Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 42: Sự hồi báo của nhân quả (2)



Đã rất nhiều năm thành phố C chưa nhìn thấy tuyết rồi, tuyết rơi khiến
mặt đất có những giọt nước mắt, cho dù là nước mắt đã hóa băng.

Ôn Hân lau mặt, “Lệ Minh Thần, em không thích chị ta, mà em chưa bao giờ nghĩ chị ta…”

“Bảo bối.” Khi điện thoại được nối, Lệ Minh Thần vẫn lẳng lặng nghe cô
nói, cho đến khi cô nói xong, thiếu tá mới lên tiếng cắt ngang, “Đừng
khổ sở, kết quả ngày hôm nay chị ta phải nhận không phải vì em không
thích cô ta.”

“Thiếu tá…” Ôn Hân vịn lấy cành cây, từ từ ngồi xổm xuống, “Nhưng trong lòng em cảm thấy khó chịu.”

“Khó chịu thì cứ khóc đi, bản thiếu tá cho em khóc năm phút, khóc xong
thì không được khóc nữa đâu đấy.” Lệ Minh Thần nhất thời hào phóng khiến cảm giác lo lắng của cô cả chiều nay lập tức biến mất sạch sẽ.

“Phụt…” Cùng cả mặt đầy nước, Ôn Hân đứng bên đường, vùi mặt vào hai
gối lúc khóc lúc cười, “Lệ Minh Thần, em đang cảm thấy khó chịu mà, anh
không thể đứng đắn một chút sao.”

“Em thử gặp một người đàn ông nghiêm túc, ghê gớm thử đi. Bảo bối, nói
cho em biết, nghiêm chỉnh chỉ để cho người ngoài thôi, đối với em…”
Thiếu tá hạ giọng xuống.

“Đồ lưu manh…” Mới vừa rồi tuyết rơi tung bay trên mặt đất, bị nhiệt
độ hóa thành một vũng nước, Ôn Hân đỏ mặt đang định tẩy não cho thiếu tá thì bên kia vang lên giọng nói thứ ba, âm thanh hơi hỗn tạp, Ôn Hân đợi một lúc lâu mới chợt nghe thấy Lệ Minh Thần mắng “Cút đi”, “Anh đang
mắng ai đó?” Ôn Hân khôi phục lại tinh thần đứng chờ ở bên đường nói
chuyện với Lệ Minh Thần.

Hỏa khí của thiếu tá Lệ còn chưa nguôi, nhưng nghe thấy giọng nói của
vợ, không thể làm gì khác hơn đành buồn buồn nói, “Không có gì hết, lính cần vụ chuyển lời, lão già Cao sắp chết muốn ngày mai anh đi kiểm tra
sức khỏe với đám tân binh, không biết anh ta nghĩ gì nữa. Vợ, nói anh
xem, với thể lực này, thể trạng này của anh, thì bác sĩ tìm đâu ra điểm
xấu chứ…”

Thiếu tá Lệ sống trên đời hơn ba mươi năm, bây giờ nói đến kiểm tra sức khỏe thì tuổi lùi lại hai mươi năm là vẫn còn ít.

“Chỉ là kiểm tra theo thông lệ thôi mà, công ty chúng em cũng kiểm tra
mỗi năm một lần, nhưng bình thường không bao giờ tổ chức vào mùa đông mà thôi, không có gì đâu.” Ôn Hân thấy kiểm tra sức khỏe là rất cần thiết
cho nên lần này cô không ủng hộ Lệ Minh Thần.

“…” Lệ Minh Thần còn chưa phản bác, một chiếc taxi đã dừng lại trước
mặt Ôn Hân. Ôn Hân nói với anh một câu, “Anh cứ đi kiểm tra đi nhé,
ngoan, em lên xe trước đây.”

Nghe giọng nói săn sóc bên tai, thiếu tá Lệ trợn trắng mắt, anh trở
thành đứa trẻ cho vợ mình dỗ dành từ lúc nào rồi, còn “Ngoan” nữa
chứ…. Nhưng lại êm ái dịu dàng như thế, chỉ cần là cô nói ra thì anh
đều thích nghe.

