Không Làm Thế Thân

Chương 62



Nói sẽ không có người thứ ba, vậy ảnh ai chụp?

Tưởng Lâm Dữ chỉ có một WeChat, công việc và việc riêng đều ở trên một cái WeChat. Vòng bạn bè gần như không đăng việc riêng tư, ngẫu nhiên đăng một ít sản phẩm, ngoài ý muốn một lần đăng việc tư là câu đối phúng điếu Chu Minh Nghiên châm chọc hắn.

Câu đối phúng điếu chắc là đã xóa, Lâm Hi trong vòng bạn bè hắn, không có tìm được. Gần đây nhất chính là bốn bức ảnh, cùng với dòng chữ hiện ra trước mắt Lâm Hi.

Lâm Hi xem lại bốn bức ảnh kia, một tấm cuối cùng thật sự xấu, đôi mắt của cô cũng không có cười.

Thẩm mỹ Tưởng Lâm Dữ sao lại thế này?

Lâm Hi nhéo mặt chính mình, cô có cười vui vẻ như vậy sao? Lúc ấy cô để thả phanh đánh tay lái đâm Tưởng Lâm Dữ đi ra ngoài, nhìn mắt kính Tưởng Lâm Dữ trượt rớt xuống trên sống mũi vẻ mặt kinh ngạc, đại khái là không nghĩ tới Lâm Hi sẽ thô bạo như vậy, Lâm Hi lập tức cười vui vẻ.

Ảnh chụp không dễ nhìn, nhưng Lâm Hi không yêu cầu Tưởng Lâm Dữ xóa bỏ. Tết Nguyên Đán tất cả công ty đều sẽ có một ngày nghỉ, cô thật sự không nhất thiết phải đi thành phố H.

Một đêm không mộng mị, lần đầu tiên Lâm Hi ngủ đến giữa trưa, nháy mắt khi tỉnh dậy có chút hoài nghi nhân sinh. Bức rèm dày nặng, chặn toàn bộ ánh sáng, không phân biệt rõ là đêm tối hay ban ngày.

Cô hoảng hốt trong chốc lát mới cầm lấy di động đang rung, người gọi là Hình Lộ, cô nghe điện thoại.

“Lâm tổng, hôm nay có công việc sao?”

Lâm Hi nhìn rõ thời gian trên di động, giữa trưa 11 giờ 30, “Chuẩn bị hợp đồng, buổi tối đặt máy bay đi thành phố H.”

“Đại khái buổi tối mấy giờ?”

Lâm Hi tính toán thời gian, nói, “12 giờ.”

Hình Lộ trầm mặc vài giây, “Lâm tổng, đó là ngày mai.”

“Tiền tăng ca và tiền thưởng toàn bộ tăng gấp đôi.” Lâm Hi bật đèn, đứng dậy nói, “Còn có chuyện gì?”

“Không có, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Lâm Hi cúp điện thoại đi toilet rửa mặt, mở cửa toilet nhìn ra bên ngoài mênh mông một mảnh.

Một đêm tuyết lớn, trời đất một mảnh trắng xóa.

Tuyết đọng ép cong cành trúc, đung đưa theo gió, bên ngoài tuyết đã ngừng. Hồ nhân tạo cách đó không xa kết một tầng phiến băng mỏng, chiếu ra ảnh ngược của núi giả.

Trong phòng máy sưởi mười phần, Lâm Hi lấy khăn mặt lau mặt đi ra ngoài, Lâm Hạo Dương gọi điện thoại tới.

Lâm Hi nghe điện thoại đi đến trước bàn trang điểm, “Anh.”

“Tỉnh?”

“Ừm.” Lâm Hi để điện thoại trên bàn, mở loa ngoài, lấy mặt nạ ra đắp lên mặt, “Ba giờ sáng sao anh còn chưa ngủ?”

“Tối hôm qua xử lý một chút việc, về đến nhà nhìn thấy vòng bạn bè của Tưởng Lâm Dữ.” Thanh âm Lâm Hạo Dương nhập nhèm lạc tới, “Trước mắt anh tối sầm, em xác định muốn cùng Tưởng Lâm Dữ như vậy ở bên nhau?”

