Tuấn Lạc nghe theo ý của nàng, cùng
nhau nằm xuống chiếc giường êm trong xe ngựa.
Đôi mắt Phiêu Tuyết lại
ngập nước, chứa đựng ngàn vạn nhu tình nhìn Tuấn Lạc.
Nhìn hồi lâu, Tuấn Lạc không nhịn được lấy tay che mắt nàng.
“Mau ngủ đi”
Hắn nói.
Lúc này Phiêu Tuyết mới ngoan ngoãn
nhắm hai mắt lại nằm bên cạnh hắn.
Ước chừng một lúc lâu sau, Phiêu
Tuyết lại mở đôi mắt mông lung ra, “A Li, là thật sao?”
Nàng đột nhiên
lến tiếng hỏi.
“Sao?”
Hắn cũng nhẹ nhàng đáp.
“Cái gì thật?”
“Ta đang nghĩ đây có phải nằm mơ không? Ta sợ ngươi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, sau đó ta không phải đang trên đường lên núi Vạn Thọ mà đang ngủ trên giường ở Trúc Uyển… Ta sợ nhắm mắt lại sẽ không còn gì cả.”
Tuấn Lạc đau lòng nhìn nàng, ôm nàng
càng chặt hơn để an ủi cảm giác không yên tâm một cách mãnh liệt của
nàng.
“Yên tâm ngủ đi, ta sẽ luôn luôn ở cạnh ngươi, không thay đổi, sẽ
không bao giờ thay đổi nữa.”
Lời của hắn làm nàng yên lòng, Phiêu Tuyết cuối cùng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, quá mệ mỏi nên nàng trầm lặng ngủ.
Tuấn Lạc nhìn gương mặt đang ngủ của
Phiêu Tuyết, nàng kiên cường đến mức làm cho hắn đau lòng, đôi mắt long
lanh như nước, lông mi vừa dài vừa mảnh.
Hắn không nhịn được mà nhẹ
nhàng hôn lên đôi mắt nàng.
“Ngu ngốc…”
Hắn than thở với không trung, giọng nói bồi hồi một lúc lâu.
Phải làm thế nào mới là tốt nhất cho nàng… Tại sao hắn lại bất lực như thế.
Trong khi ngủ, lông mày Phiêu Tuyết
nhíu lại thật chặt, nàng lại chìm vào trong ác mộng mênh mông.
Vẫn là
cảnh tượng rối loạn như cũ, chỉ là không còn hàng trăm con quỷ dữ tợn mà là những tảng đá lớn hoang vu, một mình nàng đứng ở nơi cát vàng này,
cuồng phòng gào thét thổi qua.
Trong mộng nàng thật bất lực, cố gắng
nhìn bốn phía, sợ hãi chồng lên sợ hãi, “A Li!”
Nàng hô to, cô đơn đến
tột cùng.
“A Li… A Li, ngươi ở đâu?”
“Cha… nương…”
“Trương Mặc… Thủy Bích…”
Nàng gọi to trong mơ.
Ở nơi hoang vu vô tận này chỉ có một
mình nàng đứng cô đơn, không tìm được đường về.
Phiêu Tuyết bắt đầu sợ
hãi, không một bóng người… Trong mộng, nàng mất đi mọi thứ, mất đi tất
cả những người yêu thương nhất, mất đi Minh Bang, mất đi A Li.
Nàng, còn mất cả ánh sáng của nàng…
Chỉ một thoáng, thế giới bi thương kia
ầm ầm sụp đổ.
Toàn bộ tối đen, nàng vẫn không thể thấy bất cứ thứ gì,
chỉ là tất cả cảnh tượng và cát vàng đã biến thành bóng tối.
Con người sợ hãi bóng tối vì không biết có thứ gì trong đó, hôm nay Phiêu Tuyết đã chính thức ở trong nỗi sợ hãi như vậy.
Giấc mộng này cứ ngày một nặng nề,
Phiếu Tuyết có ý thức rồi lại mất đi ý thức, cứng cỏi ngập ngập ngừng
ngừng, giống như bốn mùa trong giấc mơ của nàng, từng cảnh tượng đều chỉ có một mình nàng, đều đang đi trên một con đường không biết điểm dừng.
Yên tĩnh làm cho người ta run sợ, loàng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười đùa từ xa truyền đến, giống như âm
thanh khi Phiêu Tuyết bài bạc náo nhiệt với bọn gia đinh lúc còn ở Cố
phủ, nghe thấy tiếng náo nhiệt càng làm cho nàng biết đến mùi vị cô độc.
Trong đầu Phiêu Tuyết chỉ có một suy
nghĩ, giấc mơ này so với giấc mơ kia còn đáng sợ hơn.
