Không Nhớ, Không Quên

Chương 40



Gió trên ban công của tầng cao nhất rất lớn, Hàn Niệm dựa vào lan can trong gió đêm ngắm pháo hoa, sáng lên, tắt, nhấp nháy, biến mất…

Tiếng bước chân phía sau vững vàng và có lực, “Không phải bị trẹo chân rồi không?”

Hàn Niệm không quay đầu lại, nhưng vẫn nghịch ngợm đưa chân ra sau, lộ ra
mắc cá chân trắng ngần xinh xắn, “Vậy anh kiểm tra đi.”

Người
tới cau mày, khẽ dựa vào bên cạnh cô. Lại một cơn gió nữa thổi tới, cô
chỉ khoác một chiếc khăn choàng rộng, hắt hơi một cái thật to, xoa xoa
mũi. Đường Diệc Thiên nhìn cô, Hàn Niệm ném cho anh một ánh mắt đáng
thương, anh phải cởi tây trang xuống khoác lên người cô.

Hàn Niệm nhanh chóng quấn áo khoác vào, quần áo còn dư âm lại hơi thở ấm áp của
anh.Thỉnh thoảng cô cảm thấy mình thật không có tiền đồ, muốn tra tấn
anh, nhưng trong lúc vô tình lại say sưa trong đó.

“Thật ấm.” Cô
mỉm cười cảm ơn, sau đó tiếp tục thoải mái ngắm pháo hoa, dường như
không còn để tranh chấp trước đó của hai người trong lòng nữa, cũng
không để Đường Diệc Thiên bên cạnh vào mắt.

Có lúc Đường Diệc Thiên thật muốn gõ đầu của cô ra, xem rốt cuộc bên trong đó đang nghĩ gì, làm cho cô dám ra vào cuộc sống của anh một cách tuỳ
tiện như vậy, mà anh thì luôn đưa mình tới cửa!

Cuối cùng anh chỉ có thể nói với chính mình, anh hiếu kỳ, hiếu kỳ tại sao cô lại quay về, hiếu kỳ tại sao cô lại tiếp cận mình, chứ không có gì khác. Có lẽ cũng
từng có thứ khác, nhưng đã không còn nữa.

“Em thật sự muốn quay
lại như trước kia sao?” Anh cười lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt mình cô
lại dịu dàng lưu luyến, nhìn chiếc váy dài màu tím của cô trút xuống
theo tây trang màu trắng, như nước chảy quanh co theo dòng trong gió,
ánh sáng trong đêm chiếu vào trên bàn chân trắng nõn của cô, đôi giày
cao gót màu bạc giống như thuỷ tinh lấp lánh, “Vậy có muốn quay về làm
Hàn Niệm của trước kia không?”

“Hả?” Hàn Niệm dùng một tay chống má nhìn anh, dường như tâm trạng của cô cũng không tệ, khuôn mặt méo mó với nụ cười.

“Cho nên em không quan tâm người khác nhìn thế nào, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được chú ý?”

Anh chế giễu một câu, “Làm bạn gái của Hạ Đông Ngôn, em thật sự muốn thành tiêu điểm à.”

Vợ của anh, ba năm trước chạy trốn một cách rầm rộ, ba năm sau dẫn theo
con của người khác trở về và cùng người đàn ông đó xuất hiện ở tiệc rượu để gây sự chú ý của cả thành phố, còn chuyện gì khiến anh khó chịu hơn
hành động tối nay của cô nữa?

Đường Diệc Thiên đứng trên bục cao, lúc nhìn thấy cô tới, anh thật sự muốn lao ngay xuống rồi đưa tay nắm
chặt lấy cô, mạnh mẽ ép cô vào góc tường, hỏi cô một câu, “Sao em dám
làm vậy hả!” Nhưng mọi sự tức giận lại tan biến trong nháy mắt, anh
không tự chủ được đến gần cô, theo đuôi cô, những câu nói dữ dằn ấy cuối cùng cũng biến thành những câu mỉa mai không đau không nhột giờ phút
này.

Giống như tái hiện lại đêm giao thừa, anh hận biết bao, giận biết bao, nhưng vẫn lặng lẽ bám theo cô trên đường, cho đến khi cô về
nhà bình an. Đêm đó anh đậu dưới nhà trọ không rời đi.

