“Này, em quen Trạch Phạm rồi phải không.” Hàn Cố Diễn vỗ vỗ tay cô, “Hôm nay có vài đồng nghiệp trong công ty đến đây tụ tập thôi, thấy em
căng thẳng như vậy thật là không có tiền đồ, cũng đâu phải là “Hồng môn
yến” gì, còn sợ anh sẽ bán em đi à.”
“Cái này cũng rất khó nói.” San San liếc Hàn Cố Diễn một cái.
“Ơ, anh đây làm sao nỡ.” Hàn Cố Diễn da dày mặt nhẵn, nói mấy lời buồn nôn tuyệt đối không đỏ mặt, lấy tay San San khoác vào tay mình, “Đi thôi, có anh ở đây, em còn sợ cái gì.” nói xong thì ôm San San đi vào.
Không nói câu sau thì còn nghe được, vừa nói xong lại làm cho cô cảm thấy không ổn chút nào, sau đó San San đã
kịp phản ứng, hiểu được cái gì gọi là trợn mắt nói dối.
“Sảnh mẫu đơn” lớn nhất nằm trên lầu ba
của khách sạn, bên trong chứa được chừng năm mươi bàn, mỗi bàn cũng đã
có bảy tám người ngồi, hai người bọn họ vừa mới bước vào thì đã thu hút
sự chú ý của mọi người, biểu lộ của Hàn Cố Diễn tương đối tự nhiên, mỉm
cười gật đầu chào bọn họ, kéo San San đi về phía chiếc bàn lớn nhất.
Không thể tin được một câu nói nào của
anh cả, cuối cùng San San cũng ngộ ra, nhịn không được liếc Hàn Cố Diễn
một cái, thái độ tương đối ai oán.
Làm sao mà Hàn Cố Diễn không biết trong lòng San San đang nghĩ gì chứ, nhịn không được mở miệng nói, “Em xem, anh không có lừa em nha.” Ánh mắt của anh sao mà vô tội, còn chớp chớp. Trước mắt vừa mới qua
được cửa ải cuối năm, tất cả mọi người trong công ty, mặc kệ công trạng
cuối năm thế nào cũng muốn công ty phải khao nhân viên để khen ngợi bọn
họ đã cống hiến cho công ty năm qua, cũng hy vọng có thể tiếp tục bán
mạng cống hiến sức lực trong năm sau. Hàn Cố Diễn kéo San San đến bữa
tiệc cuối năm của công ty, trước đó cũng không nói trước cho cô biết là
vì sợ cô sẽ căng thẳng, còn một lí do nữa là không muốn dọa cô, San San
dễ dọa lạ thường, nhát như chuột, nhưng Hàn Cố Diễn hết lần này đến lần
khác đều thích trêu chọc cô, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, vẫn chưa bắt đầu, chạy vẫn còn kịp.”
“Hứ!” San San dùng sức trừng mắt với anh, sao cô có thể không có tiền đồ như vậy chứ? Chạy sao? Hơn thua với anh, “Muốn chạy thì anh chạy đi, không phải chỉ là ăn cơm thôi sao, có gì đâu.” Cô còn có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa, Hàn Cố Diễn thật là xem thường người khác.
Lúc San San đối mặt với Hàn Cố Diễn,
trong tình huống bình thường luôn tỏ ra có chút sợ hãi, dáng vẻ ngốc
nghếch, trừ khi bị anh chọc đến cực hạn thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia mới
có thể sinh động hơn một chút, Hàn Cố Diễn vô cùng yêu thích dáng vẻ
hiện tại của cô, đôi mắt trừng thật to, mới vừa rồi bị anh giễu cợt, bị
dồn ép nên có hơi nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên giống như một
trái táo đỏ, nhưng trong tình huống hiện giờ thì không thể cắn được, Hàn Cố Diễn đổi lại đóng dấu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “A, em thật là có tiền đồ.”
