Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 42



Lần này Tống Vực đến thành phố B là quyết định theo cảm tính, không
có bất kì sự chuẩn bị nào trước. Bấy giờ, khi chở Mục Táp về khách sạn
cô đang trọ, anh mới biết chỗ này đã hết phòng trống. Anh đành ở tạm một khách sạn bình dân cách chỗ cô hai con đường.

Lúc Mục Táp về phòng, Tiểu Thụy Lệ đang ăn cháo thịt bằm. Thấy sắc
mặt Mục Táp xám xịt, cô nàng vội hỏi: “Chị đi đâu mà nhìn mặt mày bơ
phờ, mệt mỏi thế?”

“Đi dạo quanh đây thôi.” Mục Táp cởi áo khoác, đổ người nằm bẹp xuống giường, mí mắt díp cả lại, “Buồn ngủ quá.”

Cô đang chập chờn thiu thiu ngủ, di động bỗng đổ chuông báo tin nhắn. Cô cầm lên ngó, thấy tin nhắn của Tống Vực.

“Những lời anh vừa nói đều rất chân thành.”

Mục Táp nhìn chằm chằm tin nhắn thật lâu, rồi mới đặt di động qua một bên. Cô dang tay dang chân nằm thành hình chữ ‘đại’ (大), mơ màng nhớ
lại hành động lúc nãy của anh. Đặc biệt, hình ảnh anh ôm cô vào lòng, tỉ tê quanh tai cô, bảo rằng anh muốn sống trọn đời bên cô, chỉ duy nhất
mình cô…

Kì thực, cô rất hoang mang, mờ mịt với tương lai phía trước. Nếu lựa
chọn cùng Tống Vực ăn đời ở kiếp, cô phải tập làm quen với những thiếu
sót, khiếm khuyết của anh. Bề ngoài anh nhìn nhã nhặn, lịch lãm, nhưng
sự bá đạo, tự cao tự đại đã thấm nhuần trong dòng chảy của máu. Hơn nữa, anh sống quá nội tâm kín đáo, không bao giờ chủ động chia sẻ nỗi lòng
cùng người khác. Anh lãnh đạm đến nỗi có chiều hướng tự phong bế bản
thân. Tính cách này ắt hẳn được hình thành trong suốt thời gian dài, là
hậu quả của việc anh nhiều lần va chạm, ma sát với những gai góc hay mặt trái cuộc đời. Rốt cuộc cô có khả năng mở được ổ khóa giam giữ đáy lòng anh không? Huống hồ, cô đã yêu anh. Tình cảm cô dành cho anh chắc chắn
vượt xa cảm tình anh đáp lại cô. Đây là biến cố bất ngờ trong cuộc hôn
nhân này. Nếu ban đầu, cô có thể vô tư rộng lượng, không buồn so đo hay
tìm hiểu kĩ càng tình cảm của anh, thì hiện tại, cô hoàn toàn bó tay
chịu trói.

Sa vào tình yêu, phụ nữ thường trở nên mẫn cảm và yếu ớt, cô cũng
không ngoại lệ. Trước tình yêu, cô luôn dùng thái độ chân thành cùng
nghiêm túc. Một khi đã yêu, cô sẽ dâng hiến trọn vẹn con tim lẫn tấm
lòng dành tặng đối phương. Dĩ nhiên, ‘hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại’,
cô cũng yêu cầu đối phương đáp trả bằng thái độ tương tự. Nhưng Tống
Vực….quả thật khiến cô dần sờn lỏng thoái chí. Anh hồ đồ trong lời nói
và hành vi với Mạc Tử Tuyền, anh cự tuyệt trải lòng cùng cô, anh không
tín nhiệm cô, đã vậy còn ích kỉ cưỡng ép cô….Tất thảy những yếu tố trên
khiến cô càng ngày càng mất lòng tin vào cuộc hôn nhân này, thậm chí nảy sinh sợ hãi.

