Một tiếng quát mắng này, hung hãn mà bá đạo, Tần Vô Song còn chưa quay đầu lại, đã nghe ra những kỵ giả này căn bản không có ý tứ thả chậm tốc độ.
Hắn cũng không muốn tranh chấp nhiều, thúc ngựa, tránh sang một bên.
Đường cái của châu thành vô cùng rộng rãi, hai bên đường có các loại quầy hàng, trên mỗi quầy hàng đều có nhiều người chen chúc, nghe thấy tiếng vó ngựa gào thét mà đến, khí thế không giảm, đều vội vàng né tránh.
Cứ như vậy, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, nhất thời rất nhiều quầy hàng đều bị xô đổ. Còn một số người thiếu niên tính tình nóng nảy, đều thấp giọng mắng chửi.
– Chơi đùa gì vậy? Phi ngựa trên đường cái, khoe khoang gì chứ!
Có người bất mãn nói thần.
Những thiếu niên kỵ giả đang chạy loạn, quơ roi ngựa, tùy ý cười vang, phảng phất rất là hưởng thụ loại tràng diện hỗn loạn này. Lúc này nghe thấy có người chửi nhỏ, roi ngựa vung lên, tiên (roi) ảnh trùng trùng, trực tiếp hướng về phía đầu của người vừa lên tiếng trước đó quất xuống.
Vút!
Chiếc roi rắn chắc, quất lên mặt của hán tử đó, nhất thời giống như chủy thủ xẹt qua, lưu lại một vệt máu thật dài, da tróc thịt bong, chỉ đáng thương gã hán tử đó bưng mặt kêu la ngồi xổm xuống.
Một roi này rất là hiệu nghiệm, đám người vốn đang mắng chửi, tất cả đều thu lại tiếng, câm như hến, ngay cả biểu tình phẫn nộ cũng cẩn thận thu hồi lại.
Đụng vào loại thiếu gia công tử độc ác như vậy, nhìn phục sức và cách ăn mặc của bọn chúng cũng biết là dạng không dễ chọc vào.
Thiếu niên quất người đó, có một đôi mắt tam giác dài, thần thái có chút lãnh khốc, sau khi quất người, chỉ hừ mũi một tiếng:
– Đồ mắt không tròng, trong châu thành Nam Vân Châu, người khác không thể phi ngựa, không có nghĩa là chúng ta không thể phi ngựa!
– Được rồi được rồi, Hồng thiếu gia, không cần tranh chấp với loại thiếu hiểu biết này.
– Đúng vậy, thu hoạch lần này không nhỏ, Ha ha, Tinh thiếu gia nhìn thấy, nhất định có thưởng. Đi thôi, đừng để Tinh thiếu gia chờ đợi sốt ruột.
Võ đồng thiếu niên mắt tam giác đó, nghe thấy mấy chữ Tinh thiếu gia, biểu tình trên mặt lúc này mới lộ ra mấy phần cung kính, ghìm cương xoay đầu ngựa, nghênh ngang mà đi.
Một chút tiết mục xen giữa này, Tần Vô Song nhìn thấy toàn bộ, trong lòng lại bình tĩnh vô cùng.
Loại thiếu gia độc ác ức hiếp người, trước sau hai kiếp đều có. Tên thiếu gia độc ác mắt tam giác vừa rồi, mặc dù vô đức, mặc dù hung hãn, nhưng trong mắt Tần Vô Song, cũng chỉ có như vậy mà thôi.
So sánh với đám quan thế hệ mới, hay đám phú hào thế hệ mới ở kiếp trước, quả thực chỉ là việc cỏn con.
Xe của thiếu gia công tử ác đức kiếp trước, đụng chết người còn không thèm dừng lại. Một câu
“Phụ thân ta là XX”
lập tức xong chuyện, một chút biểu hiện vương bá chi khí đó, làm sao uy phong bằng kiếp trước.
Tần Vô Song và Đạt Hề Dương không lên tiếng, Vân Khinh Yên cũng mặc kệ, lẩm bẩm nói:
– Phi ngựa trên đường cái, vốn đã không đúng, còn hung hăng đánh người như vậy, thật là ghê tởm.