Nếu cô đã bảo đi kiểm tra thì đi kiểm tra thôi… “Ầm” một tiếng nằm dài trên giường, thiếu tá Lệ nhắm mắt ngây ngẩn một hồi, bàn tay nhỏ bé của nàng dâu nhỏ rõ ràng lại bắt đầu quấy nhiễu anh. “Tiểu yêu tinh…” Lệ
Minh Thần mạnh mẽ ủ chăn lên đầu, trong lòng tính toán nên làm thế nào
với bà Nghiêm, nếu không đăng kí kết hôn anh vẫn không cảm thấy yên
lòng.

Ôn Hân cũng không biết khổ não của thiếu tá Lệ, cô chỉ ngồi trong xe nghĩ nên về nhà nói với anh trai thế nào thôi.

Để cho cô vui mừng, tình hình của nhà họ Ôn tốt hơn cô tưởng tượng. Vừa
vào đến cửa, trong bếp đã truyền đến tiếng ‘đông đông’ của muôi xào thức ăn, anh trai đang bắt đầu nấu cơm cho cô, nhưng chân trước mới bước vào phòng ngủ, chân sau liền phát hiện người đang dỗ hai đứa bé khóc lóc
thảm thiết, không phải Ôn Lĩnh thì là ai.

“Ai ở trong nhà bếp vậy?”

Ôn Hân hơi sững sờ. Ôn Lĩnh ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn em gái một cái, “Tả Dữu chọn phòng bếp.”

Cái gì mà Tả Dữu chọn phòng bếp? Ôn Hân đang nghĩ không ra thì đồ chơi
trong tay tiểu Ôn đã bị Mao Mao giành hết sạch, ấm ức bĩu môi nói, “Chị
mất hứng nên mới đi nấu cơm. Nhưng ba ở đây, mà một món đồ chơi cũng
không để lại cho con…” Nói xong, hai tay tiểu Ôn trống không ấm ức lã
chả chực khóc.

Ôn Hân liếc nhìn bạn nhỏ Mao Mao đang đứng trong góc ôm thật chặt một
vài món đồ chơi trong tay, khóe miệng hơi cong lên, gật đầu với Ôn Lĩnh, “Anh cứ đi ra đi.”

Ôn Lĩnh đi đứng bất tiện, thời gian từ phòng ngủ đến phòng khách vừa
đúng thời gian cho Ôn Hân cân bằng lại cảm xúc. Chờ đến khi anh trai
trượt xe lăn đi ra, Ôn Hân bắt đầu hòa giải màn nhạc dạo không mấy vui
vẻ này.

“Em đã nhìn thấy, là chị ta…” Trong lúc nói chuyện, trong đầu Ôn Hân
đột nhiên xuất hiện người mặc bộ váy trắng đơn giản, giọng nói của cô
cũng trầm trầm. Vốn là, Ôn Hân vì anh trai vẫn còn tình cảm với Giản Di, khi nghe được tin xác nhận, người đàn ông nói không khóc, nhưng vẫn có
đau lòng. Nhưng Ôn Lĩnh thì không có, biểu hiện của anh chỉ hơi ngẩn ra.

Qua một lúc lâu, Ôn Hân vẫn trầm mặc nghe được một câu nói ngoài ý muốn của anh trai.

Ôn Lĩnh nói, “Hân Hân, anh muốn cho Mao Mao ở lại…” Nhìn vào mắt em gái, anh nói tiếp, “Về sau nuôi con bé như con nuôi vậy.”

“Không được! Tại sao chứ!”

Ôn Hân còn chưa lên tiếng, Tả Dữu cầm muôi đã chạy thẳng từ phòng bếp
ra, “Đầu óc của anh bị lừa đá lại còn nuôi cá vàng ở trong đầu rồi phải
không Ôn Lĩnh, anh nghĩ như thế nào vậy hả, kể cả chị ta có chết thì anh đã quên khi còn sống chị ta đã làm gì với anh hả? Đã không báo đáp lại
còn để lại một gánh nặng lớn như vậy… Hơn nữa không phải đứa bé kia
còn có ba sao?”

