Không thể không nói, dưới vẻ bề ngoài tính cách cường ngạnh của quân nhân bỗng có thêm chút tỉ mỉ tinh tế, hấp dẫn biết bao. Nhìn xem suốt dọc đường một tay Lệ Minh Thần lái xe, một tay khác vuốt ve an ủi sau lưng Ôn Hân, đi được nửa chặng đường sắc mặt của Ôn Hân nhìn đã khôi phục lại rất nhiều, có lẽ bạn không thể hiểu tại sao ấn tượng lần đầu gặp của Ôn Hân với thiếu tá không được tốt mà giờ lại dựa dẫm vào Lệ Minh Thần như thế.
Thói quen nói chung của những người đàn ông là ví người con gái từng xuất hiện trong đời như cách sau: hoặc là thời gian kinh diễm, hoặc là năm tháng dịu dàng.
Trong những năm tháng tuổi thanh xuân, Ngụy Dược sử dụng sự dịu dàng lãng mạn của anh để đi vào cuộc sống của Ôn Hân, để lại một dấu tích mặc dù không hoàn chỉnh nhưng đã từng tốt đẹp.
Nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian kinh diễm cùng Ngụy Dược, cô lại phải đối mặt với cuộc sống lần nữa, sợ rằng chỉ có thiếu tá Lệ không quanh co, chân thực đến không thể hơn mới có thể cho Ôn Hân cảm giác thiết thực nhất.
Lệ Minh Thần sử dụng bản năng duy nhất, hành động trực tiếp nhất, lực thi hành mạnh mẽ của anh tấn công vào chỗ sâu nhất trong lòng Ôn Hân, cũng chiếm lĩnh điểm cao khống chế, giữ vững không dời.
Thứ Ôn Hân muốn không nhiều, nhưng cô cũng có lòng tham. Cô muốn một người đàn ông có một trái tim trọn vẹn.
Vừa lúc Lệ Minh Thần có thể cho cô, vì vậy nảy sinh tình yêu cũng là chuyện cực kỳ đơn giản.
Chiếc xe việt dã mã lực lớn này Lệ Minh Thần đã từng sửa chữa lại hôm nay cũng coi như là phát huy được hai phần ba công năng của nó, không đến năm phút, xe đã dừng trong đại viện của bệnh viện Giải Phóng Quân.
“Nếu không phải là ở nội thành, chiếc xe này chỉ cần hai phút là có thể lái đến rồi.” Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm vệt máu chưa khô bên cằm phải của Ôn Hân, sắc mặt không được tốt. Thiếu tá còn muốn quở trách gì đó, nhưng lời vừa đến miệng lại đột nhiên thu về. “Đi thôi, xử lý vết thương xong rồi nói.”
Ôn Hân không hiểu nổi vẻ mặt Lệ Minh Thần vừa nãy còn tốt lắm tại sao lại đột nhiên tối đi rồi, nhưng có một điểm cô biết, nếu như mình để tùy Lệ Minh Thần ôm cô vào bệnh viện, vậy thì mặt của Ôn Hân cũng coi như hoàn toàn ném đi rồi.
Nhìn bước chân Ôn Hân còn như nhũn ra, Lệ Minh Thần có giận hơn nữa cũng chỉ có thể nhịn lại cục tức đi nhanh mấy bước qua che chở cho cô gái nhỏ bé của mình.
Không đăng ký, Lệ Minh Thần trực tiếp đưa Ôn Hân đến khoa ngoại thương, phòng đặc biệt chỉ xây dựng ở bệnh viện Quân đội để điều trị cho các quân nhân từng bị ngoại thương nghiêm trọng, hôm nay trực ban là chủ nhiệm của khoa ngoại thương Đinh Nhiên.
Cách hôn lễ của Lý Bá Ngôn, thời gian đã trôi qua hơn một tháng, phong thái của cô dâu vẫn như trước, khí thế của nữ lưu manh cũng không hề giảm, từ lúc Ôn Hân vào cửa, ánh mắt của Đinh Nhiên đã bắt đầu chuyển vòng nhìn Ôn Hân từ trên xuống dưới, “Chậc chậc, tôi tưởng người nhà của thiếu tá bị thương nghiêm trọng lắm cơ, hóa ra chỉ là trên mặt bị trầy chút da!” Hai mắt Đinh Nhiên hơi cáu nhìn Lệ Minh Thần, “Thiếu tá, cậu làm chuyện này quá mức là không đúng rồi, để tham mưu Lý của các cậu biết cậu dùng dao trâu mổ gà, nhất định sẽ tìm cơ hội chỉnh cậu đấy.”
