“Thôi! Tôi không muốn nữa!” Tô Lạp nghiêng người, nhồi nhét cơ thể vào sâu trong ghế xe. Chết thì chết, dù sao cũng có người đi cùng, đến Diêm Vương điện đem anh ta bán cho nữ quỷ, đổi lấy chút tiền tiêu xài dưới Âm Phủ. Nghĩ đến anh là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, ngồi chồm hổm bên góc giường nữ quỷ kêu lên: “Ma quỷ! Chớ làm loạn!”
“Ha ha ha”
“Kéttttttttt”
Tô Lạp đang bị hoang tưởng cười lớn, xe dừng đột ngột khiến người cô bật lên.
“Đã xảy ra chuyện sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lạp ôm đầu nhắm mắt lại, có đánh chết cũng không dám mở ra. Cô đã cảm thấy lái xe kiểu này không ổn rồi, người đàn ông này đã ngần ấy tuổi, rốt cuộc vội vàng đi làm cái gì? Vi phạm pháp luật? Sao anh ta lại khốn kiếp như vậy? Đụng phải người ta hay là bị xe ủi rồi?
Lôi Kình nhàn nhạt liếc mắt một cái về phía Tô Lạp đang lẩm bà lẩm bẩm, ẩn núp ở phía sau, ngón tay gõ nhịp nhàng lên ghế xe.
“Cổng chính học viện GOGO! Muộn rồi, em không tính đi xuống sao? Nếu như muốn trốn lớp, tôi hoàn toàn ủng hộ!” Lôi Kình cầm cái bật lửa lên, đốt một điếu thuốc, khói mù tỏa ra chung quanh, anh nheo một con mắt lại, nhìn vào gương chiếu hậu quan sát Tô Lạp ở phía sau xe.
“Đến rồi sao? Nhanh như vậy đã đến? Hô! Thì ra là không phải bị xe ủi!” Tô Lạp không dám tin đứng dậy, xe tốt chính là bò nha! Nhanh như vậy đã đến, bình thường đi xe buýt cũng phải lắc lư mất một tiếng đồng hồ hoặc là lâu hơn!
“Có thể không nhanh sao? Không nhìn thấy phía sau xe cảnh sát đang đuổi đến à? Cái người ái nam ái nữ ngu xuẩn này!” Dựa vào nét mặt Lôi Kình, không đoán ra được là anh đang nói móc, hay là trêu đùa, chỉ lạnh nhạt như vậy. Trong tích tắc Tô Lạp không rõ là anh đang nói thật hay nói dối, chẳng lẽ anh vẫn nghĩ rằng mình là phụ nữ?
“Vậy anh. . . . . . Anh thì làm sao?” Tô Lạp quay đầu nhìn lại, thấy xe cảnh sát đang sắp sửa đến gần, nhỏ giọng hỏi.
Lôi Kình nghiêng đầu nhìn về ghế xe phía sau: “Em còn không xuống xe, chẳng lẽ muốn cùng tôi good-byekiss sao?”
“Không có! Tuyệt đối không có, tôi xuống xe, tôi sẽ xuống.” Bộ dạng Tô Lạp cứ như là chạy trối chết, nhảy phóc xuống xe, chạy thẳng đến cửa chính chi nhánh học viện GOGO.
“maniwurgoyiseotdeola. .”
Một chuỗi chuông điện thoại di động vang lên, số điện thoại lạ hoắc, Tô Lạp do dự bắt máy:”Xin chào, xin hỏi ai đó, có chuyện gì không…….”
“Hôm nay chờ tôi tới đón em, nhất định phải chờ! Dám tự mình chuồn đi, hậu quả em tự biết!” Con ngươi đen nhánh của Lôi Kình nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đứng lặng ngay ngưỡng cửa, khóe môi mím chặt, hài lòng nhìn gương mặt kinh ngạc của cô lúc quay đầu sang, “bộp” khép điện thoại lại, đàn ông biến tính? Em chắc chắn sẽ bị giày vò.
“Này này này. . . . . .” Tô Lạp tức giận hét vào điện thoại, nhưng đã gác máy mất rồi.
Quay đầu lại, ánh mắt ngoan độc nhìn trân trân chiếc xe của Lôi kình, đã có thêm hai viên cảnh sát giao thông đứng ở đó, trong tay đang cầm giấy bút ghi ghi chép chép cái gì. Tô Lạp giơ hai tay lên làm dáng vẻ hung ác, Lôi Kình phách lối, cảnh sát nhân dân chính là chí công vô tư, hừ hừ…..
“Muốn tước đoạt quyền tự do của tôi sao?” Tô Lạp vừa đi vừa nhìn vào điện thoại lẩm bẩm lầm bầm.
“Lạp Lạp! Tớ ở đây!”
“Ồ ồ ồ, Tiểu Miên. . . . . .” Ánh mắt Tô Lạp khi vừa đụng phải Duẫn Miên tựa như nhìn thấy một vị cứu tinh của nhân loại, không có mong muốn gì hơn chính là nhờ giúp đỡ cái việc rắc rối sáng nay, kích động với tay: “Có mang băng keo cá nhân cỡ lớn bên mình không?”
“Cắt ~~ vừa gặp mặt nhau liền muốn tớ nhúng tay vào việc này? Sáng sớm xúi quẩy!” Duẫn Miên miễn cưỡng kéo khóa túi xách ra, liếc mắt dò xét chung quanh xem có ai nhìn hay không, len lén lấy ra một miếng đưa cho Tô Lạp.
“Cái gì? ‘Thất Độ Không Gian Thiếu Nữ hệ liệt’ (QA: đại khái là tên của’băng keo’)?” Tô Lạp buồn bực cầm trong tay một mảnh màu hồng nhạt, bây giờ cô còn thích hợp dùng loại nhãn hiệu này nữa ư? Nhỡ đâu bị dị ứng thì sao?
(QA: phát biểu đôi chút, mình nghĩ là vì chị XXOO rồi đấy mà! Hé hé!)
“Anh Kình đưa cậu tới?” Duẫn Miên nhìn ra phía bên ngoài, chiếc xe kia cô biết chứ, biển số xe quá quen thuộc.
“Ừ, đúng vậy! Sáng sớm chạy đến nhà mình, cậu bảo có phải anh ta bị thần kinh không? Cũng may là có báo ứng, phóng nhanh vượt ẩu bị cảnh sát giao thông đuổi kịp!” Tô Lạp vừa cẩn thận đem ‘băng keo cá nhân’ bỏ vào trong balo, vừa giơ chân lên, hung hăng hướng ra phía bên ngoài trường mà đá.
“Thu chân cậu lại! Nhà người ta không việc gì, trước tiên đi chỉnh trang cơ thể, cảnh sát giao thông không thể phạt anh ấy được. Nhà có tiền, anh ấy thà ném ở lối đi bộ cũng không cam tâm chịu phạt! Người nọ tính khí bướng bỉnh cực kỳ.” Dứt lời, Duẫn Miên lắc đầu một cái kéo cô đi vào bên trong học viện.
Từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, Tô Lạp vỗ vỗ hai cái mông ra vẻ thoải mái, bước đi hiên ngang. Âm thanh của một đám con gái mê trai truyền vào trong tai, lắc mông qua, lắc mông lại, vung tóc, trong miệng nói chuyện toàn là về đàn ông, đàn ông, vẫn là đàn ông.
“Sáng nay người đàn ông bên ngoài rất đẹp trai nha, cũng không biết là bạn trai của ai? Chúng ta đánh cuộc thử xem?”
“Đánh cuộc thì đánh cuộc? Nhất định là chị Na rồi! Hiện giờ chị Na đang bị thương, nhất định là bạn trai quan tâm mới đưa đến trường!”
“Chưa chắc, lần này rất nhiều học sinh mới vào học viện! Nghe nói đều không đơn giản”
“. . . . . . .”
“Mấy bà tám này thật là nhàm chán. . . . . .” Duẫn Miên đi vào lớp học, để túi xách xuống, móc tài liệu ra đặt trên chiếc bàn đơn màu trắng trước mặt.
“Duẫn Miên, cậu nói thật lòng xem, dáng vẻ của tớ, thật sự xúc phạm người nhìn vậy sao?” Tô Lạp đưa hai tay vuốt mặt mình, thành thành khẩn khẩn hình Duẫn Miên.