Ban nãy trong xe, cô bị anh kiềm hãm dưới thân, bắt buộc phải chứng
kiến ánh mắt anh long lên sòng sọc, chằng chịt tơ máu đỏ, làm cô vô cùng sợ hãi. Lần đầu tiên cô cảm thấy chán ghét, bài xích cực độ việc anh
thân mật, đụng chạm đến mình. Giây phút anh nghênh ngang, bất chấp tất
cả xông vào, mọi tế bào trên cơ thể cô đều trong tình trạng kháng cự
kịch liệt. Nhưng anh nào bận tâm đếm xỉa, cứ thế…anh trực tiếp giẫm nát
lớp phòng hộ sinh lí, đồng thời phá hủy lòng tự trọng của cô.

Cô không thích một Tống Vực như vậy, cũng không biết làm cách nào đối mặt với anh.

******

Hai ngày kế tiếp, lịch trình công việc của Mục Táp dày đặc, kín mít,
cô không còn tâm trí nghĩ ngợi đến chuyện của Tống Vực, cũng không cho
anh cơ hội giải thích rõ ràng. Tuy nhiên, anh vẫn lưu lại thành phố B.
Đều đặn hai buổi sáng, chiều mỗi ngày, anh tới khách sạn, đưa cơm cho
Mục Táp. Một lần tình cờ, cô nàng Tiểu Thụy Lệ bắt gặp cảnh hai vợ chồng đùn đẩy cái cà men cơm, bèn trố mắt nhìn kinh ngạc, sau đó le lưỡi nói
với Mục Táp: “Mục Táp, chồng chị đuổi theo tới tận đây luôn ư? Giời ạ,
em phục sát đất trình độ đeo bám vợ của anh ấy.”

Mục Táp méo miệng cười trừ, rồi tức thì lén lút gọi điện cho Tống
Vực, bảo anh mau về đi. Tống Vực thảnh thơi đáp: “Công ty anh đang nghỉ đông. Anh một mình về nhà làm gì?”

Hiện giờ, Tống Vực như thể gọi là đến, mà đuổi hoài không đi. Mục Táp dần sáng tỏ điểm ấy, nên cuối cùng cô mặc kệ anh luôn.

Buổi tối hôm sau, thành viên tổ dự thầu có cuộc liên hoan họp mặt với vài vị lãnh đạo của công ty Bác Thông. Vừa vặn, anh chàng Úy Trì Lâm
ngồi đối diện Mục Táp. Cô vừa ngồi xuống, anh ta liền nâng cao ly rượu,
mỉm cười nhìn cô. Cô lịch sự cười đáp lại, đoạn cầm ly rượu nhấp nhẹ một ngụm tượng trưng. Tiểu Thụy Lệ ngồi cạnh cô, lặng lẽ nghiêng đầu, kề
sát tai cô, thủ thỉ: “Ôi chao, em chết mất. Anh ấy mặc âu phục đẹp trai
dã man chị ạ.”

Đến giữa buổi liên hoan, Mục Táp xin phép đi toilet. Lúc ra, cô trùng hợp nhìn thấy Úy Trì Lâm cũng đi ra từ cửa toilet nam đối diện.

“Úy tổng.” Mục Táp chủ động chào hỏi.

Úy Trì Lâm nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh tia cười. Anh ta hỏi: ” Em
không biết uống rượu ư, gì mà chỉ nhấp một ngụm, cả khuôn mặt đều đỏ
hồng lên thế?”

Mục Táp gật đầu, lấy làm ngượng ngùng vì bị người ta khui ra bí mật.

“Đúng rồi.” Úy Trì Lâm bỗng nhiên lấy chiếc bóp da trong túi, rút ra
một tấm ảnh từ chiếc bóp, đưa cô xem, “Lần trước tôi có nói, nhìn em rất giống cô bạn của tôi, nói chuyện cùng em, tôi cảm thấy thật thân thiết. Hôm nay tôi đưa chứng cứ xác minh, bản thân tôi không hề bốc phét.”

