Tần Vô Song chậm rãi đi tới, đến gần đám người. Ánh mắt quét qua, đột nhiên dừng lại.
Số 19!
Ở trong đám người, trên áo Thí luyện của một người trong đó, rõ ràng viết là Số 19. Đệ đệ của Đồng Dao sao?
Thật là hao tốn công sức tìm kiếm, cuối cùng tình cờ lại dễ dàng tìm được. Tần Vô Song vốn còn đang suy nghĩ, lúc nào đó phải tốn chút thời gian đi tìm Số 19 này, không ngờ lại tình cờ gặp được ở nơi này.
Tần Vô Song chen vào đám người, cố ý phát ra một số động tĩnh, xô xô đẩy đẩy, khiến những Võ đồng đó nhìn về phía hắn. Hắn đang muốn thử một chút phản ứng của Số 19, xem xem Đồng Dao cuối cùng rốt cuộc có để lộ chân tướng cho đệ đệ của nàng không.
Số 19 liếc mắt nhìn Tần Vô Song hơn một lần. Nhưng tựa hồ cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Giống như những người khác, tiếp tục quay đầu đi, nhìn về phía quầy hàng đó.
Hiển nhiên, người dừng ở trước quầy hàng đều đang quan sát, hoặc là nói đang chờ đợi, chờ đợi người khác mở miệng trước. Người đầu tiên chịu thử thách, lúc nào cũng đi kèm với mạo hiểm.
Vì vậy Tần Vô Song chen đến phía trước mặt bọn họ cũng không có ai đặc biệt bất mãn. Bọn họ đều đang trông cậy vào kẻ đi lên bắt chuyện mới tới này, thử xem khẩu phong như thế nào.
Số 25 bày hàng kia đang lo sợ không có ai tiến lên trước, nhìn thấy Tần Vô Song từ phía sau chen lên trước, phảng phất như nhìn thấy huynh đệ bị thất lạc từ nhỏ vậy. Khẩu khí kích động, khiến Tần Vô Song cảm thấy có chút không thích ứng được.
– Số 6!
– Sao?
Tần Vô Song nhìn vẻ mặt niềm nở của hắn, bỗng nhiên đề phòng.
– Trong tay ngươi có ngọc bài sao?
Số 25 mặt mày hớn hở xoa xoa bàn tay:
– Ngọc bài trong tay ta, có một miếng vô cùng quan trọng đối với ngươi. Ngươi có miếng thích hợp không?
– Phí lời, không thích hợp ai chen lên làm gì.
Tần Vô Song giả vờ làm bộ dáng thần kinh rất lớn, tùy tiện xua xua tay:
– Ngươi cũng đừng bày trò gì nữa, mọi người trực tiếp lấy ngọc bài từ trên người ra. Nói chuyện tán dóc ai mà không biết. Chúng ta chỉ thấy ngọc bài rồi mới nói chuyện, những cái khác đều là vô nghĩa.
Số 25 mặt cười làm lành nói:
– Đúng đúng đúng, phải thấy ngọc bài mới nói chuyện, chỉ có ngọc bài trên tay mới có lực thuyết phục nhất. Nhưng đại ca, ngươi cũng thông cảm cho ta một chút, thực lực của ta rất bình thường, trên người lại có mấy miếng ngọc bài, khẳng định là vô cùng nguy hiểm. Cho nên ngọc bài cũng không mang theo trên người. Nhưng ta bảo đảm, nếu ngươi có ngọc bài, miếng trong tay ta, ngươi nhất định là tha thiết mơ ước!
Tần Vô Song lạnh lùng quan sát lời nói và hành động của người này, từ từ nhấm nháp mùi vị. Người này trong vẻ thật thà, chất phát mang theo sự xảo trá, khẳng định là một nhân vật khó chơi.
Đừng thấy trên miệng bôi dầu là ngọt ngào, khẳng định là khẩu phật tâm xà, bụng đầy dao găm. Giao thiệp với loại người này, nhất định phải hiểm ác hơn, tàn độc hơn hắn mới được.
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không để ý những điều này, cái duy nhất hắn muốn biết là, người đó có phải thật sự có ngọc bài mà hắn cần không, đây mới là điều mấu chốt.
Bây giờ việc hắn nghĩ đến nhiều nhất vẫn là vấn đề 80 tích điểm.
Số 25 nhìn thấy Tần Vô Song mặt đầy vẻ phản đối, hiển nhiên cũng đang quan sát Tần Vô Song.