“Không hề!” Duẫn Miên nhìn gương mặt không cần đến trang điểm cũng vẫn rất hồng hào.
“Nhưng bọn họ thà đi suy đoán là học sinh mới tới cũng không nói là tớ, chẳng lẽ tớ không xứng với cái loại hay đi gieo họa đó sao? Hơn nữa, anh ta đẹp trai ở chỗ nào mà có khả năng biến cái hội chị em kia thành ra bộ dạng này? Làm sao tớ vẫn không nhìn ra?” Trong lòng Tô Lạp cảm thấy khó chịu, mặc dù không thích việc anh đưa đón, nhưng mà cảm giác không được coi trọng thật là chẳng thoải mái chút nào!
Anh ta đẹp trai sao? Thế nào cô lại không có cảm giác gì hết đây?
“Chào buổi sáng! Các con yêu của ta, đã tới đầy đủ chưa?” Lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn, khoác trên mình một bộ tây trang phẳng phiu, cùng với mái tóc hoa râm cực kỳ chói mắt, đứng ở nơi cao nhất trên bục, khuôn mặt tươi cười.
“Mẹ nó! Ông giáo sư Đại Hoàng này bị gì vậy? Mỗi một học kỳ tóc đổi sang một màu, lần này chơi quá trớn, hoa râm, làm thành cái phong cách gì đây?” Trên miệng Tô Lạp ngậm một cây bút, nhìn xuống cuốn tập hý hoáy viết lung tung.
“Ai biết được? Thật là buồn nôn!” Duẫn Miên cả người run rẩy.
“Học kỳ mới, thầy hy vọng có thể đào tạo ra thêm nhiều nhân tài bậc thầy hơn nữa! Kế tiếp giới thiệu cho các trò mấy chị em mới!” Giọng nói chắc nịch của giáo sư Đại Hoàng vừa giáng xuống, phía cửa liền có thêm một đám người tiến vào.
Không cần phải nói, sinh viên ở học viện thiết kế thời trang đương nhiên có vóc người gầy siêu cấp, phong cách ăn mặc cũng rất có thẩm mỹ, nhưng mà đây chỉ mới là một loại, còn một loại nữa là trang điểm diêm dúa, quyến rũ một cách tục tĩu! Rất là tục tĩu!
“Lúc trước đã cho các em xem qua hai tổ! Tổ trưởng tổ A – Tô Lạp, tổ trưởng tổ B – Khương Mỹ Na. Nơi này có quyền tự do của công dân, tự mình lựa chọn một nơi nương tựa dưới tên của hai người kia, tương lai các em nắm chặt trong tay.” Dứt lời chỉ về phía Tô Lạp và Khương Mỹ Na đang ngồi phía bên kia.
“Trời ạ! Cậu xem những người đó đắp mấy tầng phấn lên mặt, tớ không muốn!” Tô Lạp rụt cổ lại, mỗi lần có học sinh mới đến cô đều không dám nhìn, bởi vì thật sự là dạng gì cũng có,
“Sau này vẫn còn nhờ chị Na chỉ bảo nhiều hơn. . . . . .” Cúi rạp người xuống, năm người tiến về phía Khương Mỹ Na chào hỏi.
“Thật là quá đáng! Lại là một đám con gái thấp hèn, xong rồi, chị Lạp Lạp, mở đầu khó khăn!” Duẫn Miên nhìn chằm chằm vào năm cô gái vừa đi qua, dầu gì thì có thể vào được đây cũng là người có một không hai. Ngoại trừ Tô Lạp, Duẫn Miên không biết vào được bằng cách nào, những người còn lại, đa phần đều là thiên kim của những nhà có tiền. Cũng nên biết rằng, nếu như cha mẹ có thể trợ giúp, tham gia vào một số chương trình xã hội, tương lai về sau khẳng định rất sáng lạng.
“Đừng nói ahhh… Tớ muốn đào hố chôn mình, Duẫn Miên, ngồi xuống che giúp tớ đi!” Tô Lạp nhìn thấy tình hình như vậy, không nói hai lời, ngay lập tức dùng tay bịt kín mặt lại, cúi đầu xuống mặt bàn.