Mục Táp tiếp nhận tấm ảnh. Ảnh chụp cô gái mặc bộ quần áo màu xanh
nhạt, đứng giữa khung cảnh thơ mộng ngập tràn bông tuyết trắng. Cô gái
nở nụ cười tươi rói, duỗi cánh tay về phía trước, tự nhiên làm động tác
yeah tràn đầy năng lượng. Ngũ quan cô gái hài hòa cân xứng, đôi mắt
trong veo, sáng ngời, cong cong hình ánh trăng lưỡi liềm theo nụ cười
rạng rỡ.

“Nói thật.” Mục Táp nhận xét: “Cô ấy đẹp hơn tôi nhiều. Anh nói tôi giống cô ấy, khiến tôi vừa vui vừa ngại.”

Hai người giống nhau hả trời? Cô nhìn lòi mắt cũng không thấy được một điểm tương đồng.

Úy Trì Lâm mím môi cười nhẹ, cầm lại tấm ảnh, nâng niu quý trọng
trong lòng bàn tay một lúc, rồi mới cất lại chỗ cũ: “Người thật ngoài
đời dĩ nhiên có đôi chút khác biệt so với trong ảnh chụp. Ảnh chụp là
trạng thái tĩnh, mà người thật luôn sống động. Tôi vẫn cảm thấy, hai
người rất giống nhau. Nhất là những lúc cười rộ lên, lông mày bên trái
sẽ nhướng nhỉn hơn lông mày bên phải.”

Mục Táp không lên tiếng bác bỏ. Đây là nhận định riêng của anh ta, vả lại, cũng không có ác ý. Hơn nữa, được khen ngợi giống một cô gái vừa
xinh đẹp vừa đáng yêu…cô quả thật hơi vui vui.

“À phải, bữa đó người đàn ông chờ em ở cửa khách sạn, là ông xã em à?” Úy Trì Lâm nhanh nhảu đổi đề tài.

“Vâng.” Mục Táp gật đầu.

“Rất điển trai.” Úy Trì Lâm nói, “Nhìn khá quen nữa.”

“Diện mạo anh ấy nhìn rất sáng, mọi người thường khen như vậy.”

“Hôm đó anh ta có hiểu lầm gì không?” Úy Trì Lâm hỏi tiếp, “Về việc em ăn cơm cùng tôi, tôi lại chở em về nữa.”

“Nào có. Anh ấy không phải kiểu đàn ông lòng dạ hẹp hòi đâu ạ.” Trước mặt người ngoài, Mục Táp luôn theo bản năng bảo vệ, giữ gìn phong độ
cho Tống Vực.

“Vậy thì tốt.” Úy Trì Lâm hạ thấp giọng, đoạn cùng Mục Táp trở về
phòng bao. Mới đi vài bước, anh ta lại xoay người, nghiêm túc nhìn cô:
“Lần trước tôi không biết em đã lập gia đình, nên hành vi có chút đường
đột, nhân đây tôi xin lỗi em luôn. Có điều, em hãy yên tâm, tôi không
phải dạng người lợi dụng công việc để bày trò ve vãn, trêu chọc mấy cô
gái. Tôi có chuẩn mực và nguyên tắc đạo đức của riêng mình.”

Mục Táp không ngờ anh ta lại trịnh trọng giải thích với mình, còn
chân thành nói xin lỗi. Cô bất giác mỉm cười: “Tôi nghĩ rằng, giữa chúng ta chỉ tồn tại công việc chung, không có điều gì khiến tôi lo lắng hay
phiền lòng cả. Về buổi đấu thầu sắp tới, tôi hi vọng công ty tôi sẽ
trúng thầu bằng chính thực lực của mình, trở thành đối tác tốt với Bác
Thông.”

Buổi liên hoan kết thúc, mọi người lần lượt ra khỏi khách sạn, ngọn
gió mùa đông tựa như lưỡi dao sắc lạnh, cứa vào da thịt, đánh tan hơi ấm của rượu trong dạ dày Mục Táp. Úy Trì Lâm đang đi trước mặt cô bỗng
dưng dừng bước, xoay người, rất phong độ mời Mục Táp, Tiểu Thụy Lệ và
hai nhân viên nữ khác: “Mọi người đã có xe về chưa? Nếu chưa, vậy cho
phép tôi có cơ hội đưa mọi người về.”

