“Hahahahahaha, còn chẳng phải người yêu mà chúc 520 làm gì, hèn chi bị dỗi.” Triệu Nghĩa chứng kiến cả quá trình lập tức phá ra cười, chế giễu Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư lạnh lùng nhìn Triệu Nghĩa rồi quay sang hỏi Trần Diệu: “Đi ăn khuya không?”
Trần Diệu buông cây cơ ra, lấy giấy lau tay, lắc đầu nói: “Không đi.”
“Đi đi cô nhóc. Có mỗi hai tên đực rựa bọn anh đi ăn hoài cũng chán lắm.” Triệu Nghĩa cũng lại gần, cười với Trần Diệu.
Trần Diệu: “Đang giảm cân.”
Cố Diệc Cư: “Ăn rồi lại giảm.”
Trần Diệu liếc Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư nhướng mày nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, hầu kết chuyển động lên xuống. Triệu Nghĩa ở đối diện chậc chậc hai tiếng. Lúc này Liễu Anh cũng đã trở lại.
Cô ấy hết hồn khi thấy Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa ở đó, vội bước lên kéo Trần Diệu ra sau lưng, che chắn cho cô: “Sao Cố tổng lại ở đây?”
Cố Diệc Cư ồ lên, “Đang theo đuổi người ta chứ sao.”
Liễu Anh: “…”
Được, lý do hay lắm.
“Đi thôi.” Trần Diệu cầm lấy túi xách, vỗ vai Liễu Anh.
Liễu Anh nhìn Cố Diệc Cư rồi lại nhìn Triệu Nghĩa, sau đó chạy theo sau Trần Diệu.
Cố Diệc Cư chỉnh cổ áo, đút tay vào quần rồi đuổi theo.
Triệu Nghĩa chỉ cười rồi cũng đi theo.
Lúc xuống lầu thì thấy Trần Diệu đang gọi xe. Cố Diệc Cư ở phía sau nhìn bóng lưng cô, nói: “Không ăn khuya thì thôi, để anh đưa hai người về.”
Trần Diệu: “Khỏi cần.”
Triệu Nghĩa phì cười, nhìn sang Cố Diệc Cư: “Bây giờ em ấy khó chiều như vậy thì cậu thấy thế nào?”
Cố Diệc Cư giữ im lặng.
Liễu Anh đứng sau Trần Diệu một bước chân, khoác vai cô, thi thoảng cũng quay lại nhìn Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa đang đứng trong tối.
Cố Diệc Cư mặc nguyên một cây đen, biếng nhác ngắm Trần Diệu.
Trần Diệu không thèm để anh vào mắt.
Hoàn toàn khác so với cái hồi cấp ba, lúc Trần Diệu yêu thầm anh. Bây giờ vị trí hai người đã được hoán đổi, giờ đây anh cứ mãi dán chặt mắt vào Trần Diệu.
Liễu Anh bình tĩnh nhìn Trần Diệu.
Cô ấy nghĩ thầm, Diệu Diệu cậu đúng là rất kiên định.
Nói không thích là không thích, không thèm quay đầu lại dù chỉ một lần.
Có điều.
Cô ấy rất thích Trần Diệu như vậy.
Một lát sau taxi tới, Trần Diệu kéo Liễu Anh ngồi vào xe. Trần Diệu vào ghế sau trước rồi Liễu Anh theo sau, vừa xoay người thì tay đã bị người ta nắm lấy rồi kéo sang một bên, Cố Diệc Cư chui vào trong.
Liễu Anh hét lên: “Cố tổng.”
Cố Diệc Cư đóng cửa lại.
Ghế sau vốn dĩ khá chật, Cố Diệc Cư vừa vào đã thấy vô cùng bức người. Trần Diệu lạnh mặt: “Cố tổng có ý gì đây ạ?”
Cố Diệc Cư: “Để anh đưa em về.”
Trần Diệu: “…”
Cô quay sang định mở cửa xe thì Cố Diệc Cư túm chặt lấy tay cô, trầm giọng nói: “Đừng ép anh trói em lại, anh thấy việc đó chỉ thích hợp cho lúc trên giường thôi.”1
Anh cứ thế nắm lấy cổ tay cô mà không hề tốn chút sức, nhưng Trần Diệu lại không thoát được. Trần Diệu giãy dụa một hồi, thấy không được đành cắn răng hỏi: “Liễu Anh đâu?”