“Chị dâu, cô ấy có để lại sẹo không em không để ý, xấu chút thì bớt bị người ta nhớ nhung, nhưng đây không phải là điều cô ấy muốn.” Lệ Minh Thần không mặc quân phục đứng trước mặt Đinh Nhiên bị đôi mắt như lưỡi câu của cô nhìn mà cả người không được tự nhiên, điều chỉnh tư thế đứng nghiêm nhìn Ôn Hân.
Thật là khó cho Lệ Minh Thần dọc đường đi phát hiện thỉnh thoảng Ôn Hân nhìn gương mặt trong gương chiếu hậu, cũng có thể hiểu, là một người con gái thì ai cũng thích mình xinh đẹp hết.
Cậu! Đinh Nhiên đặt bút bi trong tay xuống, đầu ngón tay chỉ về phía Lệ Minh Thần, ý nghĩa rõ ràng: lễ vật của dao trâu mổ gà là không thể thiếu.
Vào trong phòng, Ôn Hân bị Đinh nhiên ấn lên giường cả người không được tự nhiên, “Chị Đinh, em chỉ có vết thương nhỏ ở trên mặt, những chỗ khác không sao….” Người đang nằm trên giường gần như là kẻ thương tàn khí thế tội gì phải lớn thế chứ.
Trong tay Đinh Nhiên không ngừng chuẩn bị bông và băng gạc, oán giận nói, “Em gái, em biết bình thường đưa tới chỗ chị đều là những người bị thương như thế nào không, không mấy ai là có thể dựng thẳng mà đi vào, trước kia Lệ Minh Thần nhà em cũng từng bị mang tới đây một lần, đám binh lính kia lúc diễn tập đều điên cuồng, đạn lạc trúng vào người cũng như ăn cơm bữa mà thôi. Cho nên hôm nay khi Lệ Minh Thần gọi tới nói có thể sẽ dẫn em đến, chị thật sự là giật cả mình, còn tưởng là bị thương nặng lắm cơ…..” Chuẩn bị bông băng xong, Đinh Nhiên đi tới trước giường, “Hơi đau đấy, cố nhịn chút ha.”
Còn chưa phản ứng kịp Ôn Hân chỉ cảm thấy quai hàm nóng rát, cồn trong quân đội còn hơn cả hỏa lực của dân thường.
Mười phút sau, Đinh Nhiên ôm vai Ôn Hân đi từ bên trong ra, “Một lát nữa chị kê cho em ít thuốc, bôi một tuần là đỡ, nhưng vết thương trên mặt chưa kết vẩy, nhớ là đừng đụng vào nước!”
Lời nói của Đinh Nhiên làm mặt Ôn Hân nóng bừng hệt như bánh bao: một tuần không động vào nước = một tuần không rửa mặt = một tuần không thể tắm?
Lúc ngồi trong hành lang đợi Lệ Minh Thần đi lấy thuốc, trong đầu cô vẫn luẩn quẩn đẳng thức đó, tâm tình buồn bực.
Thiếu tá lấy thuốc xong, lại đi về hỏi Đinh Nhiên một số điểm cần chú ý, lúc này mới “vác” Ôn Hân lên xe việt dã, vẫn không nói một lời như cũ, vẻ mặt thối đó làm Ôn Hân cảm thấy không hiểu nổi.
“Lệ Minh Thần, đưa em tới công ty….” Thiếu tá đang lái xe ngay cả cơ hội đề nghị đầy đủ cũng không cho cô, trực tiếp lại xe đi.
Xe việt dã đương nhiên dừng ở cửa nhà họ Ôn, bị ánh mắt gần như bốc hỏa của thiếu tá dọa, Ôn Hân đành phải ngoan ngoãn lấy chìa khóa, ngoan ngoãn mở cửa, ngoan ngoãn vào phòng, may mà chìa khóa cô mang bên người, nếu không thì chẳng vào cửa được.
