Trên đường trở về, Tống Vực nhất quyết giữ im lặng. Mục Táp lặng lẽ
ngồi một bên quan sát vẻ mặt anh. Cuối cùng rút ra kết luận, cô chẳng
biết anh có giận hay không.
Tất nhiên, Mục Táp chủ động lên tiếng giải thích rõ ràng tình huống
trong những bức ảnh. Tống Vực lặng im lắng nghe, anh chậm rãi bẻ tay
lái, tầm mắt chuyên chú nhìn về phía trước. Qua một lúc lâu, anh mới khẽ gật đầu.
Bên ngoài trời đổ cơn mưa nhỏ, Tống Vực dừng xe trước cửa hàng tiện
lợi, vào mua gói thuốc. Lúc quay về, trên thái dương và lông mi anh dính lấm tấm mấy giọt mưa. Mục Táp nhanh tay rút khăn giấy, chồm người qua
giúp anh lau trán. Anh lạnh lùng nói không cần, rồi cầm khăn giấy trong
tay cô, tự mình lau.
“Anh giận à?” Cô hỏi.
Tống Vực ngước mắt, nhìn cô thật sâu, hỏi lại:“Thế em nói thử xem…anh có nên tức giận hay không?”
“Anh…anh..nên giận ạ. Nhưng em mong anh có thể hiểu cho sự bất dĩ của em. Dưới tình huống bị đặt ở thế yếu, phản kháng của em không mấy hiệu
quả.” Mục Táp luống cuống phân bua.
“Vậy tại sao không nói với anh?” Giọng nói Tống Vực lạnh lùng nghiêm
khắc,mang theo cảm giác lạnh lẽo của cơn mưa bên ngoài,“Táp Táp, đây
không phải việc nhỏ.”
Mục Táp tự biết mình sai rồi. Cô dè dặt vươn ngón tay, chọc chọc cánh tay anh, dùng giọng điệu lấy lòng:“Vậy….em hứa sau này, nếu xảy ra
trường hợp tương tự, em sẽ lập tức báo anh hay”
“Em còn dự định có lần sau?” Ngữ khí của anh tức thì chuyển biến xấu.
Mục Táp lắc đầu nguầy nguậy.
Tống Vực đem gói thuốc lá nhét vô ngăn kéo, nói:“Em nói gì, anh đều
tin hết. Anh cũng biết, em khinh thường những việc mờ ám, bất chính. Tuy nhiên, khi tận mắt nhìn thấy những tấm ảnh đấy, với tư cách là chồng
em, anh không thể không tức giận.”
“Vậy làm thế nào anh mới nguôi giận?”
Tống Vực vươn tay, chuẩn bị búng thật mạnh lên trán cô. Mục Táp theo
phản xạ liền né tránh. Anh cười, vờ nghiêm mặt bảo không được trốn, rồi
búng một cái thật nhẹ.
Mục Táp sờ sờ trán mình, lại hỏi:“Chẳng biết ai theo dõi em, và chụp những tấm ảnh đó với mục đích gì?”
Tống Vực ngẫm nghĩ, đáp:“Tạm thời anh cũng không biết là ai. Nhưng mà vài năm gần đây, trên thường trường, Tống gia chúng ta đắc tội không ít người. Vì thế, rất nhiều kẻ có động cơ làm việc này. Chiêu trò hôm nay
của kẻ đó rất nhàm chán, không có lực sát thương, hệt như một trò đùa
rỗi hơi.”
“Mẹ có vẻ tức giận lắm, em nên làm gì hả anh?” Mục Táp bất đắc dĩ hỏi.
“Em đừng lo. Về phía mẹ, cứ để anh giải quyết.” Anh nói,“Tính mẹ dễ giận dễ quên, la rầy một trận là ổn .”
“Vậy anh thì sao? Anh thật sự không tức giận nữa?”
“Anh?” Tống Vực bỗng nhiên áp sát mặt cô, đôi mắt thâm sâu, cười như
không cười,“Em đừng hòng, anh không phải là kiểu người dễ bị dụ đâu.”
“Vậy em cần làm gì, thì anh mới hết giận?”
“Tự em suy nghĩ đi. Nghĩ xem anh thích gì, việc gì có thể khiến anh
vui vẻ.” Âm cuối của anh thoáng nâng cao, hàm chứa ý vị khó đoán.
Mục Táp vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc thứ gì mới có thể khiến anh vui vẻ? Nấu món ngon cho anh ăn? Giúp anh tắm rửa, mát xa? Trừ hai thứ này ra,
hình như chả còn gì cả .
Sự thật chứng minh, Tống tiên sinh không phải là kiểu người dễ dỗ
dành. Mấy ngày tiếp theo, biểu hiện của Mục Táp hết sức tích cực. Mỗi
ngày, cô nấu bàn ăn thịnh soạn chẳng kém bữa tiệc lớn, năng giúp anh xoa bóp, cạo râu. Lúc anh đọc sách, cô chủ động rót nước pha trà. Khi anh
cần kí văn kiện, cô lập tức mở nắp bút máy, rồi dâng tận tay anh. Mỗi
sáng anh đến công ty, cô xông xáo giúp anh mặc áo khoác, thắt caravat.
Ngoại trừ thời gian làm việc, cô thật sự biến thành nha hoàn tận tâm tận lực săn sóc hoàng đế Tống Vực, gắng công phục dịch để anh cảm thấy
thoải mái, dễ chịu.
Đương nhiên, sự phục vụ của cô, bao thầu luôn trên giường.
Mấy tối gần đây, biểu hiện của Tống tiên sinh gói gọn trong tám chữ: nhu cầu vô độ, kích tình tứ tung.
Trong sách hay nói, cảm xúc chân thật của đàn ông thường bộc lộ trực
tiếp thông qua phương diện đó. Đây quả thật là một chân lí. Giống như
đêm qua, Tống Vực đè cô trên sô pha, đoạn chuyển vào toilet, nghỉ ngơi
một lúc thì kéo nhau ra cửa sổ, anh bảo vừa làm vừa…. hóng mát (=.=),
cuối cùng, kết thúc trên chiếc giường king size. Mục Táp được dịp thể
nghiệm tinh lực dồi dào của anh, đồng thời thấm thía đủ….sự bất mãn của
anh đối với những tấm ảnh.
Sau, toàn thân Mục Táp nhễ nhãi mồ hôi, nằm rúc trong lòng anh, nhẹ nhàng vuốt cằm anh:“Hóa ra anh nhỏ mọn đến vậy.”
Anh cầm cổ tay cô, đặt lên môi cắn cắn. Gương mặt vẫn chưa tan hết vẻ lười nhác, anh phụng phịu nói:“Vì thế em nên cẩn thận đấy, đừng dại dột đắc tội với anh.”
Giây tiếp theo, anh mạnh mẽ xoay người, đặt Mục Táp dưới thân, dúi
đầu vào cần cổ mảnh dẻ, hai ngón tay thuần thục trượt xuống dưới, len vô đường hầm nhỏ hẹp, rồi đột ngột nhấn sâu vào, khiến cô thần hồn điên
đảo.
Giọng nói khàn đục vang sát bên tai cô:“Đừng mong qua cửa dễ dàng như thế, em nghĩ anh dễ dụ lắm ư?”
*
Chớp mắt lại đến cuối tuần, Tống Vực theo thường lệ bận bịu ở công
ty, Mục Táp chuẩn bị ‘bữa ăn tình yêu’ đem đến cho anh, vừa vặn gặp lúc
phó phòng thị trường Ngưu Nhiên thông báo tin vui của bản thân.
Anh chàng Thượng Minh mếu máo thở dài :“Em thật sự muốn đi ‘chống
lầy’ ư? Giời ơi, anh biết làm sao đây. Không phải ngày trước chúng ta
từng hứa hẹn, nếu mai này tận thế, hoặc phát sinh nguy cơ sinh hóa,
cương thi xâm chiếm địa cầu…lúc ấy, trên thế giới chỉ còn anh và em, em
sẽ nguyện ý lấy anh, nguyện ý sinh con cho anh ư? Sao giờ em lại nhẫn
tâm chơi trò nuốt lời? Ngu Nhiên hỡi Ngu Nhiên, sao em nỡ vội lấy
chồng?”.