Anh không
ngừng hỏi bản thân, Đường Diệc Thiên, mày điên rồi sao? Mày điên thật
rồi sao? Ba của cô gái này vì lợi ích cá nhân, vì con đường làm quan mà
hại chết ba mày, lừa gạt mày nhiều năm rồi nhìn anh em mày không có chỗ
nương tựa, sau đó đưa tay giả nhân giả nghĩa, để mày một lòng với ông
ta, để mày giúp ông ta nhanh chóng thăng chức, cuối cùng mày còn dâng
mọi thứ lên cho con gái ông ta! Nhưng mày toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, cô
ấy lại trả lại cho mày sự phản bội!

Từ lúc trời tối đến hừng
sáng, cuối cùng anh cũng chắc chắn, mình thật sự điên rồi. Đến bây giờ
anh vẫn nguyện tin tưởng, cô vô tội.

* * *

Hàn Niệm quan
sát ánh sáng lung lunh của thành phố, có nhiều nơi ánh sáng ban đêm còn
sáng hơn ban ngày, có nhiều nơi tối tăm không có ánh mặt trời chiếu vào, “Đường Diệc Thiên, anh đã cho tôi cuộc sống mà tôi nhớ mãi không quên,
tôi cũng nhớ lúc anh chưa cho tôi những thứ đó.”

Thời điểm ấy bọn họ còn trong sáng, thành tích cô không tốt nên anh đã dạy cô học thêm.
Ban đêm dì giúp việc đưa đồ ăn khuya cho bọn họ, cô sợ mập không dám ăn, anh lại hối thúc cô ăn nhiều để đầu dài ra.

Dáng người của cô
lùn, chủ nhật anh dẫn cô đi đánh cầu lông. Cô trượt tay nên vợt đánh cầu bay đi đánh sưng nửa bên mặt anh. Lúc chủ trì liên quan đầu năm, anh
nghiệm mặt đổi tên của hiệu trưởng từ “Hiệu trưởng Sở” thành “Hiệu
trưởng đần”, đã bị thầy giáo phê bình.

Anh còn nói: Nấm hương nhỏ, mặc dù em ngốc,
nhưng trang điểm lên sẽ rất đẹp, trên thế giới không có người phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ lười, em đã xấu, thì không có tư cách lười nữa!

Lúc đó bọn họ vẫn là học sinh, còn có ba mẹ, những sự khắc nghiệt đều cách
bọn họ rất xa. Bọn họ tràn đầy khát vọng đối với tương lai tốt đẹp. Lúc
đó anh không cho cô cuộc sống vinh quang rực rỡ, giàu sang sung sướng,
đèn pha lóa mắt, anh chỉ cho cô một người con trai yêu say đắm cô bé gái hồn nhiên.

Cô nói xong câu nói ngu ngốc kia rồi nhìn anh, nhìn
người con trai đã từng gọi cô là nấm hương nhỏ, đáy mắt đột nhiên hơi
chua xót, có lẽ là gió quá lớn. Cô chợt hỏi anh, “Sau này anh còn ăn
bánh xoài ngọt không?” Bánh xoài ngọt thời niên thiếu, quả việt quất màu xanh, cô không ăn qua hương vị đó lần nào nữa.

Hai mắt cô sáng
lên trong bầu trời đêm rực rỡ, còn sáng hơn pháo hoa. Mi cong cong, mắt
trong vắt, mũi nhỏ vểnh cao, còn có đôi môi mấp máy, gió đêm thổi bay
mái tóc dài và váy của cô, cô đứng trong gió, phía sau là thành phố phồn hoa mà bọn họ trưởng thành cùng nhau, giống như chỉ một lúc không để ý, cô sẽ biến mất trong đám mây rực rỡ.

Đường Diệc Thiên đưa tay,
kéo cô vào trong lòng mình, vòng eo của cô mảnh mai giống như hơi dùng
sẽ bị bóp vỡ, nhưng hôm đó anh lại không chút thương tiếc. Anh đã từng
nâng niu cô ở trong lòng bàn tay, không cho phép bất kỳ ai trên thế giới này bắt nạt cô, đến cuối cùng người làm cô tuyệt vọng cũng chính là
anh.

“Tiểu Niệm, rốt cuộc em muốn gì, em hãy nói cho anh biết đi…”

Ngực của anh bao giờ cũng vô cùng thoải mái, Hàn Niệm ngoan ngoãn tựa vào
anh, sau đó đưa mắt lên nhìn, ánh mắt đong đưa, “Anh có thể đồng ý với
em sao?”

