“Dĩ nhiên không thể bôi tro trét trấu vào mặt đàn ông! Tớ đi đến phòng thẩm vấn! Cậu cứ ngồi chờ tin tức tốt đi!” Dứt lời bày ra vẻ mặt nghiêm túc của một viên cảnh sát, đi ra khỏi văn phòng.
Tô Lạp bực dọc đi qua đi lại bên trong phòng thẩm vấn, những người này đi làm gì rồi hả? Đi ăn khuya sao? Thật là một đám phần tử tham ô sa đọa! Hơn nữa đêm bỏ cô ở đây, không cho đi ra, cũng không sắp xếp chỗ ở, đây chính là những người mà Đảng Cộng Sản cất công nuôi dưỡng và dạy dỗ sao?
“Ừm!” Sầm Hạo đẩy cửa bước vào, che miệng hắng giọng một tiếng.
Tô Lạp quay đầu lại, hưng phấn chính là, rốt cuộc cũng người đến. Mất hứng chính là, vẫn là viên cảnh sát cợt nhã này. Hiện tại trong lòng cô thì thời này cũng không phải là thời còn xã hội nô lệ cổ hủ nhu nhược rồi, mà chính là thời hiện đại nam nữ bình đẳng.
“Cảnh sát đại nhân, ngược lại nên làm như thế nào, anh nói đại một câu đi, không được sao? Có biết ở đây đang có người sắp gấp chết đi được hay không? Thức đêm kỳ thật là kẻ thù truyền kếp của làn da và nội tiết tố ở phụ nữ. Tiền mỹ phẩm chưa chắc anh đã có khả năng thanh toán nổi đâu, xin mời nhanh nhanh lên một chút.” Tô Lạp gõ lên mặt bàn, giương mắt nhìn Sầm Hạo.
“Hình như Tô Lạp tiểu thư nên chú ý đến lời nói của mình một chút. Ở đây là đồn cảnh sát, lúc nào thì đến phiên cô hô to gọi nhỏ! Ngồi xuống!” Sầm Hạo sưng mặt lên, ném tài liệu trên tay “vèo” một cái xuống bàn, nét mặt bén nhọn nhìn Tô Lạp.
Tô Lạp bị anh quát lớn giật mình, nhìn cái khuôn mặt kia giống như bị vứt ở trong tủ đá chừng mười mấy ngày mới được lấy ra mà sững sờ. Ngoan ngoãn, nhưng cũng vô cùng miễn cưỡng, ngồi xuống, len lén liếc qua gương mặt âm u của anh ta, không dám ngẩng đầu lên nữa. Cô hoàn toàn mất hết tương lai rồi.
“Nhìn cái gì vậy? Ngồi lại đàng hoàng!” Sầm Hạo mở cặp tài liệu, rút nắp bút ra, vừa làm vừa hỏi.
Tô Lạp đoan trang ngồi yên, nhưng trong lòng lại đang hoài nghi. Có phải người này vừa đi ăn khuya, bị xương cá kẹt ngay cổ họng làm giọng nói thành ra như vậy hay không, thế nào lại làm cái bộ mặt thối này?
“Chuyện này cô muốn giải quyết riêng hay là. . . . . .”
“Báo cáo cảnh sát! Đương nhiên là có thể giải quyết riêng liền giải quyết riêng! Dù sao cũng không thể gây phiền toái đến anh như vậy! Huống chi ở đây là văn phòng chính phủ, văn phòng của nhà nước, không phải đồng chí nên có tư tưởng đúng đắn sao!” Tô Lạp kích động đứng lên, vừa nghe anh ta nói nửa câu này, tuyệt đối là có đường sống! Cùng lắm thì dúi cho anh ta một bao tiền lớn mà thôi. Mấy tên cảnh sát nhận tiền của chình phủ này thì có thể cầm thêm được bao nhiêu cơ chứ, nói như vậy với cô không phải có ý muốn phong bao lì xì hay sao?
Cô cho rằng! Từ nội tâm bên trong tuyệt đối cho rằng, cứ xem như mình dùng tiền mua một trận đánh Khương Mỹ Na đi. Còn bị cảnh sát chống quấy rối trật tự lôi về đồn, sớm biết như vậy cô nên đánh thêm mấy cái nữa.
“Cho cô nói chuyện sao! Ngồi yên! Lời của tôi vẫn chưa nói hết!” Sầm Hạo cầm bút trong tay, gõ từng cái lên mặt bàn gỗ.
“Còn chưa nói hết?” Tô Lạp cắn môi ngồi xuống, trong lòng âm thầm lo lắng, chẳng lẽ cô nghĩ lầm rồi?
“Chuyện này cô muốn một mình giải quyết riêng với đối phương? Hay là ở đây bị đối phương lấy tội danh cố ý hành hung người khác, hoặc là tội danh lớn hơn, kiện lên tòa án. Sau đó được ăn mấy năm cơm tù?” Sầm Hạo nói xong, hình như có chút thở phào nhẹ nhõm, chờ cô trả lời.
“Ăn cơm tù? Anh nói chuyện này đến nỗi vậy sao? Cùng lắm coi như là phụ nữ chúng tôi đánh nhau ở một chỗ đi! Làm sao tạo thành cái loại tội danh nghiêm trọng như anh nói được?” Đầu óc Tô Lạp còn dừng lại ở chuyện phong bao lì xì. Hiện tại hoàn toàn cảm thấy anh ta đe dọa chính là muốn phong bao lì xì lớn hơn mà thôi.
