Không Làm Thế Thân

Chương 32



Lâm Hi chạy khoảng một giờ rồi về đến nhà, ánh mặt trời đã trải ra khắp địa cầu, bầu trời trong xanh, trong hoa viên hương hoa tràn ngập.

Cô đẩy cửa đi vào hoa viên, đưa tay nhìn đồng hồ đo nhịp tim. Một tháng này mỗi ngày cô đều xem văn kiện tư liệu, tiếp thu sự thật cô là Lâm Hi, gần như quên đi làm việc tần suất cao là dạng cảm thụ gì.

Đã quá lâu để hòa nhập với xã hội.

Mồ hôi làm cô vui sướng tràn trề, nhưng một đêm chưa ngủ làm tần suất nhịp tim của cô đạt tới độ cao xưa nay chưa từng có, Lâm Hi vừa điều chỉnh hô hấp, vừa cảm nhận nhịp đập của trái tim.

“Hi nhi? Con đi ra ngoài chạy bộ?” Chu Oánh ôm bình hoa ra cửa đột nhiên nhìn thấy Lâm Hi, làn da cô là trắng sứ ở dưới ánh nắng, tóc dài búi lên, không có tóc mái. Hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp không thể nghi ngờ, tinh thần phấn chấn mười phần, “Dậy sớm như vậy, ba con cùng với anh con còn chưa có rời giường.”

“Buổi sáng không có việc gì, đi ra ngoài chạy bộ thuận tiện nhìn quanh tiểu khu.” Lâm Hi đi hướng mẫu thân nói, “Mẹ muốn cắt hoa sao? Cần con hỗ trợ không?”

“Không được không được, con mới vận động xong đi tắm rửa một cái rồi ăn cơm sáng.” Chu Oánh quan sát Lâm Hi nói, “Có phải giấc ngủ của con không tốt hay không? Giấc ngủ không tốt liền nói, mẹ cho người đổi hoa ở phòng con thành hoa oải hương. Hoa oải hương an thần, con ngủ cũng tương đối thoải mái.”

Lâm Hi lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, không thể nói ra lo âu, sẽ tổn thương tình cảm của cha mẹ.

“Còn tốt ạ, con đi vào.”

“Chú ý mặc quần áo, đừng để cảm lạnh.”

“Vâng.”

Lâm Hi vào cửa giúp việc liền nhanh chân tới đưa bình giữ ấm cho cô nói, “Uống chút nước ấm.”

“Cảm ơn.” Cảm giác lo âu của Lâm Hi ngày càng nghiêm trọng.

Lâm Hi xách theo ly nước lên lầu gặp Lâm Hạo Dương mặc áo ngủ đang xuống lầu, Lâm Hạo Dương một mình ở lầu 3, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hạo Dương ngáp một cái kẹt ở trong cổ họng, nhanh chóng lùi về sau một bước dài, “Em? Sáng tinh mơ đi chạy bộ? Mấy giờ? Hiện tại mấy giờ?”

Hắn không tìm được đồng hồ, Lâm Hi nâng cổ tay lên cho hắn xem, “6 giờ rưỡi.”

“Nhịp tim em có phải quá cao hay không?” Lâm Hạo Dương nhìn thời gian trước khi bị nhịp tim thu hút, hoàn toàn thanh tỉnh, nhíu mày, “Muốn đi bác sĩ khám hay không?”

“Tối hôm qua em không ngủ, buổi sáng liền đi ra ngoài chạy bộ, nhịp tim so với ngày thường sẽ cao hơn, nhưng bình thường.” Lâm Hi giơ tay ấn giữa mày, nhìn cầu thang phía trên Lâm Hạo Dương, “Anh trước đó đừng nói với ba mẹ, vấn đề của chính em.”

“A?” Lâm Hạo Dương choáng váng vài giây, biểu tình hoàn toàn nghiêm túc, “Sao lại thế này? Mất ngủ? Muốn khám bác sĩ tâm lý hay không?”

“Chắc là không cần xem, không tới nông nỗi đó.” Lâm Hi hoạt động cổ tay, xoay người dựa lưng ở trên tường hít sâu khí bình phục nhịp đập của tim, “Lo âu.”

“Vì cái gì?”

