Anh Quang nói: “Cậu ấy chính là bác sĩ của chúng ta.”
“Anh ta? !” Người trẻ tuổi ngạc nhiên nghi ngờ, nhớ tới danh thiếp đã cầm
lấy: “Anh không phải là bác sĩ thú y sao? ! Mọi người gọi bác sĩ thú y
để anh ta lấy đạn ra sao? !” Cậu ta sợ hãi kêu lên, người đàn ông hút
thuốc bên cạnh vỗ vào vào gáy hắn ta: “Nhỏ giọng một chút!”
Quản
Mục Đông nói: “Lúc tôi còn đi học, có quen biết học trưởng bên khoa
ngoại, học cùng anh ấy không ít kiến thức, vết thương đơn giản vẫn có
thể xử lý được. Sao cậu lại bị thương?”
Anh Quang lắc đầu: “Cậu ta đi mua thuốc lắc, gặp bạn gái người ta vài lần, đối phương móc súng ra, bắn vào cẳng chân cậu ta.”
“Ờ, cậu chơi ma túy à? Cậu có biết lạm dụng rượu và thuốc phiện sẽ ảnh hưởng đến công dụng của thuốc tê không?”
“Anh cho tôi là loại hồ đồ sao! Tôi không nói sẽ cho anh lấy!” Người trẻ
tuổi hoảng sợ ôm chân: “Sao mọi người không đưa em đi khám bác sĩ chứ!
Anh ta là bác sĩ thú y, khám thú vật đó trời!”
“Cũng đúng, cậu là người, nên để cho bác sĩ chữa bệnh cho người khám.” Quản Mục Đông mở
tủ, lấy ra dụng cụ phẩu thuật: “Nhưng mà, cậu vơ vét tài sản của phụ nữ, chơi ma túy, giở trò lưu manh, cho rằng nói những lời hung tợn rất có
khí thế, người khác sẽ không dám khiêu chiến với cậu, chỉ biết ức hiếp
kẻ yếu, theo tôi, cậu còn không bằng thú vật.”
Anh mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng: “Nói thật, tôi thà cứu một con chó, cũng không muốn giúp cậu.”
Vẻ mặt người trẻ tuổi tái xanh: “Mẹ nó, Lâm Bắc không cho anh khám, được chứ?”
“Ờ, bị tôi mắng nên khó chịu, không muốn tôi chữa trị đúng không? Được
thôi, vậy cậu cứ đến bệnh viện, bệnh viện phát hiện vết thương do đạn
bắn, sẽ báo cho cảnh sát, cha cậu rồi sẽ biết, đến lúc đó bọn họ sẽ truy cứu làm thế nào mà cậu lại bị thương, phiền toái của cậu sẽ rất lớn.”
Người trẻ tuổi sắc mặt càng khó coi hơn, để người này chữa trị, bị mắng đến
mức một lời cũng nuốt không trôi; đi bệnh viện, hậu quả khó mà lường
được, làm sao bây giờ?
“Còn một cách.” Quản Mục Đông khử trùng
dao phẫu thuật đặt trước mặt đối phương: “Cậu tự lấy đạn ra, sau đó mọi
người sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”
Tự lấy? Người trẻ tuổi run rẩy cả người: “Vậy ít nhất cũng đưa cho tôi thuốc tê chứ?”
“Chỗ tôi chỉ có loại thuốc tê dành cho thú vật, thuốc tê dành cho thú vật và cho người không giống nhau, hơn nữa cậu chơi thuốc, tôi càng không biết nên cho cậu liều lượng bao nhiêu, ngộ nhỡ hại cậu chết thì rất phiền
phức, cho nên không cần thuốc tê. Dù sao cậu chảy máu cũng không nhiều,
vẫn có thể kéo dài thêm vài giờ, cậu từ từ cân nhắc.” Quản Mục Đông xoay người đi ra ngoài.”Quyết định muốn lấy, nhớ cắn thêm vải.”
Anh Quang đi theo ra ngoài, quay đầu lại bổ sung: “Để tránh cắn hoặc cắn đứt lưỡi.”
“Đó là thứ yếu.” Quản Mục Đông lạnh lùng nói: “Chỗ tôi còn có thú nuôi,
đừng có khóc lóc kêu cha gọi mẹ đánh thức chúng nó. Cậu từ từ lấy, đừng
chết ở phòng khám của tôi, hại chỗ này bị đồn thành ngôi nhà ma, tôi sẽ
dẫn thêm người đến bắt đền cha cậu.”
