Phía đông dần lộ ra những tia sáng trắng, xua tan sự im lặng của bóng đêm, một ngày mới lại bắt đầu.
Tần Liên Sơn cả đêm không ngủ dẫn theo một đoàn người chờ sẵn ngoài cửa. Xa xa, trên con đường lúc buổi bình minh truyền đến những tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc.
Người của Tần gia bắt đầu reo hò:
– Thiếu gia, quả nhiên là thiếu gia!
– Thiếu gia đã trở về!
Tần Vô Song cưỡi trên lưng con ngựa dẫn đầu, sau lưng còn có chừng ba mươi con tuấn mã nữa, trên lưng mỗi con lại trói một người, tất cả đều là người của Hứa gia. Hơn nữa tất cả đều còn sống. Không phải Tần Vô Song không muốn giết người, hắn để lại, ắt phải có lý do.
Đến đầu đường, Tần Vô Song nhảy khỏi ngựa bắt đầu xuống dắt bộ. Đây là cách thể hiện sự tôn trọng với cha hắn đồng thời cũng là sự tôn trọng với người trong tộc. Những người này đã phải chiến đấu cả đêm, bây giờ lại đứng đây chờ hắn, tuyệt đối xứng đáng cho hắn tôn trọng.
– Phụ thân, hài nhi đã làm tròn nhiệm vụ.
Tần Vô Song đến trước mặt Tần Liên Sơn, mỉm cười nói, biểu hiện vô cùng thoải mái. Khó mà tìm thấy trên mặt hắn bất cứ dấu hiệu gì của sự mệt mỏi hay lo lắng. Tựa như cả đêm qua hắn được nghỉ ngơi trong nhà và bây giờ mới đi luyện tập buổi sáng về vậy.
– Hai cánh người Hứa gia, tổng cộng ba mươi mốt người, tất cả đều ở đây.
Tần Liên Sơn mừng rỡ:
– Tốt, làm tốt lắm!
– Tốt!
Phía sau mọi người cũng vỗ tay rào rào ai ai cũng vui mừng phấn khởi. Cảm xúc này xuất phát từ tận tâm can, nhìn mặt họ, hoàn toàn không thấy sự giận dữ hay mệt mỏi của đêm qua, tất cả chỉ còn sự thân thiết, sự tự hào xen lẫn hy vọng.
Tần gia lại quay trở về làm một Hào môn, nói theo một cách khác, bọn họ bây giờ đã là hộ vệ của một gia tộc Hào môn, nước dâng đến đâu thuyền cao đến đó!
Trong mật thất Tần gia, ruột gan Cẩu Thánh đang nóng như lửa đốt.
Bị Tần Vô Song đe dọa, có lẽ hắn đã chảy hết cả chậu mồ hôi hột rồi ấy chứ. Nhưng Tần Vô Song lại chẳng thèm nói gì, chỉ mỉm cười mân mê chiếc chủy thủ trong tay, thỉnh thoảng lại hơ qua hơ lại trên lửa. Xung quanh chủy thủ còn có những vệt sáng mờ mờ, khi xoay tạo nên những ánh sáng xanh kỳ dị.
Cẩu Thánh toàn thân nổi hết da gà, tóc tai cũng dựng ngược, hắn chẳng thể nào đoán được tên tiểu tử Tần gia này rốt cục định giở trò gì.
Cuối cùng không tiếp tục chịu đựng được hắn bắt đầu khóc lóc khổ sở, cất giọng van vỉ:
– Tần thiếu gia, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, Cẩu Thánh tôi có mắt không thấy Thái Sơn, là tôi đánh giá nhầm người, là tôi đê tiện, ngài đánh tôi đi, đánh tôi đi…
Tần Vô Song mỉm cười không nói quay sang liếc Cẩu Thánh một cái, khóe miệng nhếch lên một tia cười kỳ dị.
– Tần thiếu gia, tôi… tôi biết ngài không giết tôi nhất định có lý do của ngài. Nếu như có chỗ nào dùng được, ngài cứ nói, dù phải nhảy vào lửa, tôi cũng xin làm.
Tần Vô Song vỗ đùi cái đét:
– Tốt, nói đúng trọng tâm rồi. Cái chủy thủ này là ta lấy được trên người Hứa Tứ Hải của Hứa gia đấy, bên trên còn bôi thêm độc dược nữa. Nếu như ta rạch lên người ngươi một nhát, ngươi sẽ co giật toàn thân, sùi bọt mép suốt ba ngày ba đêm rồi sau đó mới chết. Ngươi có muốn thử không?