Dưới lầu thanh âm mẫu thân vang lên, phân phó giúp việc làm bữa sáng thanh đạm một chút, Hi nhi hơi nóng.

Lâm Hạo Dương lôi Lâm Hi đi nhanh lên lầu, “Đi phòng anh tâm sự.”

Sau khi trở về Lâm Hi là lần đầu tiên đi tới phòng Lâm Hạo Dương, trang trí phòng rất hiện đại, trong phòng trước cửa sổ sát sàn có một cái dàn khung lớn màu vàng, cùng với một kích cỡ chiếc xe thật. Trong phòng treo một bao cát, giường thép ống màu đen, sàn nhà với vách tường đều là màu đá vôi.

Các đồ nội thất đều là màu gỗ tự nhiên, bên trong mang theo màu sắc nghệ thuật.

“Căn phòng này của anh cùng với phòng của Tưởng Lâm Dữ là cùng một nhà thiết kế sao?” Sau khi Lâm Hi vào cửa, cảm giác áp bách nhẹ hơn rất nhiều, trong lòng đột nhiên thoải mái.

Không thể hiểu được, rõ ràng trước kia cô thích nhất phong cách công chúa ấm áp, nhìn đến phong cách trang trí kiểu hiện đại thế này lại có cảm giác an tâm.

“Em có thể nhìn ra? Phong cách của chúng ta hoàn toàn bất đồng, hắn là cổ hũ và cứng nhắc, phẩm vị anh tốt như vậy.” Lâm Hạo Dương trở tay đóng cửa lại nói, “Tùy tiện ngồi.”

Lâm Hi nhìn đến dàn khung màu vàng tâm tình đột nhiên chấn động, đó là lĩnh vực cô quen thuộc, cô bước nhanh qua xem dàn khung chỉnh thể của xe. Đây là Transformers 1 bên trong dàn khung, thế hệ đầu tiên của Chevrolet năm 1997. Nửa bộ phận phía trước đã lắp ráp xong, dưới gầm xích bánh xe đã lộ ra.

Phản ứng đầu tiên là chấn động, quá chấn động.

“Thị trường không bán cái này? Tác phẩm này là của đại sư nào?” Lâm Hi cũng thích xe, đối với các loại hình xe đều có nghiên cứu, Transformers cô cũng xem qua rất nhiều lần, từ truyện tranh manga anime sau lại đến điện ảnh.

“Tưởng Lâm Dữ làm.” Lâm Hạo Dương kéo ra bức rèm làm ánh nắng chiếu vào nói, “Công việc không thuận lợi sao? Ba ba nói em muốn đi bộ công trình, khởi đầu từ tầng dưới.”

“Tưởng Lâm Dữ làm?” Lâm Hi khiếp sợ, thế nhưng Tưởng Lâm Dữ còn có thời điểm lãng mạn như vậy? Tuy rằng phần lãng mạn này đối tượng lại là Lâm Hạo Dương. Lâm Hi thật cẩn thận chạm đến thân xe, cô có thể cảm nhận được sự lãng mạn trong xương cốt của tác giả, “Em muốn đi bộ công trình, có thể làm một chút việc, không đến mức hoàn toàn ở nơi đó.”

Thợ hàn tinh xảo đẹp đẽ, bên trong phục chế từng chi tiết nhỏ một, các chi tiết nhỏ cũng được làm rất tinh xảo. Lâm Hi nghiêng người xem bánh xích cùng giá đỡ tấm thép, vật liệu đã dùng cũng được phục chế rất tốt.

“Em thích cái xe này?”

Lâm Hi vòng đến bên kia xem xe, cô là fan cuồng nhiệt của Transformers gật đầu, “Rất thích, nguyên mẫu trong truyện mangain Transformers là Beetle, nhưng em càng thích đời thứ nhất của Camaro hơn.”

Loại đồ vật máy móc này làm cô hưng phấn, máu hung phấn xông thẳng đại não. Cao trung khi đăng kí nguyện vọng ban đầu cô muốn học khoa học kỹ thuật, lão sư kiến nghị cô nên học kế toán, kế toán là ngành vững chắc về sau công việc dễ tìm cũng ổn định, cô liền thi vào thương học viện. Đa phần cô học đều là vì sinh tồn, rất ít có liên quan đến yêu thích.

