Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Chương 1: Trò chơi của Thượng đế



Rời xa người, không muốn dừng lại nữa, những gì từng có, từ sau sẽ không còn trói buộc.

Buông tha cho người, cũng không quay đầu lại nữa, những gì đang theo đuổi cùng người, để tôi một mình giữ lại.

Vĩnh biệt người, trong ngày thu trong trẻo se lạnh. Yêu người không có lý do, thì khi chia tay cũng không cần tìm cớ nói ra.

Buông tay! Để cứu vớt chính bản thân. Những xót xa tôi tình nguyện chịu đựng
hết. Lời thề non hẹn biển đó, tôi đành coi như trò đùa.

Buông
tay! Tôi nói đi là sẽ đi. Mọi sầu đau tôi sẽ chấp nhận một mình. Lời hẹn ước như sánh cùng thiên địa ấy, tôi sẽ bình thản đối mặt mà không truy
cứu gì.

— “Buông tay”

Vẫn trong quán cà phê tinh tế của năm nào.

Âm nhạc khi có khi không, chảy xuôi về những góc khuất tĩnh lặng. Vẫn là bản tình ca năm nào “Hãy giữ tình yêu ở lại”.

Lý Cường và Văn Văn ngồi bên cạnh chiếc bàn tinh xảo, ngồi đối diện nhau, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thế.

Lý Cường xụ mặt xuống, “Bây giờ, anh đã tin tình yêu cũng có “thất niên chi dương” rồi!”

Người đàn ông này cuối cùng cũng chịu mở lời rồi sao? Văn Văn vẫn cười nhạt trong lòng, vẻ mặt mang chút mỉa mai, “Em cũng tin!”

Lý Cường: “Vậy chúng ta…”

Văn Văn nhanh chóng ngắt lời, “Vậy chúng ta chia tay nhau thôi, chia tay rồi vẫn là bạn tốt!”

Lý Cường có chút không hờn giận, “Sao lần nào em cũng luôn giành lời nói của anh?”

Văn Văn cười nhạt, “Đây chẳng phải chính là một trong những nguyên nhân khi chúng ta ở bên nhau không bao giờ hòa thuận nổi sao?”

Lý Cường
có chút bất mãn. Thế nhưng phong độ của người đàn ông vẫn cần được giữ
nguyên, nhất là trong thời khắc chia tay. Anh kiềm chế cảm xúc của mình, chầm chậm nói: “Bị em trách móc thế này, thì em có thể ra ngoài nói với người khác rằng đã đá anh?”

Văn Văn cười. Hóa ra người đàn ông
này chỉ chủ tâm để ý đến thể diện của mình. Xem ra anh ta thấy mình còn
quan trọng hơn hết thảy mọi người. “Anh vội nói như thế cũng không phải
vì mục đích này sao?”

Lý Cường lặng lẽ. Đây cũng chính là thái độ ngầm đồng ý của anh.

Văn Văn cúi đầu nhấp một ngụm cà phê. Cà phê đắng quá. Vị đắng làm con người ta tỉnh táo.

Cô hít hơi thở sâu. Nụ cười trên khuôn mặt có chút cứng nhắc. Thế nhưng
vào giờ phút chia tay, người phụ nữ đặc biệt không được thất lễ. Do vậy, cô tiếp tục cười mỉm, “Yên tâm đi, em không bao giờ lấy thể diện ra để
ăn. Em sẽ không nói “là Trịnh Văn Văn đã đá Lý Cường”, những lời đó quá
ấu trĩ. Hơn nữa, nếu anh nói với ai khác đã đá em thì em cũng sẽ không
bác bỏ đâu. Dù cho anh nói em đã từng khổ sở quỳ dưới đất để cầu xin anh đừng chia tay em…”

Lý Cường khi ấy như trút được gánh nặng. Cô
gái này rốt cuộc cũng là người hiểu anh. Nhưng cho dù như vậy, chút
phong độ cuối cùng cũng cần giữ vững. Anh cũng mỉm cười miễn cưỡng. “Vậy thì chúng ta vẫn coi là bạn chứ?”