Ít nhất trong giấc mơ kia còn có A Li cưỡi bạch mã tới cứu vớt nàng, còn giấc mơ này vĩnh
viễn chỉ có một mình nàng.
Trong mơ, Phiêu Tuyết có thể cảm nhận
cát vàng dưới chân, một bước đạp xuống là lại lún thật sâu khó có thể
rút ra, chân bên kia cũng ngập chìm vào như thế, tuần hoàn như vậy và
không thể quay trở lại nữa.
Tuấn Lạc ngủ bên cạnh Phiêu Tuyết, phát hiện nàng đột nhiên bất an, trong miệng vẫn gọi A Li, A Li…
Tuấn Lạc ngồi dậy, dứt khoát ôm Phiêu
Tuyết vào lòng để nàng tựa trên ngực hắn.
“Ta ở đây….”
Giọng nói của hắn khàn khàn, lặp đi lặp lại những lời này.
Phiêu Tuyết không nghe được những lời
Tuấn Lạc thì thầm bên tai, trong cơn ác mộng nàng cố gắng tìm đường ra
khỏi vùng đất hoang dã, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi.
Tuấn Lạc cùng giường chung gối với nàng lâu như vậy cũng chưa từng thấy nàng ngủ bất an như thế, cuối cùng hắn
đưa tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt Phiêu Tuyết, “Tỉnh lại”
Nếu ngủ mơ khiến cho nàng đau khổ như vậy, hắn tình nguyện để nàng thức cùng hắn đến hừng sáng.
“Xe ngựa đi tới đâu rồi?”
Tuấn Lạc đè
thấp giọng hỏi thái giám đánh xe bên ngoài.
Thật ra phía sau còn có hai
đội thị vệ cưỡi ngựa hộ giá.
“Bẩm Hoàng Thượng, đã tới Di Viên”
tiểu thái giám đáp.
“A Ngữ, tỉnh lại, chỉ khoảng một khắc
nữa sẽ đến nơi, nên dậy thôi…”
Hắn dùng tay vỗ vỗ gương mặt nàng, muốn
giải thoát nàng ra khỏi ác mộng.
Phiêu Tuyết đang ở trong mộng, lo lắng
đến mức mồ hôi đầm đìa, trong lúc sắp tuyệt vọng thì giọng nói của Tuấn
Lạc truyền đến, “Tỉnh lại.”
Tỉnh… Phiêu Tuyết rung mình một cái, ý thức đột nhiên biến mất.
Khi mở mắt đã đươc Tuấn Lạc ôm xuống xe ngựa.
“A Li, ta sợ.”
Phiêu Tuyết vừa tỉnh dậy đã ôm cổ Tuấn Lạc thật chặt.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì…”
Tuấn Lạc nhẹ nhàng an ủi, “Là mơ thôi, ta còn ở đây.”
“Sao ngươi biết ta vừa gặp ác mộng?”
Phiêu Tuyết tò mò nhìn chằm chằm Tuấn Lạc, vì sao hình ảnh Tuấn Lạc có
chút mơ hồ? Phiêu Tuyết lắc lắc đầu, lúc này mới nhìn rõ hơn một chút.
“Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi… Chúng ta
đến nơi rồi.”
May mà sau khi Phiêu Tuyết náo loạn xong lại yên ổn ngủ
tiếp nên Tuấn Lạc mới không tiếp tục đánh thức nàng.
Phiêu Tuyết nghe thấy hắn nói đã đến
nơi liền giãy dụa muốn xuống đất.
Tuấn Lạc buông nàng xuống, Phiêu Tuyết vịn vào Tuấn Lạc một lát rồi mới miễn cưỡng hoàn toàn nhìn rõ cảnh sắc
xung quanh.
Lúc này trời vẫn còn tối, Phiêu Tuyết
chỉ có thể nhờ ánh trăng nhìn thấy cây cối xung quanh, đây đã là ở trên
núi cao.
Xe ngựa dừng bên cạnh, tiểu thái giám lái xe cầm hai cái áo
choàng đi ra ngoài.
Tuấn Lạc nhận lấy sau đó tự mình khoác lên cho Phiêu Tuyết.
“Trời lạnh, thân thể ngươi đã không tốt, phải chú ý nhiều một
chút.”
Phiêu Tuyết yếu ớt cười gật đầu liên tục.
Đằng trước có một cái đình nho nhỏ xây
trên một nơi khá cao so với mặt đất, bốn phía trống trải.
Sau khi đứng
dậy, đầu óc Phiêu Tuyết thanh tỉnh hơn nhiều, đột nhiên cảm thấy hứng
thú cười cực kỳ vui vẻ: “A Li, đây có phải là Thần Hi đình mà ngươi nói
không? Chúng ta tới trong đình xem một chút đi.”
Dứt lời cũng không đợi
Tuấn Lạc buộc áo choàng xong đã kéo đi.