Ôn Hân vừa tê tay vừa đau đầu, còn bị tiếng quát của người đàn ông này gào lên, cảm thấy đầu giống như bị gõ một gậy ong ong đau điếng.
“Đồ ở phòng cất trữ đều bị lấy đi hết rồi, tấm vải này là tôi vất vả lắm mới lục được đấy….” Cô y tá bị Lệ Minh Thần mắng một trận mặt mày trắng bệch, nước mắt cũ chưa hết nước mắt mới lại tới.
“Chiến sĩ đổ máu không đổ lệ!” Tuy không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì nhưng làm cho một cô gái khóc đến hai lần, đã làm đại đội trưởng Lệ ít nhiều cũng không được tự nhiên. Lời an ủi anh không biết, trong đầu bỗng xuất hiện duy nhất một câu khích lệ tân binh này, coi như là lời giáo huấn dịu dàng nhất của anh với cấp dưới rồi.
Lệ Minh Thần đứng thẳng vai, sao vàng năm cánh trên vai sáng lấp lánh, góc cạnh của nó bén nhọn như lời nói của Ôn Hân: “Ngài thượng úy có thời gian đặc huấn nhân viên y tế, chi bằng cởi áo của anh ra cứu người còn thực tế hơn!’ Cô nhìn áo khoác quân trang màu xanh của Lệ Minh Thần cất giọng cứng rắn. Rất nhiều năm trước, đã từng xảy ra chuyện tương tự như vậy.
Lần đó cũng thiếu vải băng giống như giây giờ, hai bệnh nhân nếu không có dụng cụ để cầm máu thêm một chút nữa thôi là tiêu rồi, là ba đã dứt khoát cởi áo khoác xuống ném ngay cho bác sĩ thực tập khi đó.
Ôn Hân lắc đầu, loại bỏ hình ảnh áo khoác nhuốm máu ra khỏi đầu, ngoài miệng nói: “Cởi ra!”
Lệ Minh Thần là bộ đội, hơn nữa còn là một bộ đội được huấn luyện nghiêm chỉnh thì điều kiện thiết yếu chính là đối với nguy cơ phải đưa ra chọn lựa về quyền lợi trong thời gian ngắn nhất.
Hiểu rõ ý của cô, đại đội trưởng Lệ không nói hai lời trực tiếp cởi áo khoác quân trang thật dày xuống, cái này còn chưa đủ, ngay cả áo sơ mi bên trong anh cũng cởi đưa cho Ôn Hân.
“Trừ cái này, tất cả đều cho cô!” Bàn tay Lệ Minh Thần mở ra rồi nắm lại rất nhanh, quân hàm ngôi sao năm cánh trong lòng bàn tay lấp lánh trước mắt cô làm lòng Ôn Hân chấn động.
Thứ làm trong lòng cô chấn động không gì sánh được đó là tất cả tôn nghiêm và sự kiên quyết của một người chiến sĩ.
Trừ dữ dằn, nói chuyện lớn tiếng, không nói đạo lý ra, bản chất anh ta cũng không hẳn xấu.
Ôn Hân băng bó rất cẩn thận, hồi lâu sau mới nói, “Tới giúp tôi một chút đi….” Cô đổi trọng tâm sang một chân khác, nói với người đàn ông chỉ mặc áo ba lỗ, “Giữ chặt chỗ này, cố gắng giữ để mạch máu ngưng chảy máu. Đúng, tốt, giữ nguyên như vậy….”
Ôn Hân chỉ huy Lệ Minh Thần, cánh tay trắng nõn đan chéo với đôi tay to khỏe ngăm đen của người đàn ông tạo nên một sự tinh tế, hài hòa đến không ngờ.
Mấy năm trôi qua, hiệu suất làm việc của bệnh viện nhân dân nói chung đã có tiến bộ. Dùng hết hai chiếc áo của đại đội trưởng Lệ thì nhân viên cứu hộ cũng chạy tới trợ giúp kịp thời. Nhìn thấy chiếc giường cứu hộ được đẩy đi Ôn Hân thở phào đứng lên, cô cảm thấy như chân và thắt lưng không còn là của mình nữa, đau nhức đến mất kiểm soát, cô vừa mới đứng người dậy thì bị mất thăng bằng lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Cô y tá ở bên cạnh trợ giúp ban nãy đã bị gọi đi, lúc này bên cạnh Ôn Hân chỉ có còn mỗi mình Lệ Minh Thần.