Anh ta vừa dứt lời, tầm mắt Mục Táp thấp thoáng trông thấy bóng dáng quen thuộc phía xa xa, đích xác là Tống Vực.

Anh đứng cạnh chiếc xe, bộ âu phục màu đen dung hòa cùng đêm tối,
càng làm nổi trội đôi mắt sáng tỏ, thấu suốt như sao trời. Anh chăm chú
nhìn cô, mỉm cười rất đỗi dịu dàng, thấy cô nhìn lại mình, anh gọi: “Táp Táp.”

Tiểu Thụy Lệ trầm trồ lên tiếng: “Ối ối ối, kia chẳng phải là ông xã
của chị Mục Táp sao? Ái chà, anh ấy tới tận đây rước chị luôn, chắc anh
ấy lo lắng bà xã yêu dấu của mình bị chúng ta bắt cóc!”

Những đồng nghiệp khác cũng hào hứng bàn tán. Dưới tài năng ‘chém
bão’ của Tiểu Thụy Lệ, câu chuyện Tống Vực lót tót chạy theo Mục Táp đến thành phố B được cải biến, thêm mắm dặm muối trở thành đề tài vô cùng
hấp dẫn, đặc sắc. Cũng có người phản đối, cho rằng Tống Vực đến thành
phố B vì việc khác, họ không tin trên đời có một ông chồng ‘bám váy’ vợ
trên từng cây số. Hiện tại, mọi người đều tận mắt chứng kiến, liền tin
sái cổ câu chuyện của Tiểu Thụy Lệ.

Khuôn mặt Mục Táp nóng ran, có chút xấu hổ. Tống Vực lại điềm tĩnh
rảo từng bước ung dung, tiến tới chào hỏi mấy vị sếp cùng đồng nghiệp
của Mục Táp. Anh kiên nhẫn, niềm nở bắt tay từng người, ứng đối khôn
khéo, biểu hiện phong độ chói sáng. Lúc anh bắt tay với Úy Trì Lâm, anh
ta đột nhiên nở nụ cười: “Hóa ra là Tống tiên sinh, thảo nào hôm bữa tôi cứ thấy quen quen.”

Năm xưa, tài năng và kì tích của Tống Vực trong giới IT được lan
truyền, đồn đãi rất rộng. Lúc ấy, Úy Trì Lâm là sinh viên giỏi ngành kỹ
thuật, tất nhiên anh ta vô cùng hứng thú về nhân vật Tống Vực này. Cảm
giác của anh ta khi suy nghĩ về Tống Vực khá phức tạp, anh ta vừa xem
Tống Vực là mục tiêu phấn đấu, vừa cảm thấy không cam lòng, không thừa
nhận Tống Vực ưu tú hơn anh ta.

“Chào anh.” Tống Vực vui vẻ bắt tay cùng anh ta.

Úy Trì Lâm cảm thấy sức lực bắt tay của Tống Vực mạnh hơn mức bình
thường, như thể chất chứa một tuyên ngôn nào đó. Với cả, tuy Tống Vực
nhìn anh ta bằng ánh mắt trầm tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa đâu đó sự răn đe
thầm lặng.

Vài giây sau, Tống Vực buông tay Úy Trì Lâm, đến cạnh Mục Táp, vòng
tay qua eo cô, thản nhiên nói: “Không làm phiền mọi người nữa, tôi đưa
vợ mình về trước.” Rồi lập tức ôm cô quay gót, đi xuống cầu thang, hướng chỗ chiếc xe đang đỗ.

Ngồi trên xe, Mục Táp ngán ngẩm thở dài: “Sau này, anh đừng tới khách sạn đưa bữa sáng, bữa tối cho em nữa, cũng không cần kè kè theo em mọi
lúc mọi nơi, làm mấy đồng nghiệp của em cứ bàn tán xôn xao. Anh trở
thành đối tượng lúc trà dư tửu hậu của họ đấy.”

