Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 37



– Mặt mày bị cái quái gì thế hả? Lại ngã xe đạp à? – Fats hỏi.

– Đâu có – Andrew đáp – lão Si đánh tao. Lúc tao cố bảo cho cái lão đít ngu ấy thủng vụ nhầm lẫn về Fairbrother.

Andrew và bố lúc đó đang lượm củi, chất đầy mấy giỏ thường đặt hai bên lò sưởi trong phòng khách. Simon lấy cả khúc gỗ nện vào đầu Andrew, xô nó ngã vập mặt xuống đống củi xước cả một bên má đầy mụn.

Sao mày dám nghĩ mày rành hơn tao vụ này, hả thằng lỏi chết toi? Nếu tao mà nghe mày hở ra lời nào về chuyện gì trong nhà này…

Con không có…

Thì tao sẽ lột da sống mày, nghe chưa? Sao mày dám chắc thằng cha Fairbrother không tháu cáy, hả? Chẳng lẽ chỉ thằng chó kia mới ngu tới mức để bị bắt hay sao?

Rồi không rõ vì tự ái, coi thường hay cơn cuồng tưởng sẽ hốt bạc một cách dễ dàng không bị thực tế phũ phàng đánh bay, Simon gửi luôn đơn ứng cử. Rồi cả gia đình sẽ bị bẽ mặt, chắc chắn thế.

Phá bĩnh. Andrew nghiền ngẫm từ này trong đầu. Nó muốn đẩy ồng bố từ cõi mơ vơ tiền như rác lộn nhào xuống đất. Nó tha thiết muốn làm chuyện đó nhưng phải cố làm sao để (thắng lợi mà không cần hy sinh vẫn là hơn) ông bố không bao giờ phát hiện ra kẻ nào đã khiến tham vọng của ông ta vỡ tan như bong bóng.

Nó không hé chuyện này với ai, kể cả Fats. Andrew chia sẻ với Fats hầu như mọi chuyện, nhưng chừa lại vài điều lớn lao đang choán chỗ trong tim óc nó. Háo hức ngồi bên thằng Fats với sự kích động khi dò tìm những hình ảnh kích dục trên mạng là một chuyện, nhưng thừa nhận cuộc nói chuyện nào của nó cũng có xu hướng lái về “đề tài Gaia Bawden” là chuyện khác. Cũng thế, ngồi trong Hốc Đá mà gọi ông bố là đít-ngu thì dễ lắm, nhưng Andrew giấu nhẹm chuyện mỗi khi ông bố nổi cơn là tay chân nó lạnh toát, dạ dày quặn cả lại.

Nhưng đã tới lúc thay đổi mọi thứ. Ban đầu nó chỉ bắt nguồn từ nỗi khát khao nicotine và người đẹp. Cơn mưa cuối cùng đã tạnh, ánh mặt trời mùa xuân nhợt nhạt chiếu sáng những ngấn bẩn như vảy cá trên cửa sổ xe buýt khi nó lắc lư xóc nảy trên những con đường hẹp của Pagford như mọi khi. Andrew ngồi gần cuối xe nên không thấy được Gaia, cô nàng đang ngồi phía trước giữa Sukhvinder và hai cô con gái mồ côi của Fairbrother vừa đi học trở lại. Suốt cả ngày Andrew hầu như chẳng có cơ hội gặp được cô nàng và buổi tối chán ngắt sẽ chỉ có những tấm hình nàng trên Facebook an ủi nó chút ít.

Khi chiếc buýt lăn vào đường Hope, Andrew chợt nhận ra hiện giờ bố mẹ nó đều không có nhà nên sẽ không biết con trai mình vắng mặt. Ba điếu thuốc Fats cho vẫn nằm nguyên trong túi áo trong; Gaia đã đứng lên sẵn để chuẩn bị xuống, vừa bám chặt vào thanh ngang ở sau ghế vừa mải mê nói chuyện với Sukhvinder Jawanda.

Sao không? Sao không chứ?

Andrew đứng dậy, khoác túi qua vai và khi xe buýt dừng hẳn, nó quả quyết bước dọc lối đi xuống xe theo hai cô gái.

– Gặp ở nhà nhé! – Nó ném lại một câu cho thằng Paul đang đực mặt nhìn khi đi ngang.