– Đừng, đừng mà. Tần thiếu gia, ngài muốn tiểu nhân làm gì? Tiểu nhân lập tức đi làm. Đảm bảo khiến ngài vừa ý. Đảm bảo không làm mất mặt Tần gia.
– Ừ, ngươi nói Hứa gia chạy trốn cả đêm định sang bên Đại Ngô Quốc, phản lại Bách Việt Quốc. Tin tức này là do ngươi tự bịa ra? Hay sự thật đúng là như thế?
– Đúng… đúng là có chuyện này.
Cẩu Thánh cuống quýt:
– Làm sao tiểu nhân có thể bịa ra được.
– Hứa gia dù sao cũng chỉ là một Hào môn nhỏ bé, muốn phản bội Bách Việt Quốc để sang với Đại Ngô Quốc bọn chúng vẫn chưa đủ tư cách. Không lẽ phía sau vẫn còn có gì lớn hơn?
Tần Vô Song dẫn dắt câu chuyện một cách chậm chạp.
Cẩu Thánh nhăn nhó khổ sở:
– Chuyện này thì tiểu nhân quả thực không biết.
– Ngươi không biết?
Tần Vô Song hạ thấp giọng:
– Chuyện này không biết, chuyện kia cũng không biết, xem ra giữ ngươi lại chỉ lãng phí lương thực, chẳng có tác dụng gì.
Cẩu Thánh thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vã van xin:
– Tần thiếu gia, để tiểu nhân nghĩ thêm đã, xin cho tiểu nhân nghĩ thêm đã.
Tần Vô Song mỉm cười thâm hiểm:
– Vậy ngươi nghĩ cho tốt vào, thời gian dành cho ngươi không còn nhiều nữa đâu.
Cẩu Thánh là kẻ thông minh, đương nhiên sẽ nhận ra dụng ý trong câu nói của Tần Vô Song nên đánh liều nói:
– Tiểu nhân nhớ là trong thời gian Gia tộc Luận phẩm, Tây Môn Thiên của Tây Môn Đại phiệt chỉ ở bên trong Hứa phủ. Không biết bọn họ định cấu kết làm điều gì.
– Không biết cấu kết làm gì? Ngươi không biết thật chứ?
Tần Vô Song thong thả lắc qua lắc lại chiếc chủy thủ trước mặt Cẩu Thánh.
– Nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi.
Cẩu Thánh hồn xiêu phách lạc, rối rít kêu lên:
– Theo tình báo của tiểu nhân thì đầu mối và chỗ dựa để Hứa gia sang Đại Ngô Quốc chính là Tây Môn Đại phiệt.
– Tây Môn Đại phiệt sao lại gợi ý chuyện này cho Hứa gia?
– Chuyện này…
Cẩu Thánh do dự trong giây lát nhưng nhìn sát khí lóe lên trong mắt Tần Vô Song liền vội vàng trả lời, không dám chậm trễ:
– Hình như Tây Môn Đại phiệt cũng có ý định muốn phản lại Bách Việt Quốc nên mới dụ cho Hứa gia đi mò đường trước, chuẩn bị cơ sở…
Dường như Tần Vô Song vẫn chưa hài lòng với câu trả lời này, lắc lắc đầu:
– Động cơ, việc này có động cơ gì không? Tây Môn Đại phiệt ở Bách Việt Quốc dù sao cũng được xếp vào hàng Thập Nhị Đại Phiệt, quyền cao chức trọng, thì có động cơ gì để phản bội Bách Việt Quốc chứ?
Cẩu Thánh toát mồ hôi hột, hắn đương nhiên là hiểu Tần Vô Song muốn hắn đi sâu vào chuyện Tây Môn Đại phiệt, hắn cũng sợ Tây Môn Đại phiệt trả thù nhưng trước mắt mạng sống vẫn hơn, chỉ cần trả lời không tốt là đầu lìa khỏi cổ. Cách Tần Vô Song giết bọn người nhà Hứa gia hắn đâu phải không nhìn thấy.
Tần Vô Song muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.
– Động cơ… động cơ…
Cẩu Thánh cố vắt óc suy nghĩ rồi đột nhiên nảy ra một ý, vội vàng nói:
– Đại Ngô Quốc cũng giống Bách Việt Quốc chúng ta, đều là Công quốc trung phẩm, hai nước chinh phạt lẫn nhau, mâu thuẫn trùng trùng, thế thành nước với lửa. Hai nước vì muốn thôn tính lẫn nhau, mấy trăm năm nay không biết đã giở biết bao thủ đoạn. Tây Môn Đại phiệt có lẽ đã có hiệp ước ngầm với Đại Ngô Quốc, nội ứng ngoại hợp. Nếu thành công, địa phận Đại Ngô Quốc được mở rộng, tài nguyên gia tăng, sẽ được nâng lên làm Công quốc thượng phẩm, còn Tây Môn Đại phiệt sẽ được sắc phong làm Ngoại tính Vương tộc, thống lĩnh địa giới Xích Mộc Lĩnh!