“Triệu Nghĩa sẽ đưa cô ấy về.”
Trần Diệu: “Anh là đồ vô lại.”
Cố Diệc Cư cười: “Còn gì nữa không?”
Cái giọng đáng đánh đòn này khiến Trần Diệu chỉ có thể trợn mắt.
“Đến tiểu khu Ngọc Lan.” Cố Diệc Cư nói với tài xế.
Tài xế đáp lời rồi lén nhìn hai người phía sau một chút, nam đẹp trai đúng là hợp với nữ đẹp gái. Xe khởi động rồi chạy nhanh trên đường.
“Thả ra.”
Xe đã chạy rồi thì cô cũng chẳng thể mở cửa xe được nữa. Trần Diệu thoát khỏi lòng bàn tay của anh, Cố Diệc lại chẳng ngăn cản mà lại thả lỏng tay ra, Trần Diệu lập tức nắm lấy tay mình, dựa vào cửa xe.
Cố Diệc Cư ngả người ra sau nhìn Trần Diệu, ngón tay gõ lên đầu gối.
“Sao không nhận tiền lì xì?”
Trần Diệu: “Không có công, không nhận lộc.”
Cố Diệc Cư khẽ cười: “Ừm, có khí thế đó.”
Trần Diệu lườm nguýt anh.
Cố Diệc Cư nhích lại gần cô, nói: “Anh vẫn còn giữ năm trăm tệ đó đấy.”
Trần Diệu giả vờ như không nghe thấy.
Cố Diệc Cư lại cười.
Tài xế không mở nhạc hay bật radio nên trong xe rất yên tĩnh. Trần Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ phản chiếu hình ảnh Cố Diệc Cư đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Sườn mặt của anh góc cạnh hơn trước, tựa như tượng tạc. Lúc này cô nhìn lên gương mặt ấy, thấy Cố Diệc Cư chuẩn bị ngẩng lên bèn nhanh chóng dời mắt đi, xem điện thoại của mình.
Cố Diệc Cư cất điện thoại đi, nhìn người con gái ở bên cạnh. Cô rất thích mặc quần ngắn để lộ đôi chân có tỉ lệ hoàn mỹ, mặc dù áo chỉ là kiểu đơn giản nhưng cũng mang lại cảm giác tươi mới. Trước đây, cô rất thích cột tóc đuôi ngựa, cứ thế buộc lên cho gọn gàng. Cố Diệc Cư gảy tóc cô, trầm giọng nói: “Hôm nay em làm việc rất xuất sắc.”
Nhắc tới công việc thì khó mà không nhớ tới Trần Hân diện cả cây Chanel.
Trần Diệu né tránh ngón tay anh để anh không chạm vào tóc cô, tò mò: “Vì sao Cố tổng không chọn Trần Hân?”
Cố Diệc Cư nhìn quần áo Trần Diệu đang mặc, trông cũng tốt nhưng không có nhãn hiệu. So với trang phục của chị cô ngày hôm nay thì có vẻ cô có phần giản dị hơn. Cố Diệc Cư không trả lời câu hỏi của Trần Diệu mà lại hỏi: “Em thích nhãn hàng nào?”
Trần Diệu trợn mắt lên.
“Anh hỏi cái này để làm gì?”
Cố Diệc Cư: “Mua đồ cho em.”
Trần Diệu: “Không cần, bây giờ tôi chỉ muốn biết vì sao anh không nhận Trần Hân?”
Câu hỏi này được đặt ra dựa trên cương vị của cô.
Không hề lẫn chút tâm tư riêng nào.
Bên phòng nhân sự chẳng biết phải tìm người mới đến khi nào nên Trần Diệu rất muốn được giải đáp thắc mắc.
Với lại, cô cần phải mau chóng có được thành tích ở công ty mới.
Việc tìm thư ký của Cố Diệc Cư có thể giúp cô vượt qua ải này.
Đạt được rồi thì địa vị của cô sẽ thăng tiến như nước lên thì thuyền lên(*).
(*): Ý chỉ rằng sự vật phát triển thì những gì phụ thuộc vào nó cũng sẽ phát triển theo.
Chẳng phải trước kia Cố Diệc Cư dành lời khen cho Trần Hân sao? Cái cảm giác hai người đều giỏi lúc anh giảng đề cho Trần Hân khiến người ta ghen tị.