Nhân dân gặp khó khăn, giải phóng duân đương nhiên là không có lý do gì để không đưa tay tương trợ.
Lệ Minh Thần vươn tay với theo phản xạ có điều kiện, Ôn Hân liền thẳng tắp ngã vào lòng anh.
Sự kết hợp giữa một chiến sĩ khắp người nhễ nhại mùi mồ hôi cùng hương thơm trên người của người đẹp, hương thơm ấy mang theo dòng điện truyền khắp toàn thân Lệ Minh Thần, cơ ngực như mất đi kiểm soát co giật liên hồi….
Ôn Hân cao 1m65, Lệ Minh Thần có soàng cũng khoảng 1m8, một cái kéo của anh đã làm cho cái trán “lung linh” của Ôn Hân thẳng tắp ngã vào cơ ngực cứng như đá hoa cương của mình.
“Ui!” Tay Ôn Hân che trán, đau đến mắt đã ngân ngấn nước.
Tiếng va chạm ấy không chỉ nổ ở ngay trước mặt Ôn Hân, mà cũng nổ vang bên tai Lệ Minh Thần, phản ứng tựa như lính mới vào trại chơi đánh bài lém bị thủ trưởng tóm được, anh nhanh chóng buông tay lui về phía sau một bước, đồng thời giậm chân tạo thành tư thế đứng nghiêm.
Hoàn thành hàng loạt các động tác này chỉ tốn 1/6 giây.
Nhìn người đàn ông đúng chuẩn quân tử, tính khí của Ôn Hân dù có tốt hơn nữa cuối cùng cũng không thể nhịn được, cô vừa xoa đầu vừa khom lưng nhặt chiếc áo của anh được bác sĩ để lại, vò lại thành một cục ấn vào ngực người đàn ông, “Làm lính mà cố ý đả thương người cũng phải bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”
Người con gái ấy đã đi rất xa nhưng Lệ Minh Thần vẫn đứng hóa đá ngẩn ngơ tại chỗ…..
Đại đội trưởng Lệ của cả quân khu T nổi tiếng là hồ đồ nhưng không keo kiệt, chức không lớn, dù là trước mặt Sư đoàn trưởng và Lữ đoàn trưởng đều nói đến nguyên tắc chứ không nhận thức người, tại sao vừa rồi mình không giải thích hay đó chính là khả năng chịu áp lực nhất thiết phải có của một quân nhân có tố chất cao?
Quả đúng với câu ‘chỉ có đàn bà với tiểu nhân là khó đối phó nhất’. Trừ đứa chắc lí lắc nghịch ngợm trong nhà ra, thì đây là một người khó đối phó nhất anh từng gặp.
Chuông điện thoại trong túi quần Lệ Minh Thần rung rất lâu nhưng có lẽ do cách lớp dày cộm trên đùi đã làm giảm tính nhạy bén của đồng chí đại đội trưởng, lúc nhận điện thoại thì doanh trưởng Cao ở Đông Bắc bên kia đã không thể chờ được nữa lớn giọng đòi đá vào mông anh.
“Báo cáo phương hướng cụ thể hiện tại!” Vừa nghe tình báo Cao Hán mở miệng là Lệ Minh Thần biết ngay chuyện mình quay về đã bị lộ rồi, xem ra không thể về nhà được nữa.
Lệ Minh Thần cười ha hả, hướng về phía góc tường đứng thẳng trả lời, “Báo cáo doanh trưởng, trên đường có chút việc trì hoãn, vị trí hiện tại là ở đường Hoa Loan khu An Chung của thành phố C, ngã tư đường Ngải Tử Thạch, vĩ độ cụ thể…. Không rõ lắm.”
