Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 58: 58: Em Có Muốn Chờ Anh Cùng Lớn Lên Không



Chú khủng long con đột nhiên lỡ lửng giữa không trung, cậu ngơ ngác một lúc mới lén thò tay ra nâng mũ lên, cẩn thận nhìn ra ngoài.

Tuy bây giờ đang là mùa Thu, thời tiết rất mát mẻ, nhưng mặc bộ đồ thú bông suốt thế này vẫn thấy khá nóng, những sợi tóc mái mềm mại ướt nhẹp mồ hôi cuộn tròn dính vào trán.

Mọi người nhìn khuôn mặt siêu đáng yêu của bạn nhỏ dưới mũ càng thêm phấn khích, ai ai cũng bị moe không chịu nổi.

Giữa tiếng cười và tiếng la hét ồn ào, Quý Đồng nhìn thấy đôi mắt gần ngay trong gang tấc của ký chủ, còn có hơi thở mát mẻ mang theo hương vị của mùa Thu bay ra từ trong cổ áo trắng tinh trước mặt.

Trong lúc đang lỡ đãng, Bùi Thanh Nguyên bỏ mũ xuống cho cậu, hỏi: “Đồ thú bông có nóng không?”

“Không nóng lắm.”

Quý Đồng lắc đầu, đồng thời vẫy tay chào đáp lại các bạn lớp A3 bên cạnh đang hưng phấn vẫy tay chào mình.

“Có vẻ như hóa trang thành khủng long rất hiệu quả nhỉ.” Cậu nói một cách đắc ý: “Em lấy linh cảm từ chiếc áo hoodie khủng long lần trước đó.”

Bùi Thanh Nguyên trả lời: “Ừ, điểm trong buổi lễ khai mạc lần này chắc chắn sẽ rất cao.”

Có một bạn học nhiệt tình còn chủ động giúp đỡ nhận lấy đầu con khủng long, Bùi Thanh Nguyên cũng đặt Quý Đồng xuống.

Em bé mặc đồ khủng long ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, sau đó liên tục có rất nhiều bạn học chạy đến, chọc chọc vào bộ đồ của cậu, thậm chí còn khẽ kéo kéo cái đuôi ngắn của cậu nữa.

Trong vòng vây của những học sinh trung học ngây thơ, Quý Đồng nhớ lại ước mơ không thể thực hiện lần trước, cười híp mắt nói: “Vậy anh có muốn mặc áo hoodie khủng long cùng kiểu không?”

Học sinh trung học lạnh lùng như này nên kết hợp với hoodie khủng long đáng yêu chứ nhỉ.

Chưa đợi anh trai chính thức lên tiếng, đám đông tò mò đang nghe ngóng lập tức đồng thanh nói: “Hoodie khủng long gì thế? Mình muốn mình muốn!”

“Gọi chị một tiếng xem nào? Chị làm khủng long lớn nha!”

“Các cậu đang làm gì đấy? Rụt rè đâu rồi? Trưởng thành đâu rồi? Link đâu rồi?”

“…” Bùi Thanh Nguyên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lý trí chọn sang chủ đề khác: “Anh dẫn em đi thay quần áo, tiện thể khởi động làm nóng người.”

Vài phút sau, Bùi Thanh Nguyên đã thay xong quần áo thể thao và dẫn theo Quý Đồng cũng đã đổi về quần áo thường ngày quay lại.

Hôm nay Bùi Thanh Nguyên sẽ tham gia hai nội dung bao gồm chạy tiếp sức 4x100m và 4x200m.

Nội dung đầu tiên là nội dung thi đầu tiên của cả Đại hội thể thao, nội dung thứ hai sẽ được tổ chức vào gần trưa.

Thời gian nghỉ giữa hai nội dung cũng coi như khá thoải mái.

Nhìn ký chủ đi ra khởi động, Quý Đồng cùng các bạn lớp A3 đứng trên bãi cỏ bên lề đường chạy, chuẩn bị cổ vũ cho các bạn cùng lớp tham gia thi đấu.

Trước đó, Bùi Thanh Nguyên định nhờ Châu Phương giúp đỡ trông chừng Quý Đồng, nhưng hôm nay Quý Đồng xuất hiện với hình dáng chú khủng long con, đã nhanh chóng nổi tiếng khắp trường.

Cậu đi đến đâu cũng có người chào hỏi và chụp ảnh, chẳng khác nào chiếc đèn di động, cho nên không cần lo cậu sẽ bị lạc trong đám đông, bởi vì chắc chắn cậu sẽ là người đứng ở trung tâm của nhóm học sinh đang cười đùa vui vẻ nhất.

Do thời gian vừa rồi Bùi Thanh Nguyên đến trường khác giao lưu, nên các thành viên đội bóng rổ đã không gặp được khán giả nhí Quý Đồng luôn cổ vũ cho mình cả một tuần, nên bọn họ còn cố ý chạy đến chào hỏi.

Giọng Phó Thành Trạch sang sảng: “Anh phải sang sân khác thi nhảy xa rồi, Đồng Đồng nhớ qua xem anh thi nhé, anh nhảy xa cực!”

Đây đã là lời mời thứ ba từ thành viên đội bóng rổ mà hải vương Quý Đồng nhận được.

Cậu đang nghĩ xem qua loa thế nào thì cậu bạn lớp A3 đang chăm chú nhìn bạn nhỏ đã cảnh giác lên tiếng: “Không được không được, Tiểu Đồng còn phải cổ vũ cho lớp trưởng lớp mình!”

“Lớp các cậu không có khủng long con à? Sao lại đến bắt cóc khủng long con lớp bọn tôi?”

“Ồ, hình như không có thật, chỉ mình lớp bọn tôi có thôi, he he.”

Phó Thành Trạch:…!!!

Quý Đồng: Vẻ mặt cười ngây ngô.jpg

Bùi Thanh Nguyên chạy chặng đầu tiên trong cả hai cuộc thi tiếp sức.

Giờ đang sẵn sàng ở vạch xuất phát, trước khi trọng tài thổi còi, hắn còn quay đầu lại nhìn Quý Đồng.

Bên cạnh Quý Đồng có một bạn nữ đang che ô để tránh ánh nắng gay gắt của mặt trời làm cháy làn da non nớt của bạn nhỏ.

Bên còn lại, Lâm Tử Hải đang dang rộng vòng tay, tạo ra một khoảng không gian cho Quý Đồng để tránh cho cậu bị mọi người chen lấn.

Ban đầu, Lâm Tử Hải cũng tưởng tượng muốn giống như trưởng lớp, bế bạn nhỏ lên xem thi đấu, tiếc là bạn nhỏ dường như hơi nhút nhát, không muốn để cho những người anh người chị mới quen ôm mình.

Nhưng cậu rất lễ phép cảm ơn ý tốt của mọi người, sau đó lấy ít thạch trong chiếc cặp nhỏ của mình ra chia cho mọi người, lập tức khiến chút thất vọng trong lòng họ biến mất tiêu.

Quả là một bạn nhỏ hoàn hảo.

Nói chung là lại hâm mộ lớp trưởng thêm một ngày.

Cùng là làm gia sư, tại sao vào kỳ nghỉ Hè vừa rồi lúc cậu ta đến nhà họ hàng giúp đỡ dạy trẻ con, lại gặp phải đứa bé không khác gì thuốc điều trị huyết áp thấp hình người cứ khăng khăng cho rằng 50 cộng 60 bằng 101 hả?

Lâm Tử Hải lắc đầu cảm thán, cảm thấy trách nhiệm trong lòng lại nặng thêm, càng cố gắng dang rộng vòng tay bao lấy Quý Đồng.

Quý Đồng được các bạn học vây quanh, thích thú nhìn về phía đường chạy đã được dọn dẹp.

Mặc dù hiện giờ cậu đang trong hình dạng em bé nhưng linh hồn của cậu cũng gần như trưởng thành rồi, làm sao có thể để một nhóm bạn cùng lứa bế qua bế lại được.

Chỉ có ký chủ với tài nấu ăn càng lúc càng giỏi mới có thể có được một vài đặc quyền nhất định thôi.

Quý Đồng trông thấy ký chủ đang nhìn về phía mình, lập tức giơ tay lên làm động tác cổ vũ đầy nhiệt huyết.

Tiếng còi vang lên, tất cả các vận động viên tham gia đều nắm chặt gậy tiếp sức, bật người như mũi tên rời khỏi dây cung lao về điểm giao phía trước.

Tiếng gió mạnh vút qua bên cạnh từng khán giả, Quý Đồng vô cùng phấn khích, thò đầu ra cổ vũ lớn tiếng cho ký chủ, dựa vào lợi thế chiều cao thấp bé của mình nên thành ra lại nổi bật vô cùng.

