Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 118: C118: Tâm ma 2



Trời đã chạng vạng, Tưởng Hoàng còn chưa về, đã nửa tháng không cùng cùng dùng bữa, Thẩm Huyền Quân muốn đợi hắn về mới động đũa. Tiểu Tây giữ ấm cơm đến tối, Viên Huyễn hay tin chạy đến càu nhàu một hồi, y đành ăn chén cháo bí đỏ trước. Đợi thêm nửa canh giờ nữa, có vẻ đêm nay hắn không về, đành sai Tiểu Tây dọn món lên ăn.

“Công tử đừng chờ nữa ngủ sớm đi ạ, muội chuẩn bị nước ấm cho người ngâm. Chuyện Vu sư phụ bị thương không thể cứu chữa ngày một ngày hai được, hoàng thượng còn nhiều việc phải làm.” Nếu ở trong cung hoàng thượng sẽ sai người đến báo, nhưng đây là thiền viện không tiện có đông người chen chúc tới tới lui lui khiến người ta chú ý.

Thẩm Huyền Quân gật đầu, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, lúc buộc thắt lưng eo đột nhiên bị người ta ôm lấy, cánh tay hắn ấm nóng vuốt ve cái bụng to tròn của y, cười khanh khách: “Đã lớn lên kha khá rồi.”

Y cười đắc ý: “Ngày nào cũng ăn đồ bổ, không béo lên mấy cân thì đúng là lãng phí công sức, có điều nó càng ngày càng khỏe, không lăn lộn đạp lung tung là không chịu được.”

Nhìn dáng người tròn trịa, Tưởng Hoàng bế lên thử cân đo kiểm tra, gật gù: “Tốt lắm, tốt lắm.”

Thẩm Huyền Quân ôm bờ vai, rướn người hôn tai hắn: “Còn bế nổi không?”

Hắn cười lớn đặt y lên giường, cúi đầu hôn chụt chụt, hai người dụi đầu vào nhau cử chỉ thân mật bao nhiêu cho đủ. Y nương theo giúp hắn gỡ trâm cài tóc, không quên hỏi thăm: “Vu sư phụ thế nào rồi.”

“Cầm máu được rồi, ta tìm một nơi an toàn cho sư phụ dưỡng thương, vẫn chưa biết khi nào mới tỉnh, tạm thời A Tĩnh đang chăm sóc.” Khẩu vị của hắn không tốt, bát mì đa bảo nóng hôi hổi hắn chỉ ăn một nửa, lẳng lặng nghe y nói đến việc sắp xếp thêm người chăm nom sư phụ, ánh mắt dần thâm trầm.

A Tĩnh là người cẩn thận y cũng an tâm mấy phần, dụi đầu vào ngực lắn thỏ thẻ: “Đệ mệt rồi, không ăn nổi nữa cứ để ta, đi ngủ sớm ngày mai còn phải về cung lo nhiều thứ lắm. Nguyên Dương phải quay về học thôi, còn lơ là nữa chẳng còn nhớ nổi bài thơ, câu chữ nào đâu.”

Tưởng Hoàng làm sao chịu ngủ sớm, động tay động chân chọc ghẹo, cũng không làm gì quá đáng, chỗ nào xoa được thì xoa, chỗ nào nhéo được thì nhéo. Da thịt non mềm mà hắn nhớ nhung lâu nay, chỉ ôm thôi chưa thấy đủ. Cuối cùng y chịu hết nổi bày ra vẻ mặt mèo con phát cáu, trừng mắt: “Mau đi ngủ đi, đệ không định để cho đứa bé trong bụng ta nghỉ ngơi à?”

Hắn nhìn xuống bụng ca ca trong lòng nổi lên mong ước được nhanh chóng ôm đứa trẻ trên tay, bù đắp lại những thiếu sót khi xưa. Không biết đến bao giờ hắn mới thôi nơm nớp lo sợ, còn có chuỗi ký ức hắn đã quên kia nữa, phần da thịt ung nhọt này phải làm sao cắt bỏ? Thỉnh thoảng trong lúc hắn lơ là muốn tận hưởng, những khuôn mặt méo mó vặn vẹo cùng âm thanh huyên náo hiện ra phá rối niềm vui của hắn. Khi hắn muốn tìm hiểu đó là gì, nó lại biến mất để lại vô số hoài nghi, rất nhanh hắn sẽ quên đi những điểm mấu chốt, tâm trí hỗn loạn.

Ngủ chưa được bao lâu hắn giật mình tỉnh dậy, trên trán đầy mồ hôi nhễ nhại, trong mơ hắn thấy Vu sư phụ quằn quại trong cơn đau, trên tay hắn vẫn cầm vũ khí. Từng đợt sấm chớp lóe sáng soi rõ kẻ sát nhân ở trong gương, đường nét hung hãn đó in sâu trong tâm trí, khiêu khích quỷ dữ hồi sinh. Hắn thở dốc một hồi, hoảng hốt nhìn y vẫn đang ngủ say không biết gì, ôm người vào lòng liếm láp chút hơi ấm cơn hoảng hốt dần vơi đi bớt.

Tưởng Hoàng lặng lẽ ra ngoài thềm cửa ngồi, ngực đau nhức nhối, giấc mơ kia sau lại chân thật đến thế? Hắn ôm đầu nghĩ ngợi, phần ký ức bị mất kia liệu có phải…

Liệu có phải hắn đã làm gì không? Trên đảo Linh Long đã xảy ra chuyện gì?

Lúc hắn gần như muốn gào lên, một chiếc áo ấm khoác lên vai, ánh mắt y dịu dàng như nước: “Ngủ không được à?”

Môi hắn run rẩy: “Lênh đênh trên mặt nước mấy ngày ăn ngủ không yên, giờ nằm xuống giường vẫn thấy tròng trành.”

“Ta ngồi đây với đệ.”

“Không được, trời nổi gió to lạnh lắm.” Tưởng Hoàng ôm y lên giường nằm, gần sáng vẫn chưa ngủ được, hắn nghịch tóc người bên cạnh một hồi qua ánh sáng mỏng nhìn thấy gương mặt y mệt mỏi, gò má mềm mại hóp lại, càng nhìn càng thấy đau lòng.