Lâm Hạo Dương nhìn cô.

Lâm Hi một đêm chưa ngủ, trạng thái rõ ràng rất kém. Chính là nhìn thấy xe, trong mắt cô như có ánh sáng.

“Khi còn nhỏ em thích xe nhiều hơn là búp bê Tây Dương.” Lâm Hạo Dương ôm cánh tay đi qua, vuốt ve dàn khung, “Đây thật sự là một tác phẩm đáng tiếc.”

“Hắn sao lại không làm xong?” Lâm Hi lật mui xe phía trước lên xem động cơ, mới phản ứng lại đây là đồ của Lâm Hạo Dương, ngước mắt trưng cầu, “Có thể xem không? Em muốn nhìn động cơ một chút.” Bản mẫu của chiếc xe này cô ở bộ kỹ thuật Thượng Dữ nhìn thấy qua, cái mô hình thủ công này có tỉ lệ chính xác rất cao, “ Làm khi nào?”

“Em có thể xem, cái xe này là sự phục chế 1: 1 của thế hệ đầu tiên, làm năm 2007. Dựa theo quy hoạch bản vẽ có thể lái lên đường, không được xem hoàn toàn là mô hình.” Lâm Hạo Dương ôm cánh tay dựa một bên vào trên tường, “Làm được một nửa, Tưởng Lâm Dữ dùng hàn điện sai đốt tới mắt phải đi giải phẫu, bỏ dở.”

Lâm Hi phút chốc ngẩng đầu, hàn điện sai? Mắt Tưởng Lâm Dữ không phải trời sinh cận thị?

“Mắt hắn là hàn điện sai nên dẫn đến nhược thị?”

“Hắn đã không nói với em, năm 2007 bọn anh ở nước Mỹ du học, năm đó chiếu phim Transformers 1. Bọn anh xem xong có một ý niệm điên cuồng, có thể làm ra một chiếc so với Transformers, chân chính có thể biến hình lại có thể là ô tô lên đường. Tưởng Lâm Dữ làm chủ công trình cùng vẽ thiết kế, anh phụ trách liên hệ xưởng định phục chế linh kiện, phòng làm việc có tổng cộng bốn người, mặt khác có hai người trợ thủ. Kế hoạch vốn dĩ thuận lợi, sau lại xảy ra sự cố hàn điện , hắn bỏng mắt, làm giải phẫu hai lần mới có thể thấy rõ. Chiếc xe này liền buông xuống, sau khi tốt nghiệp anh mang về nước.” Lâm Hạo Dương cười một cái nói, “Điên cuồng không? Chỉ vì một cái ý tưởng.”

“Điên cuồng, nhưng cũng là cực độ lãng mạn.” Lâm Hi vuốt ve thân xe, cô chưa từng có điên cuồng qua.

Nguyên lai bọn họ cũng có giai đoạn điên cuồng như vậy, khi Lâm Hi nhận thức Tưởng Lâm Dữ, hắn làm việc phi thường trầm ổn, mỗi một bước đều có kế hoạch hành động. Hắn rất có nguyên tắc, sẽ không lệch khỏi quỹ đạo.

“Em cho rằng như vậy là lãng mạn?”

“Làm chuyện muốn làm, không lãng mạn sao?” Lâm Hi nhìn về phía Lâm Hạo Dương.

“Lãng mạn, cả đời lãng mạn một lần.” Lâm Hạo Dương nở nụ cười, chỗ nào đó của Lâm Hi với Tưởng Lâm Dữ giống nhau như đúc, khả năng do bọn họ thật sự ở bên nhau quá lâu nên ảnh hưởng nhau, “Rời khỏi trường học, mặc vào tây trang đi làm việc, liền vĩnh viễn sẽ không có lại được cái cảm giác điên cuồng này. Khó có được, xác thật là cực độ lãng mạn.”

“Mộng tưởng nhiệt huyết dần dần rút đi, điên cuồng xúc động bị lý trí thành thục thay thế.” Lâm Hạo Dương vuốt ve thân xe, tiếng nói chìm xuống, có một chút thổn thức, bọn họ đã 30 tuổi, “Biến thành động vật nhốt ở lồng sắt, bản năng dần dần thoái hóa, đều đã qua.”

Tưởng Lâm Dữ cũng vậy phải không? Lâm Hi muốn hỏi, rốt cuộc không hỏi ra miệng.

“Em từng có mộng tưởng sao?” Lâm Hạo Dương hỏi, “Em đã làm việc gì cực hạn nhất?”

“Câu hỏi phía trước không có, câu hỏi sau không thể trả lời, riêng tư.” Cực hạn nhất? Lâm Hi nghĩ nghĩ, việc điên cuồng cô đã làm đại khái chính là trộm hôn Tưởng Lâm Dữ, ở thời điểm hắn ngủ, hôn lên trên đôi mắt của hắn.

“Vì cái gì lo âu?”

Lâm Hi thu lại cảm xúc, kéo ghế dựa ngồi xuống, “Em biết mọi người đều rất tốt, chúng ta là người thân nhất, giữa chúng ta không nên có khoảng cách, em cũng không nên dọn đi. Ba mẹ sẽ thất vọng, nhưng em rất lo lắng, em cảm thấy sinh hoạt của em bị mất khống chế. Em mất đi không gian quy luật của mình, khả năng chỉ là thói quen sinh hoạt của mình, vô pháp trở về làm công chúa. Em đáp lại không được nhiều tình cảm như vậy, em sẽ có một ít áp lực.”

Lâm Hi cùng bạn thuê phòng, không tính vẫn luôn một mình. Nhưng người thuê không giống nhau, người thuê là đóng cửa lại những người khác không liên quan gì tới ta, có thể không quen biết lẫn nhau. Cô ở cùng với Tưởng Lâm Dữ cũng không có vấn đề về phương diện này, Tưởng Lâm Dữ cùng cô đã quá quen, quen đến mức cô có thể ở trước mặt Tưởng Lâm Dữ loã thể chạy cũng không có bất luận tâm lý gánh nặng gì.

Ở trong nhà, cha mẹ, Lâm Hạo Dương, giúp việc, mỗi một thành viên trong nhà đều làm cô không biết theo ai. Cô cùng với người trong nhà không có quen, rốt cuộc cách 24 năm. Nhưng quan hệ giữa bọn họ là quan hệ huyết thống, trên thế giới bọn họ là người thân mật nhất, cô muốn ở trong khoảng thời gian ngắn cùng người nhà bồi dưỡng ra tình cảm thân mật khăng khít. Căng da đầu đi tiếp xúc đi câu thông thành lập tình cảm, chuyện này làm cho cô rất khó chịu.

“Em muốn dọn ra?” Lâm Hạo Dương hỏi.

Lâm Hi gật đầu.

“Em muốn dọn ra liền dọn ra ngoài ở đi, ít nhất anh có thể bảo hộ em mười năm tùy tâm sở dục, làm hết thảy những điều mình muốn.”

“Không cần thiết phải bận tâm mọi người, em không cần cố kỵ, em là Lâm Dương Hi, em muốn làm cái gì đều có thể.” Lâm Hạo Dương biết Lâm Hi là hình thành tính cách lấy lòng người, hắn biết rõ áp lực của Lâm Hi, cô đang ở trong một thế níu kéo. Không phải cô không yêu, cũng không phải không tiếp thu, cô rất nỗ lực dung nhập vào gia đình này, chính là 24 năm thật sự rất lâu.

Bọn họ đã sớm hình thành thói quen của chính mình, thích ứng là vấn đề thời gian.

Lâm Hạo Dương một tay bỏ trong túi, áo ngủ rộng rãi, “Nhân sinh chỉ có ở con đường phía trước, đi xong đời này liền kết thúc, không cần ủy khuất chính mình.”

“Cha mẹ bên kia anh sẽ đi khai thông, chúng ta là người một nhà, em có thể nói ra ý nghĩ của chính mình, mọi người sẽ ủng hộ em.”

Lâm Hi nhìn hắn, cái mũi có chút chua, rất cảm động Lâm Hạo Dương nói những lời này. Trước đến nay Lâm Hạo Dương đều không có làm cô khó xử, trước kia không có lúc sau nhận thân càng không có.

Lâm Hi rời khỏi chiếc xe kia, tay nắm chặt xuống, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hạo Dương, “Anh.”

