Đại quảng trường La Giang không còn chỗ ngồi, một mảnh ồn ào. Tất cả mọi người kiểng chân trông mong, chờ đợi trận chiến cuối cùng. Kết quả cuộc chiến tranh đoạt Hào môn, cuối cùng như thế nào, ai ai cũng muốn biết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người chủ trì của Chân Võ Thánh Địa đã tới trước, Tần gia cũng tới rồi.
Duy chỉ có Hào môn Hứa gia vẫn còn chưa tới.
Một nén nhang đã sắp cháy hết. Khi nhang tàn, đó là lúc trận thứ ba bắt đầu.
Mấy vạn ánh mắt, cũng nhất tề nhìn cây nhang, hận không thể chạy nhanh tới thổi cho nó cháy mau hơn. Trong khi nhìn cây nhang cũng liếc nhìn xem Hứa gia đã đến chưa.
Đã sắp bắt đầu trận chiến mà Hứa gia vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Đại quảng trường La Giang, đã tụm năm tụm ba thì thào không ngớt, hiển nhiên đối với việc Hứa gia đến chậm cảm thấy phẫn nộ, đã bắt đầu thấp giọng nguyền rủa.
– Chẳng lẽ là hai trận thua buổi sáng đã dọa cho Hứa gia chết khiếp? Lâm trận lùi bước, đây quả thực là sỉ nhục của giới quý tộc! Cái gì mà Hào môn Hứa gia, ngay cả bình dân cũng có cốt khí hơn bọn hắn!
– Chính là nếu chết trận ở trên võ đài, còn có thể được vỗ tay khen ngợi. Đánh cũng không dám đánh, cái này tính cái gì? Rùa rút đầu?
– Ai, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Các ngươi thì biết cái gì, nghe nói Võ đồng của Tần gia là Linh Giới chuyển thế, phàm nhân không thể sánh bằng. Hứa gia Hào môn có là cái gì? Ngay cả Tây Môn Đại phiệt, hiện tại cũng muốn cùng Tần gia thỏa hiệp rồi!
– Tây Môn Đại phiệt, gia tộc số một ở Nam Vân Châu, như thế nào có thể hướng Tần gia thỏa hiệp?
Cái tin giựt gân này, rất nhanh được truyền khắp nơi. Trong chốc lát, tất cả đều nhìn về phía Tần gia, ánh mắt cũng trở nên bất đồng. Ánh mắt tràn ngập hâm mộ cùng sùng bái.
Vị đại diện đến từ Chân Võ Thánh Địa cũng nhìn cây nhang. Hiển nhiên, bọn họ cũng cảm thấy rất kỳ quái, Hứa gia như thế nào đến giờ phút này còn chưa đến?
Hứa gia phủ.
Hứa Tam Lập khuôn mặt xạm đen, ở ngoài hành lang đi tới đi lui, qua lại không ngừng, thần thái lo lắng, không nhịn được nhìn về phía dãy khách phòng bên trong, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Kẹt một tiếng, cửa khách phòng mở ra. Tây Môn Thiên biểu tình lãnh khốc đi ra. Hứa Tam Lập như người chết đuối vớ được cọng rơm, vội vàng đi tới:
– Tây Môn công tử, sắp đến giờ khai chiến buổi chiều, chúng ta làm sao bây giờ?
Hứa Tam Lập hiện tại có thể nói là hoang mang lo lắng, hai trận đấu buổi quả thật phá hủy tất cả cảm giác về sự ưu việt của Hào môn, phá hủy tự tin cùng kiêu ngạo mà hắn có.
Tây Môn Thiên lạnh lùng hỏi:
– Hứa Tộc trưởng, Hứa gia các ngươi bây giờ hai người mạnh nhất là ai?
Hứa Tam Lập sửng sốt, đáp:
– Khai thúc đã vì gia tộc tuẫn thân, hai người mạnh nhất hiện tại là Tam Lập cùng Nhạc thúc.
– Ân, lấy ngươi cùng Nhạc Trưởng lão liên thủ, có thể địch lại được Đạt Hề Hằng không?
