Diệp Tri Thu nói muốn cải tiến công việc của mình không phải chỉ là nói xuông.
Từ lúc còn ở Tố Mỹ, nhờ chế độ quản lý nghiêm khắc và khoa học, cộng thêm một
ông chủ sát sao mà cô đã quen với việc suy nghĩ thấu đáo về nhiệm vụ của mình và
phụ trách công việc đó đến cùng. Nhưng tình hình của Tín Hòa rõ ràng không giống
như vậy, thiết kế quản lý do cô đưa ra không mang lại hiệu quả như mong muốn,
tinh thần trách nhiệm của cô chỉ đem lại hiệu quả là bà chủ càng rỗi rãi hơn,
những người quản lý kinh doanh dưới quyền thì sung sướng, chẳng cần trách nhiệm
gì hết vì tất cả đã có cô gánh vác.
Cô tập hợp bộ phận kinh doanh lại để
họp, vài quản lý kinh doanh đến trước ngồi buôn dưa lẻ, toàn nói những chuyện
ngoài lề của giới thời trang. Khi bước đến cửa, cô nghe thấy họ đang bàn tán về
Tăng Thành.
“Tổng giám đốc Tăng lợi hại thật, nghe đâu âm thầm ly hôn
rồi, không như cái lão Ngô béo chồng của Ni Na, khi ly hôn còn làm ầm ỹ một hồi
khiến việc làm ăn của công ty be bét, thế là thương hiệu đó mất hẳn uy tín trên
thị trường.”
Một người khác phụ họa thêm: “Chứ sao, ông Tăng là người nổi
tiếng thâm nho, lão Ngô béo làm sao mà bì được. Nghe đâu bà vợ định đưa con di
cư sang Úc đấy.”
Diệp Tri Thu nhíu mày, cô không muốn kẻ khác bàn luận
những chuyện riêng tư của Tăng Thành. Hôm qua cô gọi điện thoại cho Tân Địch, cô
ấy đã nói với cô chuyện này, nhưng chỉ là sơ qua chứ không chi tiết như những
lới bàn luận kia. Tân Địch chỉ nói với cô rằng thời điểm chính thức ly hôn là
trước khi đi Bắc Kinh tham gia triển lãm. Tang Thành vốn có thói quen làm việc
kín đáo, không muốn chuyện riêng của gia đình ầm ỹ lên. Lần này ly hôn ông ta
cũng làm rất lặng lẽ nên chẳng ai dám đến gặp ông ta để trực tiếp hỏi han. Nhưng
điều đó đâu có cản trở gì đến việc tin tức cứ lan truyền khắp nơi, giới thời
trang lại được dịp có chuyện mà bàn tán với nhau.
Cô bước vào, bọn họ đột
nhiên ngừng bặt, rồi lại háo hức chuyển sang chuyện trước mắt, tức là chuyện cô
sẽ trách phạt Tiểu Lưu như thế nào? Cô gái này là cháu của Lưu Ngọc Bình, kể ra
lỗi của cô ta không đến mức mọi người phải đắc ý như thế. Hiềm một nỗi cô ta
tính tình kênh kiệu, từ trước đến nay chẳng coi ai ra gì, thường xuyên lên mặt
dạy dỗ cả Thẩm Tiểu Na chứ đừng nói đến những người khác trong bộ phận Kinh
doanh.
Tiểu Lưu ngồi một góc, cố gắng trấn tĩnh. Cô ta đã bị buộc phải
thay đổi cách trang điểm và ăn mặc quái gở theo yêu cầu của Diệp Tri Thu, bây
giờ trông vẻ ngoài đã giống với một cô gái công sở. Cô ta gọi Lưu Ngọc Bình là
cô, bà ta đối với cô rất tốt, nhưng cô ta cũng hiểu rằng Lưu Ngọc Bình là một bà
chủ nghiêm khắc, ngay cả đối với con gái là Thẩm Tiểu Na chứ đừng nói đến cô ta
chỉ là cháu. Còn Tổng quản lý Diệp, tuy tuổi đời còn trẻ và luôn nói năng ôn hòa
nhưng rõ ràng là yêu cầu đối với nhân viên và bản thân là rất cao. Chưa cần nói
đến toàn bộ phận Kinh doanh, ai cũng phải thừa nhận quyền lực tuyệt đối của cô
mà ngay cả loại kiêu căng như Thẩm Tiểu Na cũng phải nể phục cô vài phần. Tiểu
Lưu chỉ có cách chờ đợi sự an bài của số phận và thầm nghĩ “Cùng lắm thì bỏ
việc”.
Nhưng Diệp Tri Thu chỉ tổng kết về tình hình kinh doanh nói chung,
đưa ra kế hoạch tháng tới để trưng cầu ý kiến mọi người, sau cùng mới nhắc đến
sự cố về giao hàng. Cái làm mọi người ngạc nhiên là cô nêu đích danh tên của
quản lý kinh doanh phụ trách bốn điểm tiêu thụ đó, bảo ông ta nhận trách nhiệm
trong vụ này.