“Xem ra cô gái này không hiểu rõ luật pháp phải không, cô biết không? Tội danh của cô nếu như bị kiện lên toà án. Hơn nữa, với thế lực của gia đình đối phương, kiếp này của cô khó thoát! Tôi nghĩ cô cũng biết trong gia đình họ có những ai, thử so sánh với nhà mình một chút. Nếu như có thể nắm chắc phần thắng, như vậy, hiện tại tiểu thư có thể đi ra ngoài.” Sầm Hạo thở dài ra một hơi, nói xong liền đứng dậy.
“Đợi đã nào…!” Tô Lạp biết anh nói những lời này có tính nghiêm trọng. Nếu như cô ăn cơm tù, không thể nghi ngờ, chính là gián tiếp muốn lấy đi mạng của mẹ mình sao.
“Còn có việc?” Sầm Hạo quay đầu lại, rốt cuộc cá mắc câu rồi.
Tình thần Tô Lạp hoàn toàn bị tòa án cùng với ăn cơm tù kéo đi mất. Chẳng buồn chú ý đến Sầm Hạo căn bản cũng không phải muốn đi ra ngoài.
“Tôi muốn hỏi một chút, giải quyết riêng, cái đó là ý gì?” Tô Lạp tựa như đưa đám mở miệng. Cô hoàn toàn không ngờ, chút chuyện như thế này lại dẫn đến nhiều phiền toái ở đồn cảnh sát như vậy, giải quyết riêng? Nếu như cô có thể giải quyết riêng, nhất định là Khương Mỹ Na ở bên kia đã tỏ rõ thái độ.
“Cái này cảnh sát chúng tôi không có quyền hỏi tới, nhưng mà đối phương cho người đến. Cô có thể nói chuyện với anh ta một chút. Nếu như không đồng ý, yên tâm, cơm tù chính phủ cò có thể xuất ra được, chỉ là ăn không ngon chút nào mà thôi.” Dứt lời, Sầm Hạo đi ra.
Sầm Hạo vừa ra ngoài không lâu lắm, cửa liền mở ra lần nữa, Lôi Kình ung dung đi vào. Bộ dáng lưu manh vô lại, ngồi đối diện ánh mắt kinh ngạc của Tô lạp.
Tô Lạp hoàn toàn bị hoảng sợ, người bên kia đến tìm cô nói chuyện? Lấy thân phận của người bên phe Khương Mỹ Na đến tìm cô? Mẹ nó! Cũng biết anh không phải là loại người ham mê sắc đẹp gì sất, như mà cô và anh ta trải qua hai đêm tình cũng đem vứt ra sau gáy, không biết nên nói cái gì?
“Chuẩn bị giải quyết riêng?” Lôi Kình bỏ hai tập tài liệu xuống, ném tới trước mặt Tô Lạp.
Tô Lạp rụt tay lại một cái, sau lại duỗi người tới, cầm lên nhìn, “Một bên là đơn khởi tố! Một bên là món nợ hiệp nghị! Để cho tôi chọn sao?”
“Đúng! Lựa chọn một! Hậu quả bị khởi tố ắt hẳn tôi không nói, em cũng biết! Nhưng mà cũng may, còn có món nợ hiệp nghị này. Tôi bỏ tiền ra giúp em giải quyết nhà họ Khương, cho em thoát khỏi một năm tù giam! Như thế nào? Suy tính một chút!” Lôi Kình cầm phần hợp đồng giảng hòa đưa đến trước mặt Tô Lạp, tối nay anh tất yếu phải giải quyết chuyện này.
“Sẽ có chuyện tốt như vậy chờ tôi? Chắc hẳn yêu cầu của anh so với một năm tù giam này chỉ có hơn chứ không kém!” Tô Lạp khinh thường đẩy phần hợp đồng ra, cô mới không thèm đụng đến đâu.
“Không nhìn làm sao có thể biết? Có lẽ em sẽ cảm thấy rất dễ dàng làm được!” Lôi Kình không hề lùi bước, đưa đến trước mặt Tô Lạp lần nữa.
Tô Lạp đề phòng nhìn chừng gương mặt tràn đầy nụ cười hàm ý của Lôi Kình, cô bị hoa mắt sao? Thế nào lại cảm thấy nham hiểm như vậy! Qủy dị! Dường như đang có âm mưu to lớn gì đó!
Món nợ hiệp nghị
Bên A: Lôi Kình.
Bên B: Tô Lạp
Bên B bởi vì sự cố đánh lộn đánh lạo, bồi thường cho đối phương tổng cộng là “183 vạn 7000 ngàn chẵn” nhân dân tệ. Tất cả chi phí hoàn toàn do bên A trả thay, thêm vào đó, bên B điều kiện có hạn, không cách nào trả lại khoản tiền kếch xù cho bên A. Nội trong ngày hôm nay bắt đầu nhận nhiệm vụ để cho bên A sai khiến trong thời hạn một năm.
Điều kiện kèm theo 1: Bên B trong lúc này cần phải chuyển nhà, vào ở nơi mà bên A cung cấp.
Điều kiện kèm theo 2: Bên B không có quyền thắc mắc bất kỳ chuyện lớn nhỏ gì đang xảy ra trong lúc này. Khi nào bên A cần, bên B “hiện” thân là đủ.
. . . . . . . . . . . . . . . .
“Bốp!” Nhìn Tô Lạp lúc này, hoàn toàn là muốn giết người rồi.
“Lôi Kình! Anh muốn chơi trò gì với tôi vậy? Anh chính là một kẻ ti tiện bỉ ổi! Hai điều kiện phụ này làm tôi không thể nào nhịn nổi nữa! Vào ở phòng ốc anh cung cấp, khi nào anh cần, tôi liền phải chủ động “Hiến thân,” anh cho rằng đây là bao nuôi sao?” Tô Lạp ném bản hợp đồng ra, hừ một tiếng quay đầu đi, điều kiện này quá không hợp lý rồi.
~Hết chương 76~