“Giữ Mao Mao lại hay không đều là chuyện của nhà họ Ôn chúng tôi, không liên quan đến người ngoài.”

Đối với sự kích động của Tả Dữu, Ôn Hân ít nhiều có chút không hiểu,
nhưng anh trai tính tình ôn hòa lại có thể nói ra những câu khiến người
khác tổn tương như vậy, cô lại càng không hiểu hơn.

“Anh hai… anh…” Ôn Hân đưa hai tay ra muốn chặn miệng Ôn Lĩnh lại,
một tay khác muốn ngăn Tả Dữu, nhưng kẹp giữa hai quyết tâm “tranh đấu”, năng lực có hạn của Ôn Hân có thể nghĩ.

Lửa giận của Tả Dữu đã bị áp dậy: “Tôi là người ngoài sao?! Có “người ngoài” nào đối xử với anh tốt như thế này không?”

Ôn Lĩnh rũ mắt thật thấp, âm thanh cũng thật thấp, anh nói: “Cám ơn,
nhưng chuyện của nhà họ Ôn thì nhà họ Ôn sẽ tự mình giải quyết, thật sự
không cần “người ngoài” quan tâm.”

Người ngoài người ngoài, hôm nay Ôn Lĩnh trái người ngoài phải người
ngoài khiến Tả Dữu hoàn toàn phát bực rồi. Cầm cái muôi lớn trong tay
cho dù chất lượng có kém hơn nữa thì đoán chừng cũng phải chết yểu trong tay Tả tiểu thư rồi.

Cô ấy cầm nửa ngày, mắt trừng lớn cơ hồ đầy máu, cuối cùng, Ôn Hân chỉ
nghe được “bang” một tiếng, cái muôi xoay vài vòng trên mép bàn thì Tả
Dữu đã sớm cởi táp dề chạy ra ngoài.

“ Tả Dữu.” Lần này Ôn Hân cũng cảm thấy anh trai đã quá mức rồi, cô muốn chạy theo Tả hữu lại bị Ôn Lĩnh kéo lại, “ Anh trai, sao anh phải dữ
với cô ấy như vậy chứ, Tả Dữu là có ý tốt thôi mà.”

Nói tới vấn đề thực tế, Ôn Hân ngừng động tác lại, giọng nói trầm xuống, chậm rãi nói, “ Anh trai, đối với chị ta…chúng ta không có trách
nhiệm.”

“ Có!” Ôn Lĩnh hiếm khi nào có được ngạnh khí khi nói chuyện với Ôn Hân
như vậy, “ Anh nợ cô ấy…Hân Hân, em xem thứ ở trong ngăn kéo phòng ngủ đi, nếu như em xem xong mà vẫn cảm thấy chúng ta không nên nhận nuôi
Mao mao, thì anh sẽ nghe lời em, đưa Mao Mao đi.”

Đêm khuya, khi kim đồng hồ đã chuẩn bị thành một góc 90 độ, Ôn Hân xoa
đôi mắt ê ẩm, một ít chất lỏng trong suốt rơi xuống tờ giấy, cô cất
nhanh lá thư vào ngăn kéo.

Theo ngày tháng năm ghi trên lá thư thì có lẽ nó đã được gửi từ nhiều
tháng trước, chính là khi anh trai nằm viện, Ôn Hân nghĩ, chắc lúc đó
Chu Giai Di đã đến bệnh viên đưa thư cho anh hai.

Cô không phải là chị dâu, cô là kẻ ngốc! Ngốc đến không biết phải nói
như thế nào, đều tự mình gánh chịu tất cả….Lá thư trong tay Ôn Hân đầy những vết nhăn. Mãi lâu sau, Ôn Hân lại đặt lá thư lên bàn, cầm một cái khác đi tới phòng nghỉ của Ôn Lĩnh.

Ánh đèn yếu ớt vẫn hắt ra, anh hai vẫn chưa ngủ.

“ Anh…” Ôn Hân đẩu cửa ra, tựa vào khung cửa, nói với anh trai đang
nằm trên giường nhìn bầu trời trên trần nhà, “ Mao Mao….Chúng ta hãy
giữ lại đi, em muốn….nếu vậy chị dâu cũng sẽ không ngại nữa.”

Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên Ôn Hân nhìn thấy anh hai cười như vậy, dáng vẻ của anh bây giờ như trút được gánh nặng vậy. Cô đi tới,
đắp chăn cho Ôn Lĩnh nói: “ Anh đi ngủ sớm đi, cho dù về sau có như thế
nào thì một nhà chúng ta ở chung là tốt nhất.”

Ôn Lĩnh nhìn chằm chằm Ôn Hân đang nhỏ nhẹ nói chuyện, đưa tay nắm lấy bàn tay của em gái.

Ôn Hân trở về phòng thì thấy trái cầu mập mạp đã gác chân lên người Mao
mao. Một mẹ sinh ra hai chị em, đã lớn như thế này rồi nhưng dáng vẻ lại hoàn toàn khác nhau. Nhà họ Ôn có điều kiện bình thường nhưng lớn lên
trong sự ấm áp nên trưởng thành đều rất khỏe mạnh, hai cái bắp chân như
con voi nhỏ kia chính là bằng chứng. Nhà họ Từ có điều kiện tốt hơn nhà
bọn họ biết bao nhiêu, có lẽ Chu Giai Di gửi lá thư này đến là vì Từ Á
Uy không đối xử tốt với Chu Giai Di, càng không tốt với đứa bé này.

Ôn Hân nhìn cánh tay nhỏ bé của Mao Mao, không nhịn được mà tiến lại
gần, lại không nghĩ rằng tiểu Ôn còn đang ngủ ngoan lại đột nhiên tát
một cái….Không cho cướp cô của tôi!

Ôn Hân sợ hết hồn, con nhóc này nửa đêm mà tỉnh thì còn lâu mới ngủ
tiếp, nhưng cô chờ hồi lâu mà tiểu Ôn chỉ tiếp tục lẩm bẩm trong miệng “ Không cho cướp đồ chơi của tôi!” “ Không cho cướp ba tôi”, cuối cùng
còn nhảy ra một câu “ Không cho cướp chú út của tôi.”

Đúng là ấm áp, đoán chừng Mao Mao còn chẳng nhớ Lệ Minh Thần là ai, lại
còn nói không được giành, tính tình phách lối của con nhóc này không
biết là học được từ ai nữa!

Đáp án mà Ôn Hân muốn một giây sau đã được bạn nhỏ giải đáp: Chú út nói, của mình là của mình, một miếng cũng không cho!

Quỷ hẹp hòi! Ôn Hân kéo cánh tay đang giang ra để giữ lấy lãnh thổ của
con nhóc mập mạp kia, nhét vào trong chăn xong thì thầm trong mieng,
cũng không biết học điều tốt từ anh ấy, toàn học điều xấu thôi.

Nhưng Ôn Hân nghĩ lại bộ dạng đối phó không đứng đắn của người nọ, cho dù có muốn học điều tốt thì chắc cũng khó.

Thay áo ngủ ra, dịch hai đứa trẻ sang một bên, Ôn Hân nhắm hai mắt lại
nhưng không ngủ được, anh trai nói muốn giữ Mao Mao ở lại, cô không phản đối, nhưng không phải cứ muốn giữ là có thể giữ được, dù sao cô nhóc
cũng còn có ba, mặc dù người ba ấy sớm nên đày xuống mười tám tầng địa
ngục rồi.

Trong đêm tối, Ôn Hân ngủ mơ, trong mơ cô thấy Chu Giai Di, mà cô ấy đang bị mấy người đàn ông vây quanh….

Một người đàn ông thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, trong miêng nói gì đó, Ôn Hân muốn nghe nhưng lại không thể nghe rõ.

Cảm giác khó chịu này khiến cô cảm thấy không thở được bức đến cuối cùng Ôn Hân giùng giằng mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng.