“Xong đời, ngay cả phương vị cũng không báo cáo rõ ràng, đi ra ngoài đừng nói là lính dưới quyền tôi, sau mười lăm phút kể từ bây giờ sẽ có xe đón cậu, lăn về đây bằng tốc độ nhanh nhất cho tôi!”
Bình thường có thể khiến doanh trưởng sử dụng chữ “Lăn” để tìm anh về, tình huống không có gì khác ngoài đám thuộc hạ khỉ gió của anh lại giở trò nghịch ngợm sau lưng, bắt đầu không an phận.
Lệ Minh Thần nghĩ vậy liền cấp tốc lấy chiếc áo sơ mi được giặt sạch từ trong hành lý ở góc tường ra thay, rồi lại đem hai chiếc áo làm “vải băng” đã sớm thành cái hồ lô máu bị Ôn Hân nhét trả, tìm đồ gói lại rồi quay về.
Tùy ý hủy hoại hoặc vứt bỏ vật phẩm quân dụng trong quân đội đều phải truy cứu trách nhiệm. Chuyện này người lúc nãy lớn tiếng ra lệnh kêu anh “cởi ra” kia hiển nhiên không biết.
Nhấc hành lý lên, tầm mắt Lệ Minh Thần liếc thấy một túi ni lông bên chân được ghi rõ chữ “thuốc”.
Là của cô ấy…. Đại đội trưởng Lệ nhớ vĩ độ thì không nhớ chuẩn, nhớ tiến triển của tình hình quân sự, nhân viên bố trí cái gì, đều rất nhanh nhẹn hơn bất cứ điều gì khác.
Lúc này, Ôn Hân vẫn chưa phát hiện mình rớt đồ đang từ từ bước đi thong thả về nhà, qua con đường Hoa Anh Đào trước mặt thì đến nhà rồi.
Tuy thành phố C là thành phố nhỏ nhưng lại đậm chất lãng mạn….Đa số đường phố trong khu xá cũ kỹ ở đây đều lấy hoa để đặt tên cho các đoạn đường, mà tương ứng với tên trên đoạn đường cũng là tên của mỗi loài hoa.
Tựa như con đường Hoa Anh Đào vừa mới đi qua hai bên đường trồng đầy cây hoa anh đào, hơn nữa lúc này còn có hương hoa quế từ phía đường Hoa Quế đang thoang thoảng bay tới, đó cũng chính là nơi Ôn Hân sinh sống.
Dưới gốc cây hoa quế lớn nhất cả con phố có nhiều người đang tụ tập rất náo nhiệt. Từ đằng ra Ôn Hân đã nhìn thấy vài người mặc đồng phục màu lam đậm chốc chốc lại nhô đầu ra ở trong đám người.
Hôm nay sao ấy nhỉ, hình như có duyên với đồng phục? Trước đó thì là quân trang màu xanh lá, giờ lại là đồng phục cảnh sát màu lam!
Trong lòng Ôn Hân không thoải mái nhưng chân vẫn tăng tốc, chỉ vài bước đã đi tới nơi.
Trước cửa siêu thị tiện lợi Ôn Noãn, cảnh sát an ninh của đồn công an Tiểu Lưu đang còng một người nằm trên mặt đất.
“Đàng hoàng chút đi!” Người nọ nằm trên mặt đất lúc đầu còn muốn chờ cơ hội giãy giụa trốn thoát, nhưng đã bị đồng nghiệp của Lưu Đông tát cho cái rồi ấn nằm lại trên đất.
Còng tay xong, Lưu Đông nhỏ giọng nói với đồng nghiệp mấy câu, hai người cảnh sát nhân dân khác dẫn người đi, Lưu Đông ở lại xoay người giơ ngón tay cái lên với Ôn Hân: “Chị Hân, Hôm nay Tiểu Tiền nhà chị giúp bọn em một việc lớn, có một tên trộm đã lẻn vào khu của chúng ta, nếu không phải Tiểu Tiền mà là anh của chị ở nhà thì hôm nay chắc chắn tên trộm đã trốn thoát thuận lợi.”