Xuyên qua vườn hoa nhỏ, Ôn Hân vừa mới bước vào phòng ngủ, sau đó liền bị bế bổng lên.
Trong lúc thất kinh, Ôn Hân đã bị ôm đến bên giường, đầu gần như dán vào ga giường, cảm giác đau rát nhanh chóng truyền đến từ mông, Lệ Minh Thần dùng chút sức đánh vào mông cô.”Lệ, Lệ Minh Thần…. Tại sao anh đánh em! Thả em xuống! Xuống…. đau….” Bị quân nhân mạnh tay PI-APIA vỗ khoảng chừng năm, sáu cái, Ôn Hân đã không có khí thế để la, chỉ còn lại sức mà khóc ấm ức.
Lúc trước bị một dao, cuối cùng vẫn còn có”dư chấn”…. lại bị thiếu tá chẳng biết tại sao dùng cách xử phạt về thân thể nên cô có lý do uất ức!
“Ôn Hân, em nhớ kỹ cho anh, về sau đừng có mà hết việc lao đầu ra làm anh hùng đi mạo hiểm, không phải mấy cái tát là có thể giải quyết được đâu, nếu em còn như thế để xem anh xử lý em thế nào! Nghe thấy chưa!” Ôn Hân cảm thấy oán giận vì mình bị đánh, Lệ Minh Thần cảm thấy mình cũng có đầy đủ lý do để tức giận.
Ôn Hân nằm ở trên đùi Lệ Minh Thần nức nở, bất luận thế nào cũng không trả lời anh, mà thiếu tá ra tay xong cũng phát hiện lúc mình chỉnh đốn đám lính phiền phức kia một đánh hai giáo huấn ba giáo dục, nhưng sau khi đến lượt cô thì hết thảy đều mất hết hiệu quả, Binh Vương cũng phải bó tay.
Sự kiên cường của Lệ Minh Thần duy trì ở trước mặt Ôn Hân nhiều nhất là nửa phút, đây là đánh giá sau đó của Lý Bá Ngôn về anh.
“Anh làm vậy không phải là vì lo lắng cho em sao? Đừng khóc….” Trừ đừng khóc ra, Lệ Minh Thần thiếu tế bào dịu dàng không nghĩ ra từ gì mới mẻ để an ủi cô gái nhỏ đang khóc thương tâm.
Hừ…. Ôn Hân ngẩng đầu lên hít mũi, rồi lại nằm xuống.
Lệ Minh Thần rất bất đắc dĩ: “Cô gái, em đã để anh giặt quân trang mới hai lần rồi đấy, cái quần này mặc dù không phải là vật tư quân sự, em cũng không tính hủy hoại của cải quân đội lần thứ ba chứ, nhưng…. Đây là anh hỏi mượn của chiến hữu đó….”
Hôm nay đến sư đoàn làm báo cáo, Lệ Minh Thần bèn xin nghỉ ra ngoài định tìm Ôn Hân, vừa hay một đồng đội ở sư đoàn cũng xin nghỉ phép vào hôm nay, thay thường phục đến nội thành làm việc, Lệ Minh Thần tiện thể chở anh ta một đoạn đường, cũng may mà trong lúc chở anh bạn kia tâm tình thiếu tá tốt, nên khi sắp lái xe đến Vạn Bác anh đã bấm điện thoại cho Thủy Quả, lúc được đồng nghiệp của cô ấy báo cho biết tình hình, Lệ Minh Thần cũng không biết đi đâu tìm đồ thay.
Một câu nói của Lệ Minh Thần quả nhiên làm tiếng khóc của Ôn Hân từ từ dừng lại, cô ngồi dậy, mu bàn tay lau trên mũi hai cái, hỏi Lệ Minh Thần: “Quần áo cũng là mượn à?”
“Ừ.”
“Vậy gương mặt kia không phải cũng mượn đó chứ?” Ôn Hân lần đầu tiên phát hiện tính cách và bản chất nguyên thủy nhất của cô ở trước mặt Lệ Minh Thần, giơ mu bàn tay dính nước mắt nước mũi quan tâm dán lên trên mặt thiếu tá.
