Nghê Bối Bối và Hướng Phù Nhã đành tích tụ đầy tức giận, chuẩn bị bạo phát vào người nào đó, trong nháy mắt lại nhìn thấy người vừa đến, giống như là bị người khác mang đến một thùng nước đá đổ xuống từ đầu đến chân, đông cứng lại.
Vẻn vẹn mười phút trôi qua, tiếng Hướng Phù Nhã lắt nhắt yếu ớt truyền đến: “Bối Bối, nói cho tớ biết người đó không phải Hạ Viễn Hàng, chỉ giống nhau mà thôi.”
“Giống như. . . . . . chính là anh ta.” Ánh mắt Nghê Bối Bối phức tạp.
Họ thoáng nhìn qua lẫn nhau, sau đó rất “Sula”(*) quyết định, cái lửa giận kia thật sự quá tổn hại đến sức khở con người, vẫn nên tắt đi thì tốt hơn.
(*) Sula: có thể hiểu sơ là chỉ những người không có can đảm, nghĩa cũng tương tự với từ ‘con hổ giấy’
Không phải bởi vì danh tiếng của Hạ Viễn Hàng lang sói quá mức, nổi tiếng đánh nhau ngoan tuyệt. Cũng không phải bởi vì tính cách của anh theo truyền thuyết là cực kỳ xấu, chọc tới anh, không bằng mình trực tiếp đi nhảy lầu còn thoải mái hơn. Dĩ nhiên càng không phải bởi vì anh một mặt lạnh lùng, người lạ chớ tới gần, họ cũng không phải là vì mấy điểm nhỏ này, tuyệt đối, tuyệt đối không phải!
Chỉ là bởi vì, dáng vẻ Hạ Viễn Hàng nhìn Diêu Thủy Tinh, cái loại chuyên chú như cả thế giới chỉ có một mình cô ấy, làm cho các cô cảm thấy, hình như bạn tốt của mình, không chọn lầm người.
“Hai người bọn họ như vậy, sẽ không buồn chán sao?” Giọng Hướng Phù Nhã “thì thầm” không phải rất nhỏ. Hai người đều ít nói như vậy, ở chung một chỗ thì sẽ có cảnh tượng như thế nào? Không phải là cùng nhau diễn kịch câm chứ?
“Nói thật, tớ cũng hoài nghi vậy.” Nghê Bối Bối tán đồng gật đầu.
“Cậu nói từ lúc nào thì bọn họ đi chung với nhau?”
“Đoán chừng đã lâu rồi, nhìn tính cách của bọn họ một chút, làm sao mà có tiếng sét ái tình?”
“Chẳng lẽ anh nhìn em, em nhìn anh, sau đó nhìn nhau chẳng nói gì sao?”
“Ừ, cực kỳ có khả năng.”
“Không chọn món ăn sao?” Bốn chữ nhẹ nhàng nhàn nhạt, thành công khiến hai nữ sinh bé nhỏ đang rỉ tai thì thầm ngồi đối diện ôm lấy nhau, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía anh.
Nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm cười to ra, bởi vì hành động của các cô thật sự rất buồn cười, có điều, Hạ Viễn Hàng chỉ bình tĩnh đưa thực đơn tới.
Anh đối với các cô, không có yêu ghét gì cả. Chỉ vì các cô là bạn của cô ấy, nên anh nguyện ý tốn thời gian ăn bữa cơm với các cô, nhưng cũng không hơn. Đối với phụ nữ, anh thật sự không có hứng thú muốn chung đụng gì với các cô.
Ngoài cô ấy.
Hướng Phù Nhã bại trận bị ánh mắt đang giằng co so đo của Nghê Bối Bối phóng tới, lần nữa lòng không cam tâm, không tình nguyện đưa tay, có mấy phần cứng đờ nhận lấy thực đơn. truyện chuyển ngữ ở diễn đàn lê. quý. đôn Không thể trách cô nhát gan, sự thực là, có lần trong lúc vô tình, cô thấy Hạ Viễn Hàng đánh nhau với một đám côn đồ có tiếng. Đó là lần đầu tiên trong thế giới đơn thuần của cô, cô nhìn thấy máu tanh và tàn nhẫn chân thật đến như vậy.