Sáng hôm sau, Liễu quý nhân vừa thức dậy, nghe nô tỳ báo cáo hơi ngớ ra: “Hoàng thượng về rồi?”

Hiểu Nghi thoăn thoắt dọn bữa, miệng nhanh nhảu đáp: “Lúc nô tỳ đi lấy tơ lụa nghe người trong phủ nội vụ bàn tán, không sai được, công tử cũng về rồi ạ.”

Hoàng thượng đã đi nửa tháng rồi, người trong cung ai cũng mong ngóng hoàng thượng trở về, nàng cũng không ngoại lệ: “Mang áo khoác lông đến đây, nếu đã về ta phải đến thăm một chuyến mới phải nghĩa, ngươi vào khố phòng tìm mấy cây nhân sâm đến đây.”

Nghe tiếng nói lảnh lót bên ngoài, Thẩm Huyền Quân tỉnh giấc phát hiện mình đã ở trong cung, trong phòng treo thêm mấy cái màn sa che ánh nắng, y ngồi dậy dựa gối mềm cất giọng đầy lười biếng: “Có ai không? Tiểu Tây?”

Tiểu Tây đi đến cạnh giường khom người: “Công tử ngủ thêm đi, Liễu quý nhân đang ở bên ngoài.”

Thẩm Huyền Quân thở dài, cũng không thể dùng cách này tránh mặt mãi: “Mời nàng ta vào chính điện trước đi.”

Nàng ta vẫn thường chủ động đến nói chuyện, được vài lần y dần nhàm chán, không xen vào dòng tâm sự nàng ta muốn giãi bày được. Tránh mặt mấy lần, Nguyên Dương dần bất mãn, y sợ nhóc con nhà mình lâu ngày sinh hiềm khích khó dễ người ta. Không ngờ, lần này nàng ta đến mang theo một bé gái kháu khỉnh, nói là con của ca ca trong nhà, hoàng hậu ban ân cho chị dâu dẫn cháu vào thăm.

Vì nguyên cớ gì hoàng hậu lại cho người nhà vào thăm, Thẩm Huyền Quân không muốn tìm hiểu, chỉ thấy đứa bé vô cùng đáng yêu tặng cho y một con chim vẹt biết nói. Chơi đùa một hồi bầu không khí bức bối căng thẳng dịu bớt, thái y ngập ngừng nhiều lần không nói, y vẫn mong trong bụng là bé gái, không biết ý đệ ấy thế nào? Nhìn quần áo trên người bé gái một hồi, nhớ lại cái nón nhỏ mình làm chưa xong, mấy cái yếm nhỏ vẫn nằm trong kế hoạch dự tính. Ở thiền viện không có kim chỉ tơ lụa, mấy ngày tới phải tập trung tinh thần làm mới được.

Liễu quý nhân ngồi một bên bưng chén trà sắc mặt vàng như nghệ, trong tay cầm nắm hạt rang mân mê, tâm trạng phức tạp khôn tả. Hôm nay nàng ở lại rất lâu quay đầu nhìn lại không biết trưa từ lúc nào, Hiểu Nghi kéo tay áo nàng nhắc nhở, nàng lập tức nhập tâm lại: “Xem trí nhớ của ta này, có chuyện quan trọng cần nói mà lại quên mất.”

Nghe nàng ta nói thế Thẩm Huyền Quân ra hiệu cho Tiểu Tây bế đứa bé ra ngoài, đợi khi hai bên cửa phòng dần khép lại Liễu quý nhân đã rơi nước mắt đầy mặt. Hóa ra đệ đệ nàng ta ra ngoài gây họa, bị người ta hù cho một trận sinh bệnh, chạy chữa cả tháng nay không thấy kết quả, người nhà nóng ruột nhân lúc người hầu xuất cung truyền tin hỏi xem có thể mời thái y đến xem không?

“Chuyện này đã cầu xin hoàng hậu chưa?” Theo y biết hoàng hậu xuất thân nhà võ tướng, tính tình cứng rắn nhưng từ khi nắm quyền hậu cung mọi việc đều lấy tình đối tình, hậu cung hòa thuận, hầu như không có tranh cãi.

Liễu quý nhân lúng túng cúi đầu: “Vẫn chưa, sắp đến sinh thần hoàng hậu rồi, ta không dám mang mấy chuyện bệnh tật này ra làm phiền đến phụng thể.” Nàng ta cười khổ lau nước mắt: “Bây giờ mạng nó bé như hạt vừng, bao nhiêu nhân sâm thuốc bổ hoàng hậu ban thưởng dạo trước đều vô dụng. Công tử giúp ta xin hoàng thượng cho thái y xuất cung xem bệnh, ơn đức này sẽ mãi không quên đâu.”

“Quý nhân không cần khách sáo, ta sẽ nói cho đệ ấy biết… có được hay không, ta không dám đảm bảo.” Y biết Tưởng Hoàng sẽ không từ chối nhưng cũng không muốn hứa hẹn quá sớm, trong lòng ít nhiều nổi lên cảnh giác.

Mắt nàng ta sáng lên vội vã tạ ơn, Thẩm Huyền Quân mỉm cười an ủi, y nợ ân tình của nàng ta đương nhiên phải trả, có điều không thể để người khác liên tục đòi hỏi lợi ích từ đệ ấy được.

Tiểu Tây tiễn nàng ta ra ngoài, riêng y uống thêm một chén canh lại lăn ra ngủ no nê hơn hai canh giờ. Tiểu Tây sợ ngủ lâu không tốt, hoàng hôn vừa buông bèn tới gọi, y lên tinh thần vừa chơi với con vừa đợi Tưởng Hoàng về nói chuyện của Liễu quý nhân.

Về tới cung Liễu quý nhân đau buồn nằm ra giường rầu rĩ: “Phải đi cầu cạnh tên thấp hèn không rõ lai lịch đó đúng là nhục nhã, song thân thường bảo vào cung rồi không thể như trước, giờ đây cả tên ăn mày cũng có thể lên mặt với bổn cung.”