Trước đây cậu luôn ở trên khán đài xa xôi bên lề sân vận động, nhưng giờ phút này, cậu có thể cảm nhận được sự nhiệt huyết rõ ràng đang sôi sục trên đường chạy, khoảng cách với những khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống cũng chưa bao giờ gần đến vậy.

Bùi Thanh Nguyên đã giành được lợi thế dẫn đầu cho lớp A3 ngay trong lượt chạy đầu tiên của mình.

Sau khi hoàn thành việc chuyền gậy một cách vững vàng, hắn dần dần giảm tốc độ rồi rời khỏi đường chạy.

Mỗi vận động viên chuyền gậy xong đều dừng lại thở dốc dữ dội, căng thẳng theo dõi tình hình của các lượt tiếp theo, cầu nguyện cho đội của mình không gặp phải sự cố rơi gậy.

Dưới ánh nắng chói chang, chỉ có Bùi Thanh Nguyên quay đầu lại nhìn về khuôn mặt cười vẫn luôn dõi theo mình bên kia.

Quanh hắn vang lên những âm thanh hết sức phấn khởi.

“Trưởng lớp giỏi quá, chạy lượt đầu tiên đã về nhất!”

“Tớ nghĩ lớp mình lần này kiểu gì cũng sẽ vào top 3!”

“Top 3 sao đủ, mạnh dạn lên xem nào, đứng nhất!”

Quý Đồng đứng giữa đám đông, lắng nghe cảm xúc phấn khích của mọi người rồi lén giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi ký chủ.

Khoảnh khắc quý giá của ký chủ ngày càng nhiều.

Chẳng bao lâu sau, kết quả thi đấu được công bố, lớp A3 xếp thứ hai trong nội dung thi chạy tiếp sức này.

Có thể là do áp lực dẫn trước quá lớn nên hai người sau cùng gặp khó khăn trong đoạn chuyền gậy, khiến bị chậm lại.

Nhất là chặng cuối còn suýt làm rơi gậy, cuối cùng tổng điểm chỉ chênh lệch một giây nên mới đáng tiếc xếp thứ hai.

Trong niềm vui sướng, Châu Phương liên tục an ủi những học sinh đang tự trách: “Không sao không sao, hạng nhì đã rất giỏi rồi, các em đều thể hiện rất tuyệt vời.”

Cũng có người lo lắng, nói: “Lúc nữa còn chạy 4x200m, hay để lớp trưởng chạy chặng cuối thích hợp hơn?”

“Đổi vị trí á? Nhưng nếu thế thì thứ tự chuyền gậy và nhận gậy sẽ bị xáo trộn, liệu chúng ta có thể thích ứng được không?”

Trong tiếng bàn tán đầy lo lắng của mọi người, Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh lên tiếng: “Không cần đổi.”

Tiếng bàn tán đột nhiên im bặt, mọi người đều nhìn về phía lớp trưởng.

Hắn nhìn qua mấy bạn sẽ tham gia chạy tiếp sức với mình lúc nữa, nét mặt bình tĩnh song trong giọng nói lại lộ rõ sự kiên định: “Nỗ lực hết sức chính là chiến thắng.”

Quý Đồng đứng bên cạnh hắn cũng nghiêm túc gật đầu, cất giọng trong trẻo: “Anh trai nói đúng.”

Mọi người đều bị chọc cười, nỗi thấp thỏm và tự trách cũng bất giác vơi đi phần nào.

Mấy tiếng sau, cuộc thi chạy tiếp sức 4x200m bắt đầu.

Bùi Thanh Nguyên thi đấu khá ổn định, tiếp tục dẫn đầu ở lượt đầu tiên.

Lần này, tất cả mọi người trong đội đều đã cố gắng hết sức, mặc dù giữa chừng vẫn có một số sai sót nhỏ trong việc chuyền gậy nhưng người chạy lượt cuối như thể đã bùng nổ sức mạnh vô tận, bỏ xa tất cả đối thủ và về đích đầu tiên trong tiếng cổ vũ như la hét của các bạn cùng lớp.

Đó là một học sinh bình thường không mấy nổi bật.

Bùi Thanh Nguyên nhớ cậu bạn này rất ít khi nói chuyện với các bạn khác, học lực bình thường, thường lặng lẽ làm việc riêng trong góc hẻo lánh cuối lớp.