Lâm Hi: “……”

“Muốn đổi tiểu chó săn hay không?”

Lâm Hi: “……”

“Về sau hai người các em kết hôn, hắn chính là em rể của anh.” Lâm Hạo Dương cười xoay người mở bài hát người nông dân vui vẻ, “Hắn buộc chúng ta kêu ‘Dữ ca’ nhiều năm như vậy, hắn cũng có hôm nay.”

“Còn xa lắm.” Lâm Hi đem mặt nạ đắp lên trên mặt, dựa lưng vào phía sau ghế, giơ tay cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn mở bức rèm. Ánh nắng chói mắt tràn vào, tràn ngập toàn bộ nhà ở, “Anh ở bên kia thế nào?”

“Rất thuận lợi.” Lâm Hạo Dương lấy ra một điếu thuốc cắn ở trên môi, nghiêng đầu bật lửa hít sâu một ngụm, nói, “Trịnh Kỳ chính là phế vật toàn Ngũ Độc, tối hôm qua lại đi vào ngục giam. Trịnh Kiến Trung muốn bảo lãnh con của hắn, nhất định sẽ vứt bỏ một ít đồ vật.”

“Chú ý an toàn.” Lâm Hi lại dặn dò vài câu, nói, “Bảo vệ tốt chính mình.”

“Đã biết.” Lâm Hạo Dương đi đến bên cửa sổ, hắn đi chân trần đạp lên trên thảm dày nặng, ngẩng đầu nhìn lên không trung âm trầm, “Em xác định chính là hắn? Quá khứ —— những cái đó, em có thể đối mặt sao?”

“Thử xem đi.” Thanh âm Lâm Hi mềm mại nói tới, “Em không thể vẫn luôn dừng lại tại chỗ, em đã không phải Giản Hề. Muốn tiến về phía trước, có lẽ phong cảnh phía trước sẽ có không giống.”

Lâm Hạo Dương hít sâu khói thuốc, ánh mắt trầm xuống, “Em cao hứng là tốt, hắn khi dễ em, nói cho anh.”

Tiếng cười của Lâm Hi vang tới, “Được.”

Cúp điện thoại, Lâm Hạo Dương gạt tàn thuốc, tiếp tục lướt trên di động.

Tưởng Lâm Dữ phát rồ, hắn ở trên các mạng xã hội đều đăng các ảnh chụp này. Một người từ trước đến nay không đăng ảnh chụp cá nhân đột nhiên đăng một loạt các bức ảnh như vậy, hiệu quả oanh tạc.

Ảnh chụp rất đẹp, nguyên bản giá trị nhan sắc Lâm Hi đã cao. Cô cười rất vui vẻ, mỗi một bức đều rất vui vẻ, loại vui vẻ này phát ra từ nội tâm. Trời đông tuyết phủ, phảng phất đều bởi vì nụ cười của cô mà hòa tan.

Đây là Lâm Hạo Dương chưa thấy qua, người Lâm gia cũng chưa có nhìn thấy cô vui vẻ.

Lâm Hi vẫn luôn là người khắc chế ôn nhu, cô làm chuyện gì cũng rất khắc chế, rất ít khi bộc lộ cảm xúc ở bên ngoài như vậy. Cô rất tín nhiệm Tưởng Lâm Dữ, có lẽ chính Lâm Hi cũng chưa phát hiện, khi cô ở bên Tưởng Lâm Dữ phá lệ thả lỏng, trạng thái cả người hoàn toàn khác hẳn.

Lâm Hạo Dương nhìn một lát, gọi điện cho Tưởng Lâm Dữ. Thời điểm Lâm Hi vẫn là Giản Hề, đã rất sớm trước đó xuất hiện trong bạn bè của bọn họ, Tưởng Lâm Dữ mang theo thư kí Giản tham gia tụ hội bạn học, chỉ cần có cô, toàn bộ người ở đó không thể hút thuốc, văn minh uống rượu, không nói lời cợt nhả.

Điện thoại vang đến tiếng thứ ba, điện thoại được nhận.

“Hỏi anh một câu.” Lâm Hạo Dương đem điếu thuốc dập trên gạt tàn thuốc, “Anh yêu em ấy sao?”

Lâm Hạo Dương không có bình luận Tưởng Lâm Dữ, cũng không có ủng hộ, tất cả mọi người trong vòng bạn bè của hắn đều đang sôi nổi, Lâm Hạo Dương cái gì cũng không có đăng.

Chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của em gái hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lấy Lâm Hi ra đùa giỡn.

“Anh là thói quen em ấy ở bên cạnh anh, thói quen em ấy chiếu cố anh, thói quen ỷ lại em ấy, mới muốn cùng em ấy ở bên nhau. Hay là bởi vì anh yêu em ấy, nguyện ý nhất sinh nhất thế làm linh hồn bạn lữ, cùng em ấy ở bên nhau? Tưởng Lâm Dữ, tôi hy vọng anh có thể phân rõ. Em ấy đã có rất nhiều khổ sở, tôi không hy vọng em ấy ở trên phương diện tình cảm chịu một điểm ủy khuất.”

“Nếu đơn giản chỉ là vì thói quen mới theo đuổi cô, tôi vì cái gì không theo đuổi anh?” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ lạnh lùng, “Sao tôi không theo đuổi Trịnh Nghiêu?”

“Trịnh Nghiêu đã kết hôn, mẹ nó!” Lâm Hạo Dương mắng, “Anh đừng ghê tởm người khác, buồn nôn! Lão tử là thẳng nam.”

“Tôi cùng Chu Minh Nghiên nhận thức hơn hai mươi năm, sao tôi không theo đuổi cô ta?”

“Anh muốn nói cái gì?”

“Tôi sẽ không bởi vì cảm động mà phát sinh tình cảm, trước kia sẽ không, hiện tại càng sẽ không. Tình cảm của tôi đối với cô ấy là lần đầu tiên gặp mặt đã có, anh sẽ không hiểu rõ, chấn động bởi ánh mắt đầu tiên.” Tưởng Lâm Dữ tạm dừng hồi lâu, mới mở miệng, tiếng nói có chút khàn, “Tôi hẳn đã tưởng là tôi yêu cô ấy, nhưng hiện tại tôi đối với chữ yêu còn chưa hiểu triệt để, tôi không thể dùng chữ này qua loa. Tôi muốn thận trọng cùng với cô ấy cùng nhau nhận thức tình yêu, tuy rằng anh là anh là anh trai cô ấy, nhưng chuyện này thuộc về chuyện của hai chúng tôi, tôi cũng không muốn cùng anh thảo luận.”

Lâm Hạo Dương suy nghĩ những lời này, Tưởng Lâm Dữ đây là cưỡng từ đoạt lí.

“Tôi đối với cô ấy không có một chút giả dối nào, ngoại trừ cô ấy tôi cũng sẽ không thích bất luận kẻ nào.” Trước kia Tưởng Lâm Dữ không để ý đến rất nhiều thứ, thời điểm hắn học nhận biết rõ sai liền sửa, từ đầu tới cuối hắn cũng không có nghĩ tới từ bỏ, “Thời gian tôi ở bên cô ấy bằng hai lần thời gian các người ở bên cô ấy, anh cảm thấy như thế nào, tình cảm của tôi dành cho cô ấy so với các người ít hơn? Sao tội lại để cô ấy chịu ủy khuất được? Hiện tại tôi không thể đảm bảo với anh tương lai như thế nào, tương lai quyết định bởi quyết định của hai người chúng tôi, tôi và cô ấy không thể đơn phương quyết định. Điều tôi có thể đảm bảo chính là, cô ấy cùng tôi ở bên nhau, tôi sẽ dùng hết toàn lực đối tốt với cô ấy.”

——————

Lâm Hi đắp mặt nạ nằm trên sô pha xem tin tức, tin tức hot search thư hai, nhà giàu thế hệ thứ hai nghiện ma túy đâm ba chiếc xe. Lâm Hi nhấp vào hot search nhìn thấy biển số xe quen thuộc, xe Trịnh Kỳ, màu bạc Aston Martin.

2 giờ 50 rạng sáng hai ở ngoại ô thành phố S đã xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi đâm liên tục ba chiếc xe mất khống chế đụng vào trụ cột ven đường mới dừng lại. Cảnh sát giao thông đến hiện trường bắt được tại chỗ, trên xe còn có nữ vận động viên trượt băng thần chí không rõ ràng.

Lâm Hạo Dương khinh thường làm thủ đoạn ngõ tắt đường ngang, đại khái thật là trùng hợp, đây cũng là tự làm bậy không thể sống. Trịnh Kỳ không phải lần đầu tiên đi vào, chẳng qua trước kia ba hắn có thể vớt ra, lần này khả năng không có cơ hội.

Lâm gia sẽ không cho hắn cơ hội.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Hi đứng dậy tay mới đụng tới mặt nạ lại thả xuống.

Một miếng mặt nạ hai trăm đồng, mới đắp được năm phút.

Trên WeChat có tin nhắn, đến từ Tưởng Lâm Dữ: “Chưa tỉnh?”

Tay Lâm Hi đưa lên mặt nạ, bỏ hay không bỏ, đây là một vấn đề. Có thể khẳng định người gõ cửa chính là Tưởng Lâm Dữ, vì Tưởng Lâm Dữ ném xuống hai trăm trên mặt.

Đã từng nghèo khó thâm nhập vào xương tủy, Lâm Hi mặc dù có tiền, cũng vẫn duy trì phẩm chất cần tiết kiệm.

Lâm Hi trả lời: “Đúng vậy, đang ngủ.”

Gửi tin nhắn đi, Tưởng Lâm Dữ lại chậm chạp không có trả lời lại, hai phút sau, Lâm Hi nghe được có thanh âm trong phòng khách. Bởi vì sự kiện Tưởng Lâm Dữ nhảy qua cửa sổ, Lâm Hi chuyển lên lầu hai. Phòng khác lầu một có âm thanh sột soạt, cũng không rõ ràng. Âm thanh chói tai, lúc này quá rõ ràng.

Lâm Hi cũng bất chấp hai trăm đồng, tháo mặt nạ xuống nhanh chóng rửa mặt trang điểm thả tóc thay quần dài cùng áo len xuống lầu. Trong phòng khách có âm thanh máy trộn ong ong, Lâm Hi hai ba bước xuống khỏi bậc thang.

Mở cửa phòng bếp, Tưởng Lâm Dữ mặc áo sơ mi màu trắng phối với áo len màu xám khói, áo sơ mi chỉ lộ ra cổ áo. Thoạt nhìn sạch sẽ chọn lọc, đưa lưng về phía Lâm Hi đứng trước tủ bát đánh bơ, hình dáng sống lưng rõ ràng.

Lâm Hi: “……”

Lại tới! Bóng dáng này quá quen thuộc, kịch bản không có sai biệt.

“Tưởng tổng, sớm.” Lâm Hi đi tới lò nướng, muốn kịp thời ngăn tổn hại.

Tưởng Lâm Dữ xoay người đưa tới một miếng trái cây lên trên môi Lâm Hi, vị dâu tây ngọt lạnh, ngón tay khớp xương rõ ràng trắng trẻo của Tưởng Lâm Dữ, đụng tới môi Lâm Hi.

Nháy mắt tim Lâm Hi đập muốn bay ra ngoài, cô vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh trên mặt cầm lấy dâu tây, “Anh nướng bánh kem?”

Dâu tây rất ngọt, ngọt thấm vào ruột gan.

Giọng nói Lâm Hi có chút ngứa, cô ho khan một tiếng, nhịn không được nhìn lên ngón tay Tưởng Lâm Dữ. Tưởng Lâm Dữ cắt trái cây, ngón tay xinh đẹp tinh xảo cầm dao cắt hoa quả, trên thớt có màu hồng nhạt tất cả đều là dâu tây.