“Em muốn vào tổ nào? Hay là. . . . . .” Đại Hoàng đứng ở trên bục, nhìn cô gái đội mũ lưỡi trai còn sót lại duy nhất, tóc ngắn ‘đẹp trai,’ một chiếc quần jean oversize, bên trên là một chiếc áo sơ mi cột tà hở eo, hai bên cổ tay đều có hai hình xăm bươm bướm màu đỏ.
“Em muốn chọn tổ A – Tô Lạp! Chạy đi xem một chút, nhưng có thể nói cho em biết là chị ấy ở đâu không? Thật mất mặt, xem tổ trưởng tổ B, người ta khí phách thế kia, tổ trưởng tổ A giấu mặt đi chỗ nào rồi hả ?” Cô gái chỉ vào từng dãy chỗ ngồi, trong miệng nhai kẹo cao su, làm sao lại không nhìn thấy cái bà tổ trưởng đó ở đâu hết vậy?
“Cái gì?” Tô Lạp từ từ ngẩng đầu lên, thì ra là mình ngồi khuất dạng, những người này không thấy được mới đi sang Khương Mỹ Na bên kia?
“Tôi đây! Tôi ở đây! Ách! Lâm Chỉ Chỉ! Em là Chỉ Chỉ?” Tô Lạp khoát tay đứng dậy, hướng về phía cô gái mười phần cá tính trước mặt. Cô thích con gái tính cách không được õng ẹo nhăn nhó, tổ này của cô là những người như vậy, nếu như nói chuyện quanh co lòng vòng, phải mất công sức để khai thông, ở chung trong tổ thật là khó chịu cực kỳ! Với lại, cô không nghĩ rằng mình là một người khoan dung độ lượng!
“Chị Lạp Lạp! Em đặc biệt từ bay từ Pháp đến đây, định cư! He he!” Nói xong, Lâm Chỉ Chỉ làm ra một cái hôn gió.
“Tốt! Định cư thì tốt! . . . . . . Cái đó, em về đây, vậy chuyện này. . . . . .” Tô Lạp hưng phấn nắm lấy ngón tay Lâm Chỉ Chỉ, con bé trở lại định cư, như vậy anh trai thì sao? Chắc hẳn cũng sẽ trở về! Ha ha!
“Nếu lựa chọn xong rồi thì tốt, vậy thầy tuyên bố tiết đầu kết thúc ở đây, đây là thời khóa biểu. Vẫn như những học kỳ trước, mỗi tuần một tiết giảng của giáo sư, còn lại phải làm như thế nào, hỏi tổ trưởng của mình, có chương trình biểu diễn ủng hộ từ thiện, hay là chương trình catwalk, thầy sẽ thông báo trước cho các em thân yêu! Hẹn gặp lại!” Dứt lời, thầy Đại hoàng bước ra khỏi lớp.
“Chỉ Chỉ, làm sao em lại trở về? Chỉ có một mình thôi sao?” Tô Lạp cắn môi, ánh mắt khẩn thiết chờ đợi câu trả lời, dò xét cẩn thận Lâm Chỉ Chỉ.
“Vốn dĩ thời gian em ở nước ngoài cũng không dài, huống chi đàn ông ở đó em không thích, vẫn là hàng trong nước chất lượng cao, chị Lạp Lạp hứa phải giới thiệu mấy người cho em nha! Không cho phép chiếm riêng, chị có anh của em rồi!” Lâm Chỉ Chỉ ‘vèo’ một cái, nắm lấy cằm của Tô Lạp.
“Nào có? Chị với anh của em. . . . . . Chính là bạn bè. . . . . .” Tô Lạp đưa một tay lên giữ lấy mặt, đầu nghiêng 90 độ sang một bên.
“U! Quay sang đây em xem một chút, em chính là muốn thay anh trai trông chừng chị! Mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở về, nếu như chị dám léng phéng sau lưng, em thay anh ấy trừng trị chị!” Lâm Chỉ Chỉ vặn đầu Tô Lạp một cái, ánh mắt bắn ra luồng điện quang 100 vôn.
~Hết Chương 85~