Người phụ trách vùng đó họ Chu, là bạn học cũ của Lưu Ngọc
Bình, cũng là một người có thâm niên làm việc. Ông ta rõ ràng rất ngạc nhiên:
“Tôi không cho rằng mình phải chịu trách nhiệm gì cả, tôi đã liên lạc ổn thỏa
với khách hàng, đồng thời cũng phù hợp với nguyên tắc về giao hàng và đổi hàng
do Tổng quản lý Diệp quy định.”
“Chức trách chủ yếu của một quản lý kinh
doanh là khai thác và chăm sóc khách hàng. Chăm sóc như thế nào, tôi nghĩ điều
đó không cần phải nói nhiều. Nếu chỉ là lên danh sách mặt hàng theo yêu cầu của
khách hàng rồi không cần quan tâm thì cần gì đến chức trách trung gian là quản
lý kinh doanh nữa, cứ trực tiếp thông qua trợ lý bán hàng đưa đơn hàng xuống kho
công ty luôn là được. Nhưng như thế các vị có thấy khả thi không?”
Đến
bảy, tám vị quản lý kinh doanh mỗi người phụ trách đơn hàng một khu vực riêng
trên khắp nước, đều ngồi im không nói. Diệp Tri Thu nhìn lướt qua mọi người một
lượt rồi nói: “Sai lầm của Tiểu Lưu rất rõ ràng, cô ta đã cẩu thả, lại thiếu
tinh thần chủ động phối hợp với khách hàng nên chắc chắn sẽ phải nhận kỷ luật.
Qua đây tôi cũng phải kiểm điểm lại bản thân. Đây là lần đầu tiên tôi để cô ấy
tự mình giải quyết chuyện giao hàng. Tuy tôi cũng đã nhắc nhở kỹ lưỡng tất cả
vấn đề rồi nhưng không ngờ các vị ở đây lại quen với việc tôi là người thẩm định
cuối cùng nên đều không đả động đến trách nhiệm của bản thân là phải đối chiếu
lại đơn hàng cho khách hàng. Vì vậy bắt đầu từ hôm nay, mọi người đều phải căn
cứ vào quy tắc của công việc bán hàng và suy nghĩ lại lần nữa về bản thân xem
cái gì phải làm mà vẫn chưa làm. Tôi hy vọng mọi người nhận thức lại và có sự
thay đổi. Từ nay về sau, không phải việc gì tôi cũng đích thân nhúng tay vào,
mọi người phải hoàn thành công việc của mình chứ đừng trông chờ tôi đi giải
quyết những hậu quả do các vị gây ra.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô phê bình với giọng khá gay gắt, không ai nói
thêm câu gì. Đợi đến khi cô tuyên bố giải tán, mọi người đều lặng lẽ đi ra, còn
Tiểu Lưu ở lại với nét mặt ấm ức, đưa tờ hóa đơn thanh toán cho cô ký tên. Cô
cảm thấy buồn cười, nói: “Trông thái độ cô như vậy, không phục phải
không?”
“Tổng quản lý Diệp, không phải đâu.” Tiểu Lưu cố nhướng mắt để
ngăn dòng lệ “Em phục chứ, em chỉ tức bọn họ câu kết với nhau để bắt nạt em rồi
xem em bị phạt thảm hại như thế nào”.
“Bắt nạt?” Diệp Tri Thu nghiêm sắc
mặt, “Cô không phải là trẻ con nữa, mà những người đang làm việc cũng đều là
người lớn cả. Trong công việc có sơ suất cũng là bình thường thôi, nhưng lỗi mà
cô gây ra thì chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh được. Nhiệm vụ của cô là
phải phối hợp và hổ trợ các quản lý kinh doanh, nếu cô cho rằng họ đang bắt nạt
cô thì làm sao mà phối hợp được”.
Tiểu Lưu bậm môi không nói, Diệp Tri
Thu lắc đầu: “Tôi đã xem sơ yếu lý lịch của cô, trước khi làm ở đây, cô đã làm
lễ tân và bán hàng ở công ty bất động sản của Tổng giám đốc Thẩm chưa đầy hai
tháng. Nếu cô trân trọng công việc đang làm thì cô phải xem xét lại thái độ làm
việc của mình và cả cách thức quan hệ với đồng nghiệp nữa, thôi giờ cô về làm
việc đi.”