Văn Văn mỉm cười gật đầu, “Đương nhiên!”

Nói xong cô ngoái đầu lại, vẫy tay gọi: “Cô phục vụ, cho tính tiền.”

Lý Cường: “Để anh!”

Văn Văn cười nhạt, “Hôm nay sinh nhật em, để em.”

Lý Cường có chút ngập ngừng, “Hôm nay là sinh nhật em sao?”

Cô tiếp tục hít thở sâu, “Dù sao cũng đã chia tay, em cũng không muốn nhắc anh cần chúc gì em nữa. Anh cũng được giải thoát rồi, không phải sao?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt giả bộ vẻ tự nhiên của cô, nghĩ xem vẻ mặt ban nãy của mình không biết đã trôi đi hướng nào. Trầm lặng hồi lâu,
cuối cùng Lý Cường cũng nhẹ nhàng nói: “Thực ra anh…”

“Anh đừng nói nữa, chúng ta chia tay vui vẻ thôi!”

Trong quán cà phê vẫn đang chơi bản nhạc hai người thích nhất – “Hãy giữ tình yêu ở lại”:

Không kịp nói với anh, cả đêm thâu thức trắng nhớ anh thế nào, không kịp đợi anh, nói rằng mãi mãi bên nhau.

Không kịp ôm anh, để mái tóc anh chạm vào khóe mắt em. Không kịp giữ em lại, để nuối tiếc xé toang cơn đau khổ khó thở.

Em muốn nói với anh, nước mắt từng giọt cũng tích tụ thành được con suối
nhỏ. Cũng muốn nói với anh, em sẽ đợi anh được, mọi thứ đã qua cũng
không cần nhớ.

Em muốn nắm lấy tay anh, đi hết thế gian này không oán hận. Muốn giữ anh lại để mỗi ngày còn tươi đẹp hơn trong truyện cổ tích.

Muốn giữ tình yêu ở lại để trong tận cùng trái tim em. Mỗi giây mỗi phút đều ngọt ngào. Giữ con tim ở lại, nâng trong tay em, để mỗi ngày trôi qua
đều ý nghĩa.

Giữ anh ở lại, trái tim em vui hân hoan. Hoàng hôn
hay sớm mai đều như hẹn ngầm. Giữ em ở lại, nắm lấy hồi ức của anh. Hạnh phúc chính là do anh, không chần chừ gì nữa!

Chẳng bao lâu sau, hai người bọn họ lại hẹn gặp lại nhau nơi quán cà phê này. Cũng chỉ vì
bài hát này chỉ có thể được nghe tại chính quán cà phê ấy.

Chẳng bao lâu sau, họ đều tưởng rằng có thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời
này. Cho dù có tranh chấp, có mâu thuẫn, nhưng tin rằng đều vượt qua.

Đáng tiếc là tình yêu không dừng lại. Khi quay về không để lại cho bạn bất
cứ lý do nào. Khi nó đến, củi khô lửa cháy. Khi nó đi sẽ để lại mớ hỗn
độn.

Nếu đã như vậy, hà cớ gì không cùng quên đi?

Một khi không cẩn thận bước vào cuộc chơi, cho rằng nhân vật chính là
mình, tưởng rằng có thể được yêu, nào có biết chính mình đang dại khờ?

Lần thứ hai diễn vở kịch này, kết cục lại bị anh dễ dàng buông tay, không muốn đối diện với sự tranh chấp chỉ có em.

Cuối cùng thoát khỏi cuộc chơi, cho dù những ngọt ngào đã bị quên đi nhưng
khó lòng cắt bỏ những vết đau thương, thì ra con người thật lòng cũng có thể tan nát cõi lòng.