Mặc dù Trần Diệu không rõ vì sao mấy năm này hai người họ lại không yêu nhau.
Nhưng như vậy cũng chẳng ngăn cản được sự yêu mến của Cố Diệc Cư dành cho Trần Hân.
Nhớ tới chuyện trước kia lại thấy đau lòng.
Bây giờ Trần Diệu phân tích rất logic.
Sau khi câu hỏi được đặt ra.
Cũng đúng lúc taxi đến nơi.
Trên ngón tay Cố Diệc Cư dường như còn đang phảng phất hương thơm từ tóc Trần Diệu. Anh cọ ngón tay vào nhau, ngước lên nhìn cô.
Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Chẳng hề có lấy một chút ghen tuông.
Đôi mắt xinh đẹp đó vẫn phẳng lặng như mặt hồ.
Cố Diệc Cư híp mắt.
Hình như có hơi khó chịu.
Một lúc sau anh cố tình nói: “Sợ em ghen.”
Sợ tôi ghen à.
Trần Diệu nắm chặt lấy tay cầm cửa.
Vì lẽ đó mà khi xưa cô từng rầu rĩ, ghen tuông, mỗi khi bị so sánh với chị cô đều ghim trong lòng. Hoá ra Cố Diệc Cư đều biết, tên này chỉ giả vờ không biết gì, thực chất đều nhìn thấu mọi chuyện.
Trần Diệu cười lạnh, quay lại nhìn Cố Diệc Cư: “Cố gia yên tâm. Dù cho anh có cưới Trần Hân thì tôi cũng chẳng thèm ghen tị mà còn sẽ gửi anh một phong bì thật dày, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Cố Diệc Cư sầm mặt nhìn Trần Diệu.
Trong xe u ám, không có nhiều ánh sáng. Anh trầm giọng nói: “Thật sao?”
Hai người đối mặt một hồi lâu rồi Trần Diệu mới đẩy cửa bước xuống xe.
Cố Diệc Cư cũng mở cánh cửa bên kia ra rồi bước xuống. Hình như tài xế bị ảnh hưởng bởi cơn sóng ngầm giữa hai người nên sợ đến nỗi mau chóng đạp ga phóng đi.
Vừa khéo xe Triệu Nghĩa cũng vừa tới nơi. Liễu Anh mở cửa xe chạy lại, kéo tay Trần Diệu.
Trần Diệu mỉm cười nhìn cô ấy, ung dung bước về cửa tiểu khu với cô ấy.
Triệu Nghĩa ló đầu ra nhìn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư đứng ở ven đường, cúi đầu châm thuốc, một giây sau lại nhanh chóng đi lên, kéo Trần Diệu lại, cúi xuống hôn lên môi cô.
“Chát—–“. Âm thanh phát ra từ một cái tát thật mạnh.
Triệu Nghĩa ngồi ở trong xe thấy vậy cũng co rúm người.
Trần Diệu nhìn Cố Diệc Cư trừng trừng rồi kéo Liễu Anh đi thật nhanh.
Cố Diệc Cư liếm khoé môi, lại ngậm lấy điếu thuốc.
Anh bật cười một tiếng.
Triệu Nghĩa: “…”
Cố tổng đúng là thích tự ngược.
______
Vừa vào phòng, Liễu Anh nhìn gương mặt vô cảm của Trần Diệu, dè dặt hỏi: “Cậu có muốn ăn dưa hấu không?”
Trần Diệu quăng túi xách sang một bên, ngã lăn lên ghế, nhướng mày cười: “Muốn chứ, cậu cắt đi nhé.”
“Tuân mệnh.” Liễu Anh đáp lời, đi lại tủ lạnh lấy dưa hấu ướp lạnh đi vào phòng bếp, sau đó Liễu Anh lại chạy ra, giơ dao lên: “Ôi trời, hình như hôm nay là 520 á, giống như lễ tình nhân vậy.”
Trần Diệu gật đầu: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời.
Điện thoại cô lại có tin báo.
Cô cầm lên xem.
Lại là tin chuyển khoản từ Wechat, người gửi là Cố Diệc Cư.
Số tiền: 1314.
Trần Diệu: “…”
Cô lập tức nhắn lại: “Cố tổng còn như vậy thì tôi sẽ chặn anh đấy.”
Bởi vì lý do công việc nên không chặn bậy bạ được, nhưng nếu chọc cô bực lên thì cứ thế mà làm.
Ở phía bên kia.
