Éo tin.
Chu Nam Trạch nhìn chằm chằm dòng 【 người yêu 】, dụi mắt.
Ta không tin.
Cậu đảo mắt, chẳng khác gì trị liệu vật lý.
Nhưng trên giao diện, bên cạnh quan hệ với nhân vật Trạm Mặc vẫn là dòng chữ【 người yêu 】sáng loáng.
Nó thậm chí còn nhảy lên tỏa ra ánh sáng màu hường như đang cười nhạo cậu.
Vô lý, không thể nào có chuyện này được, quá phi lý. Chu Nam Trrajchsuy nghĩ trong hoảng loạn, đúng vậy, chắc chắn là cái bảng điều khiển ngu này có vấn đề, trước giờ nó toàn chơi chó mà, có khả năng bị lag là phải rồi.
Đúng ngay vào lúc này, một thông báo nhảy lên bảng điều khiển.
Nhắc nhở: Xin người chơi đừng nghi ngờ sự chuyên nghiệp trong việc nhận biết tình cảm của bảng điều khiển vì kết quả bất thường. Trong quá trình chơi, bảng điều khiển đã đưa ra rất nhiều nhắc nhở, đấy là vấn đề của người chơi:)
Là vấn đề của người chơi:)
Thậm chí còn gạch chân đỏ mấy chữ này và chèn hình ảnh động nhảy nhót tưng bừng.
Chu Nam Trạch hoảng rồi.
Đúng là trong quá trình chinh phục, giao diện đã từng nhắc nhở.. Nhưng người chơi bình thường nào mà đoán được? Cậu còn tưởng chinh phục biến Trạm Mặc thành anh em tốt đã khó lắm rồi, ai ngờ có cả chuyện này.
Một dòng chữ chạy qua trong đầu Chu Nam Trạch: Không phải, tôi coi cậu là anh em mà sao cậu có thể làm thế?
Chấp nhận hiện thực, hoàn hồn rồi cậu mới phát hiện Trạm Mặc vẫn đang cuộn mình trong lòng cậu.
Rõ là hành động như hồi trước nhưng sau khi biết được suy nghĩ của Trạm Mặc thì bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám.
Cơ thể trong ngực nóng rực, ôm chặt vô cùng, những sợi tóc mềm mại cà vào làm cằm cậu ngưa ngứa.
Trạm Mặc hơi ngẩng lên, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cậu.
Sao Trạm Mặc lại muốn cà vào ngực mình…… Từ từ, mình mới là người cà?
Chu Nam Trạch rất muốn đẩy Trạm Mặc ra và chạy trối chết. Nhưng suy nghĩ cẩn thận đã ngăn cậu lại, vì không có cách nào để giải thích.
Chẳng lẽ cậu phải nói với Trạm Mặc là: Hey người anh em, tớ có một cái giao diện trò chơi có thể ghi chép lại giá trị yêu thích của cậu, nhờ đó mà tớ mới biết cậu có suy nghĩ không đúng đắn về tớ, nên từ giờ tránh xa tớ chút nhé!
Sao mà được! (╯°□°) ╯︵ ┻━┻
Chẳng những không được mà còn phải giả vờ như không có chuyện gì.
Cậu âm thầm tự cổ vũ: Cố lên Chu Nam Trạch, mày làm được! Mày là thằng đàn ông mang danh hiệu【 Không có bạn thì tôi sẽ không đi xe Oscar 】! Giả vờ làm học sinh giàu ba tốt, dù diễn chó cũng chó hơn cả chó, huống gì là Boss nguy hiểm!
Diễn, ráng mà diẽn.
Nhưng mà, ai tới nói coi……
Tay để ở đâu đây!
Nhớ lại hồi trước cậu ôm Trạm Mặc hoàn toàn chẳng là gì, nhưng giờ thì không tài nào tìm được chỗ đặt tay, hai cái tay xấu hổ sững sờ giữa không trung một hồi lâu.
Đặt trên eo, không ổn.
Đặt trên lưng? Cũng không ổn lắm.
Mông…… Phụt! Suy nghĩ vớ vẩn!!
Rối rắm hơn nửa ngày, lúc đặt tay lên lưng Trạm Mặc thì cậu cảm nhận được hơi nóng gần như bỏng rát.
Cậu rất muốn hỏi có phải Trạm Mặc bị sốt rồi không, nhưng ngẫm lại thì rất có thể vấn đề là ở mình.
Nếu có vấn đề thì cũng là của mình.
Chu Nam Trạch chịu đả kích cuối cùng cũng hiểu ra.
Trạm Mặc cảm thấy mấy hôm nay Chu Nam Trạch luôn tránh mình.
Cậu không thể hiện rõ nhưng Trạm Mặc nhìn ra được. Họ ngồi với nhau cả ngày, học chung trường chung ban, cúi đầu ngẩng đầu không thấy, mấy ngày nay thời gian ở cạnh nhau ít thấy rõ.