Thỉnh thoảng nhớ lại cuộc chơi này, mới
biết rằng nó đã sớm bị cuốn theo gió, hồi ức được nhập lại dần dần mỗi
lần, tình cảm sớm đã không chịu nổi sự hối tiếc.

—“Trò chơi nghiêm túc”

Trong căn phòng của bệnh viện.

Ông Lý đang nằm trên giường, bà Lý đang đắp chăn cho ông.

Ông Trịnh và bà Trịnh đẩy cửa bước vào, ôn tồn hỏi thăm: “Chào ông bà thông gia!”

Ông Trịnh hỏi: “Có được không?”

Bà Lý nửa cười nửa không gật đầu.

Ông Lý vẻ mặt bướng bỉnh, “vậy nhanh gọi điện thoại cho bọn trẻ đi.”

Bốn người già nhìn nhau cười. Hai đứa trẻ này, yêu nhau bao lâu như thế làm sao không kết hôn được? Xem ra phải giúp chúng thành cặp thôi.

Lý Cường và Văn Văn mỗi người đứng ở hai bên trái phải của cửa ra vào quán cà phê, nhìn nhau gật đầu mỉm cười tạm biệt nhau rồi mỗi người đi một
hướng.

Sau lưng mỗi người, khi định bước đi thì điện thoại của cả hai lại đồng thời vang lên.

Lý Cường: “Sao ạ? Ba vào bệnh viện rồi? Ở bệnh viện nào ạ? Vâng con vào ngay…” Nói rồi anh vội vã đi ngay

Văn Văn cũng nghe điện thoại, “sao ạ? Ba mẹ đang ở viện ạ? Sao ba mẹ đến
đó? Vâng, con tới luôn đây…” Tắt điện thoại, Văn Văn lập tức gọi xe
taxi, mở cửa xe xong rồi bước vào luôn.

Xe chạy như bay trên đường cao tốc.

Lý Cường lái xe, trên đường đi độc thoại một mình: “Sao lại như thế? Sao
hôm nay mọi chuyện không thuận lợi lại chất thành đống thế này?”

Ba bị bệnh rồi, đang trong viện? Lại còn nói muốn gặp Văn Văn. Anh phải nói với ba thế nào đây? Chẳng lẽ nói họ vừa chia tay?

Bên này, Văn Văn đang khép chặt mười ngón tay, miệng giục tài xế: “Nhờ anh cả đấy, anh có thể lái nhanh hơn được không?”

Người tài xế đồng ý, không ngoái đầu lại.

Văn Văn vỗ vỗ vào ghế trước, “nhanh hơn một chút được không anh?”

Người tài xế mất kiên nhẫn buông ra một câu: “Đã rất nhanh rồi!”

Người khỏe mạnh như thế sao lại bị bệnh được? Trước đây cô có thể đi thăm hỏi vì dù sao cũng là bạn gái của Lý Cường. Nhưng bây giờ đã chia tay với
anh rồi lại đi thăm ba anh liệu có hợp lý không? Hai nhà là bạn thâm
giao của nhau mấy đời. Hơn nữa, bây giờ ba mẹ cô cũng đang trong bệnh
viện. Cô không biết phải mở lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói với bốn vị lão tổ tông họ vừa chia tay nhau?

“Tiểu Mỹ, cậu đã về đến nhà chưa?” Đường Đường thúc giục trong trong điện thoại.

Tiểu Mỹ lầu bầu trong điện thoại: “Bình Tử nói mua đồ ăn xong sẽ đợi mình ở
cổng công viên rồi mình với anh ấy sẽ về nhà nấu ăn. Cậu mau đi lấy bánh gato đi, Văn Văn lát nữa cũng về đấy.”

Tiểu Mỹ đang mải nói, phía trước mặt xuất hiện ba tên vẻ mặt lỗ mãng, lấm la lấm lét.

“Cô gái xinh đẹp, em ở đây một mình sao?” Một gã nói với vẻ mặt xấu xa.