“Không có.” Tưởng Lâm Dữ dương môi, nhìn Lâm Hi, sau tròng mắt kính đôi mắt thâm thúy, ý vị thâm trường nói, “Em có phải quan tâm tới cái lò nướng hay không?”

Lâm Hi mới không thừa nhận, cô cắn dâu tây đi qua lấy nước, “Tôi tới lấy nước.”

“Tôi mua phôi bánh kem.” Tưởng Lâm Dữ mở hộp bên cạnh ra, đặt lên trên quầy bar, khẽ nâng cằm hừ nhẹ, “Tôi cũng không tin, chỉ đánh kem thoa lên có thể lật xe.”

Lâm Hi: “……”

Lâm Hi uống một ngụm nước ấm nhìn Tưởng Lâm Dữ đánh kem, cô cảm thấy có thể.

Trù nghệ của thần tiên này, là kỹ năng cơ bản thiêu phòng bếp.

“Mấy giờ em bay?” Tưởng Lâm Dữ nói, “Bên ngoài tuyết rơi, tôi mang nguyên liệu nấu ăn tới đây. Em ăn cơm xong rồi đi, đồ ăn trên máy bay không thể ăn.”

“12h đêm bay.” Lâm Hi dựa vào một bên nhìn Tưởng Lâm Dữ cắt dâu tây.

Tưởng Lâm Dữ giương mắt.

“Anh đừng hiểu lầm, hôm nay tuyết rơi rất nhiều chuyến bay bị hủy, không thể đặt lịch bay quá sớm, tôi cũng không có biện pháp.” Lâm Hi uống xong ước ấm, tắt máy đánh kem đi, “Đánh đã đủ, lại đánh tiếp, kem sẽ xẹp.”

“Vậy buổi chiều không có sắp xếp?” Tưởng Lâm Dữ cũng không chọc thủng Lâm Hi khẩu thị tâm phi, trước khi hắn tới đây đã tra xét chuyến bay, từ nơi này đến thành phố H mỗi một giờ đều có chuyến bay, “Có nghĩ đi xem phim?”

Xem phim sao? Lâm Hi còn chưa có đi rạp chiếu phim xem phim. Khi đọc sách không có cơ hội, cùng Tưởng Lâm Dữ ở bên nhau, cô không có thời gian càng không có cơ hội.

“A?”

Tưởng Lâm Dữ bưng dâu tây cùng với phôi bánh kem lên trên bàn cơm, nhìn về phía Lâm Hi, “Hôm nay trong nước chiếu Transformers Đại ong vàng.”

Lâm Hi lấy di động ra, “Anh có thời gian? Đi rạp nào? Tôi đặt vé xem phim.”

Tưởng Lâm Dữ rũ lông mi xuống, mắt đen cũng trầm xuống. Một lát sau, hắn đến trước mặt Lâm Hi, giơ tay muốn để trên đầu cô, tay vừa để lên lại trượt xuống trên quầy bar, mắt đen chăm chú nhìn Lâm Hi, “Trong một buổi hẹn hò, đại khái không có mấy người đàn ông sẽ để cô gái của mình mua vé xem phim?”

Là hẹn hò sao? Lâm Hi nắm di động, đón nhận ánh mắt Tưởng Lâm Dữ.

“Lâm tổng.” Hôm nay Tưởng Lâm Dữ là cố ý không ra ngoài một ngày dành thời gian cùng Lâm Hi hẹn hò, hắn chống tay ở bên cạnh người Lâm Hi, hơi cúi người, cơ hồ đụng tới chop mũi Lâm Hi, lông mi dày đậm động, “Chúng ta hẹn hò, cho tôi một cơ hội để biểu hiện.”

Lâm Hi nghe tim của chính mình đập, hoài nghi Tưởng Lâm Dữ học trộm kỹ thuật gì đó, đột nhiên bắt đầu thao tác không đứng đắn.