San San rất ngại ngùng nghiêng đầu sang một bên, “Có rất nhiều người đang nhìn đấy.” San San tương đối không hài lòng với cách sắp xếp vị trí của khách sạn
này, bên cạnh hai người đều có bàn, ở giữa là một con đường, làm thế thì thôi đi lại còn sống chết trải thêm tấm thảm đỏ vào, hai người đàn ông
đi thì giống như nguyên thủ quốc gia đang được phỏng vấn, một nam một nữ đi thì giống như đang bước trên thảm đỏ, may mà cô không mặc đồ trắng,
San San cảm thấy con đường này sao mà dài dằng dặc, nhịn không được vừa
đi vừa nghĩ vẩn vơ.
Bàn phía trước cũng chưa đầy người, Hàn Cố Diễn dẫn San San qua đó, kết quả mới vừa ngồi xuống đã choáng váng!
“Cô Vương?”
“Băng vệ sinh?”
Hai người đồng thời thốt ra.
Khụ ~! Hiện giờ San San cũng không rảnh
làm rõ xem vì sao biệt danh của mình lại biến thành băng vệ sinh, cô
không kìm được nháy nháy đôi mắt to tròn, xác định mình không hoa mắt
nhìn nhầm người, lúc này mới chắc chắn kêu lên, “Cô Vương.” Tình huống trước mặt là thế nào đây, San San triệt để choáng váng.
“Này!” Cô Vương ngây người vài
giây, nhanh chóng phản ứng lại, vẻ kinh ngạc trên mặt nhanh chóng trở
thành vẻ ngạc nhiên vui mừng, kéo ghế đứng lên, đi thật nhanh đến bên
cạnh San San, lại nhìn Hàn Cố Diễn hất hất cằm, “Con, ngồi đi.”
“Mẹ…” Hàn Cố Diễn kìm không được nhíu mày, tỏ ra khó hiểu.
“Sao vậy, mỗi ngày đều dính với nhau, cho mẹ mượn chỗ một lát không được à.” Cô Vương tương đối ngang ngạnh, vừa nói bên đặt mông chen vào ghế, hung hăng đẩy Hàn Cố Diễn ra ngoài, sau đó kéo tay San San, không ngừng vỗ
vỗ, cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, “Ái chà, thì ra em chính là San San à, em nhìn cô xem, quá nhiều sinh viên nên không nhớ nổi mặt với cả tên ai nữa.” Nói xong còn quay sang Hàn Cố Diễn bay ra vẻ mặt của một người già hiền lành, “Này Diễn Diễn, đây chính là cô sinh viên mà mẹ đã nói với con đấy, thật không nghĩ tới cô bé lại là bạn gái của con.”
San San vừa bị câu nói “mẹ” kia của Hàn Cố Diễn làm cho mất hồn, lúc này lại bị hai từ “Diễn Diễn” kia kéo lại.
San San không kìm được nhìn về phía Hàn
Cố Diễn – tại sao anh lại không nói rõ cho em biết hả, hại cô không có
chút chuẩn bị nào.
Aizz, hai người vô cùng ăn ý, Hàn Cố Diễn cũng hiểu được nhưng khi lí giải ra thì lại có hơi lệch lạc, “Mẹ, mẹ làm gì thế, xem mẹ dọa người ta rồi kia.”
San San chóng mặt, anh tuyệt đối là đang cố ý.
“A a a!” Cô Vương nhanh chóng gật đầu, miệng càng lớn hơn, đôi mắt thì híp lại, “San San à, chuyện kia cô…bình thường trên lớp học…cô hơi nghiêm khắc một
chút, nhưng mà em yên tâm đi, bí mật của cô chính là vô cùng dễ gần.” Ý tứ chính là cô sẽ là một người mẹ chồng tốt, mấy chuyện làm khó dễ con dâu tuyệt đối bà sẽ không làm.
“Cô Vương…” Cô Vương được mệnh danh là Lão yêu tinh Hắc Sơn lại như vậy..ặc… lại tỏ ra thân thiện như vậy làm cho San San khá tinh ngạc.
“Ai cha, San San à…” Lại có thêm
một người già nữa cũng “vèo” một cái ngồi cùng, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa nha, chỉ thấy người kia đi tới, cũng
ngang ngạnh ngồi bên cạnh San San, đáng thương như một người qua đường
nói chen vào, “San San à, hai bác trông mong như những vì sao trông mong ánh trăng cuối cùng cũng trông ngóng được cháu tới đây rồi.”
San San chóng mặt, trong lòng thầm cầu nguyện Bồ Tát phù hộ, cầu cho bà cứu vớt vạn dân trong cơn họa thủy.
“Khụ ~!” San San nuốt nước miếng, cố gắng thả lỏng, mỉm cười hết sức sáng lạn, “Chào hai bác.”
“San San đừng để ý đến họ.” Hàn Cố Diễn nhìn San San, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, “Ngồi đây này.” Nói xong thì định đứng lên đỡ cô.
“Ôi ơ!” Vương Lộ dịch sang, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy San San, “Con, con, con làm gì thế, không thấy chúng tôi đang nói chuyện phiếm với San San sao, con muốn cưỡng đoạt dân nữ à.” Khụ, thì ra bí mật là trình độ ngữ văn cô giáo Vương Lộ cũng không ổn lắm.
“Cô Vương.” San San bị bà ôm chặt lấy nên có hơi ngượng ngùng, yếu ớt mở miệng.
“Ôi, làm gì có tên nào là cô Vương chứ.” Vương Lộ nhân cơ hội dùng tay sờ soạng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của San San, “Gọi là bác gái đi, còn ba của Diễn Diễn thì cháu gọi là bác trai, nếu không thì gọi là ba mẹ cũng được, dù sao cứ qua cầu là được.”
San San sợ hãi, qua cầu là được??
“Cháu gái, con đừng sợ.” Ba Hàn thấy dáng vẻ hoảng sợ của San San, “Có các bác ở đây nó không dám ăn hiếp cháu đâu, nếu cháu có gì uất ức thì
cứ nói với hai bác, xem hai bác trừng trị nó thế nào.”
“Ba…” Hàn Cố Diễn lạnh lùng mở miệng, “Hình như chủ tịch Lâm đã đến rồi.”
“Đã đến rồi sao.” Ba Hàn không có hành động gì, chỉ như gió thoảng bên tai, họ Lâm kia làm sao quan trọng bằng con dâu của ông.
“Nghe nói gần đây công ty thương nghiệp Chấn Hoa qua lại rất gần gũi với ông ấy.” Hàn Cố Diễn bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó không nói thêm gì nữa.
“…” Ba Hàn suy nghĩ một lát, “San San à, bác trai đi một chút rồi sẽ trở lại rồi chúng ta lại nói chuyện phiếm tiếp.” Hạnh phúc gia đình cũng muốn hưởng nhưng mà việc làm ăn thì vẫn phải
làm, aizzz, khi nào thì ông mới có thể chính thức về hưu ôm cháu nội an
hưởng tuổi già đây, ba Hàn vừa đi vừa không nhịn được lắc đầu thở dài
cho số khổ của mình.
“Đi đi đi, ông đi đi.” Vương Lộ
vẫy vẫy tay với ba Hàn, bày ra tư thế đuổi người, quay đầu lại hớn hở
nhìn San San, bây giờ con dâu chỉ có một mình cô thôi.
“Mẹ…” đã đuổi được một người rồi, “Vừa mới nhìn thấy bác Hứa đây.”
“Hứ…” Mẹ Hàn tỏ vẻ khinh thường với câu nói kia.
“Vừa nãy thấy bác ấy bế một đứa bé trên tay.” Hàn Cố Diễn nhìn San San chớp chớp mắt, nhưng giọng điệu lại rất đứng đắn, “Rất đáng yêu, cháu nội của bác ấy đấy.”