Tần Vô Song chửi mát, dáng vẻ nghiêm chỉnh:
– Mẹ nó, trong tay không có ngọc bài, ngươi bày ra làm cái quái gì? Thuần chất chỉ là kẻ tiêu khiển mua vui giải trí thôi sao? Ai lại đi làm việc kinh doanh không vốn đó chứ?
Nói xong khoa trương vỗ vỗ ngực:
– Đến đây đến đây, các vị, ở đây ta có hai mươi miếng ngọc bài, các ngươi muốn cái nào có cái đó. Chỉ cần đưa ra ngọc bài ta muốn, ta sẽ đổi một lấy một.
Bộ dạng khẩu khí khoa trương, hoa chân múa tay, nước miếng bay tứ tung, đủ đem lại cho người khác một loại ấn tượng hắn là một kẻ thô lỗ.
Những Võ đồng bị cử chỉ đùa giỡn của hắn làm cho buồn cười, đều cười rộ cả lên.
– Đúng vậy, không có ngọc bài, miệng nói là muốn đổi, ai tin được ngươi chứ.
– Ta thấy, quán này của ngươi vẫn nên tranh thủ thu dọn sớm đi, căn bản không có thành ý!
Tần Vô Song đắc ý dào dạt nói:
– Nhìn thấy rồi chứ? Mọi người đều cảm thấy ngươi đang nói khoác, thế nào hả, có ngọc bài thì hãy lấy ra đi, ta ở đây đợi ngươi không có vấn đề gì.
Số 25 oán giận thất vọng nói:
– Huynh đài ngươi đang hủy chuyện làm ăn của tiểu đệ. Như vậy đi, nếu không ngươi đi theo ta lấy là được rồi. Nhưng tiền đề là, ngươi phải khiến ta tin ngươi xác thực có ngọc bài ta cần. Nếu không, ta không muốn lãng phí thời gian, còn phải gánh vác nguy hiểm vô vị!
– Nói đi nói lại, ngươi vẫn chỉ muốn đứng ở phía có lợi không chịu thiệt. Ta cho ngươi xem ngọc bài, vậy ngươi lấy gì chứng minh ngươi có ngọc bài chứ?
– Vậy nếu ngươi không tin, lần trao đổi này coi như xong đi.
Số 25 mặt mày ủ dột nói.
Tần Vô Song lại mắng một câu, lúc này mới giống như không nhịn được nói:
– Vậy ngươi hãy nói thật đi, ngươi rốt cuộc có ngọc bài số mấy, để ta biết ta đi lần này có đáng hay không! nếu là ngọc bài 5 tích điểm gì đó, bổn thiếu gia cũng lười chạy đi một chuyến lắm.
Số 25 quét mắt qua toàn sân, tựa hồ đang quan sát gì đó. Sau một lát, mới thần bí nói:
– Ngọc bài ta có, một miếng trong đó, đối với huynh đài ngươi mà nói, ý nghĩa là 30 tích điểm!
– Số 6?
– Đúng vậy!
Khẩu khí của Số 25 rất kiên định.
– Nếu đã là Số 6, vậy vừa rồi tại sao ngươi lại quan sát xung quanh như vậy?
– Ta làm vậy là vì muốn suy nghĩ cho ngươi. Vạn nhất Võ đồng Số 45 đối ứng với ngươi cũng ở đây, ta không tiện nói thẳng ra. Hắn không ở, ta trực tiếp nói cho ngươi biết cũng không phải e ngại.
Tần Vô Song giống như nửa tin nửa ngờ, sự đề phòng trong lòng càng tăng thêm. Trước mặt Số 25, bất luận là ai đều có thể nhìn ra hắn đang cố ý tỏ ra yếu ớt, cố ý ra vẻ đáng thương.
Cũng rõ ràng có thể phán đoán ra trong lời nói của hắn có gian dối.
Nhưng chỗ mạnh của người này đó là, lời nói của hắn có gian dối, nhưng cũng có phần chân thật. Quan trọng là, ngươi không phân biệt được rốt cuộc câu nào của hắn là thật, câu nào là giả. Cho nên, Tần Vô Song nhất thời vẫn chưa nhìn ra, hắn có thật sự có ngọc bài Số 6 hay không.
Nhưng mà, thà có chút tin, còn hơn là không thể tin.