Như Hạ và Hiểu Nghi nhìn quanh đảm bảo không còn ai khác mới khom người ngồi xuống bệ giường: “Công tử vẫn phải nhún nhường với người mà.”

Liễu quý nhân chìm đắm trong cơn uất hận: “Biết làm sao được hoàng thượng chỉ thích một mình y, ta đành dựa vào chút chuyện cũ tìm cách sống an nhàn hơn thôi. Qua lại với y người ngoài nhìn vào không dám lấn lướt, còn có thể diện hơn hoàng hậu. Hừ, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng đói rách của hắn trước kia, ngươi hiểu không, ta tức nghẹn luôn, tức nghẹn luôn đó.”

“Người nghĩ được điểm này là tốt, biết rõ đối phương là ai, nắm được điểm lợi hại mới là điều quan trọng nhất, chúng ta cần gì so kè với công tử đến cùng chứ! Nhân lúc này người cứ trèo lên, địa vị càng cao người khác càng không dám khinh thường. Trong tay người ta có thái tử, còn đứa bé trong bụng kia chưa rõ trai gái nhưng đều là tâm can bảo bối của hoàng thượng.” Như Hạ thấp giọng: “Nếu như người khéo léo hơn, để công tử cho người nhận đứa bé làm con… đứa bé kia đương nhiên sẽ được nuôi bên cạnh công tử, không cần phí công chăm bẵm, người chỉ cần tỏ vẻ quan tâm nó, sau này không thiếu phần lợi.”

Nghe mấy lời an ủi này, Liễu quý nhân ngồi dậy: “Có dễ như vậy không?”

“Không dễ cũng phải thử… cái danh dưỡng mẫu này tốt biết bao. Lúc trước thái tử cũng do tiên hoàng hậu nuôi dưỡng, cô ta mất rồi hằng năm thái tử vẫn hiếu kính đấy thôi, dù là làm cho người ngoài xem, có vẫn tốt hơn không?” Như Hạ cẩn thận khuyên bảo: “Có điều cứ thường xuyên lui tới không tốt, thời điểm này công tử cần nghỉ ngơi, người cứ gửi thuốc bổ đến là được rồi.”

Tâm trạng Liễu quý nhân thư thả đi nhiều, mấy lời này Như Hạ nói rất đúng, dưa ép không ngọt mà: “Nhắc đến thuốc thang mới nhớ, vừa rồi ngươi có thấy y già đi rất nhiều không?”

“Nghe nói y thể hàn có bệnh nên rất sợ lạnh, người mang thai tâm trạng lúc này lúc khác, hoàng thượng lại đi xem tình hình dân chúng suốt nửa tháng, khó tránh lo lắng ngày đêm tinh thần xuống dốc.”

Liễu quý nhân đối với lòng vua không có chờ đợi và ái mộ, thứ duy nhất khiến cô an tâm là địa vị cùng vinh hoa phú quý. Nghe Hiểu Nghi nói thế chỉ cười khẩy, nâng bưng chén canh lên uống, nàng nghĩ thông rồi tâm trạng khoan khoái lạ thường: “Không đâu, già hơn cả chục tuổi ấy chứ, không biết có phải uống thuốc nhiều quá không. Trong cung này phải có thái y của riêng mình mới được, ngươi đi thăm dò chọn một người đáng tin cậy, sau này nhất định cần dùng tới.”

Hiểu Nghi cầm chùy ngọc đấm chân cho chủ, không quên nhắc nhở chuyện quan trọng trước mắt: “Dạ, sắp tới sinh thần hoàng hậu rồi chủ tử đã chuẩn bị quà chưa?”

“Có chứ.” Tuy nàng ta chỉ là cái thùng rỗng nhưng dù sao cũng là hoàng hậu, nàng vẫn phải kính lễ không được sơ sót.

Đêm đó, Tưởng Hoàng về muộn Thẩm Huyền Quân vẫn chờ không chịu ngủ, hắn nhìn Tiểu Tây run rẩy chuồn ra ngoài mặt dần đen kịt lại. Y bưng chén canh còn âm ấm cho hắn uống: “Đừng nhìn nữa, ta ngủ không được mới ngồi dậy uống canh thôi.”

Tưởng Hoàng gắp than bỏ vào lò, tiện tay ôm người ngồi vào lòng mình: “Nói chuyện với Liễu quý nhân cả buổi sáng, buổi trưa chỉ ngủ một lát, sao lại ngủ không được? Thái y cứ bảo tâm trạng vui vẻ thai nhi an ổn, toàn nói suông!”

Hắn xoa thắt lưng cho ca ca một hồi, bàn tay hắn ấm áp to lớn, Thẩm Huyền Quân cảm thấy rất thoải mái híp mắt dựa sát hắn: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này đệ quan tâm làm gì, Vu sư phụ nói không phải suốt ngày ăn ngủ là tốt. Trời lạnh dần rồi ta vẫn chưa bị cảm lần nào, ngủ muộn một hai hôm có sao đâu chứ? Mau uống chén canh đi, ùm ta định sáng mai mới nói với đệ…”

Sợ là sáng mai hắn lại đi sớm, gần đây bận rộn có khi cả ngày không gặp được, y không tiện đi lại đã lâu không bước đến thư phòng của hắn.

Tưởng Hoàng nghe xong hơi ngạc nhiên không hiểu sao ca ca và nàng ta qua lại thường xuyên, nay nhà có việc, cô ta không đến cầu xin hoàng hậu chạy đến đây làm gì? Trong ngực hắn như có kim châm, thấy ánh mắt mong đợi câu trả lời, hơi mềm lòng: “Ngày mai bảo thái y đi xem một chuyến.”

Y hào hứng ôm chầm lấy hắn hôn, Tưởng Hoàng nhíu mày: “Có điều ca ca với cô ta có vẻ thân thiết, việc cô ta hay lui tới không ai báo với ta một tiếng nào? Thời gian này nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng để cô ta đến phá vỡ yên tĩnh nữa.”

Nếu hắn không sai người đến hỏi thăm thường xuyên e là bọn canh phòng bên ngoài chẳng hé răng báo cáo với hắn nửa lời.

