Ai cũng có lúc mệt mỏi vô cùng nhưng lại không ngủ
được, nhưng chuyện đó với tôi hình như hơi nhiều quá. Nằm trên giường rồi đầu
óc tôi lại suy nghĩ lung tung, không tài nào dừng lại được, dù chỉ trong chốc
lát.
Tôi suy nghĩ, phân tích rất lâu về sự đau lòng và
những giọt nước mắt của Tiểu Văn, tôi không rõ đó là diễn kịch hay là cảm xúc
thật của cô ấy, cho dù là cảm xúc thật thì đối tượng có phải là tôi không? Hay
là chuyện xảy ra hôm nay khiến Tiểu văn nhớ đến những chuyện đã từng trải qua
hay một hồi ức nào đó.
Vậy còn Mạt Mạt thì sao? Sao cô ấy lại như vậy? Ấn
tượng của tôi quá sâu, khi cô ấy vừa nhìn thấy Tiểu Văn, vẻ mặt đó, ánh mắt đó,
giọng nói đó hoàn toàn là dáng vẻ muốn giết người, rõ ràng là biểu hiện của
người đang vô cùng phẫn nộ và đau lòng. Vậy có phải cô ấy đang đau lòng và giận
dữ thật không? Giây phút đó cô ấy thực sự coi tôi là một người chồng bồ bịch,
còn đưa cả người tình về nhà sao?
Nếu không phải như vậy, nếu những suy đoán trên của
tôi đều sai, vậy thì Tiểu Văn và Mạt Mạt một người được giải Kim Kê, một người
được giải Bách Hoa, đồng thời vinh dự nhận giải Oscar nữ diễn viên chính xuất
sắc nhất cũng không có gì quá đáng.
Thực ra, chuyện này hay lắm sao?
Người thực sự ấm ức là tôi, quá ấm ức, còn quá ấm ức
hơn “quá ấm ức” trong mấy bài hát vẫn hát kia. Vào giây phút Mạt Mạt đứng bên
trái Tiểu Văn đứng bên phải, tôi bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, tôi thực
sự ước chỉ có thanh đao đâm thật mạnh vào ngực hoặn cứa thật mạnh vào cổ để tất
cả mọi chuyện kết thúc cho nhanh.
Tôi nghe nói nếu ra đao nhanh, người sẽ không chết
ngay mà còn có thể nhìn được mọi thứ xung quanh, lúc đó tôi thật rất muốn trước
khi chết được nhìn vẻ hoảng loạn bối rối, hối hận muôn phần của Tiểu Văn và Mạt
Mạt.
Bạn có thể tưởng tượng cảm giác tôi là người vô tội
nhất nhưng một câu giải thích cũng không thể nói ra không? Cảm giác đó ở trong
lòng giống như món bò viên nhân tôm, bị cắn xé, sau đó vỡ tung, máu tươi tung
tóe.
Đúng là vô cùng khủng khiếp.
Được rồi, nếu màn kịch hôm nay, màn kịch khiến tôi
thương tích đầy người này cơ bản giải quyết được vấn đề của Tiểu Văn thì chỉ
còn lại chuyện của Mạt Mạt rồi.
Tôi chịu đủ rồi, cho dù kiếp trước tôi có tạo ra
nghiệp chướng lớn đến cỡ nào thì kiếp này cũng không thể báo thù, không thể
chơi tôi như thế được.
Thường thấy nhân vật chính trong mấy bộ phim tình cảm
sướt mướt vừa khóc vừa nói: Nếu có thể lựa chọn tôi thật sự muốn tất cả mọi
chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Bây giờ tôi đã hiểu nhân vật chính đó rồi, anh ta nói
như vậy là thực lòng hối hận, hối hận đã nhận vai diễn này. Nếu ông trời có thể
cho tôi một cơ hội làm lại, tôi sẽ nói với hai cô nàng đó ba chữ: Tìm người
khác.
Nghe nói có một triết gia đã tự sát từng nói: Cuộc
sống, không thể trốn tránh, chỉ có thể dũng cảm đối mặt.
Vậy được, tạm thời trước khi có ý định tự sát, mẹ nó,
tôi đi đối mặt thử xem.
Thế là sáng hôm sau khi Mạt Mạt e dè thận trọng dò hỏi
tôi, rồi lại dịu giọng xin lỗi về chuyện tối qua, tôi bảo Mạt Mạt: “Nói đi, cần
đi đâu? Cần anh chuẩn bị gì không?”
Chẳng có gì bằng lòng hay không bằng lòng, nhưng
chuyện hoang đường xảy ra tối qua làm tôi rất đau lòng, rất đau lòng nên đối
với chuyện của Mạt Mạt, tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, nhanh chóng kết
thúc.
