Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 30



Anh đứng ở nơi đó, nhìn cô, không có cảm xúc cũng không có biểu cảm gì, tựa như thấy cô ở nơi này là một chuyện hết sức bình thường.

Đôi mắt cô lướt qua anh, bước chân không ngừng, dứt khoát đi qua người anh, lần nữa kề sát vai. Bọn họ đã sớm mất đi cái loại chào hỏi lẫn nhau cần thiết đó, sau khi đã từng là vợ chồng chia tay, chính là ngay cả người xa lạ cũng không bằng.

Hạ Viễn Hàng nhìn cô gái kia, cô vẫn mỹ lệ như xưa, vẫn lạnh lẽo như xưa, ngay cả kiêu ngạo vẫn là như xưa. Rõ ràng nhìn thấy anh lại làm như không thấy, làm như anh không tồn tại. Trong nháy mắt đó chọc giận anh.

Giơ tay lên, trong tích tắc lúc cùng cô lướt qua nhau, một tay bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô.

Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, cùng nhau nhìn về phía bọn họ.

Bị buộc dừng bước lại, Diêu Thủy Tinh nhìn tay cô ở trong bàn tay kia, loại nhiệt độ đó xuyên qua chất liệu may mặc thiêu đốt thẳng vào tim.

“Buông, tay!”

Thời gian dường như chảy ngược lại, một năm đó, anh cũng cầm tay cô như vậy, cô cũng ra lệnh cho anh như thế.

Buông tay? Buông thế nào?

Hạ Viễn Hàng cười lạnh, dùng sức giật ra, kéo cô đi ra ngoài, ấn mở thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại. Tiếng kêu của đám đông bị ngăn cách bên ngoài. Rốt cuộc, sau khi thời gian qua đi mười năm, bọn họ lại lần nữa đứng gần như thế.

Không gian vây kín hơi thở hai người.

Bọn họ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau. Đều không phải là người nói nhiều, vào giờ phút này dĩ nhiên vô cùng tẻ nhạt. Có điều trong túi xách của Diêu Thủy Tinh không ngừng truyền tới tiếng rung trầm trầm, là tiếng động duy nhất vang lên trong không gian nhỏ hẹp này. Rất rõ ràng, đó là trợ lý vừa hoảng sợ không ít của cô gọi tới.

Cô cũng không đưa tay nhận.

“Đinh” một tiếng, tuyên bố đã đến lầu một nhưng anh vẫn còn nắm chặt tay của cô không thả, cũng bất động. Trong khoảnh khắc cửa thang máy tự động mở ra, dùng sức đè nút đóng xuống.

Diêu Thủy Tinh lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, không giãy giụa cũng không nói chuyện.

“Cô không có lời gì muốn nói với tôi sao?” Khóe miệng anh nâng lên một đường cong châm chọc.

“Không có.” Phải nói, mười năm trước cũng đã nói xong, anh là người cuộc đời này cô không muốn gặp lại nữa. Hận đến mệt mỏi, đã không muốn hận nữa.

Đột nhiên anh dùng sức đè cô lên trên tường: “Có lúc, tôi thật sự muốn khoét tim của cô ra để xem thử có phải trong đó trừ băng sương thì không có bất kỳ thứ khác.”

Mùi thơm ngát nhàn nhạt trong trí nhớ hành hạ anh đến phát điên, đó là mùi duy chỉ thuộc về Diêu Thủy Tinh, anh nhắm mắt lại cũng có thể phân biệt được. Có thứ, khắc sâu vào máu thịt, muốn quên cũng khó khăn.

Diêu Thủy Tinh nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng: “Hạ Viễn Hàng, cần gì chứ?” Mười năm trước anh cứ như vậy tránh đi, bây giờ lại dây dưa, tính toán gì đây?” Anh biết tôi hoàn toàn có năng lực tránh né mà, vẫn nên buông tay đi!” . Bản lĩnh của cô anh hẳn phải hiểu, cho nên vừa rồi không giãy giụa, chẳng qua không muốn quá khó nhìn.

Anh tràn đầy ác ý cười cười: “Cô có thể thử một lần.”

Khiêu khích mười phần.

Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có anh có thể thoải mái chọc giận cô như trước, cái cảm xúc trải qua thời gian dài cô cho là đã cách xa thì hôm nay kiên quyết kích thích lần nữa! Ngón giữa dùng sức, khéo léo xoay ngược lại một cái muốn giữ chặt tay tay, bị ngón giữa của anh dùng sức hóa giải được.

