Đông Phương Tuấn Lạc chẳng nhẽ lại
không biết đám đại thần kia muốn làm gì? Thấy Phiêu Tuyết được sủng ái
lập tức bán rẻ hết mặt mũi, nhưng Đông Phương Tuấn Lạc đang vui vẻ,
thoải mái một lần cũng tốt.
Phong Hậu? Hắn nghĩ…
Chỉ thấy hắn lập tức nói: “Các vị ái
khanh hiểu rõ đại nghĩa này, đây đúng là phúc khí của trẫm! Đã như vậy,
chọn ngày không bằng gặp ngày, trẫm liền phong Cố Phiêu Tuyết hiền lương thục đức làm Hậu, hôm nay là trung thu trăng tròn, chuyện tốt thành
đôi, khắp chốn vui mừng, trẫm ban thưởng các ngươi ba ngày không cần lên triều sớm, ở nhà cùng vợ con đi!”
Phiêu Tuyết giật mình nhìn tất cả, vui
mừng gặp mặt sao đã biến thành hắn muốn phong Hậu rồi? Nàng cùng lắm
cũng chỉ là vác bụng xuất hiện trên cung yến thôi mà… Sao lại biến thành “trăm điểu hướng phượng, Hoàng hậu mệnh định”
rồi?”
Lại còn là mấy trăm thần tử cùng nhau xin phong Hậu nữa chứ, ghê tởm nhất là A Li lại đồng ý…
Không ngờ hồi cung nhanh như vậy đã bị phong Hậu, nàng thật sự là bại ở cung yến, thành cũng ở cung yến…
Phiêu Tuyết nhìn Đông Phương Tuấn Lạc,
gương mặt đỏ bừng: “A Li… Đây… đây là phong ta làm Hoàng hậu?”
Thật sự
là rất ngoài ý muốn.
Không ngờ Đông Phương Tuấn Lạc quay đầu lại, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: “Ha ha.
Phong Hậu? Trở về rồi tính…”
Vẻ mặt hắn cười rất ngây thơ… Phiêu
Tuyết rùng mình một cái, loáng thoáng có dự cảm xấu.
Khóe miệng giật
giật, xong rồi, chọc tới phu quân hắc ám này nhất định không có kết quả
tốt… Chỉ mong Tuấn Lạc có thể nể chút “tình cũ”
vợ chồng, đừng có “tính”
nàng quá thảm.
Đông Phương Tuấn Lạc xoay người về phía đám người đông nghịt, giơ tay ý bảo đàn sáo tiếp tục, hắn cười đến rung động lòng người: “Các đại thần từ từ chơi, lâu ngày trẫm không gặp
Hoàng hậu, cộng thêm thân thể Hoàng hậu không tiện, trẫm đưa Hoàng hậu
về Sùng dương cung trước.”
Các đại thần không ngờ Đông Phương Tuấn Lạc còn biết cười trở lại, cả đám đều sững sờ ngây người, xem ra cuộc
sống sau này của bọn họ sẽ tốt hơn nhiều.
“Cung tiễn Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Lại là tiếng hô điếc tai, đại diện cho
uy nghiêm vô thượng, đáng tiếc chưa đợi bọn họ hô xong, Tuấn Lạc đã kéo
tay Phiêu Tuyết bỏ đi.
Dưới yến tiệc, mấy người Thủy Bích,
Nguyệt Linh, Nguyệt Niên vẫn đè nén mình không nên phá hỏng thời khắc
tốt đẹp này, rốt cuộc ngẩng đầu lên lau nước mắt, lẩm bẩm nói: “Mắt
nương nương đã khỏi… Chúng ta lại có thể trể về bên cạnh nàng… Ô…”
Một
người lại một người, khóc không thành tiếng.
Lúc này Đông Phương Tuấn Lạc đang kéo
tay Phiêu Tuyết, từng bước ra khỏi yến hội, Khánh Hỉ tự giác ngăn những
người định đi theo, ngay cả chính hắn cũng đứng lại trong yến tiệc, Bạch Điệp nhìn bóng lưng Tuấn Lạc và Phiêu Tuyết rời đi, cuối cùng cũng có
thể an tâm.
Trong Sùng Dương cung, trên lầu ngắm
sao, Đông Phương Tuấn Lạc căm tức nhìn Cố Phiêu Tuyết, hai người đang
tiến hành một cuộc đấu mắt trong im lặng.
“Có giải thích cho trẫm hay không?”
Từ khi trở về từ cung yến, hắn vẫn luôn hỏi câu này.
“A Li… Ngươi tốt nhất…”
Từ khi trở về từ cung yến, nàng vẫn luôn trả lời bằng câu này.
“Vẫn không giải thích cho trẫm?”