Andrew đặt chân xuống vệ đường đầy nắng, chiếc xe buýt lại ồn ĩ lên đường. Nó châm điếu thuốc, dõi theo Gaia và Sukhvinder qua bàn tay khum khum. Hai cô gái không về nhà Gaia ở đường Hope mà thong thả đi tới quảng trường. Vừa rít thuốc, Andrew vừa bất giác học theo cái vẻ hơi cau có của Fats, đứa giỏi phớt tỉnh nhất mà nó biết. Andrew đi theo đôi bạn, tận hưởng vẻ đẹp của mái tóc màu nâu đồng bồng bềnh trên vai Gaia, ngắm váy nàng lất phất theo nhịp hông đong đưa.

Khi tới quảng trường, hai cô gái chậm bước rồi tiến tới hiệu Mollison và Lowe với mặt tiền hào nhoáng nhất dãy: Những chữ cái màu xanh và vàng chạy ngang cửa trước, lại thêm bốn giỏ hoa treo. Andrew chùn chân lưỡng lự. Hai cô gái cũng dừng lại đọc kỹ tấm biển trắng nhỏ dán trên cửa sổ quán café mới rồi biến mấy sau cánh cửa hiệu thực phẩm.

Andrew dạo một vòng quanh quảng trường, đi qua quán rượu Black Canon và khách sạn George rồi cũng đứng lại trước tấm biển. Trên đó có vài hàng viết tay thông báo cần tuyển nhân viên làm việc cuối tuần.

Đám mụn trứng cá đúng là tai ác, nhất là vào lúc thế này, nó lo lắng nghĩ, dụi tắt điếu thuốc, đút phần thừa còn khá dài vào túi rồi theo chân Gaia và Sukhvinder vào bên trong.

Hai cô gái đang đứng cạnh chiếc bàn nhỏ chất đầy bánh yến mạch và bánh quy giòn đóng hộp chờ một ông khổng lồ đội mũ hai vành sau quầy nói chuyện với một khách hàng lớn tuổi. Nghe tiếng chuông cửa, Gaia ngoái nhìn.

– Chào – Andrew chào, miệng khô khốc.

– Chào – Cô bạn đáp lại.

Choáng ngợp vì sự táo bạo của chính mình, Andrew tiến lại gần hơn, chiếc túi đi học đeo trên vai đập vào cái kệ xoay đựng tài liệu hướng dẫn du lịch Pagford và Công thức nấu ăn kiểu miền Tây truyền thống. Andrew nắm lấy cái kệ giữ nó đứng vững rồi vội vàng hạ túi xuống.

– Bạn cũng tìm việc à? – Gaia thì thào hỏi bằng chất giọng London tuyệt diệu.

– Ừ – Andrew đáp – Cũng vậy hả?

Cô bạn gật đầu.

– Cứ đăng nó lên trang đề xuất đi Eddie – Howard nói với khách hàng, tiếng như lệnh vỡ. – Cứ đăng lên website đi rồi tôi sẽ đưa nó vào chương trình họp cho anh. Pagford Parish Council, mỗi từ đều viết nguyên nhé; chấm co, chấm UK, gạch ngang, trangdexuat. Hoặc vào đường dẫn là Pagford… – Lão đánh vần thật chậm, người đàn ông lôi bút giấy ra viết vội -… Parish…

Howard quét mắt qua ba cô cậu thiếu niên đang lặng lẽ đứng chờ cạnh chồng bánh quy thơm ngon. Cả ba đều mặc đồng phục có họa tiết nửa trái tim của Winterdown, đồng phục trường này cho phép thêm thắt tùy tiện tới mức chẳng ra dáng đồng phục gì nữa (khác hẳn đồng phục trường Thánh Anne gồm váy kẻ ô gọn gàng và áo khoác). Cô bé da trắng đẹp đến choáng váng như viên kim cương mài khéo nổi bật cạnh cô con gái bình thường nhà Jawanda, Howard không biết tên cô này, bên cạnh là cậu nhóc tóc nâu xỉn, da mặt cứ như núi lửa phun.

Vị khách cót két đẩy cửa bước ra, chiếc chuông lại rung lên.

– Các cháu cần gì – Howard hỏi, mắt chỉ nhìn Gaia.

– Vâng – Cô bé bước lên trước một bước – Nghe nói ở đây cần tuyển người ạ – Gaia chỉ vào tấm biển nhỏ đặt trong cửa sổ.