Tây Môn Thiên hỏi một câu khiến Hứa Tam Lập có chút không hiểu. Cùng Hàn môn Tần gia tranh đoạt, thì cùng Đạt Hề Thế gia có quan hệ gì cơ chứ?
Chẳng qua hắn còn chưa ngu đến độ không trả lời câu hỏi của Tây Môn Thiên, thành thành thật thật lắc đầu:
– Ta là Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, Nhạc Trưởng lão cùng Khai Trưởng lão giống nhau, đều là Tứ đẳng. Hai người bọn ta liên thủ, có thể cùng Chân Võ Cảnh Lục đẳng đánh một trận. Nhưng mà Đạt Hề Hằng nghe nói đã là Chân Võ Cảnh Thất đẳng. Tây Môn công tử, cái này cùng trận chiến buổi chiều có quan hệ gì?
Khuôn mặt tuấn tú của Tây Môn Thiên, giống như bị roi quất điềm nhiên nói:
– Có quan hệ, rất có quan hệ. Trước mắt có hai con đường, ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút. Thứ nhất, không tham dự trận thứ ba, nhận thua đầu hàng.
– Nhận thua đầu hàng?
Hứa Tam Lập sắc mặt đột nhiên biến đổi, đợi nửa ngày, Tây Môn công tử chỉ nói có nhiêu đó? Cái này đối hắn mà nói, là vô luận như thế nào cũng không lựa chọn, chua xót nhìn Tây Môn Thiên:
– Còn lựa chọn thứ hai?
– Lựa chọn thứ hai?
Tây Môn Thiên lắc đầu:
– Không chọn cũng vậy.
– Thỉnh Tây Môn công tử chỉ bảo.
Hứa Tam Lập kiên trì.
Tây Môn Thiên ngữ khí âm lãnh:
– Lựa chọn thứ hai, các ngươi xuất chiến, chính là chớ trách ta không nhắc nhở. Cái này cùng với việc chịu chết cũng không gì khác nhau. Rốt cuộc là chết đứng hay sống quỳ chỉ có thể chọn một. Hứa Tộc trưởng, ngươi tự suy nghĩ đi.
Hứa Tam Lập ngây ra như phỗng, thần tình khó có thể tin tưởng, lẩm bẩm nói:
– Cùng chịu chết không có gì khác nhau? Tần gia, yêu nghiệt như vậy sao?
– Ngươi không tin?
Hứa Tam Lập thống khổ lắc đầu:
– Không phải không tin, mà là căn bản không chấp nhận được! Tần gia là Hàn môn lụn bại rồi, như thế nào có thể đột nhiên đột phá như vậy?
– Như thế nào đột phá bản công tử không rõ ràng lắm, chẳng qua cao thủ Chân Võ Cảnh Bát đẳng của ta đi gặp tiểu tử Tần gia về, hắn chỉ nói một câu… kẻ này thực lực, không ở dưới hắn.
Kỳ thật lão giả áo bào đen còn nói thêm một câu: Vì một Hứa gia mà cùng tiểu tử Tần gia, kẻ có tốc độ quật khởi mạnh mẽ như vậy đối nghịch, không đáng!
Những lời này, Tây Môn Thiên đương nhiên sẽ không nói ra. Trên thực tế, hắn cũng không cam lòng. Tiểu tử Tần gia ở tiệc sinh nhật của Đạt Hề Nguyệt, đã từng mạo phạm khiêu khích hắn. Tây Môn Thiên đã muốn giết hắn lắm. Nhưng tất cả cũng bởi vì một câu của lão giả áo bào đen mà không thể không làm ra lựa chọn lý trí hơn.
Hứa Tam Lập chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, mất hồn lui vài bước, huyết sắc trên mặt dường như trong khoảnh khắc bị tháo hết đi.
Cường giả Chân Võ Cảnh Bát đẳng, lại còn nói tiểu tử Tần gia không thua hắn. Sao có thể được?
Cho dù tiểu tử Tần gia từ trong bụng mẹ đã luyện công, nhưng chỉ có mười mấy năm, như thế nào có thể luyện đến Chân Võ Cảnh Bát đẳng?
