Tần Vô Song mở thư, nhìn qua một lần, khuôn mặt tuấn tú nổi lên một tia mỉm cười, nói với Tần Liên Sơn:
– Phụ thân, có người mời cả nhà chúng ta đi ăn cơm, đi không?
Cường giả của Chân Võ Thánh Địa tự mình đưa thư thì bữa tiệc này sẽ như thế nào? Tần Liên Sơn không có khả năng cự tuyệt lời mời như vậy, tự hào vô cùng, tâm hoa nộ phóng, nhưng trên mặt chỉ khẽ cười nói:
– Vậy đi xem đi.
Một nhà ba người rời khỏi quảng trường, đi ra ngoài.
Một bên này Võ đồng đều thở dài:
– Võ đồng hàn môn Thất đẳng, quả nhiên bất phàm. Thành tích trắc thí vừa có đã được người khác mời ăn cơm. Tiền đồ của tên Tần Vô Song này thật khó mà hạn lượng!
Nơi này không ít Võ đồng là xuất thân hàn môn, biết hàn môn có Võ đồng Thất đẳng không dễ dàng, thực lực thật ít nhất có thể so sánh với hào môn thế gia Võ đồng Bát đẳng, thậm chí Cửu đẳng mới có thể.
Vì cái gì chỉ xếp hạng Thất đẳng? Tự nhiên là do bị áp chế, do thế lực thế gia hào môn. Chút thủ đoạn chính trị ấy, mọi người đều hiểu nên không nói.
Trương Mậu Thụy ngẩn người, khó hiểu nói:
– Đây… Điều nầy sao có thể? Võ giả kia quả thật là người của Chân Võ Thánh Địa sao?
Hứa Tam Lập trên mặt khẽ co rúm, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cay đắng nói:
– Là hàng thật giá thật, cho dù là có mấy lá gan, cũng không dám giả mạo người của Chân Võ Thánh Địa.
– Ý Hứa lão gia ngài, tên tiểu tử Tần gia kia, thật sự là Võ đồng Thất đẳng?
Trương Mậu Thụy vẫn là không tin tưởng điều này.
– Chỉ sợ không giả.
Trương lão gia khẩu khí hờ hững:
– Tần gia này, đúng là khó gặm hơn so với tưởng tượng của ta!
Võ đồng hàn môn Thất đẳng, tuyệt đối so với Hứa Đình Võ đồng Thất đẳng phải cao hơn, trăm phần trăm không cần nghi ngờ.
Trương Mậu Thụy vốn tâm tình đang tốt. Nhưng so sánh một màn vừa rồi với thành tích của đứa con riêng là Võ đồng Lục đẳng, thì vẻ mặt liền có chút khó coi.
Người ta xuất thân con cháu hàn môn, không ngờ trắc thí lại có thành tích Thất đẳng! Lục đẳng cùng Thất đẳng nhìn chỉ kém một cấp độ. Nhưng Lục đẳng thuộc loại trung phẩm, mà Thất đẳng lại là thượng phẩm!
Trong lòng cảm thấy được vô cùng mất mặt, đang định chào tạm biệt, Hứa Tam Lập bỗng nhiên nói:
– Mậu Thụy lão đệ, có hứng thú hay không đến quý phủ của ta không?
Trương Mậu Thụy sửng sốt, lại định sai khiến ta sao?
Mà Tộc trưởng hào môn Hứa gia mở miệng, sao hắn cự tuyệt được? Cười xòa nói:
– Hứa lão gia mời là vinh hạnh của Mậu Thụy, ta đây cho dù chặt đứt hai cái chân, cũng phải đi.
Ngoài miệng thì nói lời đẹp đẽ, nhưng trong lòng lại bồn chồn vô cùng. Hào môn quyền quý chủ động mời, là tốt hay xấu, cũng phải chuẩn bị tinh thần đầy đủ, nhắm mắt mà theo.
Mình đã mất một con trai, lúc này phải cẩn thận đối phó.
