Chu Nam Trạch cảm thấy dị lắm. Trạm Mặc chạy xa thế để chơi điện thoại làm gì? Còn chăm chú cực kỳ nữa, mình đứng sau lưng còn chẳng biết.
Không ngờ cậu vừa thốt lên, Trạm Mặc đã nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi.
Trạm Mặc xoay người, giấu điện thoại sau lưng, cúi đầu, trong bóng đêm khó mà thấy được vết dửng hồng trải dài từ má đến mang tai
“Sao tự dưng phản ứng dữ thế.” Chu Nam Trạch nở nụ cười hứng thú ác ôn, bước lại gần. “Nói thật, hình như lúc nãy tớ có thấy thoáng qua……”
Trạm Mặc hoảng loạn lùi ra sau bỗng khựng lại, cả người cứng đờ như tượng.
“– thứ không nên xem.” Cậu dứt lời, khoảng cách giữa hai người đã gần tới mức như dán mặt vào nhau, cậu nương ánh sáng thấy được lờ mờ vẻ mặt y.
Chu Nam Trạch sửng sốt, nhịn không được cười ha hả.
“Lừa cậu thôi, Trạm Pì Pì! Cậu đang coi hàng cấm thiệt à?”
Trạm Mặc lén thở phào nhẹ nhõm.
Cơ thể thả lỏng, y mới phát hiện điện thoại cầm trong tay vì căng thẳng quá độ nên đã bị mình phóng điện phá mất rồi.
Chu Nam Trạch cũng thấy.
Cậu nghĩ: Có thật không thế? Coi hàng cấm thôi thì mắc gì căng thẳng vậy, đỏ mặt, mất khống chế luôn cả dị năng. Da mặt boss mỏng vậy?
Cậu kéo tay Trạm Mặc, vứt cái điện thoại hỏng vào trong túi. “Đi thôi, sắp đấu loại chính thức rồi.”
“Về tớ mua điện thoại mới cho, giờ dùng của tớ đi.” Cậu dừng một chút, lại nói: “Sau khi tớ xóa lịch sử tìm kiếm.”
Đêm trước vòng loại, thầy Từ chủ nhiệm Ban soạn chiến lược thi đấu vô cùng kỹ càng chi tiết, rụng hết mấy nhúm tóc.
Sau khi giảng cho đám ranh kia, ông gọi riêng Chu Nam Trạch vào dặn dò: “Em phải suy nghĩ vì đồng đội, nhớ là đừng có đánh bậy, biết chưa?”
Chu Nam Trạch có nghiêm túc nghe đâu, dựa vào bản năng hình thành từ nhiều kiếp làm học sinh, khi cậu nghe được cụm “biết chưa” thì sẽ phản xạ có điều kiện, cười ngoan, gật đầu lia lịa như nhịp Rap.
Thầy Từ vẫn chưa yên tâm lắm, lại nói thêm: “Hiệu trưởng bảo hiệu trưởng đại học Bắc An và tướng Kỳ đều có hứng thú với em, đừng có phụ lòng kỳ vọng của họ đấy.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Chu Nam Trạch tiếp tục gật đầu.
Thầy Từ nghĩ ngờ liếc mắt đánh giá, vừa đi một bước quay đầu lại đã bay biến đâu rồi.
Ngay hôm sau, vòng loại đúng giờ bắt đầu. Cùng một khu rừng, quy tắc giống nhau. Mỗi đội đều được mang theo một lượng vật phẩm nhất định, sinh tồn trong rừng và tìm lá cờ. Mỗi đội sẽ có một thiết bị liên lạc khẩn cấp, lúc gặp phải nguy hiểm có thể kêu cứu với ban tổ chức, nhưng vậy thì sẽ từ bỏ tư cách thi đấu.
Sau năm ngày, tính điểm theo lá cờ đã tìm được, top mười lọt chung kết.
Sau khi chọn nơi cắm trại, Tuyên Nguyệt lau mồ hôi trên trán, mở bản đồ ra hỏi Chu Nam Trạch: “Bây giờ phải làm sao đây, theo thầy Từ nói thì chúng ta phải đến mấy chỗ này tìm hiểu quy luật trò giấu cờ đã. Nếu số hên thì hôm nay có thể sẽ tìm được lá cờ.”
Ôn Y Dao ngẩng đầu liếc Tuyên Nguyệt, một lời khó mà nói hết lắc đầu.
Trông mong Chu Nam Trạch làm theo quy tắc, đùa gì vậy?
Quả nhiên, Chu Nam Trạch không tán thành nói: “Tìm cờ làm gì, chúng ta nên tản ra tuần tra, xem các đội khác hoạt động ở khu vực nào.”
“Tuần tra cái đó làm gì?” Tuyên Nguyệt sửng sốt. “Sau này mới cướp cờ các đội mà.”
“Cứ coi trước, đợi họ tìm được một lượng cờ nhất định thì đi cướp.”
Tuyên Nguyệt:???
Quá đáng!*
#GĂH: chỗ này đáng lẽ là 夺笋 có nghĩa là hành vi hoặc suy nghĩ quá đáng, gửi mn chiếc mêm
“Việc này… Cũng không phải là không được.” Khóe miệng cô run rẩy.