Đừng nói là Hứa Tam Lập, ngay cả Tây Môn Thiên lúc đầu cũng không chịu được. Hắn đường đường là con cháu Đại phiệt, thiên chi kiêu tử, muốn danh sư có danh sư, muốn võ điển có võ điển, muốn tiên dược có tiên dược, có thể nói là tập trung hàng ngàn hàng vạn những ưu thế. Thế nhưng đã sắp ba mươi tuổi đến nơi, chỉ mới luyện đến Chân Võ Cảnh Lục đẳng, ở Nam Vân Châu đã là đỉnh phong trong đám nhân tài kiệt xuất, đặt trong Xích Mộc Lĩnh, cũng xứng với mỹ danh Xích Mộc Tứ Tú.
Nhưng mà, hết thảy những thứ vốn liếng để cho hắn tự hào, ở tại quận La Giang nho nhỏ này, hoàn toàn bị đánh cho tan nát. Một thiếu niên Võ đồng nho nhỏ, khiến hết thảy những vinh quang hắn thu hoạch từ trước đến nay trong khoảnh khắc trở nên không đáng giá một xu.
– Tộc trưởng!
– Tộc trưởng, đã đến giờ rồi!
Tộc nhân Hứa gia lúc này đều chạy tới. Bọn họ ở bên ngoài chờ thật lâu, cũng không thấy Hứa Tam Lập đi ra, tất nhiên là nóng vội như lửa đốt. Mắt thấy thời gian sắp tới, Tộc trưởng còn chưa ra, nếu đến muộn sẽ bị mất tư cách, như thế nào có thể không làm cho bọn họ sốt ruột?
Hứa Tam Lập si ngốc ngơ ngác, hai mắt trống rỗng vô thần ngước lên, nhìn mọi ngời, miệng giật giật, muốn nói cái gì, yết hầu lại khô khốc vô cùng, không thể nói ra được.
– Tộc trưởng, nhanh hạ lệnh xuất phát đi, không kịp mất!
Em trai Hứa Tam Lập là Hứa Tứ Hải thúc giục.
Nhạc Trưởng lão cũng nói:
– Chiến hay không chiến, phái ai đi chiến, Tộc trưởng ngài dù sao cũng phải ra quyết định. Thời gian gấp gáp, mọi người trong tộc đều rất nôn nóng a.
Những con cháu khác, tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không dám phát ngôn nhiều.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Hứa Tam Lập đờ đẫn ngẩng đầu lên:
– Truyền lệnh của ta, tất cả con cháu, không được ra ngoài. Cuộc chiến tranh đoạt danh ngạch Hào môn, Hứa gia rút lui!
– Cái gì?
Hứa Tứ Hải tưởng như bản thân nghe lầm hỏi lại.
– Rút lui!
Hứa Tam Lập đột nhiên rống to:
– Ta nói rút lui, nghe hiểu không? Rút lui!!
Rống xong, Hứa Tam Lập cả người coi như rơi mất linh hồn, xụi lơ trên mặt đất.
– Tộc trưởng, không thể từ bỏ a.
– Tình nguyện chết trận, cũng không thể từ bỏ!
– Đúng vậy, nếu phải thất bại, cũng muốn thất bại có cốt khí. Huống chi, Hàn môn Tần gia dựa vào cái gì khiến Hứa gia chủ động rút lui?
– Con cháu Hứa gia, không có người nhu nhược, không lùi bước!
– Tộc trưởng, lúc trước, là người dạy chúng ta, thái độ đối đãi địch nhân của Hứa gia là không diệt sạch đối thủ, tuyệt không thu tay lại. Hôm nay đối thủ ở trên võ đài chờ chúng ta, chúng ta há có thể lui sao?
Ủy khuất, khó hiểu, không cam lòng, nghi ngờ, chỉ trích, ùn ùn kéo đến.