“…. Nghịch ngợm.” Thiếu tá lệ chậm chạp hồi lâu mới phản ứng kịp hành động đột nhiên thân mật này, từ từ loại bỏ sức quản chế trên cổ tay Ôn Hân, “Lau đi, chỉ cần em đồng ý sau này không làm loạn nữa, trên người anh sẽ để tùy em lau cũng được.”
Lệ Minh Thần nhẫn nhục chịu đựng, Ôn Hân cũng không thoải mái gì. Cô chép miệng hai cái, đưa tay cầm khăn giấy qua lau tay trước, lúc muốn lau mặt thì khăn giấy lại bị Lệ Minh Thần đoạt mất, “Chị dâu nói mặt sợ nhất là bị nhiễm trùng, ở đây chờ, không được lộn xộn!”
Mỗi lần anh nói chuyện nghiêm túc, Ôn Hân liền cảm thấy mình đang bị coi thành tên lính to đầu khó dạy bảo, dù vậy, cảm giác đó vẫn ấm áp.
Lệ Minh Thần ôm Ôn Hân lên, đặt cô lên giường cẩn thận như con nít, rồi lại chỉ tay vào cô, ý nghĩa hết sức rõ ràng: dám xoa mặt lung tung nữa, thì em hãy đợi bị trừng phạt đi.
Quân nhân trong phương diện quyết định biện pháp rất mạnh, nhưng trong phương diện sắp xếp bệnh viện rồi lấy thuốc lại rất yếu, tựa như câu nói Đinh Nhiên tổng kết đánh giá trong lúc bị cảm cúm Lý Bá Ngôn không phân biệt rõ được thuốc tiêu viêm và thuốc đau đầu…. mức độ đần so với heo thông minh cũng chẳng ít hơn là bao.
Cho nên thiếu tá tiên sinh chuẩn bị xong một miếng cồn sát trùng “hoàn toàn sạch sẽ” để lau mặt cho Ôn Hân chỉ tốn 10 phút, anh cảm thấy so với Lão Lý, thì bản thân vẫn mạnh hơn một chút.
Lúc trở về, Ôn Hân quả thực không lỗ mãng, đàng hoàng ở trên giường chờ đợi, thiếu tá rất hài lòng.
Cục bông lướt qua chỗ mặt không bị thương, cảm giác lành lạnh, xuyên qua con ngươi của Lệ Minh Thần, Ôn Hân nhìn thấy ánh mắt của mình sáng lạ kỳ, mặc dù khi đó cô không thấy mình có hình dạng gì, nhưng khoảnh khắc khi Lệ Minh Thần xuất hiện ở sân thượng của Vạn Bác, cô nghĩ lúc ấy mắt mình nhất định cũng sáng lấp lánh giống như bây giờ, là ánh mắt khi thấy người yêu.
“Lệ Minh Thần….” Ôn Hân trước giờ nói truyện với Lệ Minh Thần luôn thẳng thừng nay đột nhiên hơi thay đổi, âm thanh chậm rãi, từ từ, khiến trái tim Lệ Minh Thần đang nghiêm cẩn lau mặt đột nhiên đập lỡ một nhịp, “Sao vậy? Đau à?”
“Sao anh lại đối xử với em tốt thế!” Lần đầu tiên trong đời Ôn hân chủ động trao một nụ hôn cho người đàn ông làm cô không muốn yêu cũng không được.
Chiếc giường trong phòng ngủ của Ôn Hân bình thường hai người cô cháu Ôn Hân và Noãn Noãn mập mạp ngủ là vừa đủ, khi Noãn Noãn bị đổi thành người đàn ông trưởng thành như Lệ Minh Thần, giường có lớn hơn nữa cũng chỉ có thể dùng từ vừa vặn để hình dung.
Sau khi bị cô gái tấn công ngã xuống, anh nằm ngửa cảm nhận được cô đang nằm sấp trên người, cảm giác mềm mại áp sát vào trong ngực anh.
Ôn Hân hôn rất xuất thần, dường như muốn lấy nụ hôn này để bù đắp lại toàn bộ những bất hạnh mấy năm trước của mình: đầu lưỡi tham tiến vào trong miệng thiếu tá, thử dò xét từng chút một điểm tiếp xúc của anh. Về phương diện hôn môi Ôn Hân mặc dù cũng rất non nớt, nhưng so với Lệ Minh Thần mà nói thì vẫn mạnh hơn một chút.