Ngu Nhiên lườm anh chàng một phát:“Em không nuốt lời đâu nhé. Nếu một trong những tình huống kia xảy ra, em sẽ lập tức gả cho anh. Thế nhưng
quá đáng tiếc, hiện tại thế giới sống trong hòa bình, hằng ngày ánh mặt
trời vẫn soi sáng rực rỡ, chúng ta đều sống lâu trăm tuổi. Vì vậy, anh
bị loại khỏi phạm vi tuyển chọn của em.”
Thượng Minh trưng ra vẻ mặt “tôi bị thất tình’ cực kì bi đát.
Mục Táp tình cờ đi ngang qua, nghe lỏm được đoạn đối thoại của họ, cô nở nụ cười chúc mừng Ngu Nhiên.
Ngu Nhiên gật đầu, mỉm cười nói cảm ơn cô. Sau đó, di động trong túi
Ngu Nhiên đổ chuông. Cô ấy tiếp điện, nói ‘tôi tới liền’, rồi xoay
người, vội vàng đi đến khách sạn kiểm tra sân bãi.
Thượng Minh u buồn vò rối mái tóc, khoa trương kêu gào hai tiếng.
Mục Táp cảm thấy buồn cười, mở miệng nói đùa:“Ngu quản lí kết hôn, xem ra cõi lòng anh tan nát.”
“Tình cảm của tôi với cô ấy, mọi người đều biết, càng đáng buồn là cô ấy cũng biết, nhưng chưa bao giờ chấp nhận.” Thượng Minh thở dài đánh
thượt, rồi đột ngột tới gần Mục Táp, nhỏ to từng chữ,“Tôi kể chị nghe
một bí mật nhé. Trước kia, Ngu Nhiên từng thích chồng chị đấy.”
Mục Táp thoáng ngơ ngác, nửa tin nửa ngờ nhìn Thượng Minh.
“Nhưng chuyện xưa lắm rồi. Dẫu sao cô ấy cũng sắp lập gia đình, chị
chẳng thèm để bụng, đúng không?” Cặp mắt Thượng Minh sáng rực như chùm
pha lê,“Có hứng thú nghe tôi kể không?”
Mục Táp quyết định cho anh chàng chút mặt mũi, bèn gật đầu, bày ra phong thái ‘xin rửa tai lắng nghe’.
“Là chuyện của nhiều năm trước, lúc ấy Tống Vực giữ chức CEO, Ngu
Nhiên quản lí khâu tuyên truyền. Tính cách hai người đều khá bướng bỉnh, vì công việc mà cãi nhau thường xuyên. Có điều, càng ầm ĩ thì cảm tình
càng tốt. Nhưng phần tình cảm này chỉ bó hẹp trong phạm vi của những
partner thôi. Chẳng qua lúc ấy Ngu Nhiên còn trẻ, dễ dàng xử trí theo
cảm tính. Còn Tống Vực tài hoa có thừa, diện mạo xuất chúng, khí chất
tôn quý, mị lực cứ bắn ào ào, nên khiến tâm hồn Ngu Nhiên xao xuyến.
Không lâu sau, Tống Vực phát hiện tình cảm của Ngu Nhiên, lập tức tìm cô ấy nói chuyện, ý tứ là, bọn họ chỉ thích hợp làm đồng nghiệp tốt. Còn
trên phương diện tình cảm trai gái, anh ấy không hề có hứng thú với Ngu
Nhiên. Chao ôi, chồng chị ăn nói thẳng đuột, chẳng nể nang ai cả, làm
Ngu Nhiên mất mặt một phen.” Nói đoạn, Thượng Minh tạm dừng lại, lấy hơi kể tiếp,“Nhưng Ngu Nhiên là người phụ nữ có bản lĩnh, cầm lên được thì
buông xuống được, cô ấy bị từ chối, liền thu lại tâm tư tình cảm, an
phận làm tốt công việc của bản thân. Về sau, Tống Vực xảy ra chuyện
không may, cô ấy bất đắc dĩ chuyển công việc sang thành B. Còn tôi lập
tức đi theo tiếng gọi của trái tim, sát cánh cùng cô ấy.”