Hắn
hối hận, hắn hối hận đã để nàng tự do như vậy.
Cho dù không chữa được
cũng nên nói cho hắn một tiếng, huống hồ chẳng phải đã chữa được hay
sao? Chữa xong mắt cũng không vội trở về, còn kéo dài một tháng.
Lại nói đến hài nhi trong bụng! Còn đợi đến lúc mang thai xuất hiện mới để hắn
biết.
Hắn biết, cũng là hắn đã quá cưng chiều nàng.
“A Li… Ngươi tốt nhất…”
Nàng biết không quan tâm nàng nói gì, nhất định nàng sẽ bị mắng không ngừng, chi bằng
cầu xin tha thứ trước tốt hơn.
Thấy nàng vẫn nói những lời này, Tuấn
Lạc rốt cuộc phải bỏ qua cách dùng uy quyền ép buộc, cuối cùng vẫn chẳng thể làm gì nổi nàng.
Hắn tự an ủi mình: Không phải hiện tại
đã trở về sao? Trở về là tốt rồi.
Ít nhất vẫn là lớn bụng trở về, không
phải sao? Là một nam tử hán, hắn vẫn còn may là nàng chưa chế tạo một
phiên bản nhỏ của hắn, sau đó, vào một ngày nào đó mới xuất hiện trước
mặt hắn.
Tất cả, tất cả những chuyện này, hắn vẫn còn may mắn, không
phải sao?
Phiêu Tuyết lúng túng thở dài, được rồi, nàng biết sai rồi.
Nàng bĩu môi kéo tay hắn, dịu dàng nói: “Được rồi, A Li, người ta biết sai rồi, bằng lòng nhận trừng phạt, phạt ta cả đời ở cạnh ngươi không đi đâu là được…”
“Ừ…”
Hắn hài lòng nhìn nàng.
“Còn gì nữa không?”
Hắn được voi đòi tiên.
“Sao? Còn nữa?”
Vẻ mặt Phiêu Tuyết khó chịu, còn gì nữa sao? Cũng nói cả đời ở cạnh hắn không đi rồi, còn cái gì có thể cho hắn?
“Nàng nói xem? Đến Sùng Dương cung ở
cùng ta.”
Hắn bắt đầu nổi lên tính tình đùa cợt.
“Ăn uống, cuộc sống
hằng ngày của trẫm tất cả đều là nàng phải chịu trách nhiệm.”
Hắn nâng
cằm Phiêu Tuyết lên, cười tà mị: “Đồ ăn sáng cũng phải là ái phi ngươi
chịu trách nhiệm…”
Xem ra hắn tính toán cả đời dính vào nàng… Hắn muốn nàng đến ở cùng hắn, nàng còn không vui sao.
Gật mạnh một cái, một đôi mắt lóng lánh cười cong cong: “Được, được… A Li, quyết định vậy đi…”
Lúc này hắn mới hài lòng cầm tay nàng,
bá đạo ôm nàng vào lòng: “Nguyện chỉ một người, bạc đầu không phân
cách…”
Tiếng nói hắn chậm rãi truyền đến, ngân lên lời thề giữa hai
người.
Cho dù có trải qua bao nhiêu đau khổ,
nhận được hay mất đi, đều sẽ tin tưởng lẫn nhau.
Ai nói đế vương vô tâm
lại vô tình? Từ nay về sau hắn chỉ muốn một mình nàng làm thê tử của
hắn, mặc kệ sinh sinh tử tử, bạc đầu không phân cách.
Mười ngón tay hai người đan xem, Phiêu Tuyết nở nụ cười hạnh phúc rúc vào lòng hắn.
Trên đài ngắm sao, hai người nhìn bầu trời lấp lánh.
“A Li…”
“Ừ?”
“Ta vẫn muốn hỏi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ngươi yêu ta hay yêu giang sơn?”
“Đều yêu.”
“Vậy ngươi yêu giang sơn hơn hay yêu ta hơn?”
“Yêu ngươi hơn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nàng là đóa hoa đào rạng rỡ
nhất ta từng gặp trong đời…”
Nếu không ba nghìn mỹ nữ hậu cung, hắn lại
chỉ chọn sủng ái một người?
Phiêu Tuyết nhíu mày.
Hoa đào rạng rỡ? Đây là lý do hắn yêu nàng hơn? Nói vậy nàng so với giang sơn chẳng phải vẫn kém hơn sao?
Phiêu Tuyết không vui trợn mắt nhìn, ép Đông Phương Tuấn Lạc không thể không chọn: “Giang sơ và mỹ nhân, ngươi chọn ai?”
Đông Phương Tuấn Lạc cười phóng khoáng: “Đều muốn…”