Chủ động mang theo khẩn trương khiến hô hấp trở nên dồn dập hơn nhiều, mà hiệu ứng phụ của hô hấp dồn dập chính là tiếp xúc giữa hai người càng thêm chặt chẽ.
Chỗ tốt của “gia rất tịch mịch” là chất liệu mềm, mỗi lần hai khối mềm mại trước ngực phập phồng đều kích thích thần kinh nhạy cảm của thiếu tá. Không thỏa mãn với trò chơi của đứa trẻ quá non nớt, hai chân Lệ Minh Thần kẹp chặt, ôm Ôn Hân vào trong ngực bao lại như một chiếc bánh trưng, cuộn xuống dưới thân. Đầu lưỡi đang nghịch ngợm bỗng chốc đổi vị trí, Ôn Hân ngây ngốc không thích ứng kịp, cũng chính vào lúc này, một cỗ hưng phấn nguyên thủy nhất từ thần kinh dọc theo cột sống truyền đến não…. Lệ Minh Thần không cần thầy dạy cũng biết, hút lấy cả đầu lưỡi và linh hồn của Ôn Hân.
Đừng nói đến ôm một cô gái chặt như vậy, từ nhỏ bên cạnh Lệ Minh Thần ngoài đám trẻ con thối trong đại viện ra, thì chưa từng tiếp xúc với con gái.
Một nụ hôn làm cả người Ôn Hân mềm nhũn, lại làm cho máu trong cơ thể thiếu tá hoàn toàn sôi trào. Trong miệng đang mút ngọt ngào đẹp nhất trên đời, tay quen sờ súng cũng bắt đầu thuận theo bản năng đi tìm kiếm tính phúc.
Làn da Ôn Hân sáng bóng nõn nà, lần đầu tiên tiếp xúc, Lệ Minh Thần như điện giật thu tay lại, răng môi tách ra, Lệ Minh Thần khống chế lý trí cuối cùng của mình hỏi Ôn Hân, “Em không hối hận chứ?”
Cứng rắn phía dưới cách quần thường màu vàng nhạt đang kêu gào chuẩn bị vọt ra bất cứ lúc nào, Ôn Hân bị hai chân anh kẹp lại không thể không biết, cô không nói gì, trực tiếp kéo cổ của Lệ Minh Thần về phía mình.
Cơ hội phóng túng cuộc sống có thể cho phép không nhiều lắm, lần này, Ôn Hân quyết định nghe theo trái tim mình.
Khi cắt màn “gia rất tịch mịch”, câu nói cuối cùng trước khi bắt đầu hành động của Lệ Minh Thần chính là: “ Quay về tiểu đoàn sẽ làm báo cáo xin kết hôn!”
Ý thức trách nhiệm không lúc nào là không tồn tại chi phối cơ thể của người quân nhân lưu manh Lệ Minh Thần, cho dù là ở hiện tại trong lúc bản năng lớn hơn lý trí cũng vậy….
Lệ Minh Thần loại bỏ tốc độ lắp ráp súng ống vẫn luôn xếp trước mấy tên ở sư đoàn T, điều này không thể so sánh với bản lãnh cởi quần áo ở trên giường, nếu như so sánh, đoán chừng thiếu tá Lệ vẫn sẽ đứng đầu danh sách, không bao lâu, quần áo trên người anh và Ôn Hân đều bị ném lung tung ở trên sàn nhà rồi.
Lúc bàn tay to của anh lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve đường cong trên người Ôn Hân, theo sự khác biệt về sức lực, mức độ lắc lư cơ thể của Ôn Hân cũng khác biệt. Một bên vú no đủ không lớn không nhỏ của Ôn Hân vừa vặn bị người đàn ông nắm lấy, nụ hoa đỏ hồng bị xoa nắn mấy cái liền dựng thẳng đứng kiêu ngạo, giống như đang mời mọc, thiếu tá cúi đầu ngậm lấy.