Lúc Chu Nam Trạch ngồi gần y thì luôn tìm cớ rời đi. Hồi trước cậu thích ôm vai y, còn thích sờ tóc y, những hành động nhỏ này làm y vừa xót xa vừa mong đợi. Gần đây sự thân thiết này đã biến mất rồi.
Hơn nữa trong lời lẽ làm việc, Chu Nam Trạch luôn không nói ra câu nào khó chịu.
Chẳng lẽ cậu ấy giận?
Nhưng Trạm Mặc nghĩ nát đầu vẫn không ra được mình đã làm gì Chu Nam Trạch.
Rõ ràng là hôm sinh nhật vẫn tốt mà.
Lúc Trạm Mặc buồn chán rầu rĩ thì lại mở diễn đàn tâm sự của bệnh nhân tâm thần. Lúc bấy giờ, bài viết của y đã nhận được hơn 600 bình luận.
[hot!]【 xin giúp chữa bệnh 】 Làm thế nào để trị bệnh này?
……
[601L] Lần trước thế nào rồi! Thớt hôn chưa?
Trạm Mặc gửi câu trả lời.
[602L][ tác giả ] chưa, ôm rồi.
Không đợi bên dưới xuất hiện mấy từ “Kswl” kỳ lạ, y đã gửi thêm một câu.
#GĂH: ngọt chếc tui rồi
[603L][ tác giả ] nhưng kể từ hôm đó tôi có cảm giác cậu ấy đang trốn tránh. Cậu ấy giận sao? Tôi nghĩ không ra.
Y đặt điện thoại xuống, một lát sau thì đọc bình luận trả lời.
[604L] tôi cảm thấy cậu ta đang ngại.
[605L] tôi cảm thấy lầu trên nói đúng.
[606L][ tác giả ] Cậu ấy không biết. Không thể nào.
[607L] sao bồ biết cậu ta không biết, nhỡ cậu ta biết bồ biết cậu ta không biết nên giả vờ không biết thì sao?
[608L] lầu trên đỉnh vãi!
[609L][ tác giả ] tôi giấu rất kín. Không muốn cậu ấy biết, sợ cậu ấy sẽ tuyệt giao với tôi.
[610L] thế bồ thử tìm hiểu xem tại sao cậu ta lại tránh bồ.
[611L][ tác giả ] tìm hiểu bằng cách nào?
[612L] ha ha, tụi này dạy bồ!
[613L] một đám tâm thầy bảo dạy chủ thớt không có vấn đề gì hả…
[614L] mày cũng tâm thần, ở đây mà phân biệt.
……
Trạm Mặc đọc từng bình luận từ trên xuống dưới, có rất nhiều đề nghị chập mạch của dân mạng, từ chối không ít.
Số ít trong đó, có lẽ, đại khái, có thể có lý?
Thứ năm lại là một ngày các học sinh nỗ lực học tập tại số 1 Bắc An.
Phòng tự học, Chu Nam Trạch vừa giảng xong bộ đề cao cấp cho Ôn Y Dao, người sau viết lách loạt xoạt tính toán, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh cả!”
Chu Nam Trạch bối rối xua tay: “Không có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà.”
Ôn Y Dao nhạy bén nhận ra trạng thái tinh thần kỳ lạ của cậu, hỏi: “Dạo này cậu bị sao vậy? Toàn thấy cậu lơ tơ mơ, có chuyện gì phiền não hả?”
“Có chứ.” Chu Nam Trạch thoải mái thừa nhận.
Ôn Y Dao vốn định đi, nghe vậy thì hăng hái.
“Chuyện gì?”
“Thôi tớ kể luôn cho, dù gì cậu cũng không đoán ra.”
Chu Nam Trạch thuận miệng cắm Flag.
“Tớ có đứa bạn là A, nó có một đứa bạn thân là B, một ngày nọ cậu ta phát hiện B thích cậu ta. Tính sao giờ?”
“Chu choa…” Ôn Y Dao cảm thán thâm sau, nhìn Chu Nam Trạch muốn nói rồi lại thôi, nhưng nhịn không nổi.
“Cậu vớiTrạm Mặc?”
Chu Nam Trạch lại choáng váng.
Một tuần choáng váng hai lần, chưa bao giờ thấy mình thiểu năng đến vậy.
“Sao cậu biết?!”
“Rõ lắm mà.” Ôn Y Dao nói: “Cậu kiếm cậu ấy nói không là được.”
“Tớ……” Chu Nam Trạch rối rắm nói. “Không dám.”
“Cậu hèn thiệt.”
“……”
Đứa em gái này bị gì thế, đâm thọc bén vậy?
Cậu suy nghĩ, nói: “Tớ sợ cãi nhau căng với cậu ấy, không còn là bạn nữa.”