Mắng chửi xong rồi, nhìn thấy Tần Vô Song và Đạt Hề Dương đều nở nụ cười trên mặt, phảng phất như nhắm mắt làm ngơ với mọi chuyện trước mắt, Vân Khinh Yên không kìm được oán giận:
– Hai người các ngươi, lẽ nào một chút cảm xúc cũng không có sao?
Đạt Hề Dương thở dài:
– Loại chuyện này, trên đời này mỗi ngày không biết phát sinh bao nhiêu mà nói, nếu mỗi lần đều bộc phát cảm xúc một phen, vậy cả ngày chuyện gì cũng không cần làm, thời gian xúc cảm sợ rằng không đủ dùng.
– Vậy có thể giả vờ nhìn như không thấy sao?
Vân Khinh Yên so đo không chịu buông.
– Vân đại tiểu thư ngươi cảm thấy nên làm thế nào?
Đạt Hề Dương hỏi ngược lại một câu.
– Ta…
Vân Khinh Yên vốn cây ngay không sợ chết đứng, suy tính một lát, phát hiện bản thân cũng không có lời nào để chống đỡ.
Trên đường thấy chuyện bất bình chẳng tha sao? Rất hiển nhiên, mấy tên thiếu gia ác đức vừa rồi, nhìn cách ăn mặc, chỉ sợ không có thân phận thấp hơn Hào môn Vân gia của nàng. Luận về thực lực, một roi ra tay của người ta, hiển nhiên cũng mạnh hơn nàng không ít.
Đánh không lại đối phương, chẳng lẽ mắng to một trận để giải giận? Nói thật, nhìn hình dáng hung thần ác sát của mấy tên vừa rồi, thật sự muốn mắng bọn chúng, chỉ sợ roi tiếp theo sẽ rơi xuống trên đầu Vân Khinh Yên nàng. Đánh không lại, không dám chửi, cũng chỉ có thể trừng mắt đứng nhìn.
Nhưng càng nghĩ như vậy, nàng càng cảm thấy tức giận. Bình thường nàng có chút tính tình đại tiểu thư, nhưng cũng chỉ là người khác chọc vào nàng, nàng mới phát tác. Bảo nàng chủ động đi ức hiếp người khác, thậm chí làm nhục người khác giống như mấy tên thiếu gia ác đức đó, trái lại không phải là phong cách của nàng. Nói cho cùng, trong tiềm thức của nàng vẫn cảm thấy người học võ, không đi giúp đỡ chính nghĩa thì thôi, lại ỷ vào năng lực của mình đi ức hiếp người thường, thì thật sự quá đáng!
– Đừng tạo ra cơn giận không đâu, đi thôi!
Tần Vô Song nãy giờ vẫn chưa phát ngôn, thấy hai người đã phát biểu ý kiến hoàn tất, lúc này mới đi ra giảng hòa.
Theo quy định, Võ đồng báo danh của tám quận lớn trong Nam Vân Châu đều phải đến Phủ nha Nam Vân Châu để điền vào phiếu báo danh, sau đó thống nhất số người, tập trung tiến tới Xích Mộc Vương Thành.
Đạt Hề Dương hiển nhiên không phải là lần đầu tiên đến châu thành Nam Vân Châu, xe nhẹ chạy đường quen, sau một lát đã đến được Phủ nha.
Công việc báo danh rất đơn giản, sau khi điền vào một tờ bản khai, liền xem như báo danh thành công.
Phụ trách công tác báo danh, cũng là sứ giả của Chân Võ Thánh Địa, nhìn thấy Tần Vô Song đưa tờ báo danh lên, nheo mắt lại, nhìn kỹ tư liệu phía trên, kinh ngạc ngẩng đầu:
– Ngươi chính là Tần Vô Song của quận La Giang sao?
– Là ta!
– Ồ, khá lắm khá lắm. Tiểu tử ngươi khá lắm!
Sứ giả của Chân Võ Thánh Địa mang tờ báo danh xếp chồng lên nhau:
– Quận La Giang các ngươi, có Võ đồng Thất đẳng ít nhất trong tám quận lớn của Nam Vân Châu. Nhưng có Tần Vô Song ngươi ở đây, thành tích của quận La Giang các ngươi sẽ không kém hơn chỗ nào khác đâu.