Mỗi một động tác của anh, đều giống như không muốn sống nữa, vừa lợi hại lại độc ác. Lấy một địch tám, đối phương còn có dao, nhưng anh lại đánh ngã toàn bộ khiến đám người rên rỉ trên mặt đất, có tiếng gảy xương, còn có máu đỏ tươi bắn lên trên đất, cô bị dọa đến chân cũng mềm nhũn ra.
Mà anh, chỉ nhặt áo khoác ném ở một bên lên, bình tĩnh đi, đi ngang qua người cô ngay cả ánh mắt cũng không ném cho cô một cái.
Từ đó Hướng Phù Nhã khắc sâu ấn tượng với người con trai này, bởi vì, vẻ mặt của anh, hình như sinh ra đã không thể yêu, cái gì cũng không để ý, thắng không quan trọng, thua cũng không sao cả. Một người cái gì cũng không quan tâm đến mới là người đáng sợ nhất.
Sau này cô biết, thì ra anh chính là cái người tên Hạ Viễn Hàng. Anh quả nhiên một chút cũng không phụ phần tiếng xấu này. Cô biết, anh tuyệt đối, tuyệt đối danh xứng với thực, nhưng cô không ngờ rằng, anh và bạn tốt của cô yêu nhau. Cô cũng không nghĩ tới, người con trai sinh ra đã không có tình yêu lúc trước, người thanh niên u sầu hắc ám đó, hôm nay, cũng có quan tâm đến người khác.
“Em. . . . . . em muốn một phần. . . . . . mì thịt bò.” Hướng Phù Nhã do do dự dự mở miệng, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến, “Em có thể muốn mì thịt bò sao? Còn nữa, chỉ cần cho em một ly nước lọc là tốt rồi.”
Thật tổn hại trí óc và thần kinh! Diêu Thủy Tinh cầm lấy thực đơn, “Tớ chọn.” Rất nhanh chóng thay bốn người quyết định bữa ăn tối, ngẩng đầu, nhìn thấy bạn tốt trừng to mắt, bình tĩnh nói: “Anh ấy sẽ không đánh cậu.”
Hướng Phù Nhã rất ngoan ngoãn gật đầu, “Tớ biết rõ mà!” Dĩ nhiên cô biết Hạ Viễn Hàng sẽ không đánh con gái, cô cũng rất rõ, Hạ Viễn Hàng chỉ đánh nhau với những tên con trai chọc tới anh. Nhưng, biết là một chuyện, chỉ cần nhìn qua Hạ Viễn Hàng đánh nhau với người khác, trong lòng tuyệt đối sẽ sợ. Cô sợ anh, còn có một chút chút kính nể, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
“Em có một vấn đề.” Nghê Bối Bối giơ tay, giọng hơi thấp.
Hạ Viễn Hàng nhíu mày, ý bảo cô hỏi.
“Anh. . . . . .” Cô hít thở sâu, “Có thể không vào. . . . . . hắc đạo.”
Coi như anh đối cảm thấy vấn đề của cô kỳ quái, cũng không biểu hiện ra, chỉ ngắn gọn trả lời: “Không biết.” Đối với hắc đạo anh không có chút hứng thú nào, tuy nhiên khi đó Tam Bất Ngũ luôn luôn có một chút gọi là quy tắc ngầm khiêu khích anh, anh cũng không để ý khiến cho bọn họ muốn cùng anh đánh một trận thống thống khoái khoái, thế nhưng con đường này, cũng không phải do anh muốn đi.
Nghê Bối Bối thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng.
“Em. . . . . . em cũng có vấn đề.” Hướng Phù Nhã giơ tay theo.
Hạ Viễn Hàng nhìn cô bé nữ sinh đó, hình như rất nhát gan, rất dễ dàng bị dọa dẫm cho phát sợ.
“Em có thể gọi thêm một phần sườn lợn rán chua ngọt Hàn Quốc không?” Cô rất cẩn thận hỏi.