Hứa Tam Lập đứng dậy, rít gào:
– Một đám ngu xuẩn, câm miệng hết cho ta! Muốn tiêu diệt đối thủ, cũng phải coi thực lực đối thủ có mạnh hơn ta không chứ. Tiểu tử Tần gia, ngay cả cường giả Chân Võ Cảnh Bát đẳng cũng thừa nhận không thể thắng hắn! Các ngươi gộp lại, đủ bằng được cao thủ Chân Võ Cảnh Bát đẳng sao chứ? Đủ sao chứ?
Trên cổ gân xanh nổi rõ, Hứa Tam Lập cũng là dị thường tức giận. Người trong tộc vô cùng lo lắng, hắn có thể hiểu, nhưng hắn là Tộc trưởng, lúc này thống khổ cùng dày vò, lại có ai có thể hiểu cho đây?
Một nén nhang rốt cục đốt hết, hương tro rơi xuống đất, ánh lửa tắt. Đã đến giờ!
Người chủ trì đứng lên, đang muốn tuyên bố trận đấu sẽ bắt đầu sau một khắc nữa, nếu như Hứa gia chưa đến sẽ phạt tội đến muộn, đột nhiên bên ngoài quảng trường truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Một gã tộc nhân Hứa gia chạy như bay tới, vẻ mặt bi phẫn, khuất nhục, đi lên võ đài, hướng chủ trì nói thầm vài câu, sau đó vẻ mặt căng thẳng chuẩn bị rời đi.
– Chậm đã!
Người chủ trì gọi người này lại:
– Hứa gia bỏ tư cách, cũng cần phải có người Hứa gia tự mình thừa nhận mới được.
Người kia bất đắc dĩ, cúi đầu, hận không thể đeo mặt nạ lên, chua xót tuyên bố:
– Tranh đoạt danh ngạch Hào môn, Hứa gia rút lui.
Hứa gia rút lui…
Bốn chữ vừa ra, toàn trường ồ lên, trong nhất thời tiếng la hét nổi lên bốn phía, giống như thủy triều dâng lên. Sự hứng thú sau khi xem trận chiến trong lòng của mỗi người vốn đã lắng lại, sau buổi trưa chờ đợi, đã nổi lên trở lại. Kết quả lại chờ được bốn chữ… Hứa gia rút lui. Giống như tâm trạng hăng say của bọn họ bị một chậu nước lạnh tạt nguội, thương tổn thật sâu.
– Sỉ nhục, đây quả thực là sỉ nhục cho quận La Giang! Đường đường Hào môn, cư nhiên không dám ứng chiến, loại gia tộc này, nên rời khỏi quận La Giang đi!
– Hứa gia cút đi, cút khỏi quận La Giang!
– Người nhu nhược, kẻ lừa đảo, bại hoại của giới quý tộc!
– Lừa đời lấy tiếng, còn không bằng tự sát tập thể đi, thật mất mặt xấu hổ!
Tiếng trách cứ, tiếng nhục mạ, tiếng chê cười… cứ từng tiếng từng tiếng lọt vào tai. Tên con cháu Hứa gia mặt xám mày tro, nhưng cũng không dám nói tiếng nào, thừa dịp quần chúng xúc động phẫn nộ không chú ý, từ phía sau lặng yên rời đi.
Người chủ trì Chân Võ Thánh Địa lên ổn định cục diện, chân khí mười phần, kêu lên:
– Chư vị, không cần đối với sự thất bại ấy trách móc quá mức nặng nề, hay là để chúng ta hoan hô người thắng cuộc đi! Sau đây, ta đại diện Chân Võ Thánh Địa tuyên bố Gia tộc Luận phẩm tại quận La Giang, tranh đoạt danh ngạch Hào môn, người chiến thắng cuối cùng… Tần gia trấn Đông Lâm!
– Hống!
– Được!
Dưới đài, sự giận dữ dần dần hạ xuống, sau đó là tiếng vỗ tay, tất cả mọi người tận tình bắt tay vào làm chưởng hoan hô. Vì Tần gia, vì tất cả mọi người ở tầng dưới chót nhưng vẫn luôn phấn đấu, cổ vũ tinh thần không sợ cường quyền, có gan khiêu chiến, bất khuất.