Tần Vô Song khách khí trả lời:
– Tôn sứ đại nhân quá khen rồi, Vô Song hổ thẹn không dám nhận!
– Ha ha, người trẻ tuổi không kiêu ngạo, không nóng nảy, tốt lắm!
Sứ giả đó lại tựa hồ giống như nghĩ ra gì đó:
– Các ngươi xuất phát từ Phủ nha, quẹo qua ba con đường hướng về phía Tây, có thể tới được quảng trường trung tâm của châu thành Nam Vân Châu. Các Võ đồng tới từ Nam Vân Châu đều sẽ tập hợp ở đó. Trắc thí Võ đồng, cũng liên quan đến danh dự địa phương. Vì vậy các châu các quận, đều rất quan tâm. Nam Vân Châu cũng được xem là số một số hai ở trong tám châu lớn của Xích Mộc Vương Thành. Lần này, thể diện của Nam Vân Châu rất được chú trọng, các ngươi đi nghe ngóng tin tức cũng không tệ.
Ra khỏi Phủ nha, Đạt Hề Dương chủ trương gắng sức tới quảng trường tập hợp xem xem, gặp gỡ cao thủ các nơi của Nam Vân Châu. Vân Khinh Yên cũng có chút cuồng nhiệt. Tần Vô Song thấy bọn họ đều muốn đi, cũng liền đáp ứng.
Ba người đi đến nơi tập hợp ở quảng trường, các Võ đồng tới từ tám quận lớn của Nam Vân Châu, đã túm năm tụm ba tụ tập ở đây
Những Võ đồng này, tụ tập theo nhóm, Võ đồng tới từ các quận, đều có phong thái một phái riêng biệt của mình, có thể rất dễ dàng phân biệt ra các khu vực.
Quả nhiên, từ số lượng đầu người mà nhìn, quận La Giang quả thực là một quận có Võ đồng Thất đẳng ít nhất. Những quận khác, ít thì có bốn năm người, nhiều thì bảy tám người.
Và một nhóm lớn nhất, lại có ba bốn mươi người. Bao gồm cả tên thiếu gia ác đức mắt tam giác trước đó, cũng bất ngờ ở trong đám người này.
Đạt Hề Dương thấp giọng nói:
– Quả nhiên, nhóm người này có lẽ là nhân sĩ trong châu thành. Chẳng trách dám phi ngựa như điên trong châu thành, hóa ra đều là có người vai vế che chở cả.
Quy mô của châu thành Nam Vân Châu lớn tương đương với bảy tám quận thành lớn. Có mấy chục Võ đồng Thất đẳng, cũng không có gì là ngạc nhiên cả.
Những Võ đồng này, đại bộ phận đều ăn mặc theo kiểu con cháu Thế gia. Số ít ăn mặc theo con cháu của mấy Hào môn, đều thuộc vào loại nhân vật khuôn mặt tươi cười, đóng vai phụ.
Ba người Tần Vô Song giục ngựa đến gần, Võ đồng Mắt tam giác đó hiển nhiên cũng lưu ý đến ba người bọn họ, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười lạnh lùng, phảng phất rất là xem thường ba người này.
Vân Khinh Yên thấy vậy, khóe miệng giật giật, nói thầm:
– Ngạo mạn!
Tần Vô Song không rảnh đi để ý đến những đấu khí nhàm chán này, mà chỉ dùng ánh mắt của hắn, đi quan sát nhất cử nhất động của từng Võ đồng báo danh.
Dù sao, võ đài hôm nay đã không chỉ gói gọn ở quận La Giang, mà là Nam Vân Châu. Được gọi là đại châu nhất nhì của Xích Mộc Lĩnh, nhân tài, khẳng định không ít.
Quan sát một lát, phát hiện các quận thành mặc dù có một số nhân tài, nhưng dù sao cũng hữu hạn. Trọng điểm chân chính vẫn là trong đám người ở châu thành kia.
Căn cứ vào phỏng đoán của hắn, Võ đồng trong châu thành này, có lẽ vẫn còn chưa đến đủ.
Giữa lúc đang nhìn chăm chú, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng xé gió rất nhỏ, chợt Vân Khinh Yên ai da một tiếng, chân trước của con ngựa khụy xuống, chân ngựa mềm nhũn, toàn bộ cơ thể từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Cũng may thân thủ của Vân Khinh Yên vẫn được xem là không tệ, trước khi rơi xuống đất đã đấm một chưởng, bắn đất bật dậy, đứng sang một bên. Mặc dù như vậy, cũng rất là chật vật.
Đám Võ đồng của châu thành, phát ra từng đợt cười giòn giã đặc biệt là tên Võ đồng Mắt tam giác là đắc ý nhất, càng ngoác rộng cái miệng, cười trên nỗi đau của người khác.
Vân Khinh Yên cả đời chưa từng nếm trải qua cảm giác này, một cước đá vào lưng ngựa:
– Súc sinh chết tiệt, đang yên lành đột nhiên phát điên gì chứ?
Tần Vô Song thấy thế, thản nhiên nói:
– Vân tiểu thư, phát cáu với gia súc làm gì?
– Nó hại ta thiếu chút nữa ngã xuống đất. Không mắng nó thì mắng ai?
Tần Vô Song thản nhiên cười nói:
– Hại ngươi té ngã không phải là con gia súc này, mà là con gia súc khác. Ngươi nhìn chỗ khớp xương móng trước con ngựa của ngươi đi.
Vân Khinh Yên sửng sốt, tiến lại gần nhìn, sắc mặt biến đổi, chân trước không biết bị thứ gì đánh vào khớp xương, vỡ ra một miếng lớn, nửa quỳ trên đất, máu chảy thảm thiết không ngừng.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Vân Khinh Yên tức giận bộc phát, liên tưởng đến tiếng cười vang của đám người vừa rồi, tính khí đại tiểu thư phát tác, quát lớn nói:
– Tên gia súc nào không bằng tiểu nhân đê tiện, ám toán gia súc, tính làm chuyện gì chứ?
Đám Võ đồng châu thành nhìn thấy mỹ nữ phát điên, càng cười vang ầm ầm, đổ thêm dầu vào lửa, giỡn cợt ồn ào, ánh mắt ném về phía Võ đồng Mắt tam giác đó.
Võ đồng Mắt tam giác cười lạnh một tiếng, thúc ngựa tiến lên nói:
– Nha đầu, miệng mồm sạch sẽ một chút. Ngựa của ngươi là do ta đả thương, đây là cảnh cáo ngươi, sau này ít nói mấy câu.
– Quả nhiên là ngươi tiểu nhân đê tiện, ta nói ngươi ngạo mạn, thì ngươi liền ngạo mạn sao, sao có thể như thế chứ!
Mắt tam giác còn chưa nói, Đạt Hề Dương đã đi ra giảng hòa:
– Chư vị, mọi người đều là người của Nam Vân Châu, cùng gắn bó với vinh nhục của Nam Vân Châu, cần phải đối xử với nhau như huynh đệ, hoạn nạn cùng chia, há lại vì một chút chuyện nhỏ mà tổn hại đến hòa khí?
Đạt Hề Dương không ra mặt còn được, riêng việc Vân Khinh Yên là một nữ hài, đối phương quá đáng cũng có hạn. Nhưng Đạt Hề Dương vừa ra mặt, mùi vị liền biến đổi.
Giữa giống đực với nhau, thuyết phục đối phương lúc nào cũng rất khó, còn tranh chấp lại rất dễ xảy ra.
Tần Vô Song thấy Đạt Hề Dương mở miệng, liền biết tình hình càng tồi tệ. Hắn thấy trên mặt của mắt tam giác rõ ràng có bộ dạng gây chuyện, Đạt Hề Dương lại xáp vào, còn có thể có kết quả tốt gì chứ?
Quả nhiên, mắt tam giác cười lạnh một tiếng, vô lễ đánh giá Đạt Hề Dương:
– Ngươi là cái thứ gì, có tư cách gì mà đòi làm người hòa giải ở đây?
Đạt Hề Dương nhíu mày, thầm nghĩ người này có phải tinh lực quá thừa, không có chỗ phát tiết? Làm sao mới gặp mặt lần đầu, đã mang bộ mặt quan tòa không đùa giỡn như vậy?