Tần Vô Song vỗ tay cười lớn, quả không hổ là kẻ sống dựa vào cái miệng, tên Cẩu Thánh này chỉ cần há miệng ra là đã có thể nói xằng một phen. Loại người này giết chỉ tổ bẩn tay nhưng nếu biết cách sử dụng thì sẽ trở thành một con chó điên biết cắn người, mà một khi đã cắn thì ngập xương.
– Được, nhìn ngươi biểu hiện cũng không tệ, ta sẽ tạm tha cho cái mạng chó của ngươi. Ngươi ở đây suy nghĩ thêm lựa chọn thế nào mới là thông minh nhất. Tần gia chúng ta bây giờ không thiếu người, chỉ thiếu một con chó biết cắn người thôi. Trách nhiệm của con chó này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được…
Đương nhiên là Cẩu Thánh hiểu được hàm ý ẩn chứa bên trong câu nói này rồi nên vội vàng ngã lăn xuống đất, giơ tay lên trời:
– Tần thiếu gia, tiểu nhân đồng ý, tiểu nhân nguyện làm thân trâu ngựa.
– Ngươi?
Tần Vô Song cười nhạt hỏi:
– Ngươi làm được không?
– Làm được, làm được, từ hôm nay tiểu nhân sẽ là con chó trung thành của Tần gia, chủ nhân bảo cắn ai, tôi sẽ cắn người đó.
– Lời hay ý đẹp thì ai chẳng nói được?
Tần Vô Song lạnh lùng:
– Đương nhiên, nếu ngươi muốn làm tay sai cho Tần gia chúng ta thì cũng phải làm tốt việc gì đó, coi như thử việc đi.
– Vâng, vâng, thiếu gia muốn tiểu nhân làm việc gì ạ?
– Cụ thể là chuyện gì thì ngươi cứ chờ mệnh lệnh. Nguyên tắc của một con chó là vĩnh viễn làm theo khẩu lệnh của chủ nhân, không được tự ý, không được tự ra vẻ thông minh, càng không được có hành động phản bội chủ nhân, ngươi làm được chứ?
– Được!
– Nếu ngươi đủ thông minh, ta tin là ngươi làm được. Vẫn là câu nói đó, nếu tận tâm với Tần gia thì cả đời này ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, tiền hô hậu ủng, nhưng nếu có ý định làm phản, ta chỉ cần giơ một ngón tay thì chín đời nhà ngươi đừng hòng toàn mạng.
Vừa ra uy vừa ban lộc, đây là cách khống chế thủ hạ không hai lòng tốt nhất. Bây giờ Tần Vô Song đã thể hiện thực lực của mình, còn Tần gia thì cũng lên được Hào môn, những ân trạch vừa nói, đương nhiên chẳng ai dám nghi ngờ.
– Tiểu nhân xin thề, cả đời này sẽ trung thành cùng Tần gia, nếu tiểu nhân hai lòng, thì sẽ bị trời tru đất diệt, vạn tiễn xuyên tim, toàn tộc chết đi không nơi chôn cất.
Tên Cẩu Thánh này còn lanh hơn khỉ, cách nhìn người của hắn cũng hơn hẳn kẻ khác. Theo những gì hắn quan sát thì tiền đồ của Tần Vô Song này khó có thể đoán được.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Tây Môn Đại phiệt thì có làm sao chứ? Một thiếu niên Võ đồng Thất đẳng, thế nhưng cả một Hào môn Hứa gia còn không đánh thắng được hắn thì giới hạn của hắn ở đâu? Tiền đồ của hắn, Tây Môn Đại phiệt làm sao sánh nổi?
Thỏa hiệp với Tần Vô Song xong, Cẩu Thánh sớm đã lãnh ngộ được thủ đoạn của tiểu tử này, khỏi phải nói, hắn hoàn toàn khâm phục khẩu phục.
Kiểu người này, trong lòng Cẩu Thánh địa vị đương nhiên càng lúc càng cao, thủ đoạn này, tâm tính này, khí độ này, Cẩu Thánh chưa bao giờ thấy được ở bất cứ Gia chủ quý tộc nào trong quận La Giang.
Cho dù là Tây Môn Thiên của Tây Môn Đại phiệt, biệt hiệu Thanh niên Đệ nhất Cường giả Nam Vân Châu nếu so với người này thì cũng thật khập khiễng.
Người này sẽ không bao giờ chịu làm một con cá trong ao!