Tiểu Mỹ tắt điện thoại, ngẩng đầu lên ngạc nhiên, “mấy chàng đẹp trai tìm tôi sao?”

“Đương nhiên, em gái xinh đẹp thế này đứng đợi một mình thì buồn biết bao nhiêu!”

Tiểu Mỹ quay đầu nhìn xung quanh, dường như đang cảnh giới xung quanh. Mình
vừa hét lên mấy lời thất lễ đó, thật là tự hạ thấp quá.

“Mấy anh chàng đẹp trai, quay mặt lại đây một chút… Đúng rồi, đúng rồi!” Tiểu Mỹ vẻ mặt giảo hoạt cười cười.

“Mỹ nhân muốn bọn anh xoay mặt lại làm gì?” Một trong ba tên không kiềm chế được hỏi luôn.

“Các anh cứ xoay mặt lại đây là được?” Cô nói giọng nũng nịu, vẻ mặt kỳ lạ khiến ba gã không khỏi chần chừ.

“Các anh cũng nói rồi đó, không muốn để em chờ một mình thì phối hợp công việc cùng em đi.” Cô vẫn không buông tha.

“Công việc của em là gì?” Ba tên đồng thanh lên tiếng.

“À, là thế này. Trong tạp chí của bọn em đang có một kỳ điều tra về mấy
chuyện quấy rối ngoài đường. Em đứng đây cả ngày trời rồi nhưng vẫn chưa tìm được manh mối nào. – Các anh đến thì tốt quá. Này, người đang đứng
chụp ảnh ở góc kia là đồng nghiệp của em đấy.” Nói rồi cô chỉ tay về
phía một người đang đứng trong biển người, toàn bộ đều là khách du lịch
đang dùng máy ảnh.

“Đồng nghiệp của em làm gì đấy?” Một tên chột dạ hỏi.

“Anh ta đang chụp ảnh chứ làm gì. Một lát nữa bọn em mới gửi bản nháp đi
được. Các anh xoay mặt lại đây. Ở góc đó nhìn không rõ lắm, không chụp
được hết mặt. Này, thế này…”

Chưa đợi cô nói hết, ba tên đã vội vã chuồn nhanh.

“Này, đừng có chạy, phối hợp một chút thôi!” Tiểu Mỹ gọi với theo sau lưng ba gã.

Bình Tử đứng một bên để thưởng thức hết vở hài kịch, dở khóc dở cười tiến về phía cô. Tiểu Mỹ làm như không có chuyện gì, vẻ mặt bình thường sóng
vai cùng anh, cũng không giải thích điều gì.

“Thưa cô, bánh gato đặt của cô đây!” Người phục vụ đưa hộp bánh cho Đường Đường. Cô nhận lấy, xách ra tay rồi bước khỏi cửa.

Ánh nắng giữa hè thật chói chang nhưng Đường Đường vẫn mở to mắt nhìn. Phía trước mặt, hình như Phong Phong đang ôm hôn một cô gái, nhưng cô gái đó không phải là Tiểu Mỹ.

Đường Đường theo bản năng hơi lùi lại,
quay đến phía góc tường, nhanh chóng lôi điện thoại ra, chụp ngay cảnh
Phong Phong đang thân mật với cô gái kia.

“Nhìn nhầm rồi! Nhìn
nhầm rồi…” Đường Đường vừa thu điện thoại, vừa lầm bầm tự nói, “Chắc
giống nhau thôi. Tiểu Mỹ nói Phong Phong gần đây công việc bận rộn, làm
gì có thời gian…”

Trong phòng bệnh, ông Lý đang nằm trên giường, mắt khép hờ. Bà Lý đang ngồi bên cạnh giường, còn ông Trịnh, bà Trịnh
đứng bên cạnh.

Lý Cường đẩy cửa bước vào, rõ là vừa chạy đến. Khi anh bước vào còn nghe thấy hơi thở dốc.