Giọng điệu của hắn ôn hòa nhưng không cho người ta phản đối, chỉ thiếu việc lập tức truyền thánh chỉ không cho nàng ta bước chân vào nữa.

Khóe miệng Thẩm Huyền Quân cong lên, nghe trong lời nói có nhiều ẩn ý: “Đệ ghen à?”

Vấn đề này Tiểu Tây nhắc khéo nhiều lần, Thẩm Huyền Quân cũng thấy không ổn lắm, trong lòng có đôi khi rối rắm nhưng đuổi nàng ta đi khó tránh mang tiếng vong ơn. Y định tìm cơ hội nói rõ với đệ ấy nguyên do, Tưởng Hoàng nhất định hiểu cho y, sau đó sắp xếp cho Liễu quý nhân cuộc sống an ổn trong cung.

Hắn không nói câu nào chậm rãi mang canh lên uống, Tiểu Tây thấy không khí căng thẳng vội đón lấy nước nước ấm từ tay Hạnh Hạnh mang lên: “Hoàng thượng rửa mặt nghỉ ngơi đi ạ, công tử sợ người chưa ăn khuya có dặn nhà bếp chuẩn bị canh, hoàng thượng dùng luôn ạ? Ây ya cha con liền tâm, mấy ngày trời bận rộn chắc hoàng thượng nhớ đứa bé trong bụng công tử lắm.”

Dứt lời lại nháy mắt với y một cái.

Tiểu Tây ngày càng lanh lợi y cũng vui mừng, lúc quay sang nhìn hắn trên mặt y lộ ra màu hồng nhạt đáng yêu, không rõ là tức giận hay hờn dỗi, khẽ nhìn hắn nói: “Thôi đi, coi như ta chưa hỏi gì.”

Hắn có một sọt lý do mang ra dùng vẫn phải nương theo tâm trạng của y, khóe miệng mang ý cười: “Ta ghen không được sao? Ngoài ta ra ca ca không được nói chuyện thân thiết với ai hết.”

“Ta còn không ghen nữa là…” Thẩm Huyền Quân vội che miệng, cao hứng chọc hắn lỡ nói ra lời không hay.

Tiểu Tây giật mình đầu cúi thấp hơn.

Trong mắt hắn có ánh lệ, hắn hiểu rõ ca ca có ý gì lòng càng thêm đau.

Y nhìn Tưởng Hoàng, thấy vẻ mặt hắn hiện ra tình ý sâu nặng, trong cung cấm làm gì có việc nào theo ý mình, hắn còn nhiều gánh nặng phải lo, y không san sẻ được sao phải ép buộc hắn?

Thẩm Huyền Quân nhanh chóng chuyển chủ đề: “Muốn may áo yếm cho con nên nhờ cô ta đến xem qua thôi, lúc trước từng có quen biết so với những người xa lạ ở Chức Tảo phòng vẫn tốt hơn.”

Tưởng Hoàng rên rỉ khe khẽ: “Xin lỗi.”

Hắn ôm chặt y vào lòng, hôn nhẹ lên trán, nỉ non thì thầm, hưởng thụ chút tình cảm khó khăn lắm hắn mới có được.

Y ngoan ngoãn ở trong ngực hắn, ngón tay vuốt ve nơi lồng ngực cháy bỏng có trái tim đang đập vì mình: “Người xin lỗi nên là ta mới đúng.”

Hắn lắc đầu lảng sang chuyện khác: Thuốc bổ người khác mang đến không được uống, mấy thứ phi tần mang đến trưa nay vứt hết đi.”

Trưởng sự cung nữ của hoàng hậu đã xuất cung có việc, hôm nay Thư Tình hầu hạ, lúc bưng nước rửa mặt lên thấy Kiều Chi đi tới đi lui như có điều gì muốn nói. Nàng liếc mắt gọi lại, Kiều Chi mới ngập ngừng: “Nô tỳ đã đến mời hoàng thượng nhưng Trương công công nói hoàng thượng bận rộn chính sự không đến được. Về phía thái tử… nô tỳ không vào trong điện được ạ.”

Thư Tình mở to mắt nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, thấp giọng: “Đừng để hoàng hậu biết chuyện này, nếu nương nương có con riêng của mình thì tốt rồi, không cần phải nhìn sắc mặt người khác.”

Kiều Chi ủ rũ: “Hoàng hậu đứng đầu hậu cung nhưng không được hoàng thượng coi trọng, phập phồng lo sợ mất đi danh phận cao quý bất cứ lúc nào. Phi tần mất đi danh phận vẫn còn có cơ hội phục vị, nhưng hoàng thượng một khi bị phế truất, nhục nhã biết bao, sống không bằng chết.”

Thư Tình nghiêm mặt: “Ăn nói bậy bạ ở đây không được nói đến mấy từ chết chóc.”

Nước rửa tay hoa thơm được mang vào, hôm nay tâm trạng hoàng hậu vui vẻ không để ý đến việc Thư Tình vào trễ, cười nói: “Thơm lắm.”

“Nô tỳ giúp người thay y phục, nên mặc quần áo rực rỡ một chút ạ.”

Hoàng hậu nghiêng đầu: “Thích hợp không?”

“Hôm nay là ngày vui, trong cung có sứ giả nước khác, không thể để hoàng thượng mất mặt được.” Thư Tình nở nụ cười: “Không vượt lễ nghi quá mức là được.”

Yến tiệc tổ chức ở Lâm Phúc Cung, bức ngọc đính kết trang trọng được vén lên, làn gió lạnh theo cung nhân bưng đồ ăn tràn vào chính điện. Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên cao, trên người khoác áo lông cáo màu đỏ tươi, bên trên thêu trăm bướm vờn hoa tràn đầy hỉ khí.

Ngày sinh thần hoàng hậu các cung chung vui, hoàng thượng không đến tham dự, các phi tần đều ngầm hiểu ngoài mặt vẫn tươi cười chúc mừng. Vì để hoà vào không khí chung vui, phi tần đều ăn mặc đẹp đẽ hơn bình thường. Đợi mọi người an vị hết, hoàng hậu mỉm cười ôn hoà: “Liễu quý nhân, chuyện nhà muội đã giải quyết thế nào rồi.”

Liễu quý nhân ôm lò sưởi: “Tình hình đã có chút khả quan rồi ạ, thái y bảo do tâm bệnh tích tụ lâu ngày, người nhà muốn đưa đệ ấy đi thăm thú xung quanh điều dưỡng lại thân thể.”

Hoàng hậu ôn tồn gật đầu, nô tỳ bên cạnh hoàng hậu cười lạnh trong lòng, chuyện Liễu quý nhân đến cầu xin Thẩm Huyền Quân nàng đã biết, đó chẳng khác gì tát vào mặt hoàng hậu một cái đau điếng. Nàng cũng bẩm báo với hoàng hậu, tuy ngoài mặt nương nương vẫn bình tĩnh nhưng bờ môi tím tái run rẩy đã tố cáo sự tức giận của người. Nương nương đứng đầu hậu cung vẫn phải nhẫn nhịn để một kẻ không danh không phận vượt quyền, nay một quý nhân nhỏ bé cũng dám xem thường quyền lực của hoàng hậu.

Liễu quý nhân mỉm cười đoan trang ánh mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của hoàng hậu, không biết đằng sau vẻ điềm tĩnh quý phái kia là thái độ tức giận căm hờn đến mức nào!

Lúc này Thẩm Huyền Quân khoác áo lông cừu nằm trên ghế dài ngoài sân ngắm sao, xung quanh đặt mấy cái lò sưởi lớn ngăn khí lạnh, thỉnh thoảng có tàn lửa bay lên theo mùi khoai lang nướng thơm phức. Tưởng Hoàng cầm quyển sách vừa đọc cho y nghe vừa cười khúc khích, y ngắm nghía bầu trời sao, thì thầm với hắn: “Không đến dự sinh thần của hoàng hậu à?”

Nghĩ đến nàng ta khóe môi hắn cố nén giận nở nụ cười lạnh lùng, tuy đã được nâng lên làm hoàng hậu nhưng nàng ta ngày càng ngu xuẩn mất phương hướng. Mỗi lần gặp mặt hắn lại nhớ đến những phiền phức nàng ta đồn đãi trong cung, khiến ca ca của hắn thương tâm quá độ mài mòn tinh thần suýt nữa là…

Thẩm Huyền Quân ngây ra nhìn hắn im lặng chìm đắm trong dòng suy tư của chính mình, dường như đã thấy vẻ mặt này của hắn ở đâu rồi, nhất thời bị dọa cho chấn động sợ hãi. Khoảng không tối mù nào đó trong lòng y bất giác sáng lòa lên, hiện rõ gương mặt tàn độc trong đêm đen: “Đệ… đệ…”

Gió mạnh nổi lên, Thẩm Huyền Quân run rẩy kéo áo lông che kín người, Tưởng Hoàng sực tỉnh ôm y ủ ấm: “Trời lạnh quá rồi chúng ta nên vào trong thôi, nếu không phải đài ngắm sao ở trong vườn Ý Ánh cách nơi này quá xa, ca ca không tiện đi lại, chúng ta đến đó ngắm cảnh sẽ ấm hơn.”

Thẩm Huyền Quân nhìn hắn chăm chú cố gắng tìm lại cảm giác lúc nãy nhưng qua một lúc lâu không có dấu vết. Tưởng Hoàng nghĩ ca ca thất vọng vì chưa ngắm cảnh được lâu, nhẹ nhàng hôn lên trán an ủi: “Hay là đến Trầm Hương đường ngắm tạm nhé.”

Y lắc đầu: “Đệ đã hứa sinh con xong sẽ dẫn ta đi chơi, đến lúc đó ở trên thuyền ngắm sao thích hơn.”

Thẩm Huyền Quân chui vào trong chăn ủ ấm trước, bữa tối được mang lên mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng. Tiểu Tây vẫn vì việc này phiền não không thôi, công tử chẳng thích ăn cay hay chua như những người mang thai khác, khẩu vị không khác biệt so với lúc trước. Đứa bé trong bụng là trai hay gái đây?

“Nghe nói sứ giả có gửi quà mừng, đệ cũng nên đến đó tham dự mới đúng.” Thẩm Huyền Quân ôm thắt lưng hắn nài nỉ yêu thương: “Cái tên Mã Lý Trường đó khiến ta không thoải mái nhưng dù sao cũng là người nước khác đến thăm, đệ phải cho hoàng hậu thể diện chứ.”

Tưởng Hoàng chán nản muốn thoái thác: “Đúng rồi, Nguyên Dương nói muốn cho ta xem tranh, ngươi mau đưa thái tử đến đây đi.”

Thẩm Huyền Quân nhìn hắn điều tra không nhịn được gõ đầu hắn một cái, Tiểu Tây cười vui vẻ nhanh chân đưa Nguyên Dương đang ngáp dài ngáp ngắn chuẩn bị đi ngủ đến. Nguyên Dương chịu khó phối hợp, sáng nay cao hứng viết mấy câu thơ, vẽ bức tranh tường hồng hoa trắng tên tranh vẫn chưa đặt. Cả nhà ba người ghé đầu vào nhau lật sách tìm tên hay, thoắt cái đã tối muộn, Thẩm Huyền Quân lăn một bên ngủ say, hắn mới an tâm rời đi.

Hắn không quan tâm đến hoàng hậu chỉ là từ lúc hồi cung chưa gặp Mã Lý Trường lần nào? Không có hoàng thượng, sứ giả không tiện ở lâu trong yến tiệc của nữ tử, hắn cũng nên đến xem một lát. Bước ra khỏi bậc cửa hắn dặn Trương công công báo trù phòng chuẩn bị tiệc nhỏ vào buổi chiều ngày mai, Trương công công khom người tuân lệnh: “Vâng ạ, vừa rồi Tiểu Du tử đến báo Liễu quý nhân thấy không khỏe, muốn dọn đến Trúc Lâu yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian, hoàng hậu thấy chỗ này quá gần nơi công tử dưỡng thai, muốn hỏi ý người ạ.”

Mấy việc này hoàng hậu tự quyết định được, nếu thấy không ổn cứ thẳng thừng từ chối… hoàng hậu trong lòng ắt căm hận Liễu quý nhân tận xương tủy, đang muốn hắn ra mặt giải quyết đây mà.