Đường Diệc Thiên siết chặt tay, dùng sức ép cô vào cơ thể mình, một cánh tay khác thì nâng ót cô lên hôn xuống thật sâu.

Môi lưỡi của anh vừa ngang ngược vừa điên cuồng, vội vả muốn công thành
đoạt đất, hơi thở nặng nề ở bên tai cô, vừa ẩm vừa nóng, dường như trong nháy mắt đã trở về thành cậu thiếu niên lỗ mãng lại xung động của trước kia. Hàm răng cứng chắc đụng vào môi cô, cắn chặt lưỡi của cô, mỗi cái
mút vào đều dùng hết lực, trút hết tất cả nhớ nhung mấy năm nay của
anh…

Từ lúc cô trở về, bọn họ hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này, Hàn Niệm mới cảm nhận được nụ hôn của trái tim anh, chứ
không thể nụ hôn của cơ thể.

Mút vào, dây dưa, cắn xé, dường như
làm thế nào cũng không thể khiến anh thoả mãn, hận không thể ăn sạch cô, mạnh mẽ hoà cô vào trong cơ thể, hoặc giam cô bên cạnh mình mãi mãi
giống như trước kia, không cho cô cười với người khác, không cho bất cứ
ai nhìn cô, không cho cô rời khỏi mình.

Cô phải ở bên cạnh anh, từ mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi, cô chỉ ở bên cạnh anh mười năm, làm sao đủ!

Hàn Niệm ôm cổ anh như dây mây quấn quanh anh, cơ thể cao thấp chênh lệch
làm cho chân cô gần như rời khỏi mặt đất, anh dứt khoát nâng eo cô lên,
tách hai chân cô ra vòng qua eo mình, váy dài vén lên đến thắt lưng, đôi chân dài trắng nõn quấn lấy eo anh, bóng bẩy giống như yêu tinh.

Giày cao gót màu bạc rớt xuống, cô ê a mấy tiếng, anh mới quyến luyến quay
lại nhìn, sau đó nhếch miệng cười, “Giày thuỷ tinh? Anh đã tìm được
Cinderella rồi…”

[Cinderella: Lọ Lem hay Đôi hài thuỷ tinh
(tiếng Anh: Cinderella, tiếng Pháp: Cendrillon, ou La petite Pantoufle
de Verre, tiếng Ý: Cenerentola, tiếng Đức: Aschenputtel) là một câu
chuyện dân gian thể hiện một huyền thoại-yếu tố của sự áp bức bất công / phần thưởng chiến thắng. Hàng ngàn phiên bản biến thể được biết đến
trên toàn thế giới[1]. Nhân vật chính là một cô gái trẻ sống trong hoàn
cảnh không may đã được hoàng tử cưới làm vợ. Câu chuyện lần đầu tiên
được xuất bản bởi Charles Perrault trong Histoires ou contes du temps
passé năm 1697[2]. Câu chuyện đã được Walt Disney Pictures chuyển thể
thành phim hoạt hình phim cô bé Lọ Lem.]

Trên tầng cao của
Paradise có phòng nghỉ chuyên dụng của Đường Diệc Thiên, Hàn Niệm được
anh bế kiểu công chúa từ ban công đến bên trong, hai tay anh đều đã bị
chiếm dụng, cô cười đưa tay ấn mật mã.

Mật mã khoá sáu chữ số,
trong lòng Hàn Niệm nổi lên ý trêu đùa, không đợi anh mở miệng, cô giành và trôi chảy ấn một dãy số trước, không ngờ ken két một tiếng cửa mở
ra. Cô nằm trong lòng anh có chút ngạc nhiên, “Anh vẫn chưa đổi mật mã?”

Anh không trả lời, mà mạnh mẽ chặn miệng cô lại, cô biết…anh xấu hổ.

Tuy sofa trong phòng nghỉ không chật lắm, nhưng cũng không chứa được hai
người nằm chung trên đó, anh siết chặt cô trong ngực, sợ cô té xuống.
Hàn Niệm thừa nhận, cô quyến luyến sự dịu dàng không muốn để người khác
phát hiện của Đường Diệc Thiên, không muốn bị phát hiện, cũng không muốn thú nhận, anh đè nén tất cả tình yêu, yêu và hận đều giấu sâu trong đáy lòng.