Cố Diệc Cư: “…”
_____
Quán Thanh Ba.
Dương Hoa bước ra từ toilet, thấy Trần Hân uống rượu không ngừng thì siết chặt tay, không biết phải làm sao: “Đừng uống nữa.”
Trần Hân đẩy tay cô ta ra, muốn uống tiếp. Dương Hoa cướp lấy ly rượu, ngồi xuống nắm lấy vai Trần Hân, nói: “Không được nhận thì thôi, có sao đâu.”
Mắt Trần Hân ngập nước. Cô ta chống tay lên mặt nhìn Dương Hoa, mấy năm nay cô đã luyện cho có tửu lượng cao nên bây giờ không có say.
“Sao lại không có gì?”
“Sao mà không có gì được…”
Đó là người đàn ông mà cô ta luôn thương nhớ. Biệt tăm biệt tích nhiều năm như vậy, cô ta vốn tưởng nếu anh và Trần Diệu thật sự có tình cảm với nhau thì chắc chắn bọn họ sẽ ở cùng nhau.
Nhưng hoá ra họ lại chẳng gặp nhau, nếu vậy thì không phải đây là cơ hội dành cho cô ta sao?
Nước mắt trượt thẳng xuống cằm.
Dương Hoa và Trần Hân biết nhau từ nhỏ. Dương Hoa hiểu rõ lòng cô ta, nói: “Có phải là em của cậu…”
Gây khó dễ không?
Trần Hân lau nước mắt ở khoé mắt, đột nhiên lại hận Trần Diệu.
Hận cô không biết xấu hổ, tám năm trước dâng hiến cho Cố Diệc Cư, làm cho anh nhớ mãi không quên.
Cô ta nghiến răng hỏi: “Cô em gái kia của tớ có gì mà tốt?”
Dương Hoa nhỏ nhẹ an ủi: “Cô ta không tốt, không tốt với cậu gì hết… Cậu suy nghĩ lại đi, có biết bao nhiêu người theo đuổi cậu lận mà? Ở Hải Thành này có biết bao nhiêu thiếu gia thích cậu hả? Vậy mà cứ thích cái tên đàn ông hung dữ kia.”
Mặc dù không thể không thừa nhận rằng từ tám năm trước là Cố Diệc Cư đã rất điển trai, con gái chỉ cần thấy anh là lập tức bị hấp dẫn. Con trai cộc cằn như vậy hoàn toàn đúng với câu “Trai hư thì gái mới theo.”
Ngay cả chính Dương Hoa cũng mất hồn khi nhớ tới một chuyện gì đó về anh.
“Úi chà? Ai đây ta?” Tôn thiếu gia dắt theo mấy người tới, thấy Trần Hân ngồi ở ghế thì cười cười ngồi xuống. Trần Hân ngước lên nhìn bọn họ, toàn là thiếu gia của Hải Thành. Tôn thiếu gia là người rất trăng hoa, chơi đàn bà rất mạnh bạo, chuyện hắn ta theo đuổi Trần Hân cũng rõ như ban ngày.
Dương Hoa vô thức ôm lấy bả vai Trần Hân, cảnh giác nhìn Tôn thiếu gia.
Hắn ta thấy ánh mắt của Dương Hoa thì mỉm cười, phong độ nói: “Nhìn gì vậy? Đó giờ tôi đâu có bắt ép người khác đâu.”
Dương Hoa chỉ muốn cười lạnh.
Tôn thiếu gia mà không cưỡng ép người khác á?
Nếu không phải lúc nào cũng có người ở cạnh Trần Hân thì cô ta đã bị Tôn thiếu gia lôi đi rồi.
Trần Hân lặng lẽ lau nước mắt, không nói gì.
Tôn thiếu gia thấy cô ta khóc mà lòng ngứa ngáy, nhưng vẫn nhịn xuống được. Hắn ta ngoắc tay gọi rượu, lấy một chai cho Trần Hân: “Uống đi, rượu có thể giải toả mọi nỗi sầu mà. Đêm nay anh uống với em nhé?”
Trần Hân cứ thế mà nốc rượu.
Dương Hoa luống cuống, nhẹ giọng khuyên bảo: “Đừng uống…”
Trần Hân đỏ mắt, vẫn cứ uống.
Tôn thiếu gia lắc cái ly, nhìn Trần Hân uống rồi cười, cũng uống theo. Mấy người còn lại thấy hắn ta thì nhìn nhau, thấy như vậy là biết người phụ nữ này đã được để ý.