“Vớ vẩn. Cậu không biết cậu ấy quan tâm mình đến mức nào hả? Bữa Phó Hạo Huy gây sự với cậu, ban ngày ban mặt mà cậu ấy suýt giết chết tên đó rồi. Phó Hạo Huy kể tớ đó. Tớ nghĩ cậu ấy tình nguyện làm bạn với cậu cả đời, không có ý cắt đứt với cậu đâu.”
“Ớ? Tớ không biết vụ này thật.”
Tốt lắm. Chu Nam Trạch thầm nghĩ.
Ôn Y Dao thản nhiên nhún vai: “Ý kiến riêng của tớ thôi, cứ tham khảo, trước khi hiểu rõ đáp án thì đừng chọn.”
Nghĩa là sao?
Chu Nam Trạch chưa kịp hỏi thì Ôn Y Dao đã dọn sách vở đổi chỗ để tập trung học, không muốn xen vào việc của người khác.
Đúng lúc này tiếng kéo ghé vang lên bên tai, cậu quay đầu thì thấy khuôn mặt vô cảm của Trạm Mặc.
Y mở sách, chống cằm, nói với Chu Nam Trạch: “Giảng đề giúp tớ được không?”
Chu Nam Trạch nhìn, ôi, toán mà, sao làm khó được thiên tài như y?
Nhìn kỹ thì càng cảm thấy vô lý.
…… Sao cậu lại cảm thấy trước khi xuyên vào IMO cũng có đề tương tự nhỉ?
#IMO: Olympic Toán quốc tế (International Mathematical Olympiad)
“Khó lắm, cần hả?”
“Tớ muốn nghe.” Trạm Mặc kiên trì.
“Để tớ thử.”
Chu Nam Trạch nhìn chằm chằm cái đề chứng minh, lúc đang nghĩ nát đầu thì đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.
Trạm Mặc đang vô thức ngồi gần hơn, nửa mình dường như dán lên, còn gác cằm lên vai cậu.
Suy nghĩ của cậu giống như một đoạn mạch yếu ớt, bị Trạm Mặc chạm vào một cái thôi là tạch ngay.
Ta có b với k, đặt a0, b0, sau đó thì……
Y đang cách cậu rất gần.
Lấy √a0, cái kia đặt thành α…
Vai bị chà xát.
Chu Nam Trạch không giải nổi nữa, quay đầu bực bội nói với Trạm Mặc: “Cậu đừng có gác đầu lên vai tớ nữa được không?”
Trạm Mặc ngẩng đầu, oan ức phủ trong mắt. “Cậu được còn tớ thì không?”
Chu Nam Trạch cứng họng.
Đúng vậy, hồi trước chưa biết suy nghĩ của Trạm Mặc, cậu thường gác đầu lên vai xem Trạm Mặc chơi game.
“Không phải, tớ đang giải đề mà.” Cậu nói lấy lệ.
Trạm Mặc sửa lại: “Chơi game thì được, còn giải đề thì không?”
Chu Nam Trạch lại cứng họng.
Trạm Mặc không nghĩ như người thường được hả? Đây có phải vấn đề chơi game với giải đề đâu người anh em!
Cuối cùng, Chu Nam Trạch hoàn toàn không biết giải quyết thế nào tuyên bố bại trận.
“Ừ, cậu nói đúng, chơi game được nhưng giải đề thì không.”
Trạm Mặc ngoan ngoãn ngồi thẳng, tạo khoảng cách cho cậu thở.
Chu Nam Trạch tiếp tục vò tóc, vắt óc suy nghĩ một lát, cuối cùng ý tưởng cũng lóe lên. “Phép phản chứng, tớ nghĩ ra rồi!”
“Lại đây lại đây tớ chỉ cho……”
Chu Nam Trạch nói bô bô nửa tiếng, dừng lại uống vài hớp nước, trước mặt toàn là giấy nháp.
Cuối cùng cũng giảng xong, cậu cười hài lòng quay đầu nhìn Trạm Mặc: “Hiểu chưa?”
Thật ra Trạm Mặc có nghe gì đâu. Tờ đề kia là đánh lạc hướng thôi, y chẳng có hứng với đề, toàn bộ quá trình luôn dán mắt lên Chu Nam Trạch Chu Nam Trạch.
Bị Chu Nam Trạch hỏi, Trạm Mặc đang mơ màng nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác chớp mắt.
“Hở?…… Ừ, hiểu rồi.”
Chu Nam Trạch nghi ngờ liếc y, xé tờ nháp để lộ trang trống phía dưới.
Cậu đưa bút cho Trạm Mặc: “Cậu làm một lần coi.”
Trạm Mặc: “?”
Đám dân mạng bị tâm thần nói, giảng đề là nơi bắt đầu tình yêu, sao tới lượt mình thì lệch kịch bản?