Bởi vì không ai biết, bởi vì không ai nói, cho nên ngay cả câu trả lời anh cũng không thèm quan tâm.

Hàn Niệm đã tưởng tượng ra rất nhiều con người của Đường Diệc Thiên mà sau
này mình gặp lại, nhưng chỉ không ngờ, lột đi lớp vỏ cứng bên ngoài, bên trong anh vẫn không có chút thay đổi.

Nhìn ra sự phân tâm của
cô, anh tức giận hung ác cắn một cái, Hàn Niệm bị đau, yếu ớt rít lên
một tiếng, co người muốn lui về sau. Làn váy trước bị đè dưới thân anh
nên trễ xuống, cô vừa động thân trên, bộ ngực sữa trắng nõn giống như từ trong quả trứng gà lột ra, kề sát Đường Diệc Thiên đang gặm xương quai
xanh của cô.

Ôn hương nhuyễn ngọc, là bốn chữ hiện lên trong đầu
anh, mềm mại mượt mà giống như một cây diêm được bỏ vào trong xăng,
khiến máu cả người ta sôi sùng sục lên trong nháy mắt.

(Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)

Xoạt một tiếng, Hàn Niệm vô cùng đau lòng, “Lễ phục này rất đắt tiền!”

Đường Diệc Thiên vung tay vứt mấy miếng vải xuống đất, cánh tay khoẻ mạnh
luồng qua nách cô nâng cơ thể cô lên, làm cho cô khít với mình hơn, anh
nhào lên giống như ác lang trong sa mạc, không cho cô cơ hội chạy trốn.

Lực lượng mạnh mẽ khiến cô lập tức nộp vũ khí đầu hàng trong phút chốc, “Nhẹ chút…nhẹ một chút…”

Nhưng mỗi tiếng thở gấp của cô, lại khiến anh vừa được an ủi vừa khổ sở. Sao
anh có thể để cô rời đi, sao có thể để cô có cơ hội ngủ dưới thân của Hạ Đông Ngôn, đôi mắt quyến rũ như tơ của cô, sự ngượng ngùng động lòng
người của cô, mỗi một tấc da thịt của cô đều phải thuộc về một mình anh!

Khoái cảm và tức giận hoà quyện vào nhau, động tác của anh gần như mất khống
chế, Hàn Niệm không chịu nổi thế tiến công dữ dội của anh, hai tay quơ
quàng loạn xạ phía sau tấm lưng đầy mồ hôi của anh, tiếc là không bắt
được gì, chỉ có thể mặc anh càng đánh càng hăng trên cơ thể mình.

Tấm đệm lót bằng vải bố của sofa cọ đỏ tấm lưng cô, phía sau ngâm trong mồ
hôi vừa tê vừa đau, anh đau lòng ôm lấy cô, Hàn Niệm tưởng rằng anh đã
dừng tay, không ngờ bị anh nâng lên đặt trên eo, anh nằm lên mặt vải sần sùi kia.

Đâm từ dưới lên còn dùng lực hơn vừa rồi, cô chống trên lồng ngực nóng như lửa của anh mà thở hổn hển, sợi tóc ướt đẫm mồ hôi
dính vào cơ thể đang ửng hồng. Anh vừa giúp cô chải vuốt tóc vừa đùa bỡn cơ thể cô.

“Diệc Thiên…” Cô nhịn không được trêu chọc gọi anh, trong nháy mắt, dường
như Đường Diệc Thiên nhìn thấy cô của nhiều năm về trước, mà trong mắt
cô cũng phản chiếu ra mình của nhiều năm về trước, quen thuộc lại xa lạ.

Giống như cả hai người bọn họ đều đã tháo lớp nguỵ trang nặng như khôi giáp
xuống, bất luận đằng sau giây phút triền miên này có bao nhiêu mưu đồ và tính toán, bất luận tương lai họ còn tiếp tục hành hạ nhau hay không,
khoảnh khắc này, đã đủ!

“Tiểu Niệm…” Anh kéo cô xuống hôn môi
với mình, dây dưa không dứt, gọi tên của cô, nấm hương nhỏ của anh,
người yêu của anh, vợ của anh, tất cả vui vẻ và đau khổ của anh, Thiên
đường và Địa ngục…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.