Hai người rời khỏi phòng khám, đèn đường chiếu thẳng lên bọn họ, muỗi bay lòng vòng.
“Lâu rồi không thấy cậu dữ tợn như vậy.” Anh Quang nhả khói, chậm rãi nói:
“Không ngờ tên tiểu tử này vô lễ với vị tiểu thư kia, khiến cậu tức giận như vậy.”
“Dọa cậu ta một chút thôi. Đổi lại nếu có người vô lễ với chị dâu, anh có lẽ sẽ ác hơn cả em.”
Xem ra vị tiểu thư kia đã lên chức bạn gái rồi. Anh Quang cười nhẹ: “Chúc mừng. Vừa rồi cậu ở cùng cô ấy?”
“Cô ấy vừa làm việc xong, em dẫn cô ấy ra ăn một chút gì đó, lại đưa cô ấy
về nhà.” Nhắc đến Trạm Tâm Luân, ánh mắt của anh bỗng trở nên dịu dàng.
“Lúc tôi gọi cho cậu, cô ấy không hỏi cái gì sao?”
“Có, em nói là thú cưng của một người chủ bị bệnh, cô ấy không hỏi nhiều.
Nhưng em không muốn lừa dối cô ấy nữa.” Cho dù cô tin anh, trong lòng
anh vẫn cảm thấy tội lỗi, anh thề với chính mình, đây là lần cuối cùng
anh nói dối với cô: “Thật có lỗi, sau này nếu mọi người bị thương, đừng
đến tìm em nữa.”
“Cuối cùng đã xuất hiện một người phụ nữ khiến
cho cậu muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn ta.” Thật tò mò, vị tiểu
thư này rốt cuộc có gì đặc biệt, khiến cậu ta đồng ý vạch rõ ranh giới
với anh em?
“Không nghiêm trọng như vậy, mọi người vẫn là bạn bè. Anh cũng vậy, chị dâu vẫn luôn hi vọng anh sẽ không quan tâm đến mấy
chuyện giang hồ nữa, chị ấy đã chờ mong nhiều năm như vậy, chừng nào thì anh mới chịu rút lui?”
“Không phải là anh không chịu, có vài anh em không có chỗ để đi, cuối cùng anh không thể bỏ mặc bọn họ, họ đồng ý rời đi thì anh đã đi lâu rồi. Nhớ năm đó, cậu vẫn là một tiểu quỷ vừa
gầy vừa yếu–”
Bỗng nhiên cửa mở ra, một người anh em đi ra, sắc mặt nặng nề.
“Anh Quang, tiểu tử kia không dám lấy đạn ra, muốn đi bệnh viện.”
“Em đi lấy xe. Giải quyết việc này sớm một chút, rồi về nhà ngủ.” Quản Mục
Đông đi về phía xe. Nếu không phải tên khốn này đột nhiên trúng đạn, có
lẽ bây giờ anh vẫn đang ở trong cửa hàng với người nào đó, được thưởng
thức bánh nướng nóng hổi thơm phức, cùng nhau nhớ lại bộ phim cũ, đó là
lần ăn cơm khiến anh vui sướng nhất gần đây.
Không biết cô đã ngủ chưa? Có mơ thấy anh không?
— —— —–
Trạm Tâm Luân không hề nằm mơ. Cô ngủ rất ngon, ngoại trừ buổi sáng bị mèo
yêu đánh thức, cô rời giường cho mèo ăn, rồi lại quay về giường, ngủ
thẳng đến giữa trưa, điện thoại reo lên.
Cô mơ mơ màng màng chộp lấy điện thoại.”. . . . . . Alo?”
“Alo? Tâm Luân? Em đang ngủ sao? Có làm phiền em không?”
Là biên tập! Cô lập tức dụi mắt, che miệng làm thanh cổ họng: “Không phải
đâu. Nhận được bản thảo của em rồi sao?” Tối hôm qua cô viết xong, kiểm
tra một lần, rồi lập tức gửi mail cho biên tập.