Anh nhanh chóng chạy đến bên giường bệnh, vừa thở vừa vội vàng hỏi: “Mẹ, ba làm sao thế này?”

Bà Lý vỗ vào chân, uốn éo đầu rồi miệng không ngừng than vãn: “Ôi, nói thế nào mới được đây!”

Văn Văn cũng đẩy cửa bước vào, thở gấp gáp rồi chạy ào đến.

Vẻ mặt cô rất kinh ngạc, “ba mẹ, không phải là…”

Ngoảnh đầu lại, thấy Lý Cường đang ở phòng bệnh, cô lập tức trừng mắt nhìn anh.

Bà Trịnh tiến lên, nắm tay bà Lý rồi thở dài.

Ông Trịnh đến bên giường bệnh thở dài và nói: “Ông thông gia, ông làm sao
vậy? Bọn trẻ tuy lớn lên thành người nhưng vẫn chưa thành gia lập nghiệp đâu. Ông không chống đỡ nổi thì sau này làm sao bế cháu được?”

Ông Lý hé mở mắt, dùng hết sức nói: “Bọn trẻ đều hiểu chuyện rồi. Công việc cũng làm rất chăm chỉ. Là do ông già này không chịu cố. Ôi, chỉ sợ
không kịp chờ đến ngày hai đứa tính chuyện với nhau. Còn chuyện được bế
cháu càng không nhắc tới được!”

Lý Cường vội vàng nói: “Ba, ba
đừng nghĩ như vậy, hãy cố nghỉ ngơi thêm ít hôm, còn chuyện hôn nhân
cũng không cần vội vàng đâu.”

Ông Lý than thở một tiếng rồi nhắm mắt lại, “ôi… Ba cũng biết!”

Lý Cường càng vội vàng hơn: “Dạ vâng, năm sau tụi con sẽ kết hôn!”

“Năm sau sao?” Văn Văn vội vã, “nhưng con và anh ấy đã…” Cô nhìn Lý Cường, rồi không nói gì nữa.

Bà Lý kéo tay bà Trịnh không rời, “cũng được đấy! Nghe nói năm sau là
“song xuân niên”, cưới xin năm sau là may mắn lắm. Việc hỷ để đầu năm
sau chúng ta bàn cũng được!”

“Song xuân niên?” Văn Văn như muốn
nhảy lên, “mọi người đừng mê tín như vậy chứ! Cháu và Lý Cường đều bận
lắm, để đến năm sau nữa được không ạ?”

Lý Cường chỉ lặng lẽ nhìn Văn Văn không nói gì.

Bà Trịnh than vãn, “không được, năm sau nữa là “năm kim lâu”, không được tốt lành!”

Lý Cường khoát tay, “nhưng chẳng còn mấy tháng nữa là hết năm rồi! Đến đầu năm sau thì thời gian cũng chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa.”

Bà Lý gật đầu, “đúng vậy, nhanh chóng tổ chức đầu năm sau thôi!”

Văn Văn càng vội vàng hơn, “nhưng con… Ôi, ba mẹ không biết chứ vội vàng như thế thì nhiều chuyện không chuẩn bị được đâu!”

Ông Trịnh an ủi xoa xoa ông Lý, “được rồi, bên thông gia đừng giận nữa, con cái cũng có cái khó của nó.”

Ông Lý nhắm mắt không nói, than một tiếng đầy thất vọng.

Bà Trịnh thấy vậy, vẻ mặt không hờn giận, “còn kéo dài làm gì nữa? Hai con đã yêu nhau đến bảy năm trời! Cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Hay đợi bọn
tôi vào quan tài rồi mới ung dung sống? Chê mấy ông bà già này chướng
mắt phải không?”

Anh và cô nhìn nhau không nói gì. Họ mới vừa
chia tay nhau nửa giờ trước, còn có thể nói gì? Lẽ nào nói thẳng với ông Lý đang bệnh trọng là họ đã chia tay rồi?