“Phốc!” Bật cười chính là phục vụ ở một bên chờ khách chọn món ăn .
Hướng Phù Nhã ngượng ngùng xoa xoa chén nước, mãi cho đến phục vụ viết xong món ăn được chọn rời đi, cũng không dám ngẩng đầu. le,quy.don Sau khi trải qua căng thẳng người ta càng thấy đói hơn, không có cách nào nha! Thoáng ngước mắt, nhìn về phía người thành niên trầm mặc kia, hồi lâu, giống như là lấy dũng khí, “Em. . . . . . có thể lại hỏi thêm một vấn đề hay không?”
Hạ Viễn Hàng nhìn cô.
Vừa bị đôi mắt sắc bén của anh nhìn, cô lập tức cảm thấy hoảng sợ, nhưng, vẫn còn rất tò mò, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng hỏi “Hai người ở chung một chỗ thì sẽ làm chuyện gì? Cũng sẽ giống như bây giờ một câu nói cũng không nói sao?”
“. . . . . .” Cô thật sự sợ anh, đúng . . . . . chứ?
*****
Bọn họ ở chung một chỗ sẽ làm gì đây?
“Ưm. . . . . .” Tiếng thở dốc vụn vặt, liều mạng bị đè nén, nhưng vẫn nhẹ nhàng bật ra từ môi hồng lúc khẽ nhếch lên, làm cho nụ hôn của anh càng mút vào sâu hơn. Môi lưỡi cùng âm thanh kích thích, trong căn hộ cũ kỹ, vô cùng rõ ràng.
Hạ Viễn Hàng ôm thật chặt hông của cô, đè cô trên cánh cửa hung hăng hôn. Anh yêu chết cảm giác lúc hôn cô, rõ ràng cô chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, lại làm cho anh đột nhiên khó khăn để kiềm chế dục vọng, vừa vào cửa đã hôn cô mãnh liệt.
“Bảo bối, nhúc nhích đầu lưỡi của em, hử?” Anh tỉ mỉ liếm môi bị anh làm ướt của cô, ở bên môi cô nhẹ nhàng dụ hoặc.
Trên gương mặt trắng như tuyết của Diêu Thủy Tinh, xuất hiện màu hồng hiếm có, trừng anh. Thật sự không hiểu được người này, chỉ đơn thuần đứng trên cầu thang, ngay cả một câu cô cũng không nói, sao đột nhiên anh lại bộc phát cuồng tính? Mới vừa vào cửa, liền ôm cô hôn một cái .
Giống như từ sau hôm sinh nhật cô, một chút kiềm chế gì đó trước kia, toàn bộ phá kén mà ra. Anh vô cùng, vô thích hôn cô, mặc kệ là hôn nhẹ, hôn sâu cũng được, chỉ cần vừa có cơ hội, anh sẽ ôm cô vào ngực mà hôn.
Hơn nữa thích dụ dỗ cho cô chủ động. Ai bảo có một lần trong lúc vô tình cô đáp lại anh, làm anh thở gấp nặng nề, liều mạng hôn. Kích tình như vậy, mất kiềm chế như vậy, cô cảm thấy nên cố gắng tránh khỏi vẫn tốt hơn.
Nhưng Hạ Viễn Hàng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô? Đầu lưỡi của cô, bức điên sức lực của anh, anh thích loại điên cuồng đó. Mỗi lần đều dụ dỗ cô, trêu đùa cô. cập nhật chương mới nhanh nhất ở Lê-Quý-Đôn Diêu Thủy Tinh là một cô gái rất kỳ lạ, làm cô động tình không dễ dàng, nhưng một khi cô động tình, anh sẽ được hưởng thụ cao nhất.
Bàn tay anh xoa phần lưng mềm mại của cô, vỗ về, từng chút từng chút hôn lên khóe môi cô, liếm gò má trắng mịn, cái mũi thẳng tắp, gặm nhắm cằm của cô, nhưng không hôn môi cô.