Vạn nhất ngọc bài Số 6 thật sự nằm trong tay người này, mất đi cơ hội này, há không phải phiền phức sao? Nếu nói trong bụng người này có tâm địa gian trá, Tần Vô Song cũng tuyệt đối tin.
Nhưng Tần Vô Song cũng rất tự tin, cho dù người này có chủ ý xấu, hắn cũng không sợ. Cái gọi là người tài cao ắt có gan lớn, nếu Số 25 này định giở trò, Tần Vô Song đương nhiên có cách khiến hắn gậy ông đập lưng ông.
Bây giờ chỗ khó là làm thế nào phán đoán đối phương thật sự có ngọc bài hay không.
Thấy Tần Vô Song không lên tiếng, Số 25 cho rằng Tần Vô Song do dự không quyết. Lập tức nói thêm:
– Bất kể ngươi tin hay không, ta sẽ ở đó đợi ngươi một canh giờ. Sau một canh giờ nếu ngươi không tới, ta sẽ kết thúc trao đổi. Mọi người vẫn phải dựa vào bản lĩnh thật sự để đoạt lấy ngọc bài.
Nói xong, thu dọn quầy hàng thô sơ, quay đầu bước đi. Đi được mấy bước lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu nói:
– Đi thẳng về phía Tây mười bốn, mười lăm dặm, có một khe suối nhỏ, đi qua có một hẻm núi, sát bên trái có một sơn động, ta sẽ ở đó đợi ngươi.
Đi được vài bước, lại cảm thấy không yên tâm, lại nói cảnh cáo:
– Những kẻ phiền phức khác, đừng tới đó góp vui. Trừ phi ngươi có ngọc bài ta cần. Nếu không, ta sẽ không xuất hiện.
Tần Vô Song mỉm cười không nói, cũng không tỏ thái độ, tùy ý để người đó rời khỏi. Nếu hắn đã báo địa điểm, không biết thế nào cũng phải đi xem xem một chuyến. Bất kể hắn chơi trò gì, là thật hay giả, phải xem qua đến cuối cùng mới hết hy vọng.
Số 25 rời đi, những Võ đồng đang quan sát, ít nhiều có chút thất vọng. Bọn họ không ngờ rằng, nguời này nói đi là đi. Vốn là, những người này vẫn còn ôm tâm tư muốn thử một chút, nhìn thấy Số 25 rời đi, ánh mắt đương nhiên chuyển về hướng Tần Vô Song.
– Vị các hạ này, trên người ngươi có mấy miếng ngọc bài?
– Đúng vậy, ngươi có bao nhiêu miếng, mọi người không ngại giao lưu một chút.
Tần Vô Song biết những người này có chủ ý gì. Hiển nhiên, biểu hiện tùy tiện vừa rồi của hắn, đã mê hoặc mấy Võ đồng này. Những người này thấy hắn thuộc loại thô lỗ, ý niệm cũng đã chuyển tới suy nghĩ ẩu đả.
– Vậy các vị, trên tay có ngọc bài không?
Tần Vô Song hừ nhẹ một tiếng, khẩu khí tỏ vẻ xem thường, liếc nhìn đám Võ đồng này.
– Ngọc bài đương nhiên là có, chỉ sợ ngươi không có.
– Nếu không, ngươi cầm ra trước cho mọi người mở mang kiến thức đi.
– Đúng vậy, đừng giống như gã vừa rồi, khoe khoang khoác lác.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Loại khích tướng không cao minh này, nếu có thể khiến Tần Vô Song kích động mới là chuyện quái lạ. Nhếch miệng cười, kêu lên:
– Bên không có ngọc bài đi hóng mát rồi, bổn thiếu gia không rảnh nhiều chuyện với các ngươi. Ta đi tìm Số 25 trao đổi đây.
Chưa đi được mấy bước, sau lưng lại có một tiếng gọi:
– Huynh đài dừng bước.
Tần Vô Song không quay đầu lại, đã nghe ra vị trí của người nói, chính là vị trí vừa rồi Số 19 vừa đứng, nói như vậy, người gọi hắn dừng bước có lẽ chính là Số 19.
Xoay người lại nhìn, quả nhiên là Số 19. Ánh mắt tha thiết nhìn Tần Vô Song, thấp giọng nói:
– Huynh đài, có thể nói chuyện một chút không?
Nói chuyện một chút? Lẽ nào, Đồng Dao đã đem tin tức nói cho đệ đệ nàng? Nếu không, tại sao hắn lại tìm Tần Vô Song để nói chuyện chứ?