Hứa phủ xa hoa, Trương Mậu Thụy đã từng bái phỏng qua nhưng vẫn bị kiến trúc phồn hoa làm cho kinh thán.
Thầm nghĩ hào môn và quý tộc bình thường quả nhiên khác biết! Nếu có thể khiến Trương gia tấn chức lên hào môn, chết đi nhìn thấy liệt tổ liệt tông, trên mặt cũng có tiếng thơm.
Dâng trà xong, Hứa Tam Lập thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần, không vội mở miệng. Trương Mậu Thụy cũng không dám tỏ vẻ nửa phần hờn giận, chỉ ngồi yên ở một bên.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Thật lâu sau, Hứa Tam Lập mới bưng chén trà tinh xảo lên, thổi nhẹ một hơi, thản nhiên mở miệng:
– Mậu Thụy, chúng ta cũng có vài chục năm giao tình. Ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời thật lòng cho ta.
– Hứa lão gia thỉnh hỏi.
Trương Mậu Thụy là cái loại nịnh bợ người cao hơn mình, Hứa Tam Lập đối với hắn mà nói chính là người cao cao tại thượng.
– Ta nghe nói, ngươi đối với gia nghiệp Tần gia ở trấn Đông Lâm, cũng có chút ý định, này tin tức không giả chứ?
Hứa Tam Lập khẩu khí cũng không nghiêm khắc, dường như đang nói chuyện phiếm.
Trương Mậu Thụy cũng âm thầm kinh ngạc, trước ánh nhìn của Hứa Tam Lập, trong lòng bối rối, muốn mở miệng nói một chút, nhưng cũng không biết nói thế nào chỉ có thể lúng ta lúng túng gật đầu đáp:
– Việc này… kỳ thực là ta có một họ hàng xa muốn mưu toan danh ngạch hàn môn. Một khi Hứa lão gia ngài đã mở miệng, việc này ta tuyệt đối không can dự, để ta răn dạy hắn một bữa, để hắn bỏ cuộc!
Hứa Tam Lập khẽ cười, buông chén trà.
– Muốn tiến vào danh ngạch hàn môn là chuyện tốt, cũng là không cần răn dạy. Ngẫm lại bên trong quận La Giang, cái danh ngạch hàn môn có hai mươi sáu. Ngoài Tần gia vẫn còn gia tộc khác.
Trương Mậu Thụy liên tục gật đầu đáp:
– Đúng đúng.
Hàn môn khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ dựa. Duy chỉ có Tần gia, tổ tiên từng là hào môn, khinh thường không muốn kết bè kết phái, ở quận La Giang không có chỗ dựa vững chắc giống như Tần gia có thể nói là hầu như không có.
Tối mấu chốt chính là, Tần gia tổ tiên là hào môn, sản nghiệp so với hàn môn bình thường phải hơn rất nhiều. Chỉ riêng ba bốn ngàn mẫu ruộng tốt, cũng đủ bằng với hai ba hàn môn cộng lại, hơn nữa đều là ruộng tốt phì nhiêu.
Huống chi, Tần gia ngoại trừ có bốn ngàn mẫu ruộng tốt, còn có một xưởng ép dầu, mấy chục trang trại, ngư đường, hai ba chục cái cửa hàng.
Nếu luận tài sản, vọng tộc trong quận La Giang cũng khó có ai sánh bằng. Đó cũng là nguyên nhân Tần gia truyền thừa hơn bốn trăm năm sừng sững không ngã.
Mỗi một lần Gia tộc Luận phẩm, Tần gia đều là khối thịt béo, chẳng qua khối thịt lớn này tuy rằng bị người cắn không ngừng, mãi cho đến hiện tại, lại vẫn có thể giữ lại nhiều sản nghiệp như vậy, đương nhiên khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Hứa Tam Lập nhẹ gõ bàn trà, bỗng nhiên lại nói:
– Mậu Thụy, chuyện này, ta ra mặt không tốt lắm, ngươi có thể giúp ta không?
Trương Mậu Thụy thầm nghĩ không tốt, Hứa Tam Lập lại muốn để mình thay hắn xung phong xông vào trận địa, hắn ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng trước áp lực như vậy, hắn nào dám nói không?
– Hứa lão gia, Mậu Thụy năng lực có hạn, có thể tận lực mười phần, tuyệt không ra chín phần. Ngài cũng biết, chuyện Hiển nhi nhà ta…
– Đó là ngoài ý muốn!
Hứa Tam Lập sao có thể không hiểu tâm tư Trương Mậu Thụy:
– Chúng ta giao tình đã lâu, ta cứ việc nói thẳng đi. Ngươi có thể giúp ta thu phục Tần gia một phen, đoạt được chỗ tốt, chia ngươi hai phần lợi!
Không lợi không ai làm, Hứa Tam Lập biết rõ đạo lý này. Muốn cho Trương Mậu Thụy ra sức đi làm chuyện này, tuyệt không thể không cho hắn chút ưu đãi.
Hai thành lợi nhuận? Ánh mắt Trương Mậu Thụy sáng rực.
– Bốn ngàn mẫu ruộng tốt, ngươi có tám trăm mẫu. Mặt khác mấy chục ao cá Tần gia toàn bộ thuộc về ngươi.
Hứa Tam Lập vô cùng dứt khoát nói.
Phân lợi nhuận như vậy cũng đủ thỏa mãn Trương Mậu Thụy!
– Được! Hứa gia ngài muốn ta làm như thế nào?
– Như thế nào triệt để, thì làm như thế ấy! Điều kiện tiên quyết của Gia tộc Luận phẩm không phải là cần có người thừa kế sao? Ta nghe nói Tần Liên Sơn, chỉ có một con trai?
Hứa Tam Lập khóe miệng nhếch lên chút ý cười âm trầm.
Trương Mậu Thụy toàn thân thú huyết sôi trào!
Tần gia giết con trai hắn, hắn giết con trai Tần gia, thiên kinh địa nghĩa!
– Hứa gia, ta hiểu được!
Trương Mậu Thụy đáp ứng.
Hứa Tam Lập khoái trá nở nụ cười, đột nhiên lại nói:
– Ở trong thành, không cho phép hình thức tư đấu, ngươi muốn làm chuyện này, cũng phải lo liệu ổn thỏa một chút, đừng lộ ra dấu vết. Mấu chốt là phải đề phòng Đạt Hề thế gia tức giận. Đạt Hề thế gia địa vị tôn quý, là quyền uy tuyệt đối ở quận La Giang.
– Mậu Thụy hiểu được, không cho phép tư đấu, công khai quyết đấu, âm thầm ám sát, đều là biện pháp tốt. Tiểu tử Tần gia, chúng ta đợi bốn năm, đã không đợi được nữa rồi!
Trương Mậu Thụy nhớ tới nỗi đau mất con, cắn răng nói.
Hứa Tam Lập vươn bàn tay được chăm sóc tốt, vuốt trán:
– Quyết định như vậy đi, vào thời điểm tất yếu, ta sẽ phái mấy cao thủ âm thầm hiệp trợ ngươi.
Trương Mậu Thụy biết đây ý là muốn tiễn khách, lập tức thức thời đứng dậy cáo từ.
Tám trăm mẫu ruộng tốt, mấy chục mẫu ao cá…
Trương Mậu Thụy ra khỏi Hứa phủ, kích động nhéo nhéo nắm tay, chia lợi thế này, cho dù hắn tự mình đi mạo hiểm, cũng đáng!
Tần gia tiểu tử, lần này ngươi không chết, ta Trương Mậu Thụy uổng công được liệt vào Tộc trưởng vọng tộc! Tần Liên Sơn, ta nói rồi, nhất định phải dâm loạn con gái ngươi, chờ xem!
Nghĩ đến một màn kích thích kia, Trương Mậu Thụy toàn thân thú huyết nhất thời sôi trào, bộ mặt dữ tợn cười lên điên cuồng.