“Hứ… cái mụ hay khoe khoang kia.” Vương Lộ nhịn không được quay đầu nhìn lại, “Có một đứa cháu nội thì giỏi lắm à, sợ mọi người không biết thì phải, ngày nào cũng bế đi dạo.” Mẹ Hàn càng nói càng tức giận, quay đầu lại nói với San San, “San San, chúng ta cũng không thể để thua bà ấy, cháu vất vả một chút, ba năm sinh hai đứa.”
Ặc! San San toát mồ hôi, “Bây giờ đã tính đến chuyện sinh con sao!” Khụ, cô thề, ý của cô tuyệt đối không phải không có kế hoạch lập gia
đình sinh con, nhưng mà vẫn chưa nghĩ đến lúc này, câu nói kia không
phải qua quá trình đánh giá của đại não đã nói ra.
“À!” Thế thì quên chuyện này đi.” Vương Lộ vô cùng buồn bực.
“Không sao đâu mẹ…” Hàn Cố Diễn cười cười nói, “Con và San San đều là con một, có thể sinh nhiều một chút, ba năm hai đứa cũng rất có hy vọng.”
“Đúng đấy.” Hai mắt Vương Lộ sáng rỡ, lập tức đứng lên, “Chỉ có một đứa cháu không được nha, mẹ và ông già kia mỗi người bế một đứa, cho bà ta hâm mộ đến chết.” Vừa nói vừa nhìn về phía bác Hứa kia, giống như trong bụng San San đã có đứa bé rồi.
Vị trí kia đã trống, Hàn Cố Diễn nhanh
chóng lẻn đến bên cạnh bạn gái, San San nhịn không được ném cho anh một
ánh mắt sắc bén, mới vừa rồi mặt còn rất sáng lạn giờ đã xụ xuống, hung
dữ nhìn anh.
“Được rồi, được rồi.” Hàn Cố Diễn thấy cô thật sự đã tức giận nên nhanh chóng giải thích, “Mượn bữa tiệc cuối năm để ra mắt, em căng thẳng cái gì, chuyện quan trọng
thế này mà nói với em trước không phải sẽ hù chết em à.”
“…vậy mà anh cũng không cho em một chút thời gian để chuẩn bị.” San San buồn bực nói, “Chuyện này thật quá đột ngột.”
“Không phải hiện giờ cũng không có chuyện gì sao.” Hàn Cố Diễn dỗ dành cô, “Cho em thời gian chuẩn bị à? Anh thấy tám trăm năm em cũng không chuẩn bị xong.”
Thế cũng không sai, dù sao đây cũng là bữa tiệc hưởng thụ nhất mà San San từng nếm qua.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người không ngừng mời rượu tổng giám đốc, Hàn Cố Diễn có thể cản được thì cản, không thể
cản được thì toàn bộ vào bụng San San. Thấy mặt mầy ba Hàn hớn hở, uống
rượu tốt, nhân phẩm cũng tốt, nhìn thấy San San là một khuê nữ, uống một đống rượu vào mà vẫn còn biết điều đáng yêu như vậy, vừa nghĩ tới tương lai, đứa cháu nội có gen di truyền nhất định là cũng có thể uống, ba
Hàn hưng phấn muốn chết, còn vui vẻ hơn cả việc vừa kí được vài hợp
đồng, cười híp mắt, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh mình và cháu
nội ông một ly cháu một ly.
Làm nhân viên cũng phải nhìn sắc mặt
người khác, bình thường chủ tịch và phu nhân chủ tịch luôn hù chết người giờ lại High như vậy, thấy tổng giám đốc Hàn ở trong công ty cười còn
khó coi hơn cả khóc giờ trông mặt mũi cũng dịu dàng, mọi người đều cảm
thấy vị phu nhân chủ tịch tương lai này thật không đơn giản nha, nhất
định là một nhân vật hiểm ác, đừng thấy hiện giờ mặt mũi cô tràn đầy gió xuân, đúng chuẩn “Gió xuân tháng hai sắc như dao”, loại người này là
kinh khủng nhất. Bây giờ mà không nịnh thì còn đợi đến khi nào nữa?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều kéo đến làm thân với San San, từ nhỏ
đến giờ San San chưa từng gặp phải thế trận như vậy cho nên chóng mặt
muốn chết.
“Cậu không qua đó giúp cô ấy sao.” Lâm Trạch Phạm đang ngồi cạnh Hàn Cố Diễn, “Không sợ cô ấy uống nhiều rượu quá à.”
“Không sao đâu, tửu lượng của cô ấy tốt hơn mình, không dễ say như vậy đâu.” Hàn Cố Diễn vừa ngồi, vừa dùng khuôn mặt đầy tình cảm nhìn chằm chằm vào San San đang nói chuyện phiếm với mấy ngươi già, “Hơn nữa…” Anh rất muốn thấy dáng vẻ say rượu của San San, nhìn thấy một lần đã
thành nghiện, nhưng mà kiểu yêu thích biến thái này đương nhiên không
thể nói ra, người ta đều lo lắng sợ bạn gái mình uống quá nhiều còn anh
thì tốt hơn, cảm thấy tửu lượng của San San rất tốt, làm sao mà dễ say
như vậy được.
“Con sói già háo sắc.” Làm bạn tốt vài chục năm, Lâm Trạch Phạn cũng nhanh chóng hiểu ý anh, lắc đầu cười mắng, “Thật không nghĩ tới cậu lại là loại người này.”
Hừ – lời lý giải kia thật là lệch lạc,
nhưng mà Hàn Cố Diễn quyết định không thèm giải thích gì với Lâm Trạch
Phạm, mấy chuyện nhỏ nhặt này anh không cần chấp.
San San bị một đám người vây quanh, vừa
mới chú ý đến Hàn Cố Diễn, quay đầu sang thì đã thấy anh đang ngồi chung với Lâm Trạch Phạm, khuôn mặt vốn đang nở nụ cười lập tức lạnh lẽo,
lông mày cũng nhíu chặt lại. Chúng nhân viên đứng gần nhìn thấy càng
thêm kinh hãi, nhanh chóng kiểm điểm xem mình có nói gì sai không, nếu
không thì tại sao lại trở mặt như vậy, xem ra vuốt mông ngựa cũng không
phải đơn giản nha.
“Diễn Diễn.” San San từ trong đám người đi ra, đi nhanh đến trước mặt Hàn Cố Diễn, mắt hơi nheo lại.
Bảy hồn sáu phách của Hàn Cố Diễn bị
tiếng gọi “Diễn Diễn” làm cho bay mất, anh vốn cực kì chán ghét hai từ
này nhưng hôm nay phát ra từ đôi môi đỏ hồng của San San lại hoàn toàn
khác, cô hơi õng ẹo như đang làm nũng, nghe thấy anh thoải mái lạ
thường, tựa như uống một chén rượu ngon vào ngày đông, từ dạ dày ấm đến
tận trong lòng.
“Diễn Diễn.” San San đột nhiên kéo tay Hàn Cố Diễn, “Em say rồi, em muốn đi về.” Ánh mắt cô mê ly, đôi con ngươi ướt át nhìn Hàn Cố Diễn.
“Được được được, đi về.” Hàn Cố Diễn vừa nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp chan chứa tình cảm của cô làm gì còn muốn ở lại nữa, nhanh chóng ôm lấy cô rời khỏi.
A, sao tổng giám đốc lại bỏ đi như vậy
chứ? Vẫn còn đang chờ anh đến trao giải thưởng – người dẫn chương trình
choáng váng nhìn theo bóng lưng của hai người.
Nhưng sao anh cứ cảm thấy San San đối
với mình vô cùng vô cùng không có ý tốt, vì sao thế nhỉ? – Lâm Trạch
Phạm cúi đầu khó hiểu nghĩ.