Về phần Liễu quý nhân…

Thư Tình đỡ hoàng hậu quay về, lúc bước qua bậc cửa hai chân nàng mềm nhũn suýt nữa ngã nhào về phía trước. May mà Thư Tình nhanh nhẹn đỡ kịp: “Nương nương.”

Sắc mặt hoàng hậu ảm đạm: “Liễu quý nhân ngày càng to gan, thân phận thấp bé còn muốn đấu với ta! Vốn ta nghĩ để nàng ta mặc sức ngạo mạn một thời gian, trở thành kẻ thù chung của tất cả nữ tử trong hậu cung này nàng ta còn có thể sống tốt? Không ngờ một Thẩm Huyền Quân đã phiền toái rồi, nay còn thêm một tiểu tiện nhân, ai cũng muốn chống đối bổn cung.”

“Hoàng thượng đã quyết định người cứ để nàng ta dọn đi thôi.” Thư Tình tiến thêm một bước ghé tai hoàng hậu: “Nghe nói thái tử ghét Liễu quý nhân lắm, nàng ta muốn dựa dẫm công tử cách mấy ngày lại chạy đến làm phiền, cố tỏ ra thân thiết. Kẻ có mắt đều biết lòng dạ cô ta, bây giờ nhìn thì cùng chiến tuyến, ai biết ngày nào đó sẽ cắn nhau đau.”

Hoàng hậu vẫn còn căm hận sai người đóng cửa cung, hoàng thượng không nể mặt, ở trước mặt phi tần trách móc nàng không biết thu xếp chuyện hậu cung. Nàng ta không khỏe thì gọi thái y liên quan gì đến việc nàng? Muốn yên tĩnh đuổi hết cung nhân hầu hạ đi đỡ chướng mắt! Cái cớ ngu xuẩn đó hoàng thượng cũng tin ư?

“Làm hoàng hậu nhưng không có con cái để dựa vào, đáng thương biết bao.”

Thư Tình co giật mi mắt: “Hoàng thượng thường xuyên lui tới sao lại không có động tĩnh gì nhỉ? Nhưng không sao, hoàng thượng vẫn thường ở lại chỗ chúng ta.”

Hoàng hậu mím môi sợ là không dễ toại nguyện: “Thư Tình, đã đến lúc dùng người rồi.”

“Có phải quá sớm không?” Thư Tình lo âu nhìn hoàng hậu thỏ thẻ: “Cô ta chỉ là một quý nhân thôi.”

Ánh mắt hoàng hậu lóe lên quyết tâm: “Bổn cung không thể nhẫn nhịn nữa.”

Trúc lâu được sửa sang hoàn toàn mới, phủ nội vụ đưa đến thêm vài cung nữ hầu hạ. Nơi này chỉ có một mình nàng, nhưng do cấp bậc quý nhân nàng không được ở chính điện. Vì việc này Liễu quý nhân vẫn rầu rĩ không vui. Hiểu Nghi sai người quét tước trước sân, bày trí lại hoa cỏ, nơi này gần công tử, hoàng thượng mỗi ngày đều đi ngang, cơ hội được người để ý đến rất cao.

Hiểu Nghi dâng điểm tâm cho nàng nhấm nháp: “Chủ tử người có tâm sự sao, đã đạt được ý nguyện vẫn không vui ư?”

Liễu quý nhân lắc đầu, Hiểu Nghi cười an ủi: “Nếu người muốn dọn ra chính điện có gì khó? Mỗi ngày sai người mang thuốc bổ đến cho công tử, hoàng thượng sẽ hiểu được tấm lòng của người thôi.”

Liễu quý nhân cười lạnh: “Số thuốc bổ mang đến chỗ y còn ít sao? Đoán chắc nó đang ở trong kho ấy.”

Hiểu Nghi thận trọng nói thêm: “Vậy vẫn còn có khác, người đem chuyện khi xưa khéo léo nói cho hoàng thượng hoặc thái tử biết, hoàng thượng nếu yêu mến công tử sao có thể bạc đãi chủ tử được chứ?”

Trong lòng Liễu quý nhân nổi lên một ý niệm: “Có được không, nếu như y thấy mất mặt kiếm chuyện với ta thì sao?”

Hiểu Nghi xoa bóp cẳng chân cho chủ tử mình, giọng nói ôn tồn: “Nếu công tử có ý nghĩ này e là từ lâu đã cắn người một phát rồi, công tử không phải người nháo nhào ầm ĩ, càng không phải người vong ơn. Chẳng qua đang sợ người đòi hỏi từ hoàng thượng quá nhiều mới không để lộ chuyện này ra, sợ hoàng thượng khó xử không đáp ứng được nhu cầu của chủ tử thôi. Muốn dọn ra chính điện có phải chuyện gì xấu? Người không cần lo lắng quá đâu.”

“Cũng có lý.” Liễu quý nhân cười rạng rỡ.

Hiểu Nghi vui mừng đưa kiến nghị: “Hôm nay là cơ hội tốt, người sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn rồi đến chỗ hoàng thượng tạ ơn, nhân cơ hội này nhắc lại chuyện xưa.”

Liễu quý nhân chuẩn bị cực nhanh, hoàng thượng ở thư phòng xem tấu chương, nàng phải đứng đợi gần nửa canh giờ. Công công khuyên nhủ nàng quay về, thức ăn ông ấy sẽ mang vào, nhưng nàng không muốn bỏ qua cơ hội kiên nhẫn chờ tạ ơn.

Tưởng Hoàng thấy nàng ta phiền toái muốn đuổi về, ngẫm lại thấy không nên làm ca ca lo âu vào lúc này, đành nhíu mày sai người đưa cô ta vào: “Muốn tạ ơn cứ đến chỗ hoàng hậu, nàng cần gì chạy đến đây chờ đợi trẫm?”

Liễu quý nhân cười duyên: “Hôm nay nhà bếp làm một ít bánh bao ngải cứu, thần thiếp nhớ công tử thích ăn món này, có lẽ hoàng thượng cũng sẽ thích. Sức khỏe thần thiếp không tốt được hoàng thượng cho phép dọn đến Trúc Lâu, đương nhiên phải đến tạ ơn.”