Nhưng vào ngày đăng ký thi đấu, khi đối mặt với môn chạy tiếp sức mà ai cũng lo sợ mình sẽ bị tụt lại phía sau và làm ảnh hưởng đến cả đội, thì cậu ấy lại là người đầu tiên chủ động đăng ký.

Lúc này, các bạn học sinh đều chạy đến ôm chầm lấy cậu ấy, niềm vui sướng của họ kéo dài mãi không thôi.

Cô Châu vui đến nỗi không biết nói gì, bèn giơ điện thoại cao lên để quay lại hình ảnh này, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chút cảm xúc nào của các em học sinh.

Vô số nụ cười hiện lên trước mắt, Bùi Thanh Nguyên nghe thấy giọng nói công bố thứ hạng phát ra từ loa, tiếng điện kèm theo tiếng rè nhẹ tuyên bố rõ ràng lớp 12A3 xếp hạng nhất.

Hắn còn nghe thấy tiếng tinh trong trẻo cùng giọng nói vui sướng của Quý Đồng.

“Nhuyễn Nhuyễn, nhiệm vụ chính thứ hai hoàn thành rồi.” Quý Đồng kích động nói với hắn: “Chúc mừng ký chủ lại trưởng thành thêm!”

Bùi Thanh Nguyên vô thức ngẩng đầu lên, bên ngoài sân vận động đông đúc, bầu trời xanh thẳm trong veo.

Nắng ngập trời nhuộm vàng óng mái tóc ngắn của bạn nhỏ, hết thảy tựa như mộng ảo.

Phải chăng hệ thống của hắn cũng trưởng thành thêm đúng không?

Bùi Thanh Nguyên chợt nhớ đến bóng lưng trong giấc mơ của mình.

Đến trưa, Quý Đồng đã dùng hết thời gian bèn tranh thủ viện cớ về nhà.

Buổi chiều không thấy bạn nhỏ đâu, các bạn lớp A3 đều thấy hơi thất vọng, có điều nhanh chóng bị sự căng thẳng và gay cấn của trận đấu thu hút sự chú ý.

Cuộc thi chạy tiếp sức đã kết thúc.

Nội dung thi được chú ý nhất buổi chiều là 1500m.

Học sinh tham gia thi của lớp A3 là Lâm Tử Hải.

Mọi người đều cổ vũ cho cậu ta trong suốt quá trình thi đấu, thậm chí cả bạn học lớp bên cạnh là Thẩm Dịch Minh cũng đến, chạy khắp sân cỏ cổ vũ cho Lâm Tử Hải lẫn trong đám đông lớp A3, khiến các bạn cùng lớp nhìn mà ngỡ ngàng, nghĩ thầm cậu học sinh giỏi lớp mình vốn trầm tính sao đột nhiên trở nên hoạt bát vậy.

Khi Lâm Tử Hải thở hổn hển băng qua vạch đích rồi ngồi bệt xuống đất, việc đầu tiên cậu ta làm là hỏi các bạn cùng lớp đang chạy tới đón mình: “Tớ xếp thứ mấy!?”

Cậu ta chạy đến độ choáng váng, đến nửa vòng cuối là nhắm mắt chạy thẳng, không thèm để ý đối thủ, chỉ lo dùng hết sức lực của mình.

Lập tức có người cười trả lời cậu ta: “Về nhất! Về nhất!”

Nghe thấy vậy, Lâm Tử Hải kinh ngạc lắm, cậu ta dụi mắt một cái, sau đó không cần suy nghĩ đã quay đầu nhìn quanh tìm Bùi Thanh Nguyên: “Lớp trưởng! Tớ làm được rồi, tớ không làm mất mặt lớp mình!”

Bên cạnh, Thẩm Dịch Minh cũng vô cùng phấn khích, đưa nước và khăn giấy cho Lâm Tử Hải đang ướt đẫm mồ hôi.

Trong đám đông đang ồn ào, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Bùi Thanh Nguyên: “Lớp trưởng, tớ tìm ra cách giải khác của bài toàn kia rồi!”

Ánh mắt cậu ta ánh lên niềm vui thuần khiết: “Tớ sẽ cố gắng tìm ra cách giải thứ ba, quá trình suy nghĩ để khám phá những điều chưa biết thật sự rất tuyệt vời.”