“Có, mới vừa xem
xong, chị cảm thấy khá tốt, nhưng không phải lúc đầu chúng ta đã thảo
luận về cảm giác ư, vẫn còn thiếu một chút nữa, chị cảm thấy hai nhân
vật chính hiểu lầm nhau, tình cảm của Trương Lực có thể mạnh hơn một
chút nữa. . . . . . Còn có những câu nói của nam chính. . . . . . phản
ứng của nữ chính. . . . . .”
“Em thấy hay là viết lại một lần nữa là được.” Nghe như vậy gần như phải sửa lại hết, sửa xong cả chuyện
cũng đã thay đổi, không bằng bỏ hết làm lại.
“Thật vậy sao? Chị
cũng đã suy nghĩ, thật ra thì tình huống này thật sự khá hay, nhưng chỗ
phải sửa thật sự hơi nhiều. . . . . . xem thử em nghĩ như thế nào.”
Cô quyết định muốn đổi. Dù không tình nguyện lắm, cô rất thích đoạn này,
nhưng biên tập có suy nghĩ của biên tập, những lời chị ấy nói cô cũng
đồng ý, nhưng cô cảm thấy cô không thể nào viết tốt hơn được nữa, nhưng
phía sau vẫn còn hai chương, cái này mà viết không xong, không thể tiếp
tục viết tiếp . . . . . . Haizz, thật là phiền mà.
Người trong
nhà đều đã đi ra ngoài, cô làm cho mình một bữa ăn đơn giản, mới ngồi
trước máy tính mở bản thảo ra, điện thoại lại đổ chuông.
“Buổi trưa vui vẻ. Đang bận sao?” Là Quản Mục Đông, giọng điệu nghe qua rất vui vẻ.
“Không có, em vừa mới thức dậy.”
“Oh, ngủ lâu như vậy, tinh thần nhất định rất tốt. Tối hôm qua có mơ thấy anh không?”
“Không có.” Cô mỉm cười, thiếu chút nữa quên mất mình đã có bạn trai rồi.”Anh thì sao? Chú chó kia sao rồi?”
“Nó rất khỏe, sau khi được anh dạy dỗ đã ngoan hơn rồi.”
“À? Tại sao phải dạy dỗ chó?” Không phải đi chữa bệnh cho chó sao?
“Đừng nói đến nó nữa, muốn ra ngoài ăn trưa không? Trưa nay anh có nhiều thời gian hơn, có thể đi chỗ nào đó xa một chút, em muốn ăn gì? Anh biết rất nhiều quán ăn, em muốn ăn món Trung hay món Tây hay món Thái đều được.”
Anh vô cùng hào hứng, đáng tiếc, phải làm anh mất hứng rồi: “Em không thể
đi. Biên tập mới vừa gọi điện, bản thảo phải viết lại, em muốn bắt đầu
làm việc ngay lập tức, xin lỗi anh.”
“Tại sao phải viết lại? Không phải bản thảo viết xong giao cho Nhà Xuất Bản là xong rồi ư?”
“Không phải như vậy, sau khi giao xong, biên tập sẽ xem xét lại bản thảo, nếu cảm thấy không tốt sẽ báo cho em, để em sửa lại.”
“Vậy chắc chắn là biên tập lầm, em có tài giỏi như vậy, bản thảo nhất định
hoàn mỹ không tỳ vết, là bọn họ không biết thưởng thức.”
“Anh vốn chưa từng xem sách của em, sao biết em có tài hay không?” Cô buồn cười, nịnh quá rồi đó.
“Em nói cho anh biết bút danh, anh lập tức tìm đọc.”
Cô do dự. Thật sự phải nói cho anh biết sao? Cô có lòng tin với tác phẩm
của mình, nhưng ngộ nhỡ anh không thích, cảm thấy không hay thì sao? Bị
anh phủ nhận, còn khó chịu hơn bị độc giả phê bình.
“Bút danh của em là . . . . Cán Nguyệt.” Nếu không nói, tám phần anh sẽ hỏi đến cùng, vậy thì cứ để cho anh biết, nói không chừng anh sẽ thích sách của cô!
Cô tự an ủi mình.
“Cán Nguyệt . . . . . Rất có phong cách, rất
phù hợp với hình tượng của em, sách nhất định cũng rất hay.” Anh khen
không ngớt, trong mắt anh, mọi thứ của cô đều là thứ tốt đẹp nhất.
“Được rồi đó, lời khen của anh đều không ảnh hưởng đến việc viết bản thảo.”