Không cần nói tiếp nữa thì Ôn Hân cũng biết nguyên do của sự việc như thế nào, cô mỉm cười với Lưu Đông, “Chuyện nhỏ ấy mà, hôm nào cậu được nghỉ hãy cùng với Quý Mai tới nhà tôi ăn cơm.”
Quý Mai là bạn học từ thời cấp ba đến đại học của Ôn Hân, là hàng xóm từ nhỏ, cũng là vợ của cảnh sát Tiểu Lưu. Nhắc đến vợ nhà Lưu Đông vỗ đùi, “Xem đầu óc của em này, chị không nói em thì em quên mất tiêu rồi, Quý Mai bảo em nói với chị tối nay cô ấy sẽ qua. Đúng lúc hôm nay em trực đêm, nếu chị thương xót thì xin hãy cho cô ấy ở lại một đêm với chị được không, em sợ cô ấy ở nhà một mình sẽ bị sợ.”
Lưu Đông là người sinh ra ở Thủ Đô tại sao lại chạy đến thành phố nhỏ ở phía Nam làm cảnh sát vẫn luôn còn là câu đố, nhưng cậu ta tỉ mỉ chu đáo đối xử tốt với Quý Mai làm Ôn Hân rất hâm mộ. Thấy Lưu Đông cứ lải nhải mãi bài ca muôn thuở, cô đành dứt khoát vỗ lên vai cậu ta, “Được rồi, đã biết, không thành vấn đề. Nếu cô ấy còn bất ngờ nhảy dù như lần đó nữa là tôi không giữ cô ấy đâu đấy.”
“Dạ, dạ,dạ!” Không biết là nóng hay do căng thẳng mà đầu Lưu Đông tuôn đầy mồ hôi, “Vậy chị Hân em đi trước nhé, bà xã em phải xin nhờ chị rồi.” Người sắp làm ba khó mà không căng thẳng.
Lưu Đông xoay người toan bước đi thì Ôn Hân đột nhiên lên tiếng gọi cậu ta lại, “Lưu Đông, nếu bộ đội mang sao trên vai ấy, chức có lớn không?”
Thình lình bị hỏi câu như vậy, trên mặt cậu cảnh sát tỏ ra mê mang khó hiểu. Lưu Đông gãi gãi đầu tóc hớt đinh cua siêu chuẩn của mình, “Chị Hân, trong bộ đội ngoài tiểu đội trưởng ra, hễ có mang chữ “Trưởng” thì trên vai đều có gắn sao, nói đến chức lớn hay nhỏ, vậy phải xem là mấy sao còn có mấy gạch nữa.”
“Ồ, tôi biết rồi, cám ơn.” Trong đầu Ôn Hân đang nhớ lại chi tiết trên bả vai người nọ, vậy nên chỉ nói cám ơn Lưu Đông cho có lệ.
“Chị, chị không sao chứ? Không sao thì vào xem anh Ôn đi, lúc nãy bận bắt trộm nên em cũng không để ý đến anh ấy.” Lưu Đông vẫn rất nhiệt tình nhắc nhở.
Đồng thời Ôn Hân dường như nhớ ra chuyện gì đó gật đầu cảm kích với Lưu Đông, cất bước đi vào siêu thị.
Siêu thị tiện lợi Ôn Noãn là siêu thị lấy theo tên cô cháu gái nhỏ của Ôn Hân, diện tích không lớn, cỡ không đến ba mươi mét vuông nhưng bên trong thì hầu như cần gì có đó, lớn thì hộp quà tặng trong ngày lễ, nhỏ thì hộp đựng vật dụng hàng ngày, gần như toàn bộ đều có.
Vào cửa thì thấy Ôn Lĩnh đang trượt xe lăn quét những mảnh chai rượu vỡ vụn trên mặt đất.
“Lần này tổn thất không nhiều, Tiểu Tiền chỉ đánh vỡ hai chai rượu trắng hai mươi lăm tệ đã bắt được trộm.” Nghe tiếng động Ôn Lĩnh biết em gái về nhưng vẫn cúi đầu vừa quét vừa nói.