Ngay lúc Trần Hân định khui chai thứ hai.
Đột nhiên Tôn thiếu gia lại đặt ly rượu rượu xuống, vẫy tay: “Ở đây này Giang Vũ.”
Người đàn ông đang ngồi một mình ở quầy bar quay sang nhìn. Tôn thiếu gia đứng lên vẫy vẫy tay, Giang Vũ thấy rõ thì mới cầm ly rượu đi sang bên này.
Tôn thiếu gia cười: “Sao tối nay anh lại tới đây uống rượu một mình vậy?”
Giang Vũ nhìn lướt qua người phụ nữ đang nằm sấp trên bàn, gật đầu nói: “Uống chơi thôi.”
“Ngồi xuống đây đi rồi uống cùng nhau.” Tôn thiếu gia kéo Giang Vũ ngồi xuống.
Giang Vũ cũng thuận theo.
Dương Hoa mở to mắt nhìn vị thiếu gia họ Giang rồi lay Trần Hân: “Thiếu gia của tập đoàn Giang thị kìa.”
Trần Hân á khẩu.
Tôn thiếu gia thấy Giang Vũ tới thì hết muốn uống rượu với Trần Hân, chỉ ngồi nói chuyện với Giang Vũ. Lúc này, một tên khác nghe điện thoại.
Tôn thiếu gia nhíu mày, quay sang nhìn: “Chuyện gì vậy?”
Tên kia cười nói: “Vừa mới phát hiện được một người đẹp.”
“Ở đâu?” Tôn thiếu gia lúc nào cũng có hứng thú với phụ nữ nên hắn ta lập tức hỏi thăm.
Giang Vũ cầm lấy ly rượu, cũng nghiêng đầu qua nhìn.
Tên thiếu gia kia mở video trong điện thoại, trong khung hình là phòng bida, Trần Diệu đang dạy cho Liễu Anh. Người quay rất biết canh góc, quay rõ được đôi chân dài, chiếc cổ trắng thon dài cùng đường cong lung linh lúc xoay người của Trần Diệu, lúc cô nói chuyện với Liễu Anh còn mang theo ý cười như đang trêu chọc cô ấy.
Trông rất hút mắt người khác, quan trọng là khả năng chơi bida của cô cũng không tệ.
Video quay cô rất đẹp, xung quanh có khá nhiều người vây xem.
Tôn thiếu gia xem video: “Đây là ai?”
Giang Vũ bình tĩnh xem, không nháo nhào lên mà chỉ yên lặng uống rượu.
Tên kia lắc đầu: “Ai biết đâu, video mới được up ngày hôm nay thôi.”
Tôn thiếu gia phì cười: “Cũng chẳng biết là ai thì sao mà tìm được? Đồ trên người cũng không giống hàng hiệu, chắc là người bình thường thôi.”
“Đúng thế, chắc là vậy rồi.” Theo sự hiểu biết của mấy tên thiếu gia này thì lượng thiên kim tiểu thư trong hội chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu trong hội thì còn dễ tìm chứ không thì chẳng biết đâu mà lần.
“Tôn thiếu gia có hứng thú à?” Đột nhiên Giang Vũ hỏi hắn ta.
Tôn thiếu gia ngạc nhiên, xua tay cười: “Bình thường thôi. Bây giờ tôi khá là thích cô kia.”
Hắn ta chỉ vào Trần Hân đang nằm sấp trên bàn.
Trần Hân loáng thoáng nghe thấy tiếng Trần Diệu liền bật dậy, chống cằm hỏi: “Video gì? Để tôi xem thử.”
Tôn thiếu gia lập tức bảo tên kia đưa điện thoại cho Trần Hân, ngồi xích lại: “Em cũng thích bida à?”
Trần Hân không để ý tới hành động của hắn ta, chỉ xem video.
Quả nhiên người trong video là Trần Diệu.
Cô ta trầm mặc xem một lúc rồi lại nhìn Tôn thiếu gia đang ngồi rất sát, hắn ta vô tình nhìn vào video, ánh mắt chẳng hề che giấu thứ gì.
Tên thiếu gia họ Tôn này chơi gái có tiếng, bạn gái nào của hắn ta cũng rất thảm.