“Thế họ nói gì?” Anh hỏi.

“Nói anh già đầu rồi mà còn thiếu hơi vợ, đeo cứng lấy vợ không thả.” Mục Táp phát huy bản tính bộc trực “Nếu anh còn muốn bảo toàn thanh
danh, khí tiết một đời, thì đừng làm thế nữa.”

Tống Vực cất tiếng cười khẽ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh không dư hơi quản mồm miệng họ, họ nói gì mặc họ, việc anh anh cứ làm.”

“Thế nhưng, em chẳng biết anh rốt cuộc muốn làm gì nữa?” Mục Táp buồn bực, “Anh chạy tới đây, mục đích là phá rối công tác của em?” .

“Anh tận dụng thời gian nghỉ đông, đi thăm vợ mình, không được hả?”.

Mục Táp không buồn tranh cãi, không thèm để ý anh nữa.

“Giờ chưa muộn, hay chúng ta đi xem phim đi?” Anh đề nghị.

“Em mệt cả ngày rồi, chỉ muốn ngủ.”

Tâm tình tốt đẹp của anh không hề bị thuyên giảm bởi lời từ chối của
cô, giọng nói vẫn nguyên vẹn sự hứng khởi, phấn chấn: “Vậy anh chở em về khách sạn, em cố gắng nghỉ ngơi.”

Chạy ngang qua một quán trà nhỏ, anh bất chợt dừng xe, đi xuống mua
hai ly trà táo đỏ và long nhãn, đưa cô: “Theo sở thích của em, không bỏ
trân châu.”

Mục Táp ôm hai ly trà trước ngực, thầm nhủ, dầu gì cũng là vợ chồng,
hai người ở chung lâu ngày nên dần hiểu rõ thói quen, tính cách, khẩu vị của nhau.

Mục Táp vô phòng, Tiểu Thụy Lệ vẫn chưa về tới. Cô quyết định đi tắm
trước. Tắm táp xong xuôi, cô đi ra, liền thấy Tiểu Thụy Lệ ngồi trên sô
pha, tay chống cằm, mơ màng nhìn về nơi bất định.

“Em sao thế?” Mục Táp đi qua, huơ huơ tay trước mặt cô nàng.

“Em bị từ chối rối.” Tiểu Thụy Lệ rủ mi, buồn buồn kể:”Hồi nãy, em đi nhờ xe của Úy Trì Lâm. Em và anh ta cùng ngồi ở hàng ghế sau. Em nhân
cơ hội thăm dò anh ta, giả vờ vô tình hỏi: anh thích mẫu bạn gái thế nào?. Anh ta trả lời là tóc ngắn, cao dưới 1m65, tính tình nhu mì, đừng nói
nhiều quá. Chị xem đi, toàn là mấy đặc điểm khác xa con người em một
trời một vực, bắn đại bác ba ngày cũng không tới. . . . . . Rõ ràng anh
ta cố ý. Bởi nhìn ra ý đồ của em, nên anh ta đánh đòn phủ đầu, nhằm bịt
miệng em lại. Chị biết không, khoảnh khắc ấy, em đã nghe thấy tiếng rắc, chính là âm thanh nứt toạc của trái tim em.” .

Tiểu Thụy Lệ ỉ ôi một hồi, tự than vãn cho số phận bi đát của mình.

Mục Táp không giỏi an ủi người khác, chỉ đành ngồi im lắng nghe. May
mắn thái độ của Tiểu Thụy Lệ trước tình cảm vừa manh nha, chớm nở khá
phóng khoáng. Cô nàng thao thao bất tuyệt hơn một giờ thì lăn ra ngủ,
hồn nhiên khoe tiếng ngáy vang lanh lảnh.

Mỗi ngày mới là một sự hồi sinh, hôm sau, Tiểu Thụy Lệ hoạt bát vui
vẻ đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Cô nàng vừa lau mặt, vừa không quên
chòng ghẹo Mục Táp: “Lí thú nhỉ, chồng chị nhìn nam tính ngất trời, mà
bám vợ dữ dội, làm em mở mang tầm mắt một phen. Hay anh ấy lo sợ trước
thế giới đầy rẫy tội ác, hiểm họa, một cô nàng thỏ ngây thơ như chị, sẽ
mắc bẫy mấy con sói hoang nham hiểm?” .

Mục Táp gượng gạo cười hùa theo cô nàng.

“Kì thực, em ghen tị với chị lắm.” Tiểu Thụy Lệ tỉ mỉ tô son đánh
phấn, “Có một người đàn ông dính chị như sam, chiều chuộng, quan tâm chị bằng tình yêu nóng bỏng. Thậm chí xem chị như nữ thần mà nâng niu, cung phụng. Đây là những điều mà biết bao phụ nữ hằng mong ước.”

Mục Táp tự dưng cảm thấy chột dạ, huyệt thái dương đau buốt, hạch hạnh nhân như bị đánh trúng.

Hôm nay, mọi người tất bật, loay hoay suốt buổi sáng, may thay ban
lãnh đạo đột xuất mở lòng từ bi, cho phép nhân viên nghỉ buổi chiều,
dành nửa ngày để mọi người hoạt động tự do.

Mục Táp và Tiểu Thụy Lệ ăn trưa xong, nhanh chóng trở về khách sạn nghỉ ngơi. Lát sau, cô nhận điện thoại Tống Vực.

“Em ăn cơm chưa?” .

“Ăn rồi.” Mục Táp vừa nói chuyện, vừa nghiêng người rót nước.

“Chiều nay có bận việc không?” .

“Được nghỉ.”

Đầu máy bên kia, Tống Vực tạm dừng nói, sau cất tiếng cười khẽ: “Vậy
hôm nay em có thời gian dành cho người đàn ông của mình rồi?”

“Thế anh muốn gì?” Mục Táp hỏi trực tiếp.

“Muốn hẹn em đi hóng gió, xem phim, dạo phố, hoặc đi bộ để tăng cường sức khỏe dẻo dai.” Giọng điệu Tống Vực trầm bổng, rất có tiết tấu, “Xin hỏi Mục tiểu thư, em có đồng ý hẹn hò với anh không? Mong em nể tình
anh đây đã chờ đằng đẵng, trông ngóng mỏi mắt suốt mấy ngày trời.”

“Anh có thể đàng hoàng, đứng đắn tí không?” Mục Táp nghiêm túc phê bình.

“Anh đàng hoàng đứng đắn 100%, không hề đùa cợt.” Tống Vực một bên
nghe điện thoại, một bên khom lưng mở tủ lạnh, lấy chai nước khoáng,
“Đàn ông theo đuổi phụ nữ, không phải đều dùng cách thức này để bắt đầu
ư?”

“Vậy anh đã nghĩ qua chưa, anh sẽ bị từ chối thẳng thừng?” .

Tống Vực uống một ngụm nước đá, giọng nói trầm khàn, nhấn nhá từng
câu chữ: “Anh nổi tiếng là cứng đầu cứng cổ. Giả sử bị cự tuyệt, biết
đâu ý chí chiến đấu của anh lại tăng lên ngùn ngụt. Rồi trong lúc nhất
thời xúc động, anh vô tình chạy tới khách sạn, làm ra vài chuyện điên
rồ, cung cấp thêm bằng chứng cho đồng nghiệp em thỏa sức đồn đãi.”

Mục Táp nhận thấy trong lời anh nói bao hàm ý tứ khiêu khích cùng uy
hiếp. Cô nghiến răng nghiến lợi, lần nữa ý thức được, Tống Vực là người
cứng cỏi, không đời nào chịu thua cuộc. Anh chưa từng bị từ chối, cũng
không chấp nhận bị chối từ. Nếu cô cự tuyệt anh, anh vẫn có vô số biện
pháp ép cô thỏa hiệp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.