Theo ý tưởng của Chu Nam Trạch, họ đi kiểm tra và phát hiện cách gần nhất có ba đội, học viện Thượng Đại, trường trung học số 3 Lan Thành, và cấp 3 nam sinh Kinh Thần.
Cấp 3 nam sinh Kinh Thần, cái tên như muốn cổ vũ tinh thần trai tráng, rất hay, rất có tinh thần!
Trường trung học số 3 Lan Thành, vừa lúc có người quen, là bạn nữ tỏ tình với Chu Nam Trạch, tên Thẩm Cầm.
Kiểm tra xung quanh xong thì trở về doanh trại, vừa đảo mắt đêm đã xuống. Khác với lúc huấn luyện, trong lúc thi đấu không được cầm theo điện thoại hay các thiết bị điện tử, vài người chán muốn chết, dựng trại mệt vô cùng, ngoài Tuyên Nguyện gác đêm thì những người khác đã vào lều hẹo từ sớm.
Tổng trọng lượng trang bị thi đấu bị hạn chế, cho nên năm người mang theo ba cái lều như hướng dẫn. Hai bạn nữ tất nhiên là ở chung một lều, thầy Từ phân Chu Nam Trạch với La Nhạc Kiệt vào một lều, Trạm Mặc ở riêng một lều.
Chu Nam Trạch không ý kiến, nghĩ tới việc Trạm Mặc tiếp xúc với người khác thì luôn cảm thấy không được tự nhiên, thôi thì ở một mình tốt hơn. Về phần La Nhạc Kiệt, nhìn cái bộ thiểu năng khù khờ kia kìa, giống thằng bạn bù đầu làm bài tập hồi cấp 3 của cậu trước khi xuyên qua, nói không chừng đêm về có thể tám chút chuyện.
La Nhạc Kiệt cười khờ: “Ờm, anh Chu ơi, lúc ngủ tớ sẽ hơi ồn ấy. Không phiền chứ?”
Chu Nam Trạch đang rọi đèn xem bản đồ xua tay: “Không sao, không phiền.”
Ngủ trong ký túc trường tạo nên thiếu niên ưu tú, sao có thể sợ tí tiếng ồn nhỏ nhoi của cậu?
“Tốt quá!” La Nhạc Kiệt gật đầu ngủ ngay.
Mười phút sau —
Bản đồ trong tay Chu Nam Trạch, trợn mắt há hốc.
Cậu kêu đây là hơi ồn? Có mà trăm triệu tiếng gào ấy?!
Cậu nhìn La Nhạc Kiệt, chui ra khỏi lều. Tốt, lều thế giới này cách âm được, hơn nữa mỗi lều cách nhau mấy chục mét, hèn gì lúc huấn luyện không nghe thấy tiếng ngáy như sấm này.
Chu Nam Trạch quyết đoán khiêng chăn gối, chạy trốn trong đêm.
Tất nhiên là chạy tới lều Trạm Mặc.
Cậu đứng bên ngoài kêu vào: “Trạm Pì Pì, cứu tớ!”
Lập tức cửa lều bị người bên trong kéo ra bằng một loại tốc độ có thể cho là thô bạo. Trạm Mặc nhíu mày, nhìn cậu vác chăn gối đứng trước mặt mình rất buồn cười, sát khí lạnh băng trong mắt nhanh chóng tan thành kinh ngạc.
“Sao vậy?”
Chu Nam Trạch đau khổ: “La Nhạc Kiệt ngáy, tớ ngủ với cậu.”
Trạm Mặc chớp mắt.
Chu Nam Trạch vốn cho rằng Trạm Mặc sẽ cười nhạo mình, không ngờ ngón tay Trạm Mặc túm góc áo, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, bất an trong chốc lát.
“Vào đi.” Âm thanh vừa nhẹ vừa nhỏ.
Trong lều còn sáng, có vẻ như Trạm Mặc chưa ngủ.
Chu Nam Trạch để chăn gối gọn gàng bên cạnh, lôi một bộ áo ngủ rộng thùng thình từ trong hành lý ra, như phim hoạt hình, trên mũ còn gắn cặp tai Husky.
À, cũng có thể là tai sói.
Chẳng biết chị nghĩ gì mà mua cái này.
Lúc cậu cởi áo khoác ra, Trạm Mặc vươn tay sang lấy sổ tay thi đấu giả vờ xem.
Tháo dây nịch, tiếng vang lách cách, Trạm Mặc cắn môi dưới. Vành tai nhuốm màu kỳ lạ.
Cạch. Lại một tiếng, Chu Nam Trạch xếp dây nịch lại.
Qua vài giây, Trạm Mặc không nghe thấy tiếng gì nữa, ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt phóng đại vì khoảng cách quá gần của Chu Nam Trạch.
“Nhìn cậu có vẻ căng thẳng.” Chu Nam Trạch săm soi.
Tim Trạm Mặc nhảy lên tới cổ họng: Chẳng lẽ cậu ấy biết rồi? Bị thấy rồi?
“Nếu cậu không quen thật thì tớ nhịn khò khè cả đêm cũng được.”
Nói xong, Chu Nam Trạch liền dọn đồ ra ngoài, nhưng một bàn tay đã giữ cổ tay cậu lại.
Cậu ngoảnh lại, Trạm Mặc ngồi trên thảm nhìn mình, lại nhanh chóng rũ mi, lắp bắp lặp lại lời cậu từng nói:
“Hầy, con trai với nhau, chen chúc cũng chả có gì, cùng lắm thì……”
Y thuật lại một câu nói hài hước với tông ngang, như một cái máy không tình cảm, lại đáng yêu bất ngờ.
Chu Nam Trạch lại một lần nữa hỏi tội nhà thiết kế game.
Hay cho một tên boss, đã đẹp rồi thì thôi, còn đáng yêu nữa chứ.
Thiết kế không hợp!
Họ nhanh chóng tắt đèn ngủ.
Đương nhiên là không đắp chung chăn, cách nhau không quá gần. Nhưng hơi thở và nhiệt độ của người kia trong đêm được trí tưởng tượng phóng đại đến mức vô hạn, chọc ghẹo tâm trí Trạm Mặc chẳng yên nổi.
Y cho rằng để Chu Nam Trạch ngủ bên cạnh là một loại tra tấn ngọt ngào, đã chuẩn bị để cả đêm không ngủ, lại không ngờ sẽ chìm vào mộng đẹp.
Ám ảnh tuổi thơ trong lòng chưa bao giờ biến mất, chỉ là khi tia sáng kia tìm đến vào năm 15 tuổi đã xua bóng tối vào một góc linh hồn. Cảnh trong mơ của y luôn là một khoảng đen dày đặc, có vô số quái vật từ máu tươi bò dậy từ tàn tích nhuốm đỏ, gào rống đuổi theo y. Y không ngừng chạy trốn, có khi chân đạp vào hư không, tỉnh dậy lúc nửa đêm.
15 tuổi đến nay, tần suất ác mộng đã giảm, nhưng vẫn đáng sợ như vậy.
Cảnh trong mơ đêm nay, y lại chết lặng chạy vội.
Bên tai không vọng tiếng quái vật gào rống. Y kinh ngạc ngẩng đầu.
Trời đã sáng.
Trạm Mặc mở mắt, ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ. Y nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng.
Y quay đầu thấy Chu Nam Trạch đang ngủ yên tĩnh.
So với tính cách của mình, tư thế ngủ của Chu Nam Trạch ngoan ngoãn ngoài ý muốn. Đương nhiên Trạm Mặc không biết, đây là kết quả của chiếc giường tàn nhẫn rộng 0.9m của ký túc trường trước khi cậu xuyên qua.
Chu Nam Trạch đẹp, lại không phải cùng nét đẹp với Trạm Mặc. Mặt mày y sắc bén, khí chất lạnh nhạt, còn Chu Nam Trạch thì thiên về tuấn tú ôn hòa, đặc biệt là khi cậu cố diễn kịch, toát lên vẻ hào hoa phong nhã dịu dàng của một cậu ấm. Vậy mà cậu chẳng hề dịu dàng chút nào, tính cách làm người ta một lời khó mà nói hết.
Nhưng Trạm Mặc thích.
Thấy Chu Nam Trạch ngủ rất sâu, ma xui quỷ khiến y ghé sát lại, sát nữa, đạt đến khoảng cách hơi thở giao hòa.
Y không dám lại gần hơn, càng không dám chạm vào đôi môi mềm mại kia, chỉ hôn lên khoảng không kia với tư thái gần như thành kính.
– – ánh sáng của y.
Sau đó, đội Bắc An vừa giám sát các đội khác, vừa cà lơ phất phơ đi kiếm cờ.
Theo luật chơi, một đội có 5 người, tổng cộng có 56 đội dự thi, dựa theo tỉ lệ mỗi người một lá cờ thì trong khu vực phân bố đều 280 lá cờ.
Đến giữa trưa ngày hôm sau cuộc cuộc thi, đội Chu Nam Trạch mới tìm được tổng cộng 5 lá, là kết quả nhờ sự đề nghị kiên quyết của Tuyên Nguyệt.
“Đừng lo, nãy tớ nghía sang bên trại cấp 3 Lan Thành ấy, đội trưởng họ cực kì kiên trì tìm cờ, mới tìm về được mấy lá nữa đấy, không thì ấy đi xem thử?”
Dị năng của Tuyên Nguyệt thuộc hệ tinh thần, ý của Chu Nam Trạch là bảo cô đi “nghe lén” một chút, xem trong trại cấp 3 Lan Thành có đúng bao nhiêu lá cờ.
Tuyên Nguyệt trợn mắt nhìn cậu, khinh thường với loại hành vi này, nhưng mà cuộc thi quan trọng hơn, đạo đức đành phải để sang một bên.
Năm người cả đội theo Chu Nam Trạch lẻn vào trại của cấp 3 Lan Thành, núp vào lùm cây cách gần lều bọn họ nhất, lại nghe thấy tiếng tranh chấp phía trước.