Hai đứa nhóc đã không thấy trên giường, bên ngoài phòng khách vang lên
tiếng khóc ấm áp: “ Đó là của tôi….ba….” Ôn Hân xoa đầu, nói rằng
nhà bọn họ không có điều kiện phù hợp để nuôi Mao mao, nhưng đến cuối
cùng lại thật sự phù hợp, nhà họ Từ không phải còn có ba đấy sao, mặc dù tỏng thư Chu Giai Di liên tục cường điệu, Mao Mao tuyệt đối không thể ở với Từ Á Uy.

Thật nhức đầu.

Ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Ôn Hân càng đau đầu hơn, bởi vì đich ý của Tiểu
Ôn với thành viên mới trong nhà ngày càng lớn, nhìn một chút, ngay cả
trứng cá chiên cũng không cho bạn ăn.

“ Cô ơi, tiểu Ôn thích ăn trứng chiên nhất, ngày nào con cũng muốn ăn
hai đấy….” Chân để dưới bàn của Tiểu Ôn đạp lung tung, nước mắt như
vòi nước không đóng chăt một tí lại xả ra.

Trứng chiên đa để lên miệng vừa nghe thấy tiểu Ôn nói thế, cũng cảm thấy nhiều dầu mỡ quá không ăn vào, “ Cô út cho tiểu Ôn được không?”

Cô chán ghét để trứng vào đĩa của tiểu Ôn.

Tiểu Ôn giành được thắng lới nghếch cái cằm nhỏ lên hung ác nhìn Mao
Mao, nhưng căn bản Mao Mao không bày tỏ gì, chỉ cúi đầu ăn trứng của
mình.

Nhìn bộ dạng ăn cơm của đứa bé, chuyện Ôn Hân do dự cả đêm cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Cô đặt bát xuống, đứng dậy, “ Anh, hôm nay em xin nghỉ để em đi hỏi chuyện kia một chút.”

Nói xong cô che ngực, rời khỏi phòng.

Ôn Hân định đến Ủy hội hỏi rồi đến đồn công an nghe ngóng. Nhưng ra khỏi hội ủy, Ôn Hân lại đi đến một chỗ khác.

Trên hành lang bệnh viên phụ khoa, Ôn Hân nhắm hai nghĩ ngợi về tập tài liệu cô vừa nhìn thấy trong Ủy hội.

Điều kiện nhận nuôi, trừ số tuổi của anh trai còn lại tất cả đều không
phù hợp, Ôn Hân nghĩ tìm biện pháp khác, nhưng chuyện xảy ra đột ngột
như vậy, nhận nuôi Mao Mao…

Ôn Hân đang cau mày suy tư thì bác sĩ đột nhiên gọi tên cô. “ Ôn Hân…”

Trừ màu trắng, hiếm khi có phòng làm việc của bác sĩ nào mà nhiều màu
sắc như thế này, lần đầu tiên Ôn Hân cảm thấy ngồi ở bệnh viên mà cũng
hạnh phúc như vậy.

“ Chúc mừng cô…cô đã mang thai, thai nhi đã được 80 ngày rồi.” Bác sĩ cầm báo cáo nói tin mừng cho Ôn Hân.

Mặt Ôn Hân hơi cứng lại, “ Nhưng bác sĩ, kì nghĩ lễ trước của tôi vẫn đến…” Cô nắm váy, có chút lo lắng hỏi bác sĩ.

“ Hả? Đến mấy ngày, lượng có nhiều không?”

Ôn Hân nhớ lại, “ Không nhiều lắm, chỉ hai ngày thôi…” Cô rất lo lắng mình không mang thai.

“ À, không sao hết, cũng có những chuyện như thế mà, cũng có thể mang
thai giữa kì sinh hoạt vợ chồng. Nó cũng có thể liên quan dến những nhân tố khác nữa, tôi cho cô lời dặn của bác sĩ, chỉ cần làm theo là được
rồi, nhớ mấy ngày nữa đến đây kiểm tra lại với chồng cô nhé.”

Ôn Hân chóng mặt đi ra khỏi bệnh vien, gió thổi mùa đồn khiến cô nhất
thời tỉnh táo, cô lấy điện thoại ra, do dự không biết có nên nói trong
điện thoại không, thôi thì đến thẳng doanh trại đi….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.