Tưởng Lâm Dữ mua phôi bánh kem, chỉ đánh kem cũng lật xe.

Không có biểu hiện tốt.

Kem phủ lung tung rối loạn, làm thế thế nào cũng không bằng phẳng, toàn bộ giống như là bùn trát lên tường, thảm không nỡ nhìn. Hắn thử đem dâu tây bỏ lên ý đồ muốn che đi một chút, càng xấu.

Tay hắn là không phải xuống bếp, đại khái trời sinh không có thiên phú trù nghệ.

Lâm Hi ở phía đối diện tận lực khả năng không cười, khống chế biểu tình. Nếu chỉ nhìn mặt mà nói, Tưởng Lâm Dữ đang tập trung cao độ, còn tưởng rằng hắn đang làm chuyện gì kinh thiên động địa. Tưởng Lâm Dữ càng bôi càng đen, cái bánh kem này hoàn toàn bị huỷ hoại.

Hắn chỉ có thể gửi hy vọng vào cơm trưa, vãn hồi một chút điểm ấn tượng. Cơm trưa là lẩu Triều Sán, nước trong thêm thịt bò, không cần kỹ thuật hàm lượng, rất thành công.

Giữa trưa tuyết lại bắt đầu rơi, hai người đem lẩu dọn tới bên cạnh cửa sổ. Ngoài cửa sổ tuyết lớn đầy trời, cảnh tuyết rơi dễ chịu, trong phòng máy sưởi ấm mười phần, trong phòng ấm áp, Tưởng Lâm Dữ cởi áo len ra chỉ mặc áo sơ mi màu trắng.

Hơi nóng nồi lẩu dần dần hòa nhập vào hệ thống tuần hoàn không khí ở trong phòng, trong không khí tràn ngập mùi thơm của kem cùng với thịt bò.

Tưởng Lâm Dữ nhúng hai miếng thịt, trên mắt kính bịt kín một tầng sương mù thật dày, hắn tháo mắt kính lấy giấy lau, ngón tay trắng trẻo cầm gọng mắt kính, cả người cao ngạo lạnh lùng. Phía sau hắn chính là mặt tường cửa kính sát đất, bông tuyết tung bay, hắn thanh liêm không nhiễm bụi trần.

Khi Tưởng Lâm Dữ không lật xe, là một thiếu gia lạnh lùng cao ráo, nho nhã muốn mạng.

“Tưởng Lâm Dữ.” Lâm Hi nhìn ngón tay Tưởng Lâm Dữ, nhấp môi, trái tim nhảy có vài phần nhanh.

“Ừm?” Tưởng Lâm Dữ giương mắt nhìn qua, mắt đen thâm thúy chuyên chú lại thâm trầm.

“Tôi cảm thấy tối hôm qua ảnh chụp anh đăng không tốt lắm.” Ngón tay Lâm Hi để lên màn hình di động, ánh mắt nhìn xuống, nhìn tới trên đôi môi mỏng của Tưởng Lâm Dữ.

“Bức nào không đẹp?” Tưởng Lâm Dữ đeo lại mắt kính, bốn bức ảnh tối hôm qua là hắn chọn lựa kỹ càng, hắn vừa muốn xuất hiện lại lo lắng chọc Lâm Hi bài xích, hắn chơi tiểu tâm cơ, lộ một nửa bả vai, không biết Lâm Hi có thể tiếp thu hay không, “Muốn xóa sao?”

Lâm Hi nắm di động đứng dậy đến bên người Tưởng Lâm Dữ, tim cô đập quá nhanh thế cho nên đại não trống rỗng.

Nhưng nhiều năm kỹ thuật diễn làm Lâm Hi vẫn duy trì mặt ngoài trấn định ưu nhã, cô dường như không có việc gì ngồi vào bên cạnh Tưởng Lâm Dữ, cầm lấy di động điều chỉnh thành thức tự sướng giơ lên, “Thiếu một bức ảnh chụp chung.”

Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Lâm Dữ: Ta được……

Trước một trăm đưa bao lì xì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.