Tôi vô cùng khát khao một cuộc sống bình thường, một
cuộc sống không có bà mẹ đơn thân, không có bà vợ theo thỏa thuận…
Mạt Mạt yêu cầu tôi ăn mặc sáng sủa đẹp đẽ một chút,
tôi làm theo, nhưng thực ra có mặc thế nào cũng vô ích, một bên mặt tôi sau một
đêm đã sưng phồng lên.
Trước khi đi, Mạt Mạt bảo tôi cầm theo giấy chứng nhận
kết hôn, tôi cũng làm theo.
Nơi tôi cùng Mạt Mạt tới quả là một nơi rất sang
trọng, cao cấp.
Đó là quán cà phê ở tầng hai một khách sạn năm sao,
khoảng hơn mười giờ sáng, khi tôi và Mạt Mạt tới nơi, hai người đánh nhau với
tôi tối qua đã ngồi đợi ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Ngoài ra còn có thêm một người phụ nữ tầm khoảng bốn
mươi tuổi.
Khi chúng tôi ngồi xuống, ánh mắt hai người đàn ông đó
nhìn tôi rất không thân thiện, tôi cũng nhìn họ, nhìn hai gương mặt dán urgo
của họ, đột nhiên rất muốn bật cười.
“Ông Lí, ông Trương, chị Ninh.” Mạt Mạt gật đầu chào
họ rồi giới thiệu tôi.
“Mạt Mạt, đây là chồng em à?” Người được gọi là chị
Minh cười nhìn Mạt Mạt.
Mạt Mạt gật đầu.
Chị Ninh cũng gật đầu, chị ta quay sang nhìn tôi rồi
hơi sững lại, chắc giật mình vì nửa bên mặt sưng đỏ của tôi.
“Có mang theo giấy chứng nhận kết hôn không?” Chị Ninh
lấy lại bình tĩnh, cười hỏi.
Mạt Mạt gật đầu rồi lấy hai cuốn sổ đỏ – giấy chứng
nhận kết hôn của chúng tôi đưa cho chị Ninh.
Chị Ninh cầm lấy rồi đưa cho ông Lí.
Ông Lí mở ra đọc rất kĩ rồi lại trao cho chị Ninh, chị
Ninh gật đầu.
Chị ta cho cả hai cuốn giấy chứng nhận kết hôn vào túi
xách của mình rồi mỉm cười với Mạt Mạt: “À, chị photo xong sẽ trả lại cho em.”
Vừa nói chị ta vừa quay sang nhìn ông Trương nọ.
Ông Trương lấy chiếc cặp da đặt trên bệ cửa sổ bên
cạnh xuống, mở cặp lấy ra mấy tờ giấy đưa cho chị Ninh.
Chị Ninh cầm lấy xem qua rồi đưa cho Mạt Mạt.
Tôi nhìn cả quá trình diễn ra như một thằng ngốc, tim
bắt đầu loạn nhịp, đây là xã hội đen đàm phán sao? Hay là… mua bán nội tạng
người.
Cuộc hôn nhân của tôi và Mạt Mạt có phải là một điều
kiện nào đó không?
Mạt Mạt cầm mấy tờ giấy đó rồi cúi xuống đọc.
Khi cô ấy đọc, chị Ninh lấy một chiếc bút ra chờ đợi.
Hình như là hợp đồng?
Tôi ngồi bên cạnh im lặng nhìn, không biết chuyện gì
đang xảy ra, cũng không thể xem vào, như thể tôi chỉ là một món đồ trang trí
hôm nay Mạt Mạt mang ra ngoài vậy.
Đọc xong mấy tờ giấy đó, Mạt Mạt ngẩng lên cười với
chị Ninh rồi giơ tay ra.
Chị Ninh ngập ngừng đưa bút ra rồi hơi rụt lại: “Mạt
Mạt, em nghĩ kĩ chưa?”
Mạt Mạt hơi sững lại rồi gật đầu mỉm cười, khẽ nháy
mắt.
Chị Ninh đó hình như có vẻ rất bất lực, khẽ lắc đầu
thở dài rồi nhét cái bút vào tay Mạt Mạt như đang giận dỗi.
Ông Trương ngòi cạnh lúc này bèn rướn người về phía
trước, hạ giọng nói: “Cô Ngải, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kĩ một chút,
chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyện, cô không thể…”, vừa nói ông ta vừa
nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Mạt Mạt, “Cô không thể hấp tấp dùng hôn nhân làm
cái giá đểđổi lấy…”
Ông ta còn chưa nói hết, Mạt Mạt đã đặt cả hai tay lên
bàn, rướn người về phía trước nheo mắt cười với ông ta và nói: “Ông Trương, tôi
không làm thế. Tôi biết mình có hạnh phúc không.”
Ông Trương đó im bặt, mím môi gật đầu rồi lại nhìn tôi
với ánh mắt càng thêm thiếu thiện cảm.
Shit, lại muốn đánh nhau hả? Đến đây! Tôi có biết các
người nói cái khỉ gió gì đâu, liên quan quái gì đến tôi!
Chị Ninh khẽ đưa bút cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt cầm bút, soạt soạt viết vào góc phải tờ giấy
cuối cùng trong mấy tờ giấy đó. Viết xong, Mạt Mạt khẽ đóng mắp bút lại, nắm
chặt tờ giấy đó trong tay, đập nhẹ lên mặt bà, sau đó hai tay cung kính đưa cho
chị Ninh.
Tôi thấy Mạt Mạt cười như trút bỏ được gánh nặng, vẻ
mặt vô cùng thoải mái, thời gian tôi chưa từng thấy Mạt Mạt cười thoải mái đến
vậy, thoải mái đến độ cả ánh mắt cũng trở nên trong trẻo.
Chị Ninh cầm mấy tờ giấy, lật xem rồi cũng cầm bút kí
tên, kí xong bèn trao cho ông Lí nãy giờ không nói gì.
Ông Lí cũng lật xem, nhưng ông ta không cầm bút mà
ngẩng đầu lên nhìn Mạt Mạt rồi lại nhìn tôi, cuối cùng mới nói: “Cô Ngải, bây
giờ hôn ước của cô và ông Cao đã chính thức được hủy bỏ.”
Tôi cảm thấy đầu mình như vừa bị Mike Tyson đấm cho
một cú, tai cũng bị cắn một miếng. Cái gì kia? Hôn ước? Sao càng nghe càng thấy
phức tạp vậy?
Mạt Mạt mím chặt môi không đáp, mắt len lén quan sát
phản ứng của tôi.
Ông Lí đột nhiên hỏi: “Xin hỏi chồng cô có biết chuyện
này không?”
Mạt Mạt ngẩn ra, tôi cũng ngẩn ra.
“Để tránh việc cô dùng một cuộc hôn nhân ngắn hạn hoặc
hôn nhân giả làm điều kiện, bà chủ chúng tôi nói nhất định phải để chồng cô
cũng biết chân tướng vụ việc tôi mới có thể kí tên.”
Mạt Mạt trợn mắt quay sang bắn cho tôi một ánh nhìn
cầu cứu.
“Căn cứ vào tình hình tôi được mục kích tối qua, tình
cảm của cô và chồng cô không được tốt lắm, vì vậy tôi có lí do nghi ngờ hai
người kết hôn ngắn hạn giả. Nếu là như vậy tôi không thể kí tên.” Ông Lí nói
xong nhìn tôi hỏi, “Xin hỏi ông Lại Bảo, ông có biết tất cả sự việc không?”
Tôi nhanh chóng suy xét tình hình, tôi biết bây giờ
nếu tỏ ra đần độn thì sẽ làm hỏng sự giúp đỡ của tôi dành cho Mạt Mạt, tôi tin
rằng mục đích cuộc hôn nhân của tôi và Mạt Mạt cũng chính vì ngày hôm nay.
“Tôi hiểu.” Tôi nghiêm nghị gật đầu, “Nhưng xin đừng
nhắc đến những chuyện không vui đó, hãy tôn trọng tôi một chút.”
Dưới gầm bàn, Mạt Mạt khẽ véo đùi tôi một cái để bày
tỏ sự cảm ơn.
Tôi nhìn ông Lí, không chút tránh né ánh mắt ông ta,
đồng thời tự nói với mình: Gắng lên! Gắng lên! Bất kể ông ta có nói gì đi nữa
cũng không được bày tỏ ra kinh ngạc hay bất ngờ! Bình tĩnh, nhất định phải bình
tĩnh!
Ông Lí cũng gật đầu: “Vậy thì được, ông Lại, cô Ngải,
phiền hai người kí thêm bản thỏa thuận bổ sung này, đây là yêu cầu của bà chủ
chúng tôi, kí xong bản thỏa thuận này tất cả hợp đồng bắt đầu có hiệu lực. Chắc
cô Ngải không có ý kiến gì chứ.” Dứt lợi ông ta rút ra một phong bì tài liệu
trong chiếc cặp da bên cạnh.
Thỏa thuận bổ sung? Khi tôi nhìn Mạt Mạt, cô ấy cũng
ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mắt ông Lí, ngập ngừng cầm chiếc phong bì đó, rút
bản thỏa thuận ra xem, vừa xem mặt đã biến sắc.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn lác cả mắt, chuyện này rốt cuộc
là sao? Lẽ nào Mạt Mạt là đặc công thật sao? Muốn rút khỏi tổ chức còn phải kí
thỏa thuận bảo mật ư? Để chứng minh mình định sống một cuộc đời bình thường còn
phải kết hôn với tôi nữa? Bản thỏa thuận bổ sung đó viết gì? Một khi xảy ra
chuyện phải giết tôi diệt khẩu ư?
Mạt Mạt cầm bản thỏa thuận, ngẩng phắt lên nhìn ông
Lí, tay run run: “Ông Lí, không phải đã bàn bạc xong mọi chuyện rồi sao? Sao
lại thêm một bản thỏa thuận này nữa?”
Ông Lí không chút biểu cảm nói: “Đây là ý của bà chủ.
Bà chủ cũng là để phòng vạn nhất, cô Ngải, cô có cần suy nghĩ thêm vài ngày
không? Bên đó đang giục chúng tôi gửi tiền rồi.”
Mạt Mạt sững người rồi giơ tay giật chiếc bút trong
tay chị Ninh, giơ bản thỏa thuận ra kí tên. Sau đó cô ấy đẩy bản thỏa thuận về
phía ông Lí. Không ngờ ông ta lại đẩy bản thỏa thuận về phía tôi: “Xin lỗi, cô
Ngải, để chứng thực hôn nhân của cô là thật, chồng cô, cũng chính là ông Lại
cũng phải kí tên.”
Mạt Mạt ngớ người ra, trong khoảnh khắc ánh mắt cô ấy
như thất thần, rồi cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt lo lắng, bất lực, cầu xin.
Tôi muốn bật cười, không ngờ trong trò chơi của Mạt
Mạt tôi lại quan trọng thế, cho dù là hợp đồng gì, thỏa thuận gì, người cuối
cùng phải kí tên không ngờ lại là tôi. Cũng có nghĩa là có giúp Mạt Mạt không,
lúc này có tiếp tục chơi trò chơi này không đều do tôi quyết định.
Tôi nhìn Mạt Mạt, cô ấy không nhìn tôi, cúi đầu nắm
chặt chiếc bút trong tay, ngón tay dùng lực mạnh đến nỗi trắng bệch, tôi giơ
tay ra rút mấy lần mà không rút được chiếc bút rời khỏi tay cô ấy, mãi đến khi
khẽ vỗ vào mu bàn tay, Mạt Mạt mới như hoàn hồn mà buông tay.
Tôi cầm bút, lật đến chỗ kí tên, còn chưa hạ bút thì
ông Lí đã nhắc: “Ông Lại, ông không xem qua bản thỏa thuận này sao?”
Phí lời! Bộ tôi không muốn sao? Tôi tò mò chết đi
được, nhưng tôi có bị ngu đâu, đương nhiên tôi hiểu dụng ý của ôngta,
lúc này nếu tôi tỏ ra quan tâm mở bản thỏa thuận ra xem thì khác nào bảo tôi
không hiểu chuyện này, tôi không tin tưởng Mạt Mạt, tuy quả thực tôi không hiểu
thật nhưng vẫn có chút ít lòng tin đối với Mạt Mạt, giúp người phải giúp đến
cùng, chuyện của Tiểu Văn khó thế chẳng phải tôi cũng chịu được sao?
“Không, có gì đâu mà xem.” Tôi cười với ông Lí, “Bây
giờ tôi chỉ muốn giúp Mạt Mạt nhanh chóng giải quyết chuyện này còn sống với
nhau chứ.” Dứt lời tôi cúi đầu cố nén sự tò mò kí tên vào bản thỏa thuận rồi
trả bút cho chị Ninh.
Tôi ra vẻ bình tĩnh tự người vào thành ghế, đột nhiên
phát hiện Mạt Mạt đang nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt thì vô cùng vui
mừng và cả những giọt nước mắt cô ấy cố nén vào trong nữa.
Ông Lí nhìn tôi một lúc rồi mới chầm chậm gật đầu, lặp
lại động tác hệt như chị Ninh, lật xem, có hai bản thỏa thuận, một bản để trên
bàn, bản còn lại ông ta cho vào chiếc cặp da màu đen.
Tôi bình tĩnh đối diện với ba gương mặt đó, bắp chân
còn đang co rút, tóm lại bản thỏa thuận đó viết gì? Vừa rồi họ kí tên vào cái
gì?
Lúc này, ông Trương chỉnh lại cổ áo, đứng dậy cười
nói: “Được rồi, cô Ngải, số tiền tiếp theo chúng tôi sẽ lập tức gửi đi, số còn
lại…” Vừa nói ông Trương vừa rút một chiếc phong bì ra, “đều ở đây, chúng tôi
sẽ không hỏi thêm về chuyện này nữa, bà chủ nói cô biết mật mã.”
Mạt Mạt cầm chiếc phong bì và gật đầu.
Ông Lí nói: “Bà chủ bảo tôi chuyển lời, bà nói đều là
phụ nữ, đều không dễ dàng gì. Hy vọng cô hiểu cho, chúc cô hạnh phúc.”
Mạt Mạt bật cười nhạt như phản xạ có điều kiện: “Vâng,
ông thay tôi cảm ơn bà ta!”
Chị Ninh cũng đứng lên: “Mạt Mạt, chị nghĩ chúng ta
chắc ít có cơ hội gặp lại rồi.” Nói rồi chị ta giơ tay ra, ánh mắt có vẻ thương
cảm, “Em nhớ bảo trọng nhé”, rồi lại nhìn tôi, “Chăm sóc Mạt Mạt cho tốt.”
Tôi cười, gật đầu: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Mạt Mạt bắt tay chào ba người đó, ông Lí và ông Trương
rất không nhiệt tình chạm tay tôi một cái rồi cùng chị Ninh rời khỏi quán cà phê.
Tiếng bước chân xa dần, sau khi bóng ba người hoàn
toàn biến mất sau cánh cửa quán cà phê, Mạt Mạt từ từ ngồi xuống, đờ đẫn nhìn
chỗ trống trước mặt mình, sau đó đặt hai cánh tay lên bàn rồi gối đầu lên đó,
bờ vai run lên nhè nhẹ rồi càng lúc càng run mạnh.
Tôi cũng ngồi xuống, châm một điếu thuốc, tôi biết cô
ấy đang khóc, tôi không thể khuyên được, cũng không muốn khuyên, trong đầu vẫn
chiếu đi chiếu lại từng cảnh vừa xảy ra.
Tôi bắt đầu có rất nhiều suy đoán, mỗi loại một khác,
nhưng không biết mình có đoán đúng hay không.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định đó là mọi việc đều
liên quan đến tiền.
Tôi cảm thấy mình bị chơi rồi.
Điếu thuốc sắp cháy hết thì Mạt Mạt ngẩng đầu lên,
nhanh chóng rút khăn giấy trong túi ra lau mặt, xì mũi, tôi thấy mắt cô ấy đã
khóc đỏ hoe, nhưng lại đang cười.
“Sao thế?” Tôi dập điếu thuốc, buột miệng hỏi.
Mạt Mạt quay sang nhìn tôi, vẻ mặt tươi sáng rạng rỡ
rồi đột nhiên giơ tay ôm cổ tôi, hôn một cái thật mạnh, thật kêu lên má tôi.
Nội nó chứ! Cô ấy hôn lên má bị đánh sưng vù của tôi!
Đàn ông không dễ rơi lệ là vì xung quanh có quá nhiều
người. Tôi đau đến nỗi tí nữa thì úp mặt xuống bàn khóc một trận, tôi quay sang
trợn mắt nhìn Mạt Mạt.
“Bảo! Cảm ơn anh! Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Kết
thúc rồi!” Sự vui mừng của Mạt Mạt lồ lộ ra ngoài, vừa nói cô ấy vừa kích động
làm động tác tung hoa.
Tôi nhìn cô ấy, xoa xoa má hỏi: “Bây giờ em nói được
chưa? Hôn ước đó là sao?”
Mạt Mạt sững người rồi lại cười, học theo tôi nói:
“Cũng là một bản thỏa thuận, nhưng đó là chuyện đã qua không vui vẻ gì, đừng
nhắc đến nữa.”
“Ý em là anh không có quyền hỏi chứ gì?” Tôi giễu cợt
hỏi, “Phong bì chị Ninh đưa cho em là cái gì?”
Mạt Mạt đờ người ra nhìn tôi, ánh mắt đầy do dự.
“Cũng là tiền phải không?” Tôi hỏi.
Mạt Mạt mím chặt môi, khẽ nhíu mày rồi gật đầu.
Trái tim tôi phút chốc trở nên lạnh ngắt.
“Cũng có nghĩa là, thực ra mọi chuyện đều là vì
tiền đúng không?” Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy, “Vừa
rồi anh nghe thấy hết khoản tiền này tới khoản tiền khác, mỗi bản
hợp đồng, mỗi bản thỏa thuận đều đi kèm một khoản tiền đúng không?”
Mạt Mạt cúi đầu không nói gì, dáng vẻ rất ấm ức đáng
thương.
“Nói trắng ra em kết hôn thoả thuận với anh là để
có được số tiền này.” Tôi tổng kết.
“Không phải vậy!” Mạt Mạt ngẩng phắt lên.
“Vậy em nói xem là vì cái gì?” Tôi ngẩng lên hỏi lại.
Mạt Mạt lại im lặng, cúi đầu cắn môi.
“Ha ha, hóa ra mọi chuyện đều là vì tiền mà
thôi.” Tôi khẽ cười, lòng chợt
lạnh ngắt.
Thấy Mạt Mạt không nói gì, tôi cảm thấy trong lòng bí
bách mà không thể giải tỏa, tiện tay tôi vơ luôn bản thỏa thuận trên bàn cuộn
thành một ống gõ nhẹ lên mặt bàn rồi cầm cốc cà phê trước mặt lên uống một hơi
cạn sạch.
Không thêm đường, không thêm sữa, đắng thật. Miệng và
tim cùng đắng.
“Bây giờ còn cần anh giúp gì không?” Tôi hỏi
rồi lại lắc đầu phủ định chính mình, “Không, không, không nên nói thế, anh
nên hỏi, cuộc hôn nhân của chúng ta giờ còn giá trị lợi
dụng đúng không?”
Vai Mạt Mạt rung lên, cô ấy ngẩng đầu lên như không
tin những điều tôi đang nói.
Tôi đứng dậy: “Nếu không cần thiết nữa thì đừng
đợi hai tháng, khẩn trương li hôn đi, dù sao anh không nói em cũng sẽ nói, đừng
làm lỡ việc ôm tiền cao chạy xa bay của em.”
Mạt Mạt nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt vừa lau khô
lại bắt đầu ươn ướt.
Tôi thầm nói với mình, lần này tuyệt đối không được
mềm lòng!
“Có thể làm được anh đều làm cả rồi, vừa rồi anh
phối hợp được chứ.” Tôi cười, gõ ngón tay
xuống mặt bàn, “Tạm biệt em!”
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Mạt Mạt gọi: ” Bảo! Không phải đâu, anh hiểu lầm
em rồi!”
Tôi không dừng bước, xua xua tay, vừa đi ra cửa vừa
đáp: “Thế cứ hiểu lầm đi, đừng giải thích, có chút hiểu lầm cuộc sống mới
thú vị.”
Sau lưng vang lên tiếng khóc của Mạt Mạt.
Tôi không ngừng tăng tốc đi thẳng ra cửa.
Trong quán cà phê rất nhiều vị khách ở các bàn khác
nhìn về phía chúng tôi chỉ trỏ.
Tôi không bận tâm, bây giờ còn cái gì có thể khiến cho
tôi bận tâm cơ kia chứ?
Tôi đi bộ trên đường khá lâu mới phát hiện ra trong
tay còn cầm cuộn giấy đó, tôi mở ra xem, hóa ra đó là bàn thỏa thuận bổ xung
kia, một luồng máu nóng xộc thẳng lên não, tôi kìm nén mấy lần mới không xé nát
nó. Chính cái bản thỏa thuận chết tiệt này biến tình cảm của tôi đối với Mạt
Mạt thành công cụ. Phải, tôi thừa nhận tôi thích cô ấy, nhưng bây giờ tôi thực
sự rất buồn, tôi tưởng cô ấy có điều gì đó khó nói dữ lắm, hóa ra tất cả chỉ vì
tiền mà thôi.
Được rồi, bản thỏa thuận này có lẽ thật sự rất quan
trọng đối với Mạt Mạt, tôi không thể xé, đã đồng ý giúp thì phải có đầu có
cuối, tôi kiếm một chỗ bên đường ngồi xuống, châm một điếu thuốc, mở bản thỏa
thuận ra xem nó viết gì.
Điếu thuốc cháy hết, tôi không hút đến hơi thứ hai,
tàn thuốc dài gắn với đầu lọc như một tác phẩm nghệ thuật. Tư thế này tôi đã
giữ quá lâu rồi, đầu óc thì trống rỗng, tôi không bao giờ ngờ là bản thỏa thuận
lại là như vậy, tại sao lại như vậy?
Mười năm! Trong vòng mười năm tôi và Mạt Mạt không
được li hôn. Đó chính là những gì viết trong bản thỏa thuận, hơn nữa tôi cũng
kí tên rồi. Lẽ nào giúp Mạt Mạt là phải hy sinh hơn mười năm tuổi trẻ phơi phới
của tôi sao?
Nhưng, nhưng Mạt Mạt cũng kí tên rồi, cô ấy cũng đồng ý bỏ ra mười năm ư? Mẹ nó
rốt cuộc là thỏa thuận khỉ gió gì, rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì mà phải mất
mười năm mới kết thúc?
Đầu tôi rối như tơ vò.
Tôi không về nhà, cũng hoàn toàn không còn hơi sức
chơi trò dạo phố trên đường phố. Nếu không phải vì mặt sưng vù, nếu không phải
vì bị đấm rách miệng thì giờ tôi rất muốn làm một chai rượu, một đĩa lạc luộc,
tìm một em nổi nhất ở đây…
Không có nơi nào để đi, buổi chiều tôi đã đến tòa soạn
từ sớm. Các đồng nghiệp bàn ra tán vào về cái má sưng vù của tôi.
Trên hành lang tôi gặp lão Đường, cậu ta tươi cười hớn
hở lao đến: “Đã không?”
Tôi đẩy mạnh cậu ta ra: “Ông cút mẹ nó ra!”
“Có chuyện rồi à?” Lão Đường nhận ra tâm trạng tôi có
vấn đề.
Tôi không bận tâm đến cậu ta, đi thẳng vào phòng tổng
biên tập.
Lão Đường đuổi theo: “Ai da, bố Bảo, bố giận
thật đấy à? Tối qua tôi chỉ phối hợp thôi mà!”
Tôi cười khổ sở, chán không thèm nói, chỉ lắc đầu tỏ ý
không sao.
Lão Đường bật cười: “Này ông với cô nàng Mạt Mạt đó
tóm lại là sao? Không phải thật chứ? Không đến mức ông lấy vợ rồi mà mấy thằng
bọn tôi không biết chứ!”
Mẹ nhà ông, bớt nói một câu thì ông chết chắc?
Tôi trừng mắt với lão Đường một cái rồi đi luôn.
Sau lưng, lão Đường vẫn nói với theo: “Xem kìa! Lại
còn bày đặt nữa! Bố Bảo, lần sau cưới thì phải nói với bọn tôi đấy!”
… Quách Đức Cường từng nói: Nếu pháp luật không quản
thì tôi đã đánh chết nó từ lâu rồi!
Tôi tìm tổng biên tập trình bày chuyến phỏng vấn ở
Hồng Kông tôi nên tự đi, người khác thì tôi không yên tâm, sợ không phỏng vấn
được cái gì hay ho, không phỏng vấn được nhân vật cỡ bự nào.
Tổng biên tập nhìn cái mặt sưng vù của tôi nói: “Bảo
này, hay đợi cậu hết đau răng rồi nói sau, sưng hết lên rồi.”
Tôi lắc đầu từ chối, nói nhất định phải đi.
Tổng biên tập mỉm cười rồi lại khen ngợi tôi một chập
nữa, nói thái độ làm việc dù bệnh tật này của tôi đúng là tấm gương của giới
báo chí, vân vân và vân vân…
Tôi yêu cầu mang theo một người trẻ tuổi đi cùng coi
như là đưa người mới đi làm quen với bên đó để lần sau tôi không cần tự đi nữa.
Tổng biên tập lập tức gật đầu đồng ý, cười híp mắt nói
đùa với tôi: “Cậu mang theo cô phóng viên xinh nhất ở ban các cậu đi, tôi bật
đèn xanh cả đường, tuyệt đối không phản đối!”
Tôi tươi cười cảm ơn tổng biên tập, nói tin tức phải
hot, chuyện không nên trì hoãn, lấy giấy tờ đến phòng tài vụ lĩnh phí công tác,
buổi chiều bay sang Hồng Kông luôn, sau khi tổng biên tập đồng ý, tôi liền cáo
từ, ra khỏi phòng tổng biên tập tôi nhổ bãi nước bọt. Shit, lão già quái đản!
Tôi ngồi ngơ ngẩn ở chỗ của mình, đột nhiên nghĩ đến
Tiểu Văn.
Tôi không kìm được gọi điện cho Tiểu Văn, cô ấy tắt di
động. lòng tôi rối rắm, Tiểu Văn đau lòng thật ư? Tại sao? Lẽ nào… không thể nào!
Thế là tôi gửi một tin nhắn: “Anh tưởng mình là cửu
thế thiện nhân, không ngờ lại thành đại ác nhân.”
Tôi về ban văn nghệ, không chút khách sáo chọn ngay
một em phóng viên vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ, bảo cô ấy cùng tôi đi Hồng Kông,
lập tức về nhà sắp xếp đồ đạc, nhưng hành lí không được vượt quá một chiếc túi,
nếu không đổi người.
Tôi sợ mấy cô nhóc này nghe nói đi Hồng Kông sẽ mang
theo túi to túi bé như đi du lịch ấy, đến lúc đó tôi còn phải xách giúp, phiền
chết được!