Mấy bạn lớp A7 chạy đến để do thám đối thủ lập tức cất giọng không thể tin nổi: “Dịch Minh! Cậu gọi nhầm lớp trưởng rồi, cậu A7 cơ mà!! Mau về lớp đi!”

Nghe tiếng ồn ào xung quanh, Bùi Thanh Nguyên cũng mỉm cười.

Cảm giác mình thật sự đã hòa mình vào nơi đây dần lan khắp đáy lòng hắn.

Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chính thứ hai, có được một nhóm bạn đáng tin cậy và xuất sắc.

Là chân chính hoàn thành.

Sau khi Đại hội thể thao kết thúc, Bùi Thanh Nguyên vừa bước vào nhà, Quý Đồng đã nhịn hồi lâu lập tức biến thành nhóc người máy đi lạch bạch vào phòng khách.

Mặc dù hôm nay không có điều kiện ăn tối nhưng không sao, còn một việc khác quan trọng hơn.

“Nhuyễn Nhuyễn, mau đến chọn phần thưởng!!”

“Ừm.”

Bảng nhiệm vụ đậm chất giả tưởng lại xuất hiện trước mặt một người, một thống và một mèo.

Đầu tiên là phần thưởng ngẫu nhiên của ký chủ.

Quý Đồng mở to đôi mắt máy của mình, ngước nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị.

Lần này cậu đã có kinh nghiệm, không tiếp tục cố gắng nhét một con mèo có hình trái tim trên mông vào hộp đen nữa, mà chờ đợi các phần thưởng hoàn toàn ngẫu nhiên xuất hiện.

Cậu muốn xem vận may thật sự của ký chủ.

[Phần thưởng ngẫu nhiên đã hoàn tất.]

[A: 100 nghìn tệ.]

[B: Thẻ đảo ngược thời gian dùng một lần duy nhất: Có thể làm thời gian quay trở lại mười phút trước.]

[C: Một cốc Coca uống không bao giờ hết.]

[Xin mời ký chủ chọn một trong các phần thưởng, sau khi chọn rồi sẽ không thể thay đổi.]

Dưới ánh sáng huỳnh quang của màn hình, khuôn mặt của nhóc người máy màu xanh hiện lên, phản chiếu vẻ mặt im lặng của mình cậu.

Ký chủ đúng là số đỏ trời sinh.

Ngoài phần thưởng C có vẻ hơi kỳ quặc ra thì hai phần thưởng còn lại đều rất hữu dụng.

Nhưng mà thật ra cậu thấy phần thưởng C cũng hấp dẫn ra phết.

“Nhuyễn Nhuyễn, nếu chúng ta chọn B sau đó lập tức quay lại, có phải là lại được chọn thêm một lần nữa không?” Quý Đồng chợt nảy ra ý tưởng: “Chỉ cần cứ chọn như thế rồi lại quay lại liên tục, có phải sẽ thành vòng lặp vô hạn luôn không?”

Sau khi nghe được ý tưởng đáng sợ của cậu, trên màn hình lập tức xuất hiện thêm một dòng: Thẻ đảo ngược thời gian dùng một lần duy nhất không có tác dụng gì với những chuyện đã xảy ra trước khi nhận được phần thưởng.

Bùi Thanh Nguyên nhìn màn hình, vẻ mặt bình tĩnh lắng nghe những lời tào lao của cậu.

Từ sau khi nhìn thấy con mèo có hình trái tim trên mông biến ra từ hư không thì một cốc Coca uống không bao giờ hết chẳng thể khiến hắn ngạc nhiên được nữa.

Nếu chiếc thẻ đảo ngược thời gian này chỉ có thể thay đổi thời gian trong tương lai, tức là lại có thêm một cơ hội để hối hận, vậy thì hắn không cần.

Hắn không muốn làm bất cứ điều gì với ý nghĩ rằng mình có thể sẽ hối hận.

“Chọn A nhé?”

Sau này nhịp độ học tập sẽ ngày càng căng thẳng, cộng thêm việc hắn vẫn đang tự học về Trí tuệ nhân tạo nên có thể hắn sẽ không có thời gian đi làm thêm ở tiệm bánh nữa.

Nhưng 100 nghìn tệ có thể trang trải cho tiền thuê nhà, học phí, chi phí sinh hoạt và thậm chí là cả học phí Đại học trong năm tới, hắn với Quý Đồng tạm thời sẽ không cần lo lắng vấn đề tiền bạc nữa.