Mục Táp chuyên tâm lắng nghe, hỏi:“Anh cố gắng theo đuổi cô ấy nhiều
năm như vậy, cuối cùng vẫn thất bại. Tại sao không chịu buông tay sớm?”
“Bởi lúc trước cô ấy từng nói, nếu khi cô ấy năm mươi tuổi mà vẫn
chưa lập gia đình, cô ấy sẽ lấy tôi. Vì niềm hi vọng le lói ấy, nên tôi
hát mãi điệp khúc “Chờ Nhiên”.” Thượng Minh nở nụ cười vô ưu vô phiền.
“Năm mươi tuổi?” Mục Táp phì cười,“Đừng nói anh tưởng thật nhé? Cứ
cho đến lúc năm mươi tuổi, cô ấy vẫn độc thân, thì anh cũng sớm tìm được một nửa thích hợp của mình rồi.”
“Tôi đương nhiên biết, đấy là cách cô ấy từ chối khéo, vì muốn giữ
lại chút thể diện cho tôi. Dù sao cũng là đồng nghiệp chung công ty,
thường xuyên chạm mặt, nếu dùng cách thức quá thẳng thắn thì không hay
lắm. Nhưng tôi nghĩ, trên đời này không có gì là tuyệt đối, biết đâu cô
ấy vẫn sống độc thân tới tận tuổi năm mươi. Biết đâu ông trời không phụ
lòng người, cho nên tôi quyết định chờ. Hơn nữa, Ngu Nhiên là người
cuồng công việc, ít có thời gian tiếp xúc hay hẹn hò với người khác
phái. Còn tôi cả ngày sát cánh cùng cô ấy, suy ra vẫn có cơ hội lớn
nhất.” Nói tới đây, gương mặt Thượng Minh liền ủ rũ,”Nào ngờ, giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim*. Vừa quen biết mấy tháng, hắn ta đã thành
công rước nàng về dinh, cũng trực tiếp phá nát hi vọng của tôi.”
*Người dân Trung Quốc thường dùng cụm từ Trình Giảo Kim để chỉ những cự cố phát sinh ngoài ý muốn. Muốn biết
thêm về nhân vật trình giảo kim, bấm vào link
“Thất tình muôn năm.” Mục Táp vỗ vỗ bả vai anh ta, tỏ vẻ an ủi, “Kì
thực, xét theo khía cạnh khác, anh chính thức được giải thoát khỏi cuộc
tình vô vọng rồi đấy. Tối nay, anh có thể đi bar, làm quen mấy cô em
xinh đẹp, rất có ý vị đúng không? Nào nào anh bạn, cố gắng giữ vững tinh thần nhé.”
“Vậy…chị cảm thấy con người tôi thế nào? Nói thẳng ra, chị có thích tôi không?” Thượng Minh bất thần đặt câu hỏi.
Mục Táp “Hả?”.
“Chị đừng hiểu lầm ý tôi. Có cho tôi thêm mười lá gan, tôi cũng không dám đào góc tường của Tống Vực đâu. Tôi chỉ muốn biết, trong mắt phái
nữ các chị,Thượng Minh tôi có bảnh, có ngầu hay không? Giả dụ chị còn
độc thân, chị sẽ thích tôi chứ?” Thượng Minh vừa dí dỏm vừa nghiêm túc
hỏi.
“Tôi không biết.” Mục Táp đáp,“Loại câu hỏi này… cần trải qua một
khoảng thời gian mới tìm ra đáp án chính xác. Nam nữ lúc mới quen, hiếm
khi xảy ra trường hợp vừa gặp đã yêu (nhất kiến chung tình). Chúng ta
cần có thời gian tiếp xúc, tìm hiểu lẫn nhau. Qua đó, phát hiện những
ưu, khuyết điểm của đối phương, rồi mới nhận định được, đây có phải là
người thích hợp với mình hay không. Thành thử, câu hỏi của anh, tôi
không có biện pháp trả lời”
“Trả lời gì?” Giọng nói Tống Vực sang sảng, từ phía sau truyền tới.
Anh lại gần Mục Táp, giơ tay khoác vai cô, điềm nhiên tuyên bố chủ
quyền.
“Không có gì đâu ạ, buồn buồn tâm sự thôi sếp ơi.” Thượng Minh cười hì hì.
“Muốn tâm sự thì đi tìm mấy cô gái độc thân đấy. Đừng làm phiền vợ tôi.” Tống Vực mỉm cười, dùng ánh mắt phát tia cảnh cáo.
Thượng Minh vội vàng nói: ‘Ấy quên, tôi còn có việc phải làm”, sau đó chạy biến.
“Thì ra Ngu Nhiên từng thích anh. Gớm, giấu kín nhỉ.” Mục Táp trêu ghẹo.
Tống Vực bất đắc dĩ lắc đầu:“Trời ạ, chuyện tình từ tám trăm năm trước, đã sớm tan thành mây khói, nhắc lại làm chi?”
“Thế anh chuẩn bị quà cưới chưa?”
“Chưa! Hay em giúp anh chuẩn bị nhé?”
“Được thôi. Em sẽ chuẩn bị lễ vật thật tốt.” Mục Táp nói,“Sẽ không
khiến anh thất lễ đâu. Dù sao cô ấy cũng từng là partner hợp rơ của anh
mà.”
Tống Vực nghiêng người, nựng nựng hai má cô:“Bó tay với em, mấy chuyện từ thời xa lắc xa lơ, mà em cũng ăn giấm ngon ơ.”
Bởi Ngu Nhiên thích thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. May mắn Lục Tây
Dao có anh bạn là chuyên gia sưu tầm những tác phẩm nghệ thuật. Mục Táp
liền thông qua quan hệ với Lục Tây Dao, thuyết phục anh ta bán cho cô
bức tượng Quý Phi Túy Tửu* ( Dương quý phi say rượu) bằng sứ trắng do
nghệ nhân Trịnh Bằng Hùng chế tác, làm quà cưới tặng Ngu Nhiên.
Khối tượng được nung tỉ mỉ, dày đặc cứng cáp, nhưng bề mặt sít sao,
nhẵn bóng. Ngu Nhiên cực kì yêu thích món quà. Cô hớn hở nhận lấy, và
mời Mục Táp đi uống cà phê.
“Chắc anh chàng ba hoa Thượng Minh đã kể chị nghe chuyện lúc trước giữa tôi và Tống Vực?” Vừa ngồi xuống ghế, Ngu Nhiên đã hỏi.
Mục Táp gật đầu.
Bàn tay thon dài nhịp nhàng khuấy đảo tách cà phê, ý cười trên môi
Ngu Nhiên không hề suy suyển:“Chuyện xưa rồi diễm ơi. Lúc ấy, Tống Vực
vừa là nhân tài kiệt xuất vừa là một thiên chi kiêu tử. Phụ nữ thích anh ấy khẳng định không ít. Tôi cùng lắm chỉ là một trong số đấy, nhưng
tuyệt đối không phải dạng phụ nữ thích đến mụ mị đầu óc. Tôi chỉ thuần
túy thích đơn phương anh ấy, và không làm ra bất kì hành động ám muội
nào. Sau này sếp phát hiện được, liền chủ động tìm tôi nói chuyện, nói
một tràng những lí do cứng ngắc và nhàm chán. Nào là anh ấy không ủng hộ tình yêu nơi công sở, vì rất dễ ảnh hưởng chất lượng công việc, còn tự
nhận tính tình bản thân không tốt, hay nổi nóng, hay cáu kỉnh, không
đáng để phụ nữ thích. Tóm lại, anh ấy ra sức nói bóng nói gió, hòng chặt đứt tình cảm vừa manh nha của tôi. Khi đó, tôi cảm thấy vô cùng mất
mặt, đến mức quên béng cả nỗi buồn vì bị anh ấy từ chối.”