Cô ấy hỏi anh không có ý đồ riêng chứ? Sao lại chọn
một nữ phóng viên xinh đẹp?
Nói thực nữ phóng viên mà xinh thì rất
được hoan nghênh, có lúc một gương mặt xinh đẹp đã trở thành vé qua cửa, hơn
nữa một số ngôi sao nam cũng hết sức tích cực trả lời câu hỏi cảu nữ phóng viên
xinh đẹp, nếu không sao người ta lại nói: Mỹ lệ có thể giảm
giá, xinh đẹp có thể ăn cơm chứ.
Cô phóng viên đó cứ như vừa trúng số độc đắc trị giá
năm mươi triệu, ôm chặt ngay lấy cổ tôi rồi sung sướng chạy mất.
Các nữ đồng nghiệp không được chọn và lâm hạnh khác
lần lượt lườm tôi một cái cháy mặt, hừ một tiếng rồi quay đi. Nhất là cô nàng
đồng nghiệp xinh đẹp từng được tôi phỏng vấn riêng nhìn tôi với ánh mắt vô cùng
ai oán bi thương.
Thực ra tôi chọn cô đồng nghiệp này còn có lí do khác,
đó là theo như tôi nghe nói và quan sát được, cô ấy là người chăm chỉ nhanh
nhẹn, thích chạy nhảy nhất trong các đồng nghiệp nữ trong ban, mà mục đích tôi
đi Hồng Kông hoàn toàn không phải là đi phỏng vấn cái cóc khô gì, tôi chỉ muốn
rời khỏi đây, đi thư giãn cũng tốt, đi tĩnh tâm một chút cũng được, tóm lại là
chỉ muốn rời khỏi đây.
Cho nên mang một người chăm chỉ nhanh nhẹn đi cùng,
chỉ cần liên hệ xong xuôi thì cho cô ấy tự đi mà phỏng vấn, cả bài báo cho cô
ấy đứng tên thì đã sao?
Tôi gọi điện thoại đặt vé máy bay, chờ cô nàng đồng
nghiệp đó thu xếp đồ đạc xong quay lại, hai chúng tôi lao thẳng ra sân bay.
Khi ngồi trong phòng chờ máy bay, tôi gọi điện cho
Thịt Chó, hỏi Tiểu Phấn có biết tình hình thế nào không.
Thịt Chó đáp, Tiểu Phấn vẫn chưa về, vẫn đang ở cùng
Tiểu Văn, nói Tiểu Văn khóc nhiều quá phát đau đầu rồi.
Chuyện đó làm tôi vừa bất ngờ vừa đau lòng.
Tôi dặn dò Thịt Chó bảo Tiểu Phấn chăm sóc tốt cho
Tiểu Văn, hơn nữa mấy hôm nay có chuyện gì thì bàn bạc với lão Phó, cũng cần
quan tâm chăm sóc bố mẹ Tiểu Văn, thực lòng tôi rất thích hai vị bố mẹ vợ giả
này, nên hoàn toàn không muốn vì màn kịch này mà cô chú giận quá hóa bệnh.
Thấy tôi nói chuyện kì quặc như vậy Thịt Chó hỏi tôi
sao rồi.
Tôi bảo tòa soạn giao cho tôi đi Hồng Kông phỏng vấn.
Đi bao lâu?
Chưa biết chắc, chắc mất mấy ngày.
Mở điện thoại để liên lạc bất cứ lúc nào.
Ok.
Cúp máy, tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, có mười
lăm cuộc gọi nhỡ, đều do Mạt Mạt gọi.
Tôi day day thái dương, nhắn cho Mạt Mạt một tin: “Đi
Hồng Kông phỏng vấn, liên lạc sau.”
Nhắn xong tôi tắt nguồn.
Loa thông báo bắt đầu lên máy bay, tôi giúp nữ đồng
nghiệp xách hành lí, tôi thì chỉ có người không, chúng tôi cùng đi ra cửa lên
máy bay.
Giây phút này tôi nghĩ: Tôi muốn làm một chú chim
trong sáng vô lo, tung cánh bay lượn giữa bầu trời xanh, càng bay càng cao,
càng bay càng xa, xa rời thế sự, xa rời sự xô bồ, xa rời bà mẹ đơn thân, xa rời
vợ chồng theo thỏa thuận… có lẽ khi tôi không bay cũng chính là khi tôi không
thể bay được.
Bố
hỏi tôi đời này theo đuổi điều gì?
Tôi
trả lời tiền bạc và gái đẹp, bố hung dữ đánh vào mặt tôi.
Tôi
trả lời sự nghiệp và tình yêu, bố tán thưởng xoa đầu tôi
Ngày 25 tháng 3, Âm u
mưa nhỏ