Lâm Hạo Dương đứng thẳng.

Cô chính thức đưa ra yêu cầu, “Em muốn dọn về Hi thịnh, mỗi ngày em sẽ về nhà ăn cơm, em sẽ liên hệ cùng với ba mẹ. Nhưng em muốn ở Hi Thịnh, buổi tối ở một mình. Em và mọi người không có bất luận vấn đề gì về tình cảm, em nhiệt tình yêu thương mỗi người trong gia đình này.”

Im lặng hồi lâu, Lâm Hạo Dương duỗi tay sờ soạng đỉnh đầu Lâm Hi, “Được.”

Lâm Hi nhấp môi mỉm cười, trong con ngươi xinh đẹp có ánh sáng lập loè, “Cảm ơn anh.”

“Đêm nay liền để cho em ở một mình, còn ngủ không được chúng ta lại nghĩ biện pháp.” Tiếng ‘anh’ của Lâm Hi làm Lâm Hạo Dương như tiêm máu gà, hắn thu hồi tay bước chân đi nhanh hướng bên ngoài, mau chóng an bài chuyện này, “Về phòng ngủ đi.”

Lâm Hi nhìn bóng dáng Lâm Hạo Dương, an tâm lại kiên định, đây là cảm giác của người nhà đi.

Lâm Hi chụp hai tấm ảnh của Bumblebees rồi trở lại phòng chính mình, cô đem toàn bộ búp bê nhét vào ngăn tủ, đặt mô hình ô tô Lâm Hạo Dương đưa trên đầu giường.

Uống một viên thuốc ngủ, ngày thường cô sẽ không uống, cô đối loại thuốc này rất mẫn cảm, uống xong sẽ đau đầu, nhưng hôm nay không uống thật sự sẽ chết đột ngột.

Lâm gia đồng ý cho cô dọn ra, chờ cô tỉnh ngủ, Lâm Thế liền lái xe đưa cô qua phòng ở Hi Thịnh, người một nhà huy động nhân sự đưa cô tới phòng ở Hi Thịnh. Phòng ở đã sửa chữa qua, toàn bộ nội thất đổi mới, bảo đảm tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề Formaldehyde.

Chu Oánh giúp Lâm Hi lấy đồ, đôi mắt đỏ bừng, “Môt mình con ở bên này ngủ có được hay không? Có thể sợ hãi hay không? Sợ hãi liền về nhà, gọi điện thoại cho anh trai cùng ba ba liền tới đón con.”

“Con có việc sẽ cùng mọi người gọi điện thoại.” Lâm Hi lôi kéo tay Chu Oánh, xoay người đem bà ôm vào trong lồng ngực, “Đừng khóc, con rất mạnh. Con luyện hai năm vật lộn tự do, nếu không phải công việc vội vàng không có thời gian, con đi lấy giấy chứng nhận, trình độ của con có thể khảo chứng.”

Chu Oánh khóc càng hung.

Lâm Hi cắn môi dưới, lau nước mắt mẫu thân, buộc chính mình mở miệng, “Mẹ, con rất thích người.”

Lâm gia sẽ nói yêu, nhưng Lâm Hi nói không nên lời. Cô chưa từng có nói qua cái chữ này, cô ngượng ngùng. Cô quyết định dọn ra khẳng định bọn họ sẽ thương tâm, đây cũng là nguyên nhân cô vẫn luôn không mở miệng được.

Trong mắt Chu Oánh nước mắt giống như bất kì lúc nào cũng sẽ rơi xuống.

Một nhà ba người Lâm gia lưu luyến Lâm Hi ở nơi này đợi cho 11 giờ buổi tối, mới rời đi.

Lâm Hạo Dương lái xe mang theo cha mẹ về nhà.

“Để dì Hứa tới nơi này nấu cơm cho Hi nhi, còn thiếu cái gì? Lão công, nhanh thử suy nghĩ, ngày mai chúng ta đưa cho Hi nhi.”

Lâm Thế bị hỏi đến ngốc, hắn làm sinh ý vài tỷ cũng chưa thấy khó khăn như vậy.

“Dì Hứa ngẫu nhiên tới giúp em ấy quét tước vệ sinh là được, thời gian còn lại đừng quấy rầy em ấy.” Kỳ thật Lâm Hạo Dương muốn lý giải cảm giác không gian mà Lâm Hi muốn, nhiều năm như vậy, cô đã qua tuổi ỷ lại vào người khác, “Mẹ, người thật sự nhớ Hi nhi, người liền đi công ty, em ấy mỗi ngày đều sẽ đi làm.”

Điểm này Lâm Thế liền thoải mái hơn nhiều, ít nhất mỗi ngày Hi nhi sẽ đi văn phòng ông báo danh.

Bọn họ làm việc cùng nhau, nghĩ như vậy, Lâm Thế phá lệ vui vẻ.

Lâm Thế giữ chặt tay phu nhân của mình, đồng ý với lời nói của nhi tử nói, “Oánh Oánh, em muốn về công ty không? Chúng ta cũng nên một lần nữa bắt đầu, có cuộc sống như ý muốn của chúng ta.”

Chu Oánh dựa trên vai Lâm Thế, cuộc sống của bà một lần nữa bắt đầu rồi.

Chu oánh cùng Lâm Thế là đồng học cao trung, đại học yêu nhau, tốt nghiệp kết hôn. Nhưng khi đó gây dựng sự nghiệp gian nan, hai người không dám có hài tử, bà dốc sức bồi Lâm Thế làm, thời điểm khổ nhất, hai người bọn họ đều làm xong nếu thất bại tính toán cùng nhau kết thúc sinh mệnh. Sau lại vượt qua cửa ải khó khăn, hai người nắm tay cùng nhau. 30 tuổi mới có Lâm Hạo Dương, 33 tuổi tuổi sinh Lâm Dương Hi.

36 tuổi, nữ nhi bảo bối mất tích, bầu trời của bà liền sụp. Sự nghiệp của bà, mộng tưởng của bà hoàn toàn mất đi bởi vì mất đi nữ nhi.

24 năm, một giấc ngủ hoàn chỉnh bà chưa từng có qua, nhắm mắt chính là tiếng khóc của nữ nhi. Bà không có biện pháp làm việc, bà lo âu đến không có cách nào sinh hoạt bình thường, bà thường xuyên có ảo giác.

Lâm Dương Hi đã trở lại, bảo bối của bà về tới bên người, một ngày kia bọn họ gặp mặt, bà ngủ đặc biệt an tâm.

“Con cùng Dương Hi đã trưởng thành, nhưng chúng con vẫn như cũ yêu hai người. Hai người thật sự không cần lo lắng quá nhiều đối với Dương Hi, em ấy so với con càng độc lập có chủ kiến hơn.” Lâm Hạo Dương nói, “Chúng con đều rất tốt, thật sự hai người nên là hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ thế giới của hai người.”

Lâm Hạo Dương biết Lâm Hi vì cái gì lựa chọn căn hộ kia, căn hộ kia là cô mua, cô có cảm giác thuộc về chính mình. Cảm giác thuộc về như vậy lại không thuộc quyền kiểm soát cá nhân.

Xe lái vào tiểu khu, bên cạnh có một chiếc siêu xe lái qua, Lâm Hạo Dương nhìn thoáng qua biển số xe ánh mắt dừng lại.

Đó là xe của Tưởng Lâm Dữ, đêm khuya Tưởng Lâm Dữ đến đồi trà làm gì?

Lâm Hạo Dương lái xe tiến vào gara, cha mẹ mệt mỏi vào cửa, Lâm Hạo Dương lấy cớ hút thuốc ra sân. Đi theo hướng con đường phía trước của tiểu khu trước, đi đến hàng thứ tư nhìn thấy xe Tưởng Lâm Dữ, cùng với xe công ty chuyển nhà.

Lâm Hạo Dương khóe môi giơ lên, yên lặng đem bao thuốc lá bỏ vào túi quần, đôi tay bỏ trong túi miệng huýt sáo, ngay sau đó xoay người nhanh chóng trở về.

Tưởng lão cẩu còn muốn chơi gần quan được ban lộc, ánh trăng suốt đêm nghiêng mình soi đường cho phi cơ trốn chạy.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ duy trì, trước 50 đưa bao lì xì ~

Lâm Hạo Dương: Cẩu đồ vật, muốn đuổi theo muội muội ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.