chắc chắn đây là một căn phòng xa lạ, chiếc giường màu đen này, cô cũng chưa từng thấy qua.

Điều càng làm cô hoảng sợ hơn đó là, cô phát hiện trên người mình không có mảnh vải che thân nào.

Vệ Lam run rẩy vén nhẹ tấm chăn màu đen đang đắp trên người mình lên, cô nhìn thấy cả người đều trần trụi.

Trong đầu chợt vang lên rất nhiều câu Đoàn Chi Dực từng nói, giống như tiếng nói của ác ma “Ba thằng đàn ông thay phiên nhau, suốt cả đêm.”

Vệ Lam không hiểu chuyện đời, nên cũng không thể nhanh chóng biết được mình đã bị xâm phạm hay chưa, nhưng khắp nơi trên cơ thể đều đau nhức. Cô chỉ biết cuống cuồng nắm chặt cái chăn mà run rẩy.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?” Một tiếng cười đột nhiên vang lên.

Vệ Lam kinh hoàng ngẩng đầu, nhìn thấy Đoàn Chi Dực đã đứng ở cửa từ lúc nào.

Dù sao cũng chỉ là một cô học trò cấp ba có một cuộc sống êm đẹp, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này đã hoàn toàn vượt qua khỏi khả năng tưởng tượng và chấp nhận của cô. Ngoài trừ sự sợ hãi và sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo ra oai lúc trước giờ cũng mất sạch, cô ôm chặt cái chăn, bật khóc thật lớn, trong tiếng nức nỡ đều là sự sợ hãi: “Đoàn Chi Dực, không phải cậu xử tôi rồi chứ? Tôi sai rồi, tôi sai rồi mà, cậu tha cho tôi đi được không?”

Đoàn Chi Dực lạnh lùng cười một tiếng, cầm quần áo quăng trước mặt cô, còn mình đi đến ngồi ở mép giường, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ mở miệng với vẻ hững hờ: “Vệ Lam, chuyện lúc trước cậu hứa với tôi vẫn chưa làm được sao? Tối qua ở quán karaoke cậu gọi tôi là thằng thọt, cậu có biết không?”

Cả người Vệ Lam lạnh run: “Tôi không cố ý, tôi uống say không nhớ gì cả. Tôi biết sai thật rồi, sau này tôi chắc chắn sẽ không chọc cậu nữa.” Cô ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nghẹn ngào nói: “Tôi có thể chuyển lớp, chuyển trường cũng được. Chỉ cần cậu tha cho tôi thôi.”

“Muộn rồi.” Đoàn Chi Dực lạnh lùng đáp. “Cậu đã làm trái lời hứa của mình, thì đáng phải chịu phạt.”

Vệ Lam khóc lớn hơn, nếu không phải trên người không có mảnh vải nào, cô nhất định sẽ quỳ xuống ôm chân Đoàn Chi Dực xin tha thứ.

Đoàn Chi Dực quay đầu nhìn cô khóc nức nở, trong sự căm ghét có pha chút cảm thông: “Yên tâm đi, cậu vẫn chưa bị xử.”

Tiếng khóc nức nở của Vệ Lam ngừng lại, len lén vén chăn lên nhìn cơ thể bên trong của mình, do dự nói: “Thật sao? Nhưng tại sao tôi không mặc quần áo?”

“Cậu ói vấy bẩn khắp người, tôi đem quần áo của cậu cho người ta giặt rồi.” Đoàn Chi Dự không khách sáo nói, nói xong, cậu hạ tầm mắt đến chỗ quần áo vừa mới bị cậu ném trên giường.

Vệ Lam nhìn kỹ, đó đúng thật là quần áo của mình. Nhưng, mặt cô đỏ lên, lại bật khóc: “Cậu cởi quần áo của tôi sao? Vậy chẳng phải tôi bị cậu nhìn hết rồi còn gì?”

Đoàn Chi Dực lúc này mới nhận ra, đứa con gái bình thường mở miệng nói oanh tạc, lại là một đứa trẻ không hiểu chuyện đời. Cậu mất kiên nhẫn nói: “Nhìn thấy thì sao nào? Tôi không những đã xem, mà còn chụp hình lại.”

Cậu nói xong là làm thật, không biết lấy từ đâu ra rất nhiều ảnh chụp, đưa đến trước mặt Vệ Lam.

Vệ Lam cất tiếng nức nở nhìn, chỉ thấy trên những tấm hình đó, có một cô gái đang nhắm đôi mắt lại, cả người trần trụi nằm trên chiếc giường lớn màu đen, bởi sự đối lập của màu trắng và đen, dễ dàng thấy được màu trắng noãn nà của cơ thể đó, có một cảm giác mờ ảo. Vệ Lam nhìn như thế nào, cũng chỉ cần liếc một cái cũng biết người trong hình là mình.