Mùa hè có ảnh hưởng đến nhiệt độ trong phòng, hai người không đắp chăn cũng không thấy lạnh, nhưng cơ thể Ôn Hân lại không ngừng run rẩy, thứ cứng rắn phía dưới kia không ngừng ma sát vào miệng nhỏ, trong chốc lát một dòng suối nhỏ dọc theo lối nhỏ chảy ra ngoài.
“Ưhm….” Sự trống rỗng như có như không của cơ thể kéo tới, Ôn Hân không nói rõ được mình muốn cái gì, chỉ có thể nhắm hai mắt vặn vẹo cơ thể, Lệ Minh Thần đang hôn vành tai của âm thanh khàn khàn nói, “Hơi đau đấy, nhịn chút nha.”
Đêm đầu phụ nữ rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, anh cũng không biết, chỉ nghe đồng đội xúm lại cười nói rằng, lần đầu tiên của phụ nữ rất đau.
Anh vừa đem dương v*t thử thăm dò ở lối vào vuốt ve từng chút một để cô thích ứng, vừa hôn nhẹ cổ và mặt cô, tóm lại là tất cả vị trí có thể cho cô biết mình yêu cô.
Chất lỏng sềnh sệch gần như dính đầy đỉnh quy đầu, Lệ Minh Thần cũng đã nhịn đến mức đầu đầy mồ hôi, tay trái của anh nắm eo cô, tay phải đan vào trong tay cô, nắm chặt rồi động thân!
Màng mỏng của con gái kia không chỉ tượng trưng cho trinh tiết, đối với con gái mà nói, đau đớn khi phá vỡ tấm màng đó sẽ làm cho cô ấy ghi nhớ người đàn ông đầu tiên…. Cả đời.
Lần đầu tiên của Lệ Minh Thần cũng chân chất hệt như con người của anh, ngay cả chút hòa hoãn cũng không có liền trực tiếp phá tan tuyến phong tỏa, lúc Ôn Hân đau lông mày cũng nhíu chặt lại, móng tay chưa cắt mấy ngày trước cứ thế trượt thành ba vệt “đỏ hồng” dài đoàng trên lưng thiếu tá.
“Đừng, đừng nhúc nhích….” Sắc mặt Ôn Hân từ đỏ chuyển sang trắng bệch, đau đớn từ hạ thân kéo dài tới tận đầu ngón chân, vịn vào lưng Lệ Minh Thần nói cái gì cũng không muốn anh động, thiếu tá đáng thương lúc nãy đâm vào một cái là đến chỗ sâu nhất, giờ bị sự co rút của cô kẹp đến nỗi kích động nhưng lại không thể cử động.
“Anh không tốt, anh….” Lệ Minh Thần vừa nhận sai vừa hôn từ gò má cô thẳng đến trước ngực, muốn làm như vậy để phân tán lực chú ý của Ôn Hân, khi hôn đến trước ngực thì thực sự có hiệu quả, mày đang nhíu mặt của Ôn Hân không còn nhíu như vậy nữa, mà tiếng rên rỉ cũng dần dần bắt đầu.
Tìm được mấu chốt thiếu tá trực tiếp ngậm chặt nụ hoa, vừa mút vừa ở bên trong lối ra vào đang thả lỏng chậm chạm tiến hành.
Cô rất hẹp, bao lấy anh thật chặt, cơn đau nhè nhẹ khiến một nỗi kích động theo sự ra vào đánh tới đại não của thiếu tá.
Cơ thể Ôn Hân đã thích ứng nên cũng thả lỏng, chân vòng lên hông Lệ Minh Thần, bị anh thúc vào từng cái một.
Kỹ xảo của Lệ Minh Thần rất đơn giản, chỉ là rút ra tiến vào, nhưng chính những cái va chạm có lực này rất nhanh đã làm đại não của Ôn Hân biến thành trống rỗng, thời khắc khi đạt tới thiên đường, Ôn Hân cảm thấy mình giống như đang bay.
Lần đầu tiên của Lệ Minh Thần kết thúc là ở hai mươi phút sau đó, bắp thịt bên hông căng lên thật chặt, tích đủ tinh thần nên anh tiến vào dưới đáy của bình ngọc một lần cuối cùng, Ôn Hân đã cực kỳ mệt mỏi chỉ nói lầm bầm một tiếng, liền cảm thấy trong cơ thể nóng lên.
Nước sữa hòa nhau.