Trần Hân mím chặt môi, ánh mắt trở nên âm u. Cô ta cười nói: “Tôi biết người trong video, cô ta tên Trần Diệu, làm ở bộ phận nhân sự của tập đoàn Thiên Sứ.”
Mắt Tôn thiếu gia sáng lên.
Còn Giang Vũ ngồi bên cạnh lại nhíu mày, nhìn về Trần Hân.
Trần Hân để điện thoại xuống, ung dung kéo Dương Hoa đi: “Đi về nhà thôi.”
Dương Hoa thấy Tôn thiếu gia nhìn chằm chằm người trong video thì muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn rời đi với Trần Hân.
Cô ta nhớ lại.
Không phải là… Trần Hân cố ý đó chứ?
_____
Bộ phận nhân sự nhanh chóng tìm được hai ứng viên mới. Lúc này đều là nam, một người thì rất đẹp trai, một người thì cũng ổn.
Lần này Cố Diệc Cư không tham, chỉ để Trần Diệu và tiểu Vân phỏng vấn. Tuy hai người có năng lực ngang nhau nhưng xét về nhan sắc thì Trần Diệu và tiểu Vân đều nghiêng về vị đẹp trai hơn.
Dù sao thì năng lực cũng không chênh nhau mấy.
Cố tổng không tham gia nên hai người nhanh chóng nhận cái người đẹp trai hơn.
Sau khi giao lý lịch lại cho chị Lý, Trần Vân và tiểu Vân cùng đi giải quyết chuyện khác. Một lát sau, chị Lý gọi cho Trần Diệu, nói rằng hiện không có thời gian đi lên tầng cao nhất nên nhờ Trần Diệu mang lên giúp.
Thời gian Cố Diệc Cư có mặt ở công ty không nhiều, nhưng không hiểu sao hai lần Trần Diệu phỏng vấn tuyển thư ký thì đều có mặt của anh. Trần Diệu nhận lấy sơ yếu lý lịch, nói với chị Lý: “Dạ.”
Giọng nói có hơi bất đắc dĩ.
Chị Lý cười thầm.
Tiểu Vân biết Trần Diệu sẽ đi lên tầng cao nhất nên còn dặn cô nhớ chụp hình.
Dù sao thì cũng đâu có dễ để được đi lên đó đâu.
Trần Diệu không trả lời tiểu Vân, sắp xếp tài liệu rồi đi lên lầu.
Đến thang máy, cô dùng thẻ của chị Lý để quét rồi đi lên tầng.
Khi mới đi làm ở Thiên Sứ chưa được bao lâu thì Trần Diệu đã được chị Lý dẫn đi tham quan từng tầng, chỉ có đúng tầng cao nhất là không thể đi lên theo ý thích.
Nơi đây không giống như mấy chỗ khác, vì là tầng cao nhất nên rộng hơn, lấy màu trắng làm màu chủ đạo, sạch sẽ không một hạt bụi nhưng cũng chẳng có mấy người nhân viên.
Chỉ có đúng một căn phòng đóng kín cửa.
Trần Diệu giẫm lên giày cao gót đi dọc theo hành lang, đi đến căn phòng có treo một tấm biển “Tổng giám đốc”.
Cửa hé một nửa. Trần Diệu không xông thẳng vào, cô gõ vài cái, tiếng Cố Diệc Cư truyền ra ngoài: “Vào đi.”
Trần Diệu vô thức bặm môi.
Lần gặp mặt trước đó cô còn tặng cho anh một bạt tai.
Có điều như vậy cũng đáng.
Cô không còn lo lắng nữa, đẩy cửa bước vào.
Cố Diệc Cư đang ngồi xem văn kiện ở bàn làm việc, cổ áo anh hơi mở để lộ xương quai xanh, cặp chân dài được bao bọc bởi quần tây đen. Anh nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt cười như không cười dán lên người cô.
Trần Diệu nói: “Đây là sơ yếu lý lịch thưa Cố tổng.”
Vốn dĩ chỉ cần đưa cho Cố Diệc Cư là được, nhưng vì anh muốn nghe nội dung buổi phỏng vấn nên mới cần Trần Diệu đi lên.
Cố Diệc Cư à một tiếng, chỉ tay lên bàn: “Để ở đây đi.”
Trần Diệu bước lên, đặt lên bàn.
Cố Diệc Cư đặt văn kiện trong tay xuống, vòng qua bàn ngồi xuống chiếc ghế đen, cầm lấy sơ yếu lý lịch được Trần Diệu mang lên.