“Chỉ cần người không sao thì hai chai 25 tệ tính là gì chứ, kẻ ngốc cũng thấy không đáng kể!” Ôn Hân nhận cây chổi từ trong tay anh trai, quét sạch mảnh vụn trên đất.
Xử lý xong rác rưởi, Ôn Hân trở lại ngồi xổm xuống bên chân anh trai, kéo tay anh mình nói “Anh, mở cửa hàng này không phải trông chờ xem anh kiếm được bao nhiêu tiền, mà chính là muốn anh có chuyện để làm, anh nên biết dựa vào năng lực của em gái anh, nuôi sống một nhà ba người chúng ta hoàn toàn không thành vấn đề!”
Lúc Ôn Hân nói chuyện, Ôn Lĩnh vẫn nhìn chăm chú vào em gái, trong mắt tràn đầy yêu thương, “Hân Hân, nếu như không phải anh mất đi hai chân thì bây giờ em cũng không cần phải mệt mỏi như vậy.”
Điều gì đó trong mắt anh trai như gai đâm vào Ôn Hân, cô gối đầu lên đôi chân cụt một nửa, nhỏ nhẹ nói: “Anh, hôm nay ở bệnh viện nhân dân cứu hơn tám mươi người bị thương do tai nạn xe. Em cũng cứu được…. Hai người.”
Biểu tình trên mặt Ôn Lĩnh lập tức tắt lịm, anh chuyển xe lăn nói, “Hôm nay em vẫn chưa thắp hương đó, đi thắp đi.” Nói xong, Ôn Lĩnh đẩy xe lăn đi vào sau quầy hàng. Nhìn bóng lưng lại gầy đi của anh trai, Ôn Hân muốn nói gì đó nhưng không sao nói ra được.
Về mặt lý trí không phải anh trai không hiểu, bản năng của một người thân là bác sĩ khiến ba lựa chọn cứu người có hy vọng nhiều hơn trước, mà từ bỏ cứu chữa cho con trai mình trước; nhưng loại từ bỏ này bất kỳ ai cũng đều khó có thể chấp nhận được, cho nên ba à…. Ba phải thông cảm.
Tay cầm ba nén nhang bái lạy với bức ảnh trắng đen, hương khói lượn lờ dần tản ra xung quanh Ôn Hân, nặng mùi của sự chết chóc, Ôn Hân nhìn ảnh một lúc lâu rồi mới cắm nén nhang đã cháy được một phần tư vào bát hương, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Tiểu Tiền lập được công, cộng thêm Quý Mai là phụ nữ có thai đến chơi, hai việc lớn cùng nhau tới, bữa cơm hôm nay làm thế nào cũng không thể sơ suất được.
Lúc nồi cá kho tàu ra thì âm thanh thô lỗ như cái loa của Quý Mai từ phía trước truyền đến.
“Ôn Hân, con mèo Tiểu Tiền nhà cậu quả thật đúng y như tên của nó, mình muốn lấy kem ăn nhưng không có trả tiền cho nó, vậy mà nó liền cào mình một phát, chắc là Hoàng Thế Nhân[*] đầu thai qua hình hài của con mèo quá, mèo gì mà tham tiền xem tiền như mạng!” [*Là nhân vật hư cấu trong văn học thời Trung Hoa Dân Quốc, ông đại diện cho hình ảnh mang tiếng xấu khi còn giai cấp địa chủ phong kiến]
Theo tiếng nói, cơ thể đã sớm phát tướng của Quý Mai cũng xuất hiện trước cửa phòng bếp.
Ôn Hân nhìn cô cười, “Tiểu Tiền nhà mình dù sạch sẽ đi nữa thì cậu cũng mang thai rồi nên ít trêu chọc nó đi, lỡ có ngày nó nhìn cậu không vừa mắt sẽ coi cậu như tên trộm hôm nay mà cho một vuốt đấy, lúc đó Lưu Đông nhà cậu lại tìm mình đòi nợ.”
“Sao có thể?” Quý Mai quơ quơ cây kem trong tay, rồi cắn một miếng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi nói, “Ôn Hân, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Có chuyện g cứ nói đi.”
“Hôm nay hình như mình đã nhìn thấy ‘nó’!”