– À phải – Howard ngoác miệng cười. Vài ngày trước, cậu phục vụ làm cuối tuần vừa tuyển đã bỏ việc để đi làm trong siêu thị tại Yarvil. – Phải rồi phải rồi, muốn làm phục vụ phải không? Lương bổng thì thấp thôi, thứ Bảy làm từ chín giờ sáng tới năm giờ rưỡi chiều; Chủ Nhật từ mười hai giờ tới năm giờ rưỡi chiều. Hai tuần nữa là tiệm khai trương, có huấn luyện cho nhân viên mới. Cháu bao nhiêu tuổi rồi cưng?

Con bé thật hoàn hảo, hoàn hảo, đúng như lão tưởng tượng: Gương mặt trẻ trung, thân hình đâu ra đó; kiểu này mà mặc váy đen ôm sát và tạp dề trắng viền ren thì phải biết. Lão sẽ chỉ con bé cách mở ngăn để tiền và dẫn đi xem phòng kho; đùa cợt với nó chút đỉnh, và cho thêm chút tiền thưởng vào những ngày doanh thu tăng.

Howard lách ra khỏi quầy, phớt lờ Sukhvinder và Andrew, nắm lấy cánh tay Gaia dẫn cô bé đi qua chiếc cổng vòm giữa tiệm và quán café. Quán chưa có bàn ghế gì nhưng đã gắn quầy, trên tường lát bức tranh hai màu đen và kem với cảnh quảng trường hồi xửa xưa. Trong tranh là đám đông phụ nữ mặc váy phồng và đàn ông đội mũ cao, chiếc xe độc mã dừng ngoài cửa tiệm có dòng chữ “Mollison và Lowe” rõ ràng, cạnh đó là quán café nhỏ Ấm Đồng. Người họa sĩ đã linh hoạt biến đài tưởng niệm chiến tranh thành đài phun nước trang trí.

Andrew và Sukhvinder bị bỏ lại phía sau, lúng túng đứng đó, không khí giữa hai đứa thoáng mùi thù địch.

– À? Hai cháu cần gì?

Một bà già lòm khòm, tóc phồng đen nhánh ló ra từ căn phòng phía sau. Andrew và Sukhvinder lầm bầm bảo chúng đang đứng chờ, rồi Howard và Gaia cùng quay lại chỗ cổng vòm. Khi thấy Maureen, Howard buông tay Gaia ra, từ nãy giờ lão vẫn đãng trí nắm tay cô bé khi ra sức giảng giải công việc phục vụ cần làm những gì.

– Tôi tìm được thêm người giúp cho tiệm Ấm Đồng đây Mo – lão bảo.

– À thế hả – Maureen hau háu soi Gaia. – Cháu có kinh nghiệm gì chưa?

Nhưng Howard đã át giọng bà, lớn tiếng khoe với Gaia về hiệu thực phẩm, rằng lão muốn coi nó là một phần nhỏ tạo nên Pagford này, một nét đặc trưng nho nhỏ.

– Ba mươi lăm năm rồi đấy nhé – Howard trịnh trọng giới thiệu, nghiêm trang phớt lờ tấm tranh lát tường – Quý cô đây mới tới thị trấn, chị Mo à – lão bảo thêm.

– Hai cháu cũng đến xin việc phải không? – Maureen hỏi Sukhvinder và Andrew.

Sukhvinder lắc đầu, Andrew nhích vai kiểu nước đôi, nhưng Gaia đã bảo cô bạn – Nào, bạn nói sẽ thử mà.

Howard ngắm nghía Sukhvinder, rõ ràng cô bé này không mấy hợp với váy đen bó và tạp dề đăng ten, nhưng bộ óc linh hoạt và đầy ý tưởng của lão vẫn ráo riết cân nhắc mọi hướng. Nhận nó để cảm ơn ông bố, và phần nào kìm chân bà mẹ, đúng là món lợi không cầu mà được. Có lẽ phải xét tới những thứ khác nữa ngoài chuyện ngoại hình đẹp xấu đơn thuần.

– Thế này nhé, nếu công việc làm ăn ổn thỏa, thì có khi bác sẽ thuê cả hai phục vụ – lão nói, gãi gãi cằm và liếc nhìn Sukhvinder, con bé đang đỏ mặt nhưng trông chẳng dễ thương thêm chút nào.

– Cháu không… – Sukhvinder lên tiếng nhưng Gaia đã giục giã.

– Làm đi. Cùng với mình.

Sukhvinder bối rối, mắt bắt đầu ầng ậng nước.

– Cháu…

– Nhận đi – Gaia thì thầm.

– Cháu… được ạ.

– Thế sẽ cho cháu thử việc nhé, cô Jawanda – Howard nói.

Sukhvinder nghẹn cả thở vì sợ. Rồi mẹ nó sẽ nói gì đây?

– Thế cháu đang tìm chân phụ việc phải không? Howard ầm ĩ quay sang Andrew.

Phụ việc?

– Ở đây cần người phụ mấy việc nặng, anh bạn nhé – Howard nói, Andrew bối rối chớp chớp mắt, nó chỉ đọc mỗi phần tiêu đề viết lớn trên tấm biển. – Mang hàng vào kho, khuân sữa từ dưới hầm lên, đưa mấy túi rác ra đằng sau. Thuần là việc chân tay thôi. Cháu nghĩ làm nổi không?

– Vâng, có – Andrew đáp. Thế là nó được ở đây cùng Gaia phải không? Đó là điều duy nhất quan trọng.

– Cháu phải đến sớm đấy. Có lẽ độ tám giờ. Trước mắt thì cháu làm từ tám giờ sáng tới ba giờ chiều, rồi xem thế nào. Thử việc hai tuần.

– Vâng, được ạ – Andrew đáp.

– Cháu tên gì?

Khi nghe câu đáp, Howard nhướng mày.

– Thế Simon là cha cháu phải không? Simon Price?

– Vâng.

Andrew đâm mất bình tĩnh. Thường đâu ai biết bố nó là ai.

Howard bảo hai cô bé quay lại vào chiều Chủ Nhật, lúc đó kết quầy thu ngân xong lão sẽ có thời gian rảnh chỉ bảo hai đứa. Ông chủ có vẻ còn muốn chuyện trò thêm nữa với Gaia nhưng một khách hàng vừa bước vào, mấy cô cậu liền nhân cơ hội đó lách ra ngoài luôn.

Khi cả ba đã ở bên ngoài chiếc cửa kính gắn chuông leng keng, Andrew không biết nên nói gì, nhưng trước khi nó kịp sắp xếp xong ý tứ thì Gaia đã hờ hững buông một tiếng “bye” rồi quay đi cùng Sukhvinder. Andrew châm điếu thuốc thứ hai Fats cho (Không có thì giờ lục tìm mẩu thuốc hút dở) để có cớ đứng nguyên đó nhìn cô bạn bước đi, bóng đổ dài.

– Sao tụi nó gọi cậu ta là “Củ Lạc” thế? – Gaia hỏi Sukhvinder khi cả hai đã cách Andrew một quãng đủ xa.

– Cậu ta bị dị ứng – Sukhvinder giải thích. Nó đang chết khiếp trước viễn cảnh phải báo với mẹ chuyện mình vừa làm. Giọng nó lạc đi như của người khác – Hồi ở trường Thánh Thomas, cậu ta có lần suýt chết. Đứa nào đó nhét một hột lạc vào miếng kẹo dẻo.

– À thế hả – Gaia đùa – thế mà tưởng do thằng nhỏ của cậu ta bé tí chứ.

Gaia phá ra cười, Sukhvinder gượng cười theo, vờ như suốt ngày toàn nghe đùa bỡn về của quý của tụi con trai.

Thấy hai cô gái đều ngoái lại liếc nhìn mình mà cười, Andrew biết họ đã nói về mình. Cười là có hy vọng rồi, dù sao nó hiểu bọn con gái đủ nhiều để biết thế. Andrew cũng nhe răng cười vô cớ với bầu không khí mát lạnh rồi túi khoác vai, tay cầm điếu thuốc, nó băng ngang qua quảng trường về phố Church Row, từ đó mất thêm bốn chục phút leo dốc lên Nhà Trên Đồi.

Hàng rào căn nhà trắng mờ mờ ma quái trong ánh hoàng hôn; hai bên nhà những bụi mận gai đang nở rộ; đám hoa dại màu vàng dọc lối vào nhà mang những chiếc lá hình tim tí xíu sáng bóng. Hương hoa cỏ, cảm giác dễ chịu vì điếu thuốc và viễn cảnh cuối cùng được ở cạnh Gaia, tất cả hòa trộn với nhau thành khúc nhạc đẹp đẽ phấn chấn rộn lên trong lòng Andrew khi nó hổn hển leo đồi. Lần sau, khi bố Simon hỏi: “Mày có việc làm chưa hả thằng mặt pizza?” nó đã có thể đáp “rồi”. Andrew sắp trở thành đồng nghiệp với Gaia mỗi cuối tuần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.