Anh nhìn ảnh chân dung của ứng viên.
Cố Diệc Cư híp mắt. Anh rê chuột một chút, hai tấm ảnh của hai ứng viên lập tức hiện lên trên màn hình.
Một lúc sau.
Anh bực bội cười một tiếng.
Quả nhiên là giữ lại cái tên đẹp trai hơn.
Cố Diệc Cư chống cằm, hỏi Trần Diệu: “Sao lại chọn cậu ta?”
Trần Diệu nghiêm túc đứng đó, thuật lại quá trình phỏng vấn cho Cố Diệc Cư, cũng có hơi tâng bốc cho cậu này. Còn về chuyện khác thì đương nhiên Trần Diệu cũng đưa ra lý lẽ rõ ràng, tuy cô và tiểu Vân thích trai đẹp nhưng cũng không chối bỏ năng lực xuất sắc của người ta.
Cố Diệc Cư vừa nghe vừa ngắm eo cô.
Rồi lại lướt lên cổ, lên mặt rồi tới môi.
Bờ môi đó vô cùng mềm mại.
Anh cười hỏi: “Xem qua thì cả hai người đều giỏi.”
Trần Diệu gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Diệc Cư cầm sơ yếu lý lịch lên, “Để anh đoán xem vì sao em lại chọn người này nhé.”
Trần Diệu không hề chột dạ, cứ thế nhìn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư thấy cô như vậy thì cười: “Là do cậu ta đẹp trai đúng không?”
Trần Diệu: “…”
Cố Diệc Cư cười lạnh. Anh cầm bút lên, phết một dấu lên tờ giấy rồi lại ngẩng lên nhìn Trần Diệu: “Cậu ta đẹp trai hay anh đẹp trai?”
Trần Diệu: “…”
“Hửm?” Cố Diệc Cư đứng lên, chồm lại gần Trần Diệu.
Trần Diệu vô thức lui lại.
Cố Diệc Cư đi vòng qua bàn.
Đột nhiên Trần Diệu cảm thấy nguy hiểm, cứ thế bước lùi.
Cái tầng cao nhất này quá yên tĩnh nên hai người ở cùng nhau có hơi đáng sợ. Cố Diệc Cư bước tới một bước thì Trần Diệu cũng lùi một bước.
Cô chỉ vào Cố Diệc Cư: “Còn đang là giờ làm việc đó thưa Cố tổng.”
Cố Diệc Cư cười: “Em đã tuyển bao nhiêu tên đẹp mã cho anh rồi hả?”
“Dám khen người khác đẹp trai trước mặt anh à?”
Trần Diệu: “Anh… bị điên à?”
Giọng nói yếu ớt dần. Cố Diệc Cư chống tay lên cánh cửa sau lưng Trần Diệu khiến cô bị vây trong lòng anh. Trần Diệu xoay người lại, muốn trốn khỏi đó.
Cố Diệc Cư bắt cô về lại.
Hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, trên người cô toả ra mùi thơm ngọt ngào. Cố Diệc Cư trầm giọng hỏi: “Anh mất giá như vậy à? Cho nên tối đó mới đưa năm trăm tệ cho anh sao?”
Trần Diệu không nhịn được nữa: “Năm trăm… Là còn nhiều đấy.”
Cố Diệc Cư: “…”
Mẹ nó.
Lúc này có người gõ cửa, Trần Diệu tranh thủ đẩy Cố Diệc Cư ra, tránh sang một bên. Cô thực sự hối hận khi đã lên đây.
Cố Diệc Cư không bắt Trần Diệu lại, đi lại mở cửa.
Trợ lý đứng ở ngoài thò đầu vô, cười hỏi Cố Diệc Cư: “Trần Diệu có ở đây không Cố tổng?”
Cố Diệc Cư nhìn Trần Diệu đứng bên cạnh, ừ một tiếng.
Trần Diệu đã từng gặp vị trợ lý này của Cố Diệc Cư, cười với cậu ấy. Người trợ lý cười nói: “Dưới lầu có Giang thiếu gia của tập đoàn Giang thị trải đầy hoa hồng để theo đuổi cô đó Trần Diệu, mau xuống xem…”
“Theo đuổi ai?” Cố Diệc Cư đen mặt hỏi lại.
Cậu ấy giật mình nhìn lại: “Dạ?”