Bà Lý vội vàng nói:
“Nhà thông gia đã nói vậy thì chúng tôi sẽ dọn về căn hộ mới để cải tạo
thành phòng tân hôn. Bên nhà tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm công ty xây
dựng.”

Văn Văn vẻ mặt đau khổ, nói: “Mẹ, không phải căn nhà đó dự định để cho người khác thuê hay sao?”

Bà Trịnh trừng mắt nhìn cô, khiến cô không dám nói gì nữa.

Ông Trịnh nói phụ họa: “Vậy định như thế đi. Mai các con đi đăng ký, năm sau hai đứa kết hôn!”

Anh và cô đồng loạt hét lên: “Mai ạ?”

Ông Trịnh bĩu môi. Lý Cường vừa nhìn thấy ông Lý đã khép hai mắt lại, vừa nói lầm bầm vừa thở dài.

Lý Cường hoảng quá, vội vàng gật đầu, “vâng, vâng, vâng, mai bọn đi.”

Văn Văn vẻ mặt tủi thân, “mai là ngày ra sách mới rất quan trọng…” Nhìn
thấy bà Lý và ba mẹ đang nhìn mình, nói được nửa câu cô đành nuốt xuống.

Anh kéo tay cô, ra đến bên ngoài mới quay đầu lại nói: “Mai chúng ta hãy xin nghỉ phép để làm thôi.”

Cô vừa bước ra ngoài đã đẩy tay anh đi, khuôn mặt rất bất đắc dĩ.

Vị bác sỹ đẩy cửa bước vào.

Ông Trịnh hỏi: “Bác sỹ, ông thông gia nhà tôi không sao chứ?”

Vị bác sỹ nói: “Ông ấy bị cao huyết áp, cũng không nghiêm trọng lắm. Hôm
nay, ông phải ở lại viện để kiểm tra. Nếu không có chuyện gì mai có thể
xuất viện được!”

Bà Trịnh và bà Lý nhìn nhau mỉm cười. Hai đứa trẻ này đúng là chưa được chỉnh đốn. Như thế cũng tốt, tất cả sẽ bị thu phục.

Đường sắt dài dằng dặc, người đi lại cũng nhộn nhịp quá.

Lý Cường đi trước còn Văn Văn đi theo gót.

Cô đột nhiên dừng lại, vẻ mặt uể oải, rồi như tự hỏi: “Sao lại thế này?
Ban nãy vừa chia tay mới được hơn một tiếng… Chuyện này là gì vậy?”

Lý Cường xoay người nhìn thẳng cô, hé miệng như muốn nói điều gì. Anh muốn nói chia tay với cô sao? Hay vì cô muốn chia tay nhưng anh không nỡ
đồng ý. Bây giờ ngay cả bản thân mình anh cũng thấy thật mơ hồ.

Tàu điện ngầm gào thét chạy vụt qua, Lý Cường nhắm mắt không nói gì.

Đêm khuya.

Tiểu Mỹ và Đường Đường ngáp lấy ngáp để. Bình Tử dựa người vào sofa ngủ gà ngủ gật.

Đồ ăn để la liệt trên bàn ngoài phòng khách nhưng đều đã nguội ngắt.

“Bọn mình đi ngủ trước thôi. Có lẽ hôm nay Văn Văn không về đâu.” Đường Đường vỗ nhẹ vào vai Tiểu Mỹ.

Điện thoại reo lên, Tiểu Mỹ quay lại nhìn, là tin nhắn của Phong Phong. Cô
ngẩng đầu lên nhìn Bình Tử và Đường Đường: “Phong Phong nói nhìn thấy
Văn Văn đang ngồi uống rượu trong quán. Bảo bọn mình đừng đợi nữa.”

“Phong Phong…” Đường Đường muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết nói gì nên đành thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.