“Trở lại?” Lôi Kình đưa đầu nhìn ra phía bên ngoài biệt thự.
Quả nhiên, một giây sau, một chiếc Lincoln màu trắng tiến vào biệt thự, mới vừa dừng lại, liền thấy người đàn ông ngồi trước nhảy xuống, chạy ra sau mở cửa xe. Một người phụ nữ trung niên tuổi chừng hơn bốn mươi, đeo mắt kính nữ màu đỏ sậm bước xuống, chạm đất trước tiên là một đôi giày cao gót nhọn, khoác trên người bộ đồ công sở màu trắng ngà, mái tóc ngắn hơi xoăn ôm lấy gương mặt, nhìn rất nghiêm nghị.
Lạp Lạp ngồi ở trong xe, nhìn người vừa bước xuống bên cạnh có chút khiếp đảm, không biết là vì sao, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi.
“Thấy mẹ liền đem cái dáng vẻ kia ra sao? Xuống!” Lôi Tố Mẫn đem túi xách trong tay đưa cho người làm ở bên cạnh, chỉ thấy Lôi Kình lập tức mở cửa xe đi xuống.
Bước tới trước mặt Lôi Tố Mẫn, hôn lên má trái của bà, sau đó nhẹ nhàng ôm một cái, nói ” Mẹ xinh đẹp hơn! Tối nay trở lại ăn cơm với mẹ.” Dứt lời, xoay người bước lên xe, giống như lời nói vừa rồi chỉ là qua loa cho có.
Tô Lạp nhìn dáng vẻ của hai người này, trong lòng len lén khinh thường, mẹ con này quá dối trá!
“Cô gái này là?” Lôi Tố Mẫn ánh mắt nhạy bén, từ trên người Lôi Kình dời sang trên mặt Tô Lạp hỏi.
“Ách! . . . . Tôi là. . . . . .” Tô Lạp chỉ mình, vừa chỉ chỉ Lôi Kình, mâu thuẫn không biết nên làm sao để giới thiệu mình, cuối cùng xác định gật đầu, “Tôi là Tô Lạp.”
“Tên của cô không liên quan đến tôi! Tôi muốn biết cô là con gái nhà nào? Ở đâu? Cùng với Kình nhà tôi là quan hệ gì?” Lôi Tố Mẫn giọng nói chậm rãi, bộ dáng cao ngạo tựa như muốn tra khảo đến cùng.
“Mẹ! Người hỏi mấy cái này làm gì?” Lôi Kình đưa tay tháo kính mát xuống, chân mày nhíu lại thật chặt, nhìn Lôi Tố Mẫn.
Chỉ thấy Lôi Tố Mẫn nghe xong cũng không lập tức tỏ thái độ, mà là trên dưới cân nhắc nhìn Tô Lạp.
Tô Lạp mặt đối mặt với Lôi Tố Mẫn, khóe miệng kéo qua kéo lại, coi như là cô đã nhìn ra, người phụ nữ này thế lực chỗ nào cũng có, nghĩ lại cũng phải, người có thể sinh ra đứa con đáng ghét như vậy, chắc hẳn cũng không phải là người tốt lành gì, hiện tại đây là đang làm sao? Cô là đồ vật đem ra triển lãm sao? Nhìn như vậy, muốn chụp X-quang cô có phải không?
“Xem ra khẩu vị gần đây của Kình lại trở nên. . . . . .” Lôi Tố Mẫn dứt lời dừng lại một chút.
“Lãnh Tâm đó vừa mới rời xa con một chút, sau khi mẹ biết được thật rất vui mừng, nhưng mà nhanh như vậy lại thêm một người khác sao? Vui đùa một chút thì có thể, nghĩ đến cái gì không thể thì đừng trách mẹ tuyệt tình.”
“Mẹ nói vậy là có ý gì? Con với cô ấy. . . . . .”
“Im miệng!”
Lôi Kình chưa kịp nói hết, Tô Lạp chống tay lên cửa xe, vỗ tay một cái, ánh mắt ngoan độc! Động tác lưu loát nhảy xuống xe, vừa đi vừa nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ trung niên trước mặt này.
“Vị phu nhân này người nghe cho kỹ, nhìn dáng dấp của bà kỳ thật rất là đứng đắn, nghe nói bà là Bộ trưởng Bộ Thương Mại? Cũng là công nhân viên chức! Nhưng lời nói ra hình như có chút không được xuôi tai rồi ! Vui đùa một chút? Ai để cho anh ta chơi hả? Tôi rất khinh thường lọai đàn ông như vậy bà biết không? Không nên quá đề cao con của bà, ở trong lòng bà có lẽ anh ta là bảo bối, nhưng ở trong mắt người khác, có lẽ ngay cả cọng cỏ cũng không bằng.”
“Đừng nói nữa! Cũng im miệng đi!” Lôi Kình xuống xe, kéo Tô Lạp miệng không ngừng nói lại, đẩy ra sau lưng, căm tức nhìn Lôi Tố Mẫn phía trước.
“Kình, thằng nhỏ này cư nhiên lại đi che chở cho nó? Con bé này thật sự là rất to gan! Một đứa ở ngoài đường phố như Lãnh Tâm còn không dám nói với ta mấy lời vênh váo, tự đắc như vậy. Con bé này cư nhiên dám can đảm lớn tiếng, phách lối, có còn tôn ti trật tự hay không. . . . . .” Lôi Tố Mẫn tức giận chỉ vào Tô Lạp, ngón tay đang run rẩy, ánh mắt đang nhìn Tô Lạp tựa như đang nhìn một cây kim nhọn hoắc.