“Theo tôi lí giải, lúc mới đi làm, phụ nữ chúng ta thường hay liêu
xiêu trước những ông sếp vừa phong độ vừa giỏi giang.” Mục Táp nở nụ
cười nhàn nhạt,“Tuy nhiên, qua thời gian dài, chúng ta sẽ hiểu rõ, loại
tình cảm này chỉ dừng ở mức hâm mộ và tán thưởng, cũng giống như nữ sinh hay có những cơn say nắng ngắn ngủi với thầy giáo của mình. Đây là
chuyện thường tình.”
Ngu Nhiên gật đầu tán thành:“Đúng vậy, tôi đã sớm tỉnh ngộ từ lâu,
tính cách của tôi và Tống Vực không hợp. Nếu ở cùng nhau, quả thật là
hành tội cả hai. Chị yên tâm, tôi bây giờ chẳng còn lưu luyến tình cảm
ngày xưa đâu.”
Về điểm ấy, Mục Táp hoàn toàn tin tưởng. Một người phụ nữ thông minh, chín chắn sẽ không bao giờ để bản thân đắm chìm trong một cuộc tình vô
vọng. Tình yêu cần sự tương tác hồi đáp, cần được xây đắp, vun vén từ
hai phía. Chỉ có thế, tình yêu ấy mới thực sự bền vững, mới chân thành
tha thiết, mới là một tình yêu trọn vẹn. Khi đã trưởng thành, phụ nữ mới thấm thía, thời gian là thứ quý báu nhất. Nó sẽ không chờ đợi bất kì
ai, nên chúng ta không thể lãng phí nó cho những yêu hận tình thù rối
ren, mà xao nhãng những mục tiêu khác….
Mặt đối mặt, Mục Táp nhìn thấy trong ánh mắt Ngu Nhiên phát ra ánh quang bình thản và rộng lượng.
Đương trò chuyện, tầm mắt Ngu Nhiên bất chợt bị hấp dẫn bởi tốp người đang bước vào quán, cô chăm chú nhìn hồi lâu.
Mục Táp nhìn theo tầm mắt Ngu Nhiên, trông thấy gương mặt hơi quen
quen. Trong nháy mắt, cô nhớ ra người đàn ông cao gầy đó, chính là người tình cờ gặp cô và Tống Vực ở trước quán lẩu, hình như là bạn cũ của
anh?
“Đinh Triệt, đồ tiểu nhân, ti tiện bỉ ổi.” Ngu Nhiên cười lạnh.
“Ai cơ?” Mục Táp hoài nghi chính mình nghe nhầm.
“Tôi chửi gã đàn ông kia kìa, mặc áo khoác ca rô màu lam đấy. Hắn ta
tên Định Triệt, là kẻ có nhân phẩm suy đồi.” Ngu Nhiên cầm thìa xắn một
miếng bánh ngọt, hỏi lại,“Tống Vực chưa kể chị nghe à?”
Mục Táp lắc đầu.
“Cũng đúng, anh ấy không bao giờ muốn nhắc lại nỗi đau ngày ấy.” Ngu
Nhiên nói,“Tên Đinh Triệt đó, ngày trước là bạn thân của anh ấy. Tống
Vực vì giúp hắn, mà không tiếc cả mạng sống. Hắn ta lại nhẫn tâm đâm sau lưng anh ấy, làm ra những chuyện không bằng súc vật. Nhớ đến là tức lộn ruột.”
“Hắn hại Tống Vực thế nào?” Mục Táp sốt sắng hỏi.
Ngu Nhiên nhún vai. Cô cảm thấy sự việc đã qua lâu, cũng chẳng cần kiêng kị, bèn chậm rãi kể Mục Táp nghe.