Quý Đồng cũng nghĩ đến điều này, gật đầu nói: “Vâng!”

Ký chủ đã chọn xong phần thưởng của mình, cậu hơi tiếc nuối khi phải tạm biệt với cốc Coca, bắt đầu chào đón phần thưởng của hệ thống.

[Ký chủ đã chọn xong phần thưởng, đồng thời nhận được 10 điểm trưởng thành, tiến độ cốt truyện tăng lên 10%.]

[Hệ thống đã được nâng lên cấp 3, mở khóa hai cách nâng cấp hệ thống:]

[A.

Thời gian duy trì hình thái cao cấp tăng từ 5 tiếng lên 9 tiếng.]

[B.

Ngoại hình của hình thái cao cấp tăng từ ba tuổi lên mười tuổi.]

[Xin mời ký chủ chọn một trong hai cách nâng cấp.

Sau khi chọn sẽ không thể thay đổi.

Kết quả lựa chọn chỉ áp dụng cho lần nâng cấp này, cũng có thể giữ lại điểm trưởng thành để nâng dồn vào lần nâng cấp tiếp theo.]

Lựa chọn B giống hệt lần trước, lựa chọn A thì tăng thêm 4 tiếng so với hiện tại.

Tuy nhiên lần này khó chọn hơn lần trước vì sự khác biệt giữa 5 tiếng và 9 tiếng không lớn lắm.

Còn nếu chọn ngoại hình trưởng thành, Quý Đồng sẽ không thể xuất hiện trước những người bạn hiện giờ của mình được nữa, cậu sẽ trở thành một học sinh Tiểu học mười tuổi với diện mạo hoàn toàn mới.

Bùi Thanh Nguyên nhìn chăm chú một lúc rồi nói: “Lần thưởng trước, thời gian duy trì hình thái cao cấp tăng từ 1 tiếng lên 5 tiếng, lần này tăng từ 5 tiếng lên 9 tiếng, mỗi lần tăng đều như nhau.

Vậy tuổi ngoại hình có tăng theo quy luật tương tự không?”

“Em nghĩ là có.” Quý Đồng thì thầm: “Máy Chủ cứng nhắc lắm.”

Dứt lời, cậu phản xạ liếc màn hình, thấy không có động tĩnh gì mới yên tâm.

Sau khi nhận được sự tán đồng từ cậu, Bùi Thanh Nguyên bỗng hỏi: “Em nghĩ nhiệm vụ tiếp theo sẽ là gì?”

“Tình thân, tình bạn đã làm rồi, tình yêu và sự nghiệp còn sớm, ký chủ bây giờ đang là học sinh lớp 12…” Quý Đồng vạch ngón tay ra tính: “Em đoán nhiệm vụ tiếp theo sẽ liên quan đến kỳ thi Đại học, chẳng hạn như yêu cầu ký chủ trở thành thủ khoa Đại học.”

Suy đoán này rất hợp lý, Bùi Thanh Nguyên cũng cảm thấy khả năng cao sẽ là vậy.

Như thế, cơ hội nâng cấp tiếp theo của Quý Đồng sẽ rơi vào sau kỳ thi Đại học.

Lúc đó hắn đã kết thúc cuộc sống trung học của mình, sắp sửa bước sang một tương lai mới tươi sáng, trở thành người lớn thật sự trong mắt mọi người, cũng sẽ có một cuộc sống tự do hơn.

Một nỗi xung động vô cớ chợt dâng lên trong lòng.

Bùi Thanh Nguyên im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Ở đây nhắc nhở rằng điểm trưởng thành có thể lưu lại và cộng dồn, nếu lần tiếp theo hoàn thành nhiệm vụ, khi ấy phần thưởng B vẫn là tăng bảy tuổi ngoại hình thì có thể tăng thẳng đến mười bảy tuổi.”

Quý Đồng mười bảy tuổi sẽ trông ra sao?

Nhóc người máy không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy rất có lý, cái đầu vuông vức chậm rãi gật gù.

Trong bóng tối mờ ảo, cậu nhìn thấy cảm xúc khó hiểu lập lòe trong đôi mắt sáng ngời của ký chủ.

“Em có muốn chờ anh cùng lớn lên không?” Bùi Thanh Nguyên thì thầm hỏi cậu: “Chờ đến mùa Hè năm sau, chúng ta sẽ vào Đại học cùng nhau.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.