Cơ thể trắng nõn mảnh mai của thiếu nữ.

Cô chưa bao giờ nhìn ở thể trần trụi của mình, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lúc nãy còn thoải mái vì biết mình chưa bị xâm hại, nhưng trong chớp mắt lại sợ hãi, cô không nghĩ quá nhiều, giật mạnh những tấm ảnh đó lại rồi xé nát.

“Cậu thích xé thì cứ xé đi.” Đoàn Chi Dực nở nụ cười lạnh lẽo. “Cậu muốn xé bao nhiêu tôi có thể rửa ra bấy nhiêu cho cậu xé.”

Mặt Vệ Lam lúc trắng lúc xanh, thở gấp hỏi: “Đoàn Chi Dực, rốt cuộc cậu muốn gì hả?”

“Tôi nói rồi, cậu không giữ lời, thì đáng phải chịu phạt.” Đoàn Chi Dực trả lời bâng quơ. “Còn về phạt như thế nào, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Một là gửi những tấm ảnh này cho gia đình và bạn bè cậu; hai là tôi gọi ba người đàn ông đến, thay phiên làm cả đêm; ba là làm cho Triệu Phi của cậu trở thành thằng thọt như tôi!”

Câu nói thằng thọt cuối cùng đó của cậu nói ra với vẻ hung tợn, dừng lại một chút, cậu tiếp tục nói: “Đương nhiên cậu cũng có thể báo cảnh sát, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết, điều đó chẳng ăn thua gì, những gì tôi muốn làm nhất định sẽ làm được.”

Vệ Lam sợ đến mức gần như trốn vào trong chăn, nức nở dè đặt hỏi: “Có sự lựa chọn thứ tư không?”

Đoàn Chi Dực làm bộ nghĩ gì đó nói: “Có.”

Vệ Lam nín khóc bình tĩnh thở ra chờ đợi câu trả lời của cậu.

Chỉ thấy cậu quay đầu liếc nhìn với ánh mắt làm cho người ta rét run: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu phải ở đây, vừa hay chỗ tôi thiếu một người giúp việc. Cậu làm tốt, khiến tôi hài lòng, tôi sẽ tiêu hủy những tấm ảnh này, cũng không kêu ba người đàn ông thay phiên làm cậu cả đêm, đương nhiên cũng sẽ không đụng đến Phi của cậu.”

Một người bị dọa đến sợ hãi như Vệ Lam, điều này cũng được coi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng cô không thể nào nghĩ ra cách dàn xếp ổn thỏa, một cô gái mười mấy tuổi, làm sao có thể ở nhà người khác.

Vì thế, đành phải im lặng nghiến răng.

Đoàn Chi Dực dường như đọc được suy nghĩ của cô, khinh thường liếc cô một cái: “Cậu nói với người nhà cậu, năm mười hai học tập căng thẳng, cậu quyết định nội trú ở trường. Cuối tuần cậu có thể về nhà, không cần ở đây.”

Vệ Lam chớp mắt, muốn mặc cả, lại bị ánh mắt dữ tợn của Đoàn Chi Dực áp bức, cuối cùng không bằng lòng gật đầu.

Đoàn chi Dực nhìn thấy hai mắt cô đỏ lên, trong lòng đột nhiên không nỡ. Mặc dù lớn hơn nhau chưa đến hai tuổi, nhưng cô gái ngoan ngoãn nghe lời này, cậu chỉ xem như một đứa trẻ.

Bắt nạt một đứa trẻ như vậy, hình như có chút không nên. Nhưng nghĩ lại ngày thường cô bướng bỉnh nói oanh tạc, khinh thường mình, cùng với một tiếng ‘thằng thọt’ kia, giờ phút này cậu lại có chút hả giận.

Cậu thản nhiên liếc cô một cái: “Mau mặc quần áo đi, không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về.”

“Ờ.” Vệ Lam lúng túng gật đầu, dè đặt lấy quần áo đến. “Cậu có thể ra ngoài một chút không?”

Đoàn Chi Dực lại trừng mắt nhìn cô: “Đừng có lề mề nữa, nên nhìn tôi cũng nhìn thấy hết rồi, che giấu gì nữa. Hơn nữa, cơ thể chưa phát dục hết, có gì đáng để xem.”

Vệ Lam hiếm khi nghe thấy cậu nói nhiều như vậy, thật độc ác.

Mặc dù nói như vậy, nhưng Vệ Lam vẫn lấy quần áo bỏ vào chăn, rồi chui vào trong, buồn rầu mặc quần áo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.