Sắc mặt hắn lạnh lẽo hơn: “Ca ca nói lúc trước hai người từng quen biết?”

“Lúc trước công tử gặp nạn lưu lạc từng nương nhờ trước cửa nhà thần thiếp, không ngờ công tử vẫn còn nhớ đến bữa ăn năm đó. Khi thần thiếp mới nhập cung còn lo lắng sợ hãi, vô tình gặp công tử ở hoa viên mới ôn lại chuyện cũ mấy câu.” Nàng dừng lại giây lát gương mặt điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn hắn.

Giọng nói của hắn không mang theo chút hơi ấm nào: “Ôn lại chuyện cũ, nàng đã nói những gì?”

Liễu quý nhân hơi do dự, Tưởng Hoàng đỡ nàng ta dậy thúc giục: “Nói đi.”

Nàng thấy hắn ân cần hơi thở ổn định trở lại, trước khi đến đây đã soạn hết câu thoại, thêm chút giọng điệu thê lương, rất nhanh chuyện cũ hiện ra trước mắt.

Thể xác và tinh thần Tưởng Hoàng suy yếu nhanh chóng, trong đầu có thể hình dung ra vẻ mặt hoài nghi không dám tin của ca ca khi đó. Khóe mắt hắn đau rát, cố kiềm chế rơi lệ, Liễu quý nhân luôn cho rằng hoàng thượng kiềm chế cảm xúc rất giỏi, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện ra biểu hiện trên mặt hắn dị biến.

Không phải tức giận mà là đau lòng, ngoài mặt nàng tươi cười, trong lòng oán thán không thôi. Phải đối tốt với ngươi hoàng thượng mới nhìn tới ta, nếu ta được sủng ái chỉ sợ ngươi lại đâm ta một nhát? Ta không tin có người chịu nhẫn nhịn nhìn người mình yêu quý mong đợi ôm ấp một hình bóng khác.

Qua vài khắc bất ổn, Tưởng Hoàng dần lấy lại bình tĩnh:

“Được rồi, nàng về trước đi.”

Liễu quý nhân về cung chưa lâu hoàng thượng sai người ban thưởng rất nhiều, rừng trúc ảm đạm dần tràn trề xuân ý, công công đến truyền chỉ cười tít mắt, miệng lưỡi như bôi mật: “Hoàng thượng có chỉ ý vào ngày tốt sắp tới sẽ phong chủ tử lên tần vị, nô tài phải đến phủ nội vụ căn dặn họ dốc lòng chuẩn bị ạ.”

Liễu quý nhân cười hiền lành, Hiểu Nghi vội nhét vào tay công công túi bạc nặng trịch: “Đa tạ đã chiếu cố.”

Sau giấc ngủ trưa Thẩm Huyền Quân nghe tin này, Tiểu Tây dẫu môi: “Làm gì có việc tấn phong không có lý do, lúc trưa nô tỳ nghe ngóng được nàng ta ở thư phòng rất lâu.”

“Ngươi nghe ngóng mấy chuyện này làm gì?” Trong lòng y thấy không thoải mái mi mắt hạ xuống: “Hôm nay mát trời phải ra xem hồ cá chép hồng đã lớn thế nào rồi, ngươi xem Nguyên Dương học xong chưa?”

Thẩm Huyền Quân nắm tay Nguyên Dương đi dạo hồ, hôm nay được thầy khen ánh mắt nó trong trẻo sung sướng: “Sư phụ nói nếu có thể xin phụ hoàng đồng ý, người sẽ đưa con đi trải nghiệm khảo cổ vài ngày.”

Y muốn con được vui chơi nhưng cũng lo ngại nhiều thứ: “Sư phụ học bác uyên thâm con theo thầy học hỏi cũng tốt. Trên đường đi đừng có nghịch ngợm, phải xin phụ hoàng con hai vị vệ đáng tin biết không?”

“Nhưng phụ hoàng chưa chắc đã đồng ý.”

Thẩm Huyền Quân xoa đầu con vỗ về: “Sao lại không chứ?”

Dùng bữa bên hồ lúc hoàng hôn là một ý tưởng không tệ, Tưởng Hoàng không rõ vì sao ca ca có vẻ hờn giận không muốn nói chuyện với hắn: “Ăn thêm một chén canh bồ câu hầm tổ yến đi.”

“Ta không thích ăn tổ yến.” Y không thèm nhìn hắn bưng chén trà súc miệng.

Tưởng Hoàng cười khổ: “Không được, ăn uống phải kết hợp với thuốc mới được.”

“Không uống! Nguyên Dương muốn theo sư phụ đi khảo cổ mấy ngày, hoàng thượng có ý kiến gì không?” Y trừng mắt với hắn: “Có không?”

Tưởng Hoàng “…”

Không tới ba ngày, đội hình đi khảo cổ đã chuẩn bị xong, y cũng không thèm giận hắn nữa, hai người họ tiễn con ra khỏi cửa cung mới chịu quay về: “Không biết có thể mang về món đồ cổ nào không nữa.”

“Chuyến đi này cách hoàng thành không xa, không khả quan lắm đâu, hay ta sai người chôn vài món xuống đó nhé.”

Thẩm Huyền Quân vỗ trán cười: “Muốn chôn phải tranh thủ làm từ mấy ngày trước chứ.”

“Kiều Chi tỷ tỷ, xin hãy giúp tôi cầu xin hoàng hậu, ta sẽ mang ơn tỷ suốt đời mà.” Hiểu Nghi không ngừng lau mồ hôi, gương mặt co rúm lại: “Kiều Chi tỷ tỷ, chuyện tỷ căn dặn ta đã làm theo rồi, tuy hoàng thượng không ngừng ban thưởng nhưng Liễu quý nhân không có phúc hưởng, hai ngày trước ăn uống bậy bạ mặt mày lở loét, sợ là hoàng thượng không thèm nhìn đến nàng ta nữa.”