Cô giơ khuỷu tay lên xông tới anh lại bị anh dùng sức đè lên tường, chân còn không nâng lên trước, anh cũng tiến người lên trước, đầu gối chỉa vào hai đùi của cô, sau đó. . . . . . chống đỡ vào giữa hai chân cô.

Này, tư thế như vậy. . . . . .

“Hạ Viễn Hàng!” Cô cắn răng nghiến lợi.

Lần này, đổi lại anh bình tĩnh mỉm cười: “Diêu Thủy Tinh, bản lĩnh của cô suy giảm rồi.”

Không phải cô suy giảm mà là anh trở nên xảo trá! Đành phải ở bên dưới anh, cô cau mày nhìn anh chằm chằm: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ là uống ly cà phê.”

“Có cần thiết không?”

“Cô nói xem” Ấn nút mở thang máy, lôi cô đi thẳng ra cửa chính.

Mở cửa xe, lên xe, thúc giục chân ga, không tới mười giây đồng hồ, xe thể thao đã biến mất khỏi cửa của Thế Thành.

***

Anh mang cô đến chỗ của anh.

Thời khắc mở cửa, anh tiến lên quan sát ánh mắt của cô, châm chọc cười một tiếng: “Yên tâm, bên trong không có mùi dầu máy khó ngửi.”

Cô hừ lạnh, không để ý đến khiêu khích của anh, trực tiếp đi vào.

Nơi này đã không phải là nhà trọ mười năm trước bọn họ ở, nơi này rộng rãi thoải mái, giá trị xa xỉ.

“Xin mời!” Anh giơ tay làm tư thế mời.

Diêu Thủy Tinh dứt khoát đạp lên sàn nhà gỗ soi rõ bóng người, đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn anh.

Anh rất an nhàn vô cùng chậm rãi cởi áo khoác ra, xoay người đi vào phòng khách.

Cô không thích cảm giác không cách nào nắm trong tay này, giống như tất cả đều do anh làm chủ, cô không biết bước kế tiếp anh tính toán như thế nào, chuyện gì cũng phải đoán, cô chưa bao giờ thích cách thức này. Gọi điện thoại cho Tào hân, nói đơn giản mình có phần chuyện phải xử lý, làm yên lòng trợ lý gần như là lần đầu tiên hoảng sợ đến vậy, cô ấy lo lắng đến dự định đi báo cảnh sát.

Trong không khí chậm rãi bay tới mùi thơm tươi mát mà ưu nhã, dưới ánh mắt lạnh lùng của cô, anh giúp cô bưng tới một ly trà còn khí nóng ẩn ẩn hiện hiện. Hơi nhíu giữa lông mày, nhẹ nhàng mà thong thả. Trà trong ly xao động màu hổ phách sáng bóng, nhẹ nhàng khoan khoái mà thoải mái.

Thật ra thì cô cũng không thích uống cà phê, chỉ thích uống trà, nhất là trà ô long tinh khiết khiến từ lạnh lẽo trở về ngọt. Đôi mắt trong veo lạnh lùng dính nhuộm nhiệt độ nhàn nhạt, nâng ngón tay, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết ánh lên đồ sứ tinh tế càng phát ra ôn hòa như ngọc.

Uống một ngụm, hương vị tinh khiết và vị ngọt cùng đến, ánh mắt của cô bình tĩnh lại.

Trên môi anh nâng lên chút cười, con ngươi mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn cô ưu nhã uống trà. Bụi trong không khí hình như dần dần cũng dừng bước chân bay múa lại bên trong yên tĩnh bình thản này. Thời gian bất động, năm tháng nhạt nhẽo.

Quá yên tĩnh.

Dường như, đáy lòng cô dâng lên một thứ gì đó không đúng, một giây tiếp theo ý thức từ từ mơ hồ.

Đáng chết!

Hạ Viễn Hàng lẳng lặng mơn mớn qua miệng ly cô mới uống xong. Nơi đó, hình như còn lưu lại nhiệt độ trên môi cô. Diêu Thủy Tinh, cô biết toàn bộ mười năm, sử dụng thuốc ngủ cũng chẳng có chút tác dụng nào, cả đêm, cả đêm mất ngủ là mùi vị gì không?

Lần này, rốt cuộc đến phiên cô nếm trải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.