Sự kiên nhẫn của anh rốt cuộc được hồi báo, Diêu Thủy Tinh nhón chân lên, ôm cổ anh, hôn lên. Đầu lưỡi thăm dò vào bên trong đôi môi vô cùng hoan nghênh cô, câu quấn đầu lưỡi của anh, tinh tế ma sát, lưỡi và lưỡi cùng khiêu vũ, cô học rất nhanh. Tiếng hô hấp của anh truyền vào tai cô, khiến trong lòng cô dâng lên chua xót quái dị. Cô cố ý mút mạnh đầu lưỡi anh một cái, quả nhiên nghe được tiếng thở dốc thay đổi lớn, bên môi cô nâng lên đường cong hài lòng, thích mình có thể ảnh hưởng đến anh như vậy.
Anh ôm lấy cô, để cô có thể dán sát môi anh tốt hơn, cũng làm cho bọn họ có thể hôn sâu hơn.
Bàn tay theo vạt áo sơ mi, từ từ thăm dò vào trong, ngón tay lướt trên da thịt trơn mịn không thể tưởng tượng được, anh vuốt ve, yêu say đắm không thôi.
Giống như anh mang theo điện, mỗi một phần bị sờ, đều làm cho cơ thể của cô mềm đi một phần. Cô biết tay của anh càng ngày càng càn rỡ, nên ngăn cản, lại phát hiện lý trí của mình đã sớm xa rời.
Bọn họ cũng còn rất trẻ tuổi, ở cùng nhau thường ôm hôn nhẹ rồi tới hôn môi, khó tránh khỏi sẽ bốc cháy, tay anh cũng càng lúc càng không an phận, ban đầu chỉ cẩn thận vuốt ve cách quần áo, nhưng bây giờ lại le.quy.don. . . . . .
“Tách” một tiếng, cúc áo lót văng ra giòn vang, cô thở hổn hển, đưa tay chặn bàn tay của anh lại, bàn tay rộng kia, lúc này giống như bàn là, làm da thịt cô thành một mảng nóng bỏng.
“Bảo bối, để anh sờ một cái, có được hay không?” Âm thanh của anh trở nên quyến rũ khác thường, bàn tay bị cô đè nén dọc theo bộ ngực cô, tồn tại phần cảm giác nặng nề này, khiến mang tai cô đỏ hết, để anh liếm mút, ngậm vành tai mềm mại, mút lấy, cắn.
Thân thể cô càng run kịch liệt thêm, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, quyến rũ có thể chảy ra nước. Đây là biểu tình mà cho tới bây giờ Diêu Thủy Tinh không biểu lộ trước bất kỳ ai, chỉ thuộc về anh, duy chỉ thuộc về anh.
Nghĩ tới đây, ngực của anh nóng lên, cúi đầu lẩm bẩm bên tai cô: “Chỉ một cái sờ, có được hay không?”
Cô nhìn anh, khuôn mặt bày ra lẫn lộn giữa dục vọng, kích tình, còn có tình yêu, đối với cô mà nói biến thành một chuyện vô cùng khó khăn.
Cô cắn môi đưa tay chống trước lồng ngực anh.”Em cũng muốn sờ vậy.”
Trong mắt anh toàn là nụ cười, cô là công chúa của anh, nữ vương của anh, phản ứng của cô vĩnh viễn đều khác với người khác, mà anh, cam tâm khuất phục.
“Được.” Khom lưng một tay ôm lấy cô, đi tới phòng ngủ của mình.
Phòng của anh, cực kỳ nam tính, nhưng, lúc này Diêu Thủy Tinh hoàn toàn không rảnh chú ý tới. Bọn họ lăn lộn trên cái giường lớn, anh không thuần thục cởi nút áo của cô, áo sơ mi trắng như tuyết trượt ra, bên trong là Lace (viền tơ) màu tím rất nhạt, rất nhạt, tinh tế, làm nổi bật lên da thịt như bơ sữa muốn dụ người, con ngươi thâm thúy trong khoảnh khắc đó co rút nhanh.
Cô là cô gái đầu tiên anh thân mật, coi như thiếu kinh nghiệm, anh cũng muốn che chở cô thật tốt. Đưa tay, mới vừa tiếp xúc làn da như ngọc, lại đột nhiên bị cô lật người một cái đè ở phía dưới.
“Em làm.”
Anh bật cười, thở dài, nằm trên giường, “Được rồi, được rồi. Bảo bối, tất cả đều cho em.”
So với anh, tay cô cởi cúc áo linh hoạt hơn rất nhiều, vải vóc màu đen từ từ mở rộng, da thịt của anh, phiếm sắc màu khỏe mạnh, ánh mặt trời vô cùng ưu ái anh, phơi anh thành màu đồng cổ đều đặn vô cùng mê người. Trên người anh, tất cả đều là từng khối từng khối bắp thịt rắn chắc, xem ra hay đánh nhau với người khác, cái loại vận động kịch liệt đó, cũng không phải không đúng chút nào.
Anh đã có được một thân thể và khí phách của người đàn ông trưởng thành hấp dẫn, chỉ nhìn một chút, cô đã cảm thấy khó thở.
Duỗi ngón tay, xoa lồng ngực đầy tính đàn hồi và sức mạnh, nơi đó, cũng không phải là hoàn mỹ không khuyết điểm, mà hiện đầy vết sẹo vụn vặt. Cô cẩn thận thăm dò từng chút từng chút, thành công chạm tới trái tim đập quá nhanh của anh, độ cong bên môi xinh đẹp mà mê người.
Cúi người xuống, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái trên nụ hoa phái nam của anh, hài lòng nghe được tiếng thở dốc thô ráp. Tiếp tục hôn, liếm qua toàn bộ những vết sẹo đã mờ, lưu lại ấn ký ẩm ướt.
Sự chịu đựng của anh, chỉ đến đây mà thôi, nắm bả vai của cô, như muốn đè cô xuống, lại bị cô gái kiêu ngạo giữ chặt cổ tay, “Không được.”
Ánh mắt anh hung ác nheo lại.
Cô lắc đầu, rất kiên quyết, “Vẫn chưa được.”
Anh oán hận nhìn cô chằm chằm, cô gái này, ép anh thành ra bộ dạng này, lại nói với anh là không thể! Thật ra thì anh có thể không cần để ý tới cô, coi như bản lĩnh cô không tệ, nhưng đối với anh mà nói, vào giờ phút này muốn “trấn áp” cô cũng không tính là việc gì khó, nhưng, ánh mắt của cô, đôi mắt tinh xảo kia, rõ ràng là một mảnh yên tĩnh, nhưng anh vẫn thấy được tia yếu ớt.
Cô vẫn sợ hãi ! Dù sao, không có kinh nghiệm, dù sao, tuổi bọn họ cũng còn rất trẻ, cô vẫn chưa chuẩn bị xong. Rất bình thường, kiêu ngạo như Diêu Thủy Tinh, khẳng định tới bây giờ không học được yếu thế.
Than thở thật sâu, một tay kéo lấy cô vào trong ngực, oán hận mắng: “Yêu tinh!”
Cô ở trong ngực anh, trong nháy mắt cứng ngắc, thấy anh không có động tác tiến thêm một bước thì mới chậm rãi tỉnh táo lại, cảm thấy nơi nào đó của anh nóng rực khác thường, cô biết rõ là cái gì, muốn tránh ra.
“Đừng động.” Anh vùi đầu vào trong mái tóc của cô, chóp mũi đều là mùi thơm nhẹ của cô.
Hiếm khi cô ngoan ngoãn dừng lại nằm trong ngực anh, da thịt của bọn họ dán tại một nơi, có một loại trơn nhẵn. Cô nghe tiếng tim anh đập, loại lo lắng không giải thích được trong lòng từ từ thở bình thường lại, chỉ ở trong ngực anh, cũng chỉ có ở trong lòng anh.
Anh ôm sát eo thon của cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Tiểu quỷ nhát gan.”
Gương mặt cô giấu vào trong ngực anh, yên lặng như cũ.