Diệp Tri Thu đứng dậy đến bên cửa sổ, bên ngoài chỉ là các công
xưởng vuông vức xếp thành dãy chứ chẳng có phong cảnh gì. Cô vươn vai để thư
giãn một chút. Sự bực tức của cô hôm nay thực ra không chỉ bởi sai sót của Tiểu
Lưu. Rất nhiều quản lý kinh doanh của Tín Hòa đã theo bà Lưu Ngọc Bình nhiều
năm, tự cho mình có công lao, trở nên lười nhác và tùy tiện, thích làm gì thì
làm. Cái ông quản lý họ Chu kia cứ cho rằng mình sẽ ngồi vào cái ghế Tổng quản
lý kinh doanh nên bây giờ đương nhiên là ngấm ngầm hậm hực với cô. Cô đã phải
giải quyết hậu quả cho bọn họ quá nhiều lần rồi. Cô cũng đã đưa quy chế làm việc
mới nhưng họ chẳng cải tiến là bao. Cô quyết tâm không thể hao mòn sức lực vào
cái công việc có tính sự vụ này nữa nên quyết định phải nói thẳng thắn trước mặt
họ. Thấy sự phản ứng của họ như vậy, cô cũng không tin là một lần nổi giận đã đủ
làm bọn họ thay đổi, cô đoán rằng quá trình cải tiến này sẽ chẳng dễ dàng gì.
Nhưng cô cần giải phóng bản thân và nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Chiều
thứ Bảy, Diệp Tri Thu ở mãi Giang Nam cùng một giám đốc siêu thị thảo luận về
chiến dịch giảm giá khuyến mãi sắp tới, tiện đường, cô về nhà thăm bố mẹ để kiếm
một bữa cơm ngon. Bố mẹ cô vui mừng khôn xiết, mẹ vội vang đi chợ mua đồ, còn bố
nhìn cô nghẹn ngào, cuối cùng ông nói: “Thu Thu à, thứ Bẩy tuần sau con không
cần phải về nhà đâu”.
Diệp Tri Thu đang nghĩ về kế hoạch phát thẻ giảm
giá rắc rối của siêu thị, nghe bố nói thế cô ngớ người ra. Bố mẹ cô vẫn trách cô
ít về thăm nhà, mấy lần gọi điện mà cô cũng chẳng về. Nhưng cô kịp hiểu ra vấn
đề, thứ Bảy tuần sau Phương văn Tĩnh đã nói với cô sẽ tổ chức hôn lễ với Phạm An
Dân, chắc chắn sẽ có lễ ra mắt ở khu tập thể này. Tuy khu tập thể của nhà máy
rất rộng nhưng chắc chắn bố cô chẳng muốn cô trở về để tận mắt chứng kiến cảnh
đó.
Còn bố mẹ thì sao? Đã ở tập thể với nhau thì có nghĩa là chẳng có
điều gì bí mật cả, việc cô và người yêu bỏ nhau đã lan khắp khu rồi. Cô ít về
nhà coi như tai điếc chẳng biết gì nhưng còn bố mẹ chắc chắn đã phải nghe rất
nhiều. Thứ Bảy tuần sau, có lẽ họ phải chọn cách đóng chặt cửa mà không bước ra
khỏi nhà. Cô thầm mắng mình chậm hiểu: “Bố à, con biết rồi, con đi ra đây một
lát rồi về ngay”.
Cô vội vội vàng vàng xách túi bước ra khỏi nhà. Cô đến
một trung tâm du lịch gần nhà nhất rồi hỏi họ danh sách tour trong tuần tới. Cô
xem xét kỹ rồi đăng ký một tour dành cho hai người, thứ Năm xuất phát, sau đó đi
khắp vùng Giang Nam ngắm cảnh mùa Xuân tươi đẹp của tháng Ba. Cô quẹt thẻ thanh
toán rồi trở về.
Về đến nhà, cô nghe tiếng mẹ đang cằn nhằn bố: “Ông lại
nói linh tinh gì với Thu Thu đấy? Ông lại bắt con ông đừng về cái nhà này nữa
à?”
Cô mở cánh cửa chống trộm và đi vào nhà, cười nói với bố mẹ: “Tại sao
con lại không về nhà nữa chứ? Về đến nhà là con được cơm bưng nước rót tận
miệng, sướng nhất trần đời”.
Bố mẹ cô thấy thái độ của con gái vui vẻ nên
cũng yên tâm. Mẹ định đi vào bếp thì cô đưa cho bà tờ lịch trình chuyến du lịch
và giấy biên nhận, nói: “Bố mẹ, thứ Năm tuần sau xuất phát nhé, cả hành trình
bảy ngày, tour này chuyên dành cho đối tượng trung niên và lão niên đấy: Con
thấy lịch trình sắp xếp rất phù hợp, không quá gấp gáp nên sẽ không mệt, bố mẹ
đi chơi vui vẻ nhé!”
Hai ông bà ngạc nhiên nhìn nhau, bố cô nhíu mày nói:
“Cần gì phải tốn kém thế con, lãng phí quá”.
“Bao nhiêu năm rồi bố mẹ có
đi du lịch cùng nhau đâu? Năm sau con có mấy ngày nghỉ phép, con sẽ đưa bố mẹ ra
nước ngoài thăm thú một chuyến. Con thấy giá đi này rẻ đấy, bây giờ lại là thời
điểm đẹp nhất của Giang Nam. Nếