Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 24



Sau trận cãi vã ầm ĩ với bà mẹ, suốt đêm thứ Hai và thứ Ba, Krystal qua đêm trên sàn phòng ngủ con bạn Nikki. Hôm đó khi đi với bạn về, Krystal thấy mẹ đang nói chuyện với Obbo trên ngưỡng cửa. Dân khu Fields chẳng ai lạ gì cái gã Obbo mặt phị ra vẻ hiền lành với nụ cười phô hàm răng thưa, cặp đít chai và cái áo khoác da bẩn thỉu cũ rích.

– Cho để nhờ đống đó vài ngày nhá, Ter? Rồi cánh đây sẽ có tí chút cảm ơn, nhá?

– Mẹ tui giữ giùm cái gì? – Krystal gặng hỏi. Robbie luồn qua chân mẹ bò lại bám chặt lấy đầu gối chị. Robbie không hề thích có đàn ông đến nhà. Nó dè chừng như thế là có lý do.

– Gì đâu. Máy tính ấy mà.

– Đừng cho đó – Krystal cảnh báo mẹ.

Nó không muốn mẹ cầm tiền mặt. Mà chắc hẳn gã Obbo sẽ trả thẳng cho mẹ nó bằng tép thuốc cho đỡ mất công mẹ nó cầm tiền rồi cũng đem đổi khói.

– Đừng có nhận.

Nhưng Terri đã đồng ý. Suốt đời Krystal đã thấy mẹ mình gật đầu với bất kỳ ai, trước bất kỳ việc gì: lúc nào cũng đồng tình, chấp nhận, ưng chịu: Ờ, được, cứ thế đi, vậy đi, chuyện vặt ấy mà.

Lúc tối, Krystal đi tụ tập với đám bạn ở chỗ xích đu. Nó đang bồn chồn cáu kỉnh. Con bé vẫn không hoàn toàn ý thức về cái chết của Fairbrother nhưng cứ thấy ruột gan quặn cả lên, chỉ muốn tìm đứa nào mà trút cho hả. Nó cũng bứt rứt hối hận vì đã chôm cái đồng hồ của cô Tessa Wall. Nhưng mà sao cô ta lại đặt đồng hồ ngay trước mặt Krystal mà nhắm mắt lại? Cô ta còn mong nó làm gì khác cơ chứ?

Đi chơi với bạn cũng không đỡ hơn. Jemma cứ chọc ghẹo nó với Fats Wall, cuối cùng Krystal phát khùng xông vào tính cho con nhỏ một trận, Nikki với Leanne phải giữ nó lại. Đã thế khi bổ về nhà, Krystal gặp ngay đống máy vi tính của Obbo chất chồng trong đó. Robbie đang bò lên đống hộp đặt ở phòng trước, trong khi Terri lơ mơ ngồi đó, “đồ nghề” vừa dùng lăn lóc trên sàn. Đúng như Krystal lo sợ, gã Obbo trả công cho mẹ nó bằng một túi heroin.

– Sao mà ngu thế không biết, bọn nó tống ra khỏi trung tâm cai nghiện lần nữa bây giờ.

Nhưng heroin đã đưa mẹ nó tới cõi nào xa lắc rồi, dù chị ta cũng lèm bèm chửi lại cô con gái là con điếm con thối tha. Krystal xông đến tát vào mặt mẹ nó. Terri lập tức rủa xả mong nó chết đi cho rảnh nợ.

– Đồ bò cái nghiện ngập kia, phải trông coi cho tốt cái thằng này mới có cơ thay đổi được chứ, mẹ nó! – Krystal gào lên. Robbie cũng ré lên chạy ra hành lang theo chị, nhưng con bé đã đóng sập cửa trước sau lưng.

Krystal thích nhà Nikki nhất. Chỗ đó không gọn gàng bằng nhà bà cố nội Nana Cath nhưng thân thiện, lại thoải mái và ồn ào tấp nập hơn. Nikki có hai anh em trai và một chị, nên Krystal ngủ trên tấm nệm gấp đặt giữa giường hai chị em. Tường phòng dán đầy tranh ảnh trai xinh gái đẹp cắt ra từ tạp chí. Krystal chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trang trí tường phòng ngủ của mình.

Con bé bắt đầu thấy cắn rứt, nó hãy còn nhớ vẻ mặt sợ hãi của thằng Robbie khi nó sập cửa, thế là nó mò về nhà sáng thứ Tư. Dù sao thì nhà Nikki cũng chẳng vui vẻ gì nếu nó ngủ quá hai đêm liền. Nikki từng nói thẳng rằng mẹ nó bảo thỉnh thoảng đến ngủ thì được, chứ Krystal không được lấy nhà bà làm chỗ trọ dài hạn và nhất là không được đến sau nửa đêm.

Terri thấy con gái về vui vẻ như không có gì. Nghe bà mẹ kể lể về vụ nhân viên xã hội mới đến thăm, Krystal lo lắng không biết người ta nghĩ gì về căn nhà bây giờ còn bẩn thỉu tàn tệ hơn thường lệ nữa. Nó sợ nhất là Kay phát hiện ra Robbie ở nhà trong khi đáng ra phải ở trường, vì khi trước Terri từng cam kết tiếp tục cho Robbie đi nhà trẻ. Thằng bé từ hồi ở với mẹ nuôi đã bắt đầu đi học rồi, đây cũng là điều kiện then chốt phải đáp ứng để đưa được thằng bé về nhà hồi năm ngoái. Con bé cũng tức điên vì để nhân viên xã hội thấy Robbie đeo tã, dù Krystal đã mất bao nhiêu công sức dạy nó dùng nhà vệ sinh.

– Thế mụ ấy nói gì? – Krystal hỏi gặng mẹ.

– Nói còn quay lại – Terri đáp.

Krystal có linh cảm xấu. Người nhân viên xã hội cũ có vẻ chấp nhận để mặc cho nhà Weedon tự xoay xở mà không can thiệp gì mấy. Cô ta làm việc mù mờ chẳng có kế hoạch gì, nhớ sai tên người trong nhà, còn nhầm nhà nó với đối tượng hỗ trợ khác. Cứ hai tuần cô ta lại xuất hiện chẳng có mục đích gì rõ ràng, chỉ cốt xem thử thằng Robbie còn sống không.

Chuyện phiền toái này làm Krystal cáu kỉnh. Khi tỉnh táo, Terri có phần hơi sợ lúc con gái nổi điên và để mặc cho con bé dắt mũi. Krystal tận dụng tối đa uy quyền tạm thời này bắt mẹ phải mặc quần áo cho tử tế, cho thằng Robbie tháo tã thay quần sạch, dặn nó không được tè ra quần và điệu nó đi nhà trẻ. Thằng bé gào thét khi chị bỏ về, lúc đầu con chị quát tháo nhặng xị, nhưng cuối cùng cũng cúi xuống hứa sẽ quay lại đón em sớm, và nó chịu để chị về.

Thế là hôm nay Krystal lại trốn học, dù thứ Tư vốn là ngày nó thích nhất vì có tiết thể dục và giờ tư vấn định hướng. Con bé lau dọn sơ sơ nhà cửa, vẩy bừa nước tẩy uế mùi gỗ thông khắp bếp, vứt hết đồ ăn cũ và đầu thuốc vào thùng rác. Nó giấu biến hộp đựng bánh biscuit Terri dùng đựng “đồ nghề” chơi thuốc và cố đẩy mấy thùng máy tính còn lại vào tủ hành lang (có ba máy đã được chở đi.)

Vừa hì hụi cọ thức ăn thừa bám trên chồng đĩa bẩn, Krystal vừa miên man nghĩ tới đội chèo thuyền. Đúng ra đêm mai nó sẽ đi tập, nếu ông Fairbrother còn sống. Ông thường cho nó đi nhờ cả lượt đi lẫn về bằng xe nhà, vì nó không có cách gì tự đi tới con kênh đào tại Yarvil. Hai đứa con gái song sinh của ông ấy, Niamh và Siohan cùng Sukhvinder Jawanda cũng đi chung xe. Krystal không hay nói chuyện với ba đứa này trong trường, nhưng từ khi thành một đội, chúng luôn chào hỏi khi gặp nhau trên hành lang. Krystal chả mong mấy đứa ấy hạ cố chơi với nó, nhưng hóa ra khi biết nhau nhiều hơn thì bọn nó cũng O.K. Nó đùa thì cả bọn đều phá ra cười. Và bọn nó cũng xài vài từ lóng Krystal khoái. Nói theo cách nào đó, Krystal được xem như trưởng nhóm.

Nhà Krystal chẳng ai có xe hơi. Bây giờ nếu tập trung hồi tưởng, nó thậm chí ngửi thấy phảng phất cả mùi nội thất trong xe Barry bất kể mùi hôi trong căn bếp nhà mình. Nó thích cái mùi nhựa ấm áp ấy. Chắc chẳng bao giờ được trèo vào cái xe hơi nào nữa rồi. Có mấy lần cả bọn ngồi xe buýt thuê cỡ nhỏ do chính ông Fairbrother lái, thỉnh thoảng còn ngủ đêm lại khi đi thi đấu với trường xa. Cả bọn ngồi sau xe buýt, cùng gào bài “Umbrella” của Rihanna: bài này đã trở thành “bài ca may mắn” của cả đội, Krystal solo phần đọc rap của Jay-Z lúc đầu. Ông Fairbrother suýt tè ra quần khi nghe con bé hát lần đầu:

Uh huh uh huh, Rihanna…

Good girl gone bad, –

Take three –

Action.

No clouds in my storms

Let it rain, I hydroplane into fame

Comin’ down with the Dow Jones…

Cô gái ngoan một lần phóng túng

Đếm tới ba nhé.

Dzô nào.

Mây mù không vương cơn bão tôi

Sợ gì mưa rơi, tôi lướt đến huy hoàng danh tiếng

Lao dốc cùng Dow Jones…

Krystal chẳng hiểu thực sự bài hát muốn nói gì.

Thầy Wall “Tủ” gửi thư cho cả đội, thông báo hoãn họp và tập huấn cho đến khi tìm được huấn luyện viên mới. Nhưng mấy người đó có bao giờ bỏ công ra tìm đâu, nói dối hết; cả bọn đều biết thế.

Thế mà đội đã từng là “gà cưng” của Fairbrother. Hồi mới vào đội, Krystal bị Nikki và mấy đứa khác “chơi” đủ kiểu. Mấy trò nhạo báng ban đầu đầy vẻ coi thường, sau chuyển thành khâm phục vì đội thực sự đoạt được huy chương (Krystal bỏ huy chương vào cái hộp xoáy từ nhà Nikki. Con bé luôn thích “tạm thời bỏ túi” đồ đạc của những người nó thích. Một cái hộp nhựa có trang trí hoa hồng, hộp kho báu thực sự với một đứa trẻ. Chiếc đồng hồ của cô Tessa giờ cũng đang nằm trong đó.)

Cái hồi đánh bại mấy con ranh khinh khỉnh trường Thánh Anne mới khoái chứ! Hôm đó là ngày đỉnh nhất đời Krystal. Hôm sinh hoạt toàn trường sau đó, cô hiệu trưởng mời cả đội lên trước trường (Krystal hơi lúng túng, vì Nikki với Leanne cứ cười trêu nó) nhưng cả trường đều vỗ tay khen ngợi… Winterdown mà hạ được trường Thánh Anne thì đáng kể lắm chứ.

Nhưng giờ thì hết rồi, hết hẳn; những chuyến đi trên xe hơi, môn chèo thuyền lẫn cuộc phỏng vấn với tờ báo. Nó thích được lên báo lần nữa. Ông Fairbrother hứa nếu phỏng vấn thì ông sẽ đi kèm. Chỉ ông với nó.

– Thế họ sẽ hỏi cháu cái gì, ví dụ thôi?

– Cuộc đời cháu. Phóng viên muốn nghe về cuộc đời cháu.

Nghe cứ như mình là ngôi sao. Krystal không có tiền mua tạp chí nhưng cũng được xem báo ở nhà Nikki hay phòng đợi bác sĩ khi đưa thằng Robbie đi khám bệnh. Vụ này còn khủng hơn hồi lên báo với cả đội. Cứ tưởng tượng thôi là con bé đã sướng mê người, nhưng không hiểu sao nó giữ được miệng không khoe với Nikke hay Leanne. Nó muốn làm tụi bạn ngạc nhiên. Cũng may là chưa nói gì. Giờ thì khỏi mong lên báo lần nữa.

Trong lòng Krystal như hoác ra cái hố sâu. Nó gắng không nghĩ tới ông Fairbrother nữa khi đi quanh nhà lau dọn một cách miễn cưỡng nhưng đầy kiên trì, trong khi bà mẹ ngồi trong bếp hút thuốc và nhìn chằm chằm ra cửa sổ sau nhà.

Trước giờ trưa một lúc, một phụ nữ đỗ xịch chiếc Vauxhall xanh cũ kỹ trước nhà. Krystal nhìn thấy cô ta qua cửa sổ phòng ngủ Robbie. Bà khách có mái tóc đen cực ngắn, quần đen, vòng hột đeo cổ kiểu dân tộc, vai khoác chiếc túi to căng phồng giấy tờ.

Krystal lao xuống lầu.

– Hình như bà đó đấy – nó gọi bà mẹ đang ngồi trong bếp – nhân viên xã hội tới rồi.

Người phụ nữ gõ cửa, Krystal ra mở.

– Chào cháu, cô là Kay; cô thay cho cô Mattie. Cháu là Krystal phải không?

– Phải – Krystal đáp cộc lốc, không buồn phí công cười đáp lại. Con bé dẫn cô vào phòng khách tồi tàn đã được dọn dẹp gọn ghẽ hơn. Gạt tàn trống trơn, hầu hết đồ đạc quẳng khắp sàn nay được chất lên mấy cái giá xiêu vẹo. Thảm vẫn bẩn như cũ vì máy hút bụi hỏng, cái khăn tắm và ống thuốc mỡ lăn lóc trên sàn, một chiếc xe hơi đồ chơi của Robbie cheo leo trên thành chậu nhựa. Vừa rồi Krystal phải cố lấy xe hơi dụ thằng Robbie để lau sạch đít cho nó.

– Robbie đi nhà trẻ rồi – Krystal bảo Kay – Tui đưa nó đi. Tui cho nó mặc quần rồi. Mẹ cứ cho nó mang tã suốt. Tui đã bảo là đừng làm vậy. Bôi kem vào đít nó rồi. Không sao đâu, hăm tã tí thôi.

Kay lại mỉm cười với con bé. Krystal ngó ra cửa gào lên: “Mẹ đâu rồi!”

Terri từ bếp đi ra. Chị ta mặc cái áo khoác bẩn thỉu cũ mèm và quần jean, mặc quần áo đầy đủ vào nom chị ta có vẻ khá hơn hôm trước.

– Chào Terri – Kay lên tiếng.

– Ờ, tới đó hử? – Terri rít một hơi thuốc dài.

– Ngồi xuống đi – Krystal ra lệnh, bà mẹ nghe theo, cuộn người trong đúng cái ghế hôm trước. – Cô muốn uống trà hay gì không? – Krystal hỏi.

– Có thì hay quá – Kay cũng ngồi xuống, mở hồ sơ ra – Cảm ơn cháu.

Krystal vội đi ra. Nó lóng tai nghe xem Kay nói gì với mẹ.

– Chắc chị không nghĩ tôi quay lại sớm thế Terri nhỉ – Con bé nghe tiếng Kay (giọng cô này kỳ cục thật, như kiểu người London, giống giọng con nhỏ nhà giàu mới chuyển về mà phân nửa đám con trai trong trường đang say như điếu đổ). – Nhưng hôm qua, tôi thấy lo cho cháu Robbie quá. Nghe Krystal nói hôm nay cháu đi nhà trẻ lại rồi phải không?

– Ờ – Terri đáp – nó đưa đi. Sáng nay nó mới về.

– Về à? Thế em nó đi đâu?

– Tui mới đi… mới qua nhà bạn ngủ nhờ chút thôi – Krystal vội vàng chạy ra đáp tranh.

– Ờ, nhưng sáng nay nó về rồi – Terri nói thêm.

Krystal quay lại trông ấm nước. Nước sắp sôi réo ầm ầm làm con bé chẳng nghe được mẹ với cô nhân viên xã hội nói gì nữa. Nó vội vội vàng vàng rót sữa ra cốc, bỏ thêm gói trà rồi mang ba cốc trà nóng hổi lên phòng khách đúng lúc nghe Kay nói -… hôm qua có nói chuyện với bà Harper bên nhà trẻ…

– Con mẹ quỷ cái – Terri buông thõng.

– Của cô đây – Krystal nói với Kay, đặt tách trà lên bàn, xoay quai cốc về phía cô.

– Cảm ơn cháu lắm – Kay nói tiếp – Terri này, bà Harper nói ba tháng rồi Robbie vắng nhiều lắm. Có thời gian không bao giờ đi học đủ cả tuần, phải không?

– Cái giề? – Terri lúng búng – àm gì có. Nó đi học chớ. Nghỉ bữa qua chớ mấy. Ví lại hồi bị đau họng.

– Cháu nó bệnh khi nào?

– Cái giề? Khoảng tháng…. Tháng rưỡi… độ đó.

Krystal ngồi xuống trên tay vịn chiếc ghế bà mẹ đang ngồi. Nó nhìn xuống Kay, mồm nhai kẹo cao su tòm tọp, tay khoanh trước ngực hệt như bà mẹ. Kay để tập hồ sơ dày trong lòng Krystal ghét mấy tập hồ sơ. Người ta ghi chép cả đống thứ về mình, tích trữ lại rồi dùng nó chống lại chính mình sau này.

– Tui sẽ đưa thằng Robbie đi nhà trẻ – Con bé hứa – trên đường đi học.

– Thế này nhé, bà Harper nói Robbie vắng mặt nhiều lắm – Kay nhìn phần ghi chép khi nói chuyện với bà giám đốc nhà trẻ – Terri này, vấn đề là năm ngoái, khi đón Robbie về, chị đã hứa sẽ cho con đi nhà trẻ.

– Mẹ nó… Tôi không… – Terri bắt đầu.

– Thôi mẹ im mồm đi – Krystal quát. Con bé quay sang Kay. – Thằng nhỏ bị bệnh, thế, amiđan sưng vù lên, tui phải đưa nó đi bác sĩ chích kháng sinh.

– Khi nào?

– Thì mấy tuần nghỉ – khoảng đó, thế…

– Hôm qua khi tôi tới đây – Kay tiếp tục quay sang bà mẹ (Krystal hùng hổ nhai kẹo, tay khoanh chặt như hàng rào bảo vệ), tôi thấy chị khó lòng đáp ứng được những nhu cầu của Robbie, Terri ạ.

Krystal liếc bà mẹ. Cặp đùi đang xoạc ra của con bé to gấp đôi đùi mẹ.

– Đâu có, tui không khi nào… – Terri đổi ý – Nó có sao đâu.

Một mối nghi ngờ trùm lên tâm trí Krystal như bầy kền kền lượn tròn khi thấy xác chết.

– Terri, hôm qua khi tôi tới, chị vừa chơi thuốc phải không?

– Không, mẹ nó, không!… Mẹ bà cô…, tôi không chơi, nghe chưa?

Krystal thắt cả ngực, tai ù đi. Chắc hẳn gã Obbo không chỉ cho mẹ nó một tép mà cả đống. Mụ nhân viên xã hội này đã thấy mẹ chích. Lần tới khi đi thử máu ở trung tâm Bellchapel, chắc chắn mẹ sẽ dương tính, vậy thì họ sẽ đá bà ra khỏi chương trình lần nữa…

(… và nếu không được trị liệu bằng methadone, cả nhà sẽ lại rơi vào cơn ác mộng khi mà Terri đâm ra hung bạo cục súc và lại há cái mồm rụng răng liếm đít mấy gã qua đường để có thứ mà chích vào ven. Rồi Robbie sẽ lại bị đưa đi, lần này không trở lại nữa. Trái tim nhựa đỏ gắn vào móc chìa khóa của Krystal có lồng hình thằng bé hồi một tuổi. Con tim Krystal từng rung lên thực sự khi nó ra sức chèo, lướt tới, lướt tới trên mặt nước, cơ bắp cả người nó reo ca khi thấy đối thủ tụt về sau…)

– Đồ ngu – con bé gào lên, nhưng không ai nghe vì Terri còn đang gào thét vào mặt Kay. Cô này vẫn ngồi yên, tay cầm cốc trà.

– Mẹ bà nó, tui không chơi, cô đâu có bằng chứng…

– Con mẹ ngu ngốc – Krystal gào to hơn.

– Tui không xài thuốc, bà nó, nói láo hết – Terri rít lên như con thú vướng lưới vùng vẫy, chỉ càng khiến chính mình bị trói chặt hơn – Tui không khi nào chơi, nghe chưa, tui không bao giờ…

– Người ta lại đá bà khỏi cái trung tâm đó thôi, nghe không con mẹ đần thối.

– Sao mày dám nói với con mẹ mày thế hả!

– Thôi đủ rồi – Kay át giọng, đặt cốc lên sàn rồi đứng dậy, hơi hoảng vì đã gây ra trận cãi cọ ầm ĩ thế. Cô nghiêm khắc quát “Terri” khi cô này cũng đã nhảy lên ngồi trên tay vịn kia, đối mặt với con gái; hai người họ gần như dí mặt vào nhau mà gào.

– Krystal – Cô quát tiếp khi thấy con bé đã giơ nắm đấm lên.

Krystal điên giận nhảy xuống ghế, lùi xa bà mẹ. Con bé ngạc nhiên thấy dòng chất lỏng âm ấm chảy xuống má, nó cứ tưởng máu, hóa ra chỉ là nước mắt; trong suốt, lấp lánh trên ngón tay khi nó chùi đi.

– Được rồi – Kay nhẹ nhõm nói – Bình tĩnh đi nào.

– Bình tĩnh cái con mẹ cô thì có – Krystal đáp. Nó hùng hổ lấy cả cánh tay quệt mặt rồi quay lại chỗ ghế bà mẹ. Terri dè chừng, nhưng Krystal chỉ chộp lấy bao thuốc, rút ra điếu cuối cùng rồi châm lửa. Vừa phì phèo thuốc lá nó vừa bỏ ra cửa sổ đứng xoay lưng lại, gắng kìm nước mắt.

– O.K – Kay vẫn đứng giữa phòng – Giờ ta phải bình tĩnh mà bàn…

– Dào, được chó gì.

– Về Robbie – Kay nói. Cô vẫn còn căng thẳng chưa dám ngồi. – Vì thằng bé mà tôi tới đây hôm nay. Tôi chỉ muốn chắc nó không sao.

– Thì nó bỏ đi nhà trẻ thôi chứ có chuyện quái gì – Krystal đứng chỗ cửa sổ nói với lại – Có phải tội chó gì to tát đâu.

– Ờ, có phải tội chó gì to tát đâu – Terri líu nhíu đồng tình.

– Không phải vụ đi nhà trẻ – Kay kiên nhẫn nói – Hôm qua Robbie bị loét, nó rất khó chịu. Nó lớn thế mà còn phải mang tã là không được.

– Thì tui bỏ cái tã chết tiệt đó ra rồi thôi, giờ nó đóng quần. Nói rồi còn gì – Krysal nổi điên.

-Tôi rất tiếc, Terri – Kay đáp – Nhưng chị không đủ tiêu chuẩn để tự chịu trách nhiệm chăm sóc con nhỏ.

– Tui không có…

– Chị cứ việc nói là không chơi thuốc nữa đi – Kay tiếp. Lần đầu tiên Krystal cảm thấy được vẻ bực bội cáu kỉnh rất con người trong giọng Kay, làm nó nghe có vẻ thực hơn. – Rồi cô phải đi xét nghiệm ở trung tâm. Ta đều biết thế nào kết quả cũng dương tính. Bên đó nói lần này là lần chót, họ sẽ đuổi cô khỏi chương trình nữa thôi.

Terri lấy mu bàn tay quệt ngang mồm.

– Nào, tôi thấy chị với cháu đều không muốn mất Robbie…

– Chết tiệt, đừng đưa nó đi! – Krystal gào lên.

– Không đơn giản thế đâu – Kay nói. Cô lại ngồi xuống, nhấc lên đùi bộ hồ sơ nặng trịch khi nãy rơi xuống sàn – Terri, năm ngoái, khi Robbie được đưa về cho chị, chị đã cai heroin. Chị hứa hẹn sẽ sống lành mạnh và nghiêm túc tham gia chương trình hỗ trợ cai nghiện, chị cũng cam kết nhiều chuyện khác nữa, ví dụ như cho Robbie đi nhà trẻ…

– Ờ thì đó, tui đưa nó…

– Chỉ một chút – Kay tiếp. – Chị làm được một chút, Terri, nhưng tí nỗ lực đó chưa đủ. Sau những gì tôi thấy hôm qua, và sau cuộc nói chuyện với nhân viên hỗ trợ cai thuốc cũng như bà Harper, tôi e rằng phải xem xét đánh giá lại toàn bộ mọi mặt.

– Vậy là sao? – Krystal hỏi – Lại làm trò đánh giá ca điều trị nữa, hả? Sao cô phải làm thế? Sao phải làm thế, hả? Thằng nhỏ có làm sao đâu. Tui chăm nuôi nó – Thôi câm mẹ nó đi! – Con bé lại quát vào mặt Terri khi bà này cố gào thét gì đó – Bà ấy không… tự tui sẽ chăm sóc thằng nhỏ, được chưa? – Con bé chỉ tay vào ngực năn nỉ Kay, mặt nó đỏ bừng, cặp mắt tô vẽ đậm đầy nước mắt giận dữ.

Suốt hồi Robbie còn ở nhà bố mẹ nuôi, Krystal đến thăm nó suốt. Thằng nhỏ bám lấy chị, đòi con bé ở lại uống trà và hễ chị đi là khóc. Đứt cả ruột. Khi trước Krystal muốn đưa Robbie đến nhà bà cố Nana Cath, như chính nó hồi xưa hay lánh về đó mỗi khi mẹ Terri be bét. Nhưng giờ bà quá già yếu rồi, cũng không rảnh mà lo cho thằng Robbie.

– Cô hiểu cháu thương em trai, và đang ráng hết sức chăm em, Krystal ạ – cô nói – nhưng mà cháu không phải là người đỡ đầu hợp pháp…

– Sao không? Tui là chị ruột nó mà?

– Được rồi – Kay dứt khoát nói – Terri, chị phải đối mặt với sự thật. Chắc chắn chị mà đi xét nghiệm là trung tâm Bellchapel sẽ đuổi chị khỏi chương trình ngay, vì chị cứ bảo không chơi mà xét nghiệm lại ra dương tính. Hôm qua nhân viên tư vấn cai nghiện đã nói thẳng với tôi qua điện thoại như thế.

Terri co rút mình trong ghế bành, nom nửa như bà lão, nửa như đứa bé con với hàm răng sún lỗ chỗ, cái nhìn của chị ta trống rỗng buồn thảm.

– Tôi nghĩ cách duy nhất để chị không bị đuổi khỏi chương trình là – Kay nói tiếp – phải thừa nhận, phải đối mặt với việc chị có chơi thuốc, phải tỏ ra chịu trách nhiệm có phạm sai lầm đó và cam kết thay đổi hoàn toàn.

Terri vẫn nhìn trừng trừng. Cứ bị buộc tội là chị ta chỉ biết ì ra đó. – Ờ, được rồi, sao nữa, vậy, cứ để đó – rồi đến – không, tôi không có, không hề, mẹ nó, tôi đâu có…

– Tuần này, có lý do gì cụ thể khiến chị xài heroin không? Chị đã được cấp liều methadone khá cao rồi mà? – Kay hỏi.

– Ờ – Krystal nói – Thằng cha Obbo tới đây, bà mẹ tui có bao giờ từ chối được chả đâu.

– Câm đi – Terri yếu ớt phản đối. Xem ra chị đang đang cố tiêu hóa lời khuyên kỳ quặc đầy mạo hiểm của Kay về chuyện khai thật mọi chuyện.

– Obbo à? – Kay hỏi lại – Obbo là ai?

– Một thằng cha đầu đất.

– Người bán thuốc cho cô à?

– Im cái mồm đi – Terri bảo Krystal lần nữa.

– Mẹ chỉ cần nói “Không” mẹ nó là xong, sao không nói hả? – Krystal hét lên với mẹ.

– Đủ rồi – Kay lại phải át giọng – Terri, tôi sẽ gọi lại cho nhân viên tư vấn viên cai nghiện của chị. Tôi sẽ gắng thuyết phục chị ấy rằng cứ giữ chị trong chương trình cai nghiện là có lợi nhất cho gia đình chị.

– Thiệt hả? – Krystal ngạc nhiên hỏi. Con bé cứ ngỡ Kay là mụ quỷ cái còn tởm hơn cả mụ mẹ nuôi hồi trước, cái mụ lúc nào cũng giữ bếp sáng bóng và ráng nói năng nhẹ nhàng với Krystal làm con bé thấy lợm cả giọng.

– Phải – Kay đáp – Nhưng Terri, về chuyện ta đang bàn, tôi nói nghiêm chỉnh về vụ nhờ đội Bảo vệ trẻ em can thiệp đấy. Chúng tôi phải giám sát chặt tình trạng cháu Robbie khi ở nhà này. Phải có thay đổi đấy nhé Terri.

– Ờ, được – Terri vẫn như mọi khi; đồng ý với bất kỳ ai về bất kỳ chuyện gì.

Krystal vội vã nói thêm – Có, mẹ sẽ làm. Mẹ tui sẽ thay đổi. Tui sẽ giúp mẹ. Mẹ sẽ làm mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.