Khinh Thủy Dao

Chương 17: Một người đã đủ giữ quan ải



Tiểu Xuân dẫn một đám người trở về khách điếm, mấy ngày trước đều là
Diêu Ái đưa bọn họ trở về, nói là sợ bọn họ lạc đường. Mấy người kia có
thể cùng Diêu Ái chung đoạn đường đương nhiên hảo,, cũng không từ chối,
vì thế dưỡng thành thói quen mỗi ngày đuổi về.
Hôm nay tan chậm, Tiểu Xuân để Diêu Ái về trước, chính mình làm người dẫn đường. Tiểu Xuân đưa bọn họ đến lâu, cố ý chậm vài bước, đối với Tư Mã Thiếu Nghệ đang từng bước đi lên mềm nhẹ hô một tiếng: “Tư Mã công
tử.”

Tư Mã Thiếu Nghệ dừng cước bộ quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”

Tiểu Xuân ôn nhu cười cười, thuần lương vô tội như tỷ tỷ nhà bên. Nàng hỏi: “Ngươi thích tiểu Ái nhi?”

Tư Mã Thiếu Nghệ mặt đỏ đỏ lên, lại nói: “Ta cảm thấy việc này không nhọc đến Tiểu Xuân cô nương hỏi.”

Tiểu Xuân nghe vậy cũng không tức giận, lại hỏi: “Ngươi cảm thấy Khinh Vân cô nương đi theo ngươi như thế nào?”

Tư Mã Thiếu Nghệ có chút mất hứng: “Không biết việc này có ý gì?”

Tiếu Xuân quạt tròn nhẹ lay động, ôn nhu cười nói: “Khinh Vân cô
nương rất hợp ý ta, xấu hổ e lệ, chọc người trìu mến, ta học cả đời cũng không học đúng một nửa của nàng. Khó có được giai nhân nhi như thế, cố
không nghĩ thương tâm nàng.”

Ta Mã Thiếu Nghệ ngói: “Ta chỉ coi nàng là muội muội Khinh Hầu, không biết nàng tưởng. Tiểu Xuân cô nương cũng biết được, cảm tình không thể
miễn cưỡng.”

Tiểu Xuân lắc lắc đầu, bên môi lại cười nói: “Ngươi nếu làm cho nàng
thương tâm, chính ngươi cũng thương tâm. Cảm tình không thể miễn cương,
ngươi cũng biết nói được.”

Tư Mã Thiếu Nghệ có chút không phục: “Tuyệt đối vô sự, ta có thể chỗ nào không tốt?”

“Thiếu niên ngạo khí là chuyện tốt.” Ngón tay Tiểu Xuân điểm môi, nhẹ nhàng nói, “Bên người tiểu Ái nhi có Thư Khinh Thủy, ngươi nói, ngươi
còn chỗ nào tốt?”

Tư Mã Thiếu Nghệ giật mình sửng sốt: “Khả, khả hắn là sư phụ nàng!”

Tiểu Xuân ôn nhu cười nói: “Vậy thì sao?”

—————————————-

Thư Khinh Thủy theo vị công công kia đi vào hoàng thành, chưa đến cửa cung chỉ thấy cửa cung hoàng hôn tập kết quan sĩ đông nghìn nghịt một
mảnh.

Hoàng đế ngồi trên xe nhìn hắn nói: “Thư ái khanh.”

Trong mảng hoàng hôn mờ nhạt, ngựa đen giáp đen, hình thành một loại
khí thế bức người. Thư Khinh Thủy ngẩng đầu, nhìn nhìn hoàng đế, lại
nhìn nhìn tả tướng đại thần bên người hoàng đế, bào bãi nhất liêu[thứ
lỗi cho ta ngu dốt dịch không ra], quỳ lạy nói: “Tham kiến Hoàng
Thượng.”

Hoàng đế trên xe làm cái thủ thế: “Hãy bình thân.”

“Biện Châu Tư Mã phủ, hoặc có phản quân, nghe Tư Mã Thiếu Nghệ gần đây đã đến kinh thành, truyền lệnh, lập tức truy bắt.”

Các quân sĩ hắc mã hắc giáp, trì khí nói: “Là!” Tiếng la chấn thiên, kinh hoàng con chim đang đậu.