“Oh, anh nói thật cũng không được sao? Bút danh thật sự rất hay, thật sự rất phong cách, nếu như sách không hay, có thể xuất bản bốn mươi mấy quyển
sao?”
“Được rồi, em nói không lại anh.”
“Anh còn rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như, tối hôm qua sau khi anh đưa em về nhà, lúc nào cũng nhớ em, hoài nghi có phải anh nằm mơ không, em thật sự đồng ý qua
lại với sao? Kết quả ngủ không ngon, cũng không có tinh thần làm việc. . . . . .” Anh than thở, đáng thương tội nghiệp.”Em hại anh thành ra như
vậy, kết quả chỉ có anh đang lo được lo mất, em thì vẫn có thể làm việc
như bình thường, thật không công bằng.”
“Không phải vậy thì sao?” Cô nghe vậy, tim đập rất nhanh, anh rất biết dụ dỗ người khác, quá nguy hiểm.
“Ăn cơm với anh, để anh nhìn thấy em thì anh có thể tập trung làm việc được rồi.”
“Thật sự không được, em phải viết bản thảo.”
“Ngay cả ăn cơm cũng không được?” Anh gạt bỏ sĩ diện bộc bạch lòng mình như
vậy, sao cô vẫn không chịu? “Em chắc phải ăn cơm chứ? Ăn no mới có tinh
thần canh tác. . . . . .”
“Canh tác hả? Cũng không phải là bò.” Cô cười.
“Nói nhầm, haizz, bởi vì em không đi ăn cơm với anh, anh quá thất vọng, ngay cả nói cũng nói không xong.” Nghe cô cười nhẹ, anh lại không nỡ ép buộc cô, công việc mà, không có cách nào khác. “Vậy em phải viết bao lâu?
Đổi thành ăn tối được không?”
“Em không thể cho anh thời gian
chính xác, viết bản thảo không phải chỉ đơn thuần viết ra là được, còn
phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, biết đâu em có thật nhiều cảm hứng, sẽ
viết xong ngay lập tức; cho dù không có cảm hứng, vẫn phải viết, chỉ là
sẽ vất vả hơn.”
“Vậy anh không làm phiền em nữa, em mau chóng bồi dưỡng cảm hứng, mau viết xong, chúng ta lại hẹn nhau.”
Cúp điện thoại, Trạm Tâm Luân thở dài, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Bạn trai cũ, có tài ăn nói lưu loát hùng biện hơn anh, lừa được cô yêu sâu
đậm, kết quả anh bắt cá hai tay, cô khóc lóc cầu xin anh quay lại, ngày
trước dùng miệng lưỡi ngon ngọt để dụ dỗ cô, lúc chia tay thì chế giễu
cô, cười nhạo cô, không chút lưu tình.
Lời nói có thể che giấu
được lòng người, cô đã có những kinh nghiệm đau đớn, cô phải tỉnh táo,
không thể mê muội, không thể tiến triển quá nhanh, phải chắc chắn rằng
anh thật lòng, mới có thể yêu anh.
Nhưng, trên môi vẫn có thể cảm nhận được nụ hôn nhiệt tình của, trong tai dường vẫn còn nghe giọng nói sang sảng của anh, anh vẫn có thể chọc cô cười, đã rất lâu rồi cô không vui vẻ như vậy, ở bên cạnh anh thật vui vẻ, lý trí nhắc nhở cô, nhưng
trái tim lại lưu luyến không muốn rời xa anh. Cô đã yêu anh, không thể
kháng cự lại. . . . . .
Cô lại thở dài, ép mình chú ý vào bản
thảo. Bản thảo phải bỏ đi một đoạn lớn, trước khi bỏ xem lại điểm mấu
chốt một lần nữa, có lẽ sẽ có được cảm hứng. . . . . . Cô chỉ mới tưởng
tượng được tất cả quá trình liền cảm thấy buồn bực, nếu ra ngoài cùng
anh, cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, cho dù là đề tài gì anh đều có
thể trò chuyện một cách thú vị đầy bất ngờ, đừng nói là buồn bực, chỉ
cần ở bên cạnh anh, tâm tình của cô liền cảm thấy hào hứng phấn khởi. . . . . .
Cô ép mình nhìn chằm chằm vào bản thảo, đại não đang làm việc, nhưng trái tim lại đang suy nghĩ về anh. . . . . .