Kiều Chi ôn tồn: “Hôm đó cô ta ra khỏi thư phòng hoàng thượng không hề nổi giận ta còn tưởng sự tình thất bại. Cô cứ yên tâm, hoàng hậu sẽ không quên công lao của cô đâu. Tạm thời cứ hầu hạ chu toàn, biết đâu công tử sẽ đến thăm cô ta lại lật ngược tình thế.”

Hiểu Nghi thở phào một hơi: “Vẫn là tỷ thấu đáo.”

Kiều Chi quay về cung báo cáo cho Thư Tình, miệng không ngừng mỉa mai: “Đồ phản chủ, ai dám thu nhận cô ta!”

Thư Tình cười bỡn cợt: “Đều là tai mắt của hoàng hậu sắp xếp, muội đừng nói vậy người ta nghe được sẽ tổn thương. Cũng do Liễu quý nhân xem thường kẻ dưới, dùng một chút bạc lẻ đã mua chuộc được cung nhân bên cạnh cô ta, giờ dung mạo bị hủy rồi, ai mà thèm nhìn tới chứ!”

“Không biết ăn trúng thứ gì, ngự thiện phòng không lý nào lại làm ăn thất trách đến mức đó. Nghe đâu cô ta mua chuộc thái y đến khám, chuyện này hoàng thượng vẫn chưa hay.” Kiều Chi không lo lắng nàng ta có thể quay về trả thù, hoàng thượng vẫn luôn giữ kín những việc xảy ra trước khi công tử mất trí nhớ, Liễu quý nhân ngu ngốc không biết việc này còn hồn nhiên đi kể lể lợi dụng nó hưởng lợi ích, hừ.

Thư Tình hả hê: “Có thể giấu bao lâu chứ!”

Hiểu Nghi quay trở về đúng lúc Liễu quý nhân đang tức giận đập phá đồ đạc, nàng cúi đầu rẽ lối hành lang đi về phía hậu điện âm u. Trên mặt đầy vết lở loét, thái y dặn phải kiêng cử nhiều thứ, Liễu quý nhân dọn ra sau điện đóng cửa xông thuốc, tâm trạng cáu gắt.

Chiêu này của hoàng hậu quả thật ghê gớm, không biết mặt của Liễu quý nhân bị thương có phải do hoàng hậu thổi gió không nữa.

Liễu quý nhân bất an đi qua đi lại, nghe tiếng bước chân mới thò mặt ra quát: “Sao rồi?”

Hiểu Nghi vào trong phòng đóng cửa lại: “Nô tỳ đến rồi, nhưng người gác cổng bảo sáng nay công tử thấy trong người khó chịu, hoàng thượng đang ở bên trong cho nên…” Thấy Liễu quý nhân cầm chén trà định ném Hiểu Nghi vội vàng nói: “Nô tỳ đã đưa họ ít bạc, đợi khi có thời cơ sẽ truyền lời giúp. Người đừng nổi nóng kẻo vết thương sưng thêm, uống chén đậu xanh cho mát.”

Liễu quý nhân cố nén giận dữ: “Không uống, mấy thứ này ăn vào chỉ khiến ta ngứa thêm thôi. Mới hai ngày mặt bổn cung đã lở thành thế này. Chuyện để lại sẹo đã rõ mồn một, ngươi bảo bổn cung làm sao chờ đây?”

Càng nghĩ nàng càng tức: “Nếu đều tra được trong thức ăn đồ uống có vấn đề…”

Hiểu Nghi mau mắn đỡ nàng ta xuống, đã đến mức này rồi còn phải giả vờ giả vịt. Ngày thường toàn mắng mỏ cung nhân, sợ có điều tra ra cũng chả ai thèm nói cho cô ta biết. Đợi thêm một thời gian nữa nàng sẽ xin hoàng hậu ân điển thả ra ngoài lấy chồng: “Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều, trước mắt phải chữa vết tích trên mặt đã, nếu thái y vô dụng chi bằng mang chút bạc ra ngoài mời đại phu, có điều phải được hoàng hậu đồng ý mới được.”

Mặt mày Liễu quý nhân u ám: “Bao nhiêu bạc đều dùng mua chuộc thái y hết rồi…”

Hiểu Nghi nhìn sắc mặt nàng bèn bảo: “Tơ lụa và trang sức trong cung đều là loại tốt, bán đi đổi được kha khá tiền.”

Liễu quý nhân vội vàng nói: “Vậy bán hết đi, ngươi theo Như Hạ về nhà mẹ đẻ ta một chuyến nhờ họ tìm đại phu tốt nhất đến đây, về phía hoàng hậu không cần để tâm đâu. Cứ nói công tử không khỏe, ta muốn góp chút công sức…”

Hiểu Nghi hít một hơi nhanh nhẹn ra ngoài thu xếp tơ lụa trang sức, ai mà muốn ở lại nghe cô ta sửng cồ lên chứ. Gương mặt như hoa bị hủy rồi, hoàng thượng sẽ chán ghét thôi, nàng phải tìm đường lui cho mình.

Trong phòng lại truyền ra tiếng khóc cùng âm thanh đồ đạc rơi vỡ, nhớ khi xưa có cha mẹ cưng chiều, người hầu nịnh bợ, nhập cung đã lâu danh phận bấp bênh không vững, còn phải dựa vào một tên ăn mày, nàng không nhịn được rơi nước mắt lã chã.

Nàng ta la lối om sòm cung nhân đều tránh xa, chỉ có Như Hạ trung thành an ủi khuyên ca, ngày đêm tra nguyên nhân vết tích trên mặt nàng ta. Đến ngày thứ năm, sự tình không giấu được nữa, hoàng thượng sợ bệnh lây nhiễm đem Liễu quý nhân đến nơi không có phi tần dưỡng bệnh. Để lại hai người chăm sóc, thái y ngày ngày đến chữa trị bệnh tình vẫn không khỏi, ngược lại nàng ta còn lên cơn điên.

Hết cách, hoàng thượng giam người lại không cho ra ngoài, thái y vẫn kê thuốc đầy đủ. Được hoàng thượng và công tử hỏi thăm thường xuyên đồ ăn hay vàng bạc của nàng ta không ai dám cắt xén, tiếc là cô ta muốn phục sủng khó hơn bay lên trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.