Các đạo nhân mã phân phối xong, phân biệt bảo vệ phương hướng bốn cửa thành. Mà hoàng đế cùng tả tướng chờ, chờ người mang Tư Mã Thiếu Nghệ
từ khách điếm đến.

Một mảng vó ngựa giao loạn, Thư Khinh Thủy cung kính thi lễ, thản nhiên hỏi: “Không biết Hoàng Thượng gọi ta đến làm việc gì?”

Hoàng đế xem Thư khinh Thủy sắc mặt bình thản, không biết tâm tư gì.
Hắn nói: “Thư ái khanh võ nghệ cao cường, so sánh với quân sĩ cố gắng
đều mạnh, dưong nhiên là hy vọng Thư ái khanh hiệp trợ truy bắt lần
này.” Vài vị phó tướng quân đầu lĩnh liếc mắt một cái, trong mắt đều có
chút khinh thường lãnh trào.

Thư Khinh Thủy thi lễ nói: “Vi thần lĩnh chỉ.” Sau đó hắn nói, “Thần xin lĩnh ba mươi thiết kỵ gác cửa Đông.”

Hoàng đế gật gật đầu, không chờ lên tiếng, tả tướng bên tai hoàng đế
tấu: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thư đại nhân dù sao cũng là quan văn, từ
hắn lãnh binh, tướng sĩ bên dưới không phục, không bằng ấn theo kế hoạch ban đầu cho Đổng đô úy cùng Trần phó tướng cùng đi, cũng tốt hiệp trợ
Thư đại nhân.”

Hoàng đế nói: “Liền như vậy làm đi.”

Lập tức, có hạ sĩ đưa Khinh Thư Thủy một con ngựa, cũng là một con
màu đen. Hắn xoay người lên ngựa, động tác lưu loát, không thấy một chút chần chờ, quầy đầu lại sẽ dẫn cửa thành hướng đông mà đi.

Hoàng đế nhìn hắn bạch y hắc mã, nhớ tới người nọ thanh thiếu niên
trước cũng vội đi, vì chính mình nói lời có ích, dạy mình kỵ xạ. Y nhắm
mắt, nhịn không được kêu: “Thư ái khanh.”

Thư Khinh Thủy quay đầu ngựa lại, hỏi: “Hoàng Thượng còn có chuyện gì?” Âm thanh thản nhiên, ngữ khí không nóng không lạnh.

Hoàng đế lại nhắm mắt, nói: “Ngươi không khuyên ta?”

“Hoặc có quân phản loạn” như thế, như thế thật không minh bạch, như
thế lao sư động chúng, như thế… không để ý tới hậu quả. Y đã diễn luyện
hơn mười loại lý do đến ứng đối Thư Khinh Thủy chất vấn, Thư Khinh Thủy
lại một chữ không đề cập tới, chỉ thuận theo lĩnh mệnh mà thôi.

Hoàng đế lời vừa nói ra, chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, mặt lộ vẻ
sắc kinh nghi. Nhưng Thư Khinh Thủy chính là thản nhiên đáp trả: “Hoàng
Thượng quyết tâm đã định, ta cần gì phải vô vi khuyên bảo?” Nói xong,
lãnh binh tướng hướng của Đông trên đường mà đi. Hoàng đế nhìn hắn bóng
người tuyệt trần mà đi, trên mặt âm tình bất định. Tả tướng lo lắng nói: “Hoàng Thượng…”

Hoàng đế nói: “Vô sự, chúng ta cũng xuất phát.”

———————————————-

Tư Mã Thiếu Nghệ bọn họ một đám đều bị Diêu Ái tông cửa phòng lôi ra. Khi đó Sử Khinh Hầu kêu nước, đang định thư thư phục phục tắm một cái,
bị diêu Ái đột ngột đến, bị hoảng sợ “A” hét to một tiếng, nắm quần áo
che người. Diêu Ái quát: “Kêu la cái gì?! Ngươi quần áo còn không có
thoát đâu” (=]]) Sử Khinh Hầu vừa thấy, ôi chao? Quả thật, trong tay nắm bất quá là muốn thay ngoại thường mà thôi.

Diêu Ái thúc giục làm cho bọn họ thu thập nhanh chút, cưỡi ngựa khỏi
thành. Một đường trên đường, một đường ngắn gọn đại khái trải qua. Tư Mã Thiếu Nghệ sắc mặt đại biến, chẳng trách hắn nhớ tới hắn cùng bằng hữu
về nhà không bao lâu, gia gia liền thúc giục hắn xuất môn tiếp tục du
ngoạn, làm cho hắn ít nhất dăm ba tháng rồi trở về. Chưa kể hắn lại mang theo bằng hữu xông vào lưới.

Chương Hồng nói: “Ngươi xác định bang nhân trong cung sẽ bởi vì chút phỏng đoán này chạy tới bắt người?”

Diêu Ái đáp: “Chỉ cần có người có tâm, giả cũng cho ngươi biến thành
sự thật, sư phụ cũng bởi vậy lo lắng trong lời nói, tám chín phần mười
hội trở thành sự thật. Tóm lại sớm đi ra khỏi thành an tâm chút, đỡ phải bị người ứng tróc nã.”

Sử Khinh Hầu nói: “Chúng ta đây vì sao muốn cùng nhau chạy? Một đám người mục tiêu sẽ không quá mức thấy được sao?”

Diêu Ái nói: “Ngươi nếu nguyện ý lưu lại bị dán cái tội danh đồng đảng, ngươi lưu lại chậm rãi ngốc cũng không quan hệ.”

“Vậy còn ngươi? Theo chúng ta cùng nhau chạy trốn?” Tư Mã Thiếu Nghệ
cuối cùng đã trấn yên tĩnh, bắt đầu tự hỏi bọn họ nhóm người cảnh tình
lúc này, “Ngươi có thể giúp chúng ta trốn đi, nếu bên trên thật muốn
thanh toán, ngươi cũng khó miễn tội danh đồng đảng.”

Diêu Ái lắc đầu nói: “Ta không đi, sư phụ ở chỗ này. Các ngươi nếu
hôm nay ra khỏi thành, ta trở về làm bộ như vô sự, rốt cuộc một mực phủ
nhận, ngược lại không có việc gì, dù sao đến lúc đó thực có gì sơ hở sư
phụ hội giúp ta che lấp.”

Tư Mã Thiếu Nghệ còn muốn nói: “Nhưng là…”

Nói chưa khỏi miệng, bị Diêu Ái đánh gãy. Diêu Ái hít sâu một hơi, ổn ổn dây cương trong tay, nói: “Cũng sắp đến, phía trước chính là cửa
Đông.”

————————————————–

Cửa Đông thành cách đó không xa, ba mươi thiết kỵ chỉnh tề sắp hàng,
đầu ngựa cao ngất, tướng sĩ vẻ mặt ngiêm túc, chờ xuất phát, uy nghiêm
không thể nhìn gần. Đổng đô úy mang dây cương, khách sáo cười nói: “Thư
đại nhân cưỡi ngựa có quen không?”

Thư Khinh Thủy nhìn thẳng, trong tay ổn cương ngựa, cũng không quay đầu lại điểm chút nhẹ, nói: “Ngồi được.”

Đổng đô úy sắc mặt có chút mất hứng, lại vẫn khách khí cười nói:
“Ngựa này là Phiêu Kị vệ chúng ta đặc huấn quân mã, mỗi một con đều là
chọn tính liệt thuần huyết mã câu, từ huấn mã thuần hóa dã tính, cho nên Thư đại nhân người mới lên ngựa cảm thấy khống chế không thuận hẳn cũng đúng.” Một phen nói lý nhìn như hảo tâm, cũng là vừa đâm chọc.

Thư Khinh Thủy lúc này mới quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Đa tạ Đổng đô úy quan tâm.”

Một quyền không nhẹ không nặng đánh bị bông, Đổng đô úy có chút cảm
giác không gắng sức, hắn tiếp tục nói: “Nghe nói Thư đại nhân võ nghệ
giai ở trên chúng ta? Sao làm quan văn?”

Thư Khinh Thủy thật lâu cũng chưa hồi ngôn, làm Đổng đô úy nhịn không được tưởng nổi bão, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Nghe nói đô úy huấn mã
huấn vô cùng tốt, cũng không thấy đô úy đi làm mã quan.”

[Thảo: Hảo độc! Thư thúc thúc…. Thư Khinh Thủy *thản nhiên liếc mắt*. Thảo: Thư ca ca….*tắt đèn*)

Đổng đô úy kia bị nói nhất thời nghẹn, khí tưởng miệng vỡ chửi má nó. Hắn còn chưa nói, Trần sĩ quan bên người liền thưởng ngôn nói: “Ngươi
lấy đô úy cùng mã quan so với quan văn cùng quan võ, không biết Thư đại
nhân khinh thường hay vũ nhục chúng ta?”

Thư Khinh Thủy ôn hòa cười cười, đáp: “Văn võ có khác, lại nói chính
là có võ hay không có khác. Ta theo văn, khả lĩnh hình bộ. Theo võ, trừ
bỏ đan thương thất mã khả năng bên ngoài, sao có thể giống Đổng đô úy
thống lĩnh mấy ngàn tinh binh ở bên trong trọng trách thủ hộ thành, bên
ngoài khả xung phong liều chết xông vào địch doanh như chỗ không người?
Cố muốn ta khí văn theo võ, kia có thể sánh bằng Đổng đại nhân khí đô úy theo mã quan còn do không đề cập.”

Đổng đô úy lời này nghe uất ức, cười nói: “Ha ha, Thư đại nhân cũng là để ý người a.”

Thư Khinh Thủy lại lễ phép cười, tiếp tục quay đầu, nhìn về phái
thành. Không bao lâu, một trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần. Đổng đô úy
trên mặt lộ ra vui sướng tươi cười nói: “Thư đại nhân quả nhiên thần cơ
diệu toán a, hôm nay liền mượn người này hảo phần thưởng, bắt lấy phản
đảng, có người một phần công.”

——————————————–

Hoàng hôn mờ nhạt, đã biến thành sắc trời hơi mông mông.

Phía trước đã lờ mờ không thấy rõ bóng cây cành lá.

Đoàn người Diêu Ái giục ngựa mà chạy, vó ngựa kích khởi trên đất bụi. Một hàng hắc mã hắc giáp tướng sĩ ở phía trước lẳng lặng chờ bọn họ,
như hổ phục thủ rình mồi. Diêu Ái trong lòng biết muốn không hẹn mà gặp, nhưng giờ phút này quay đầu cũng đã tối muộn.

Nàng nhìn chằm chằm bạch y nam tử trước chúng tướng sĩ, cắn chặt răng thấp giọng nói: “Toàn lực tiến lên.”

Đổng đô úy cười nhạo nhìn đám cá nhỏ kia thẳng lăng lăng vọt vào túi
lưới chính mình, vẻ mặt hưng phấn đắc ý cũng âm thầm đề phòng Thư Khinh
Thủy. Hắn biết ý tứ tả tướng gọi hắn đi theo, nói là hiệp trợ Thư Khinh
Thủy, còn không bằng nói giám thị Thư Khinh Thủy. Thư Khinh Thủy nếu
thật để lại nhược điểm chứng cớ phạm tội, hắn cũng tốt làm nhân chứng.

Nhưng hắn cảm thấy dưới tình huống như thế, cho dù Thư Khinh Thủy
muốn làm cái gì, cũng bất lực. Hắn không nghĩ ra, kỳ thật cho dù chỉ do
hắn Phiêu Kị về ba mươi thiết kỵ thủ, Thư Khinh Thủy một người còn có
thể làm ra động tác gì? Cấp dưới của hắn nhưng là chân chính sa trường
ma luyện ra tinh binh, chân chính chỉ nhận thức quân lệnh không tiếp thu chức quan thiết huyết hán tử. Vài cái tiểu hài tử mà thôi, hắn Phiệu Kị về ba hai cái cấp dưới có thể thu phục.

Mắt thấy mấy người kia giục ngựa theo trước mặt bọn họ trên quan đạo
đến gần, chỉ nghe thấy cô gái cầm đầu thét lên: “Sư phụ, thay ta ngăn
đón bọn họ cản lại!”

Ngắn đón bọn họ cản lại? Đổng đô úy nguyên bản lập tức muốn phát lệnh truy tiệt, lại bị lời nói này thiếu chút nữa bật cười.

Nhưng mà tình hình kế tiếp hắn lại cười không nổi, hắn thấy Thư Khinh Thủy thật sự quay đầu ngựa lại, rũ mắt đạm bạc che trước mặt bọn họ,
chậm rãi rút kiếm ra.

Kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh Thư Khinh Thủy diện như sương tuyết.

Hắn thật muốn ngăn đón?

Đổng đô úy trợn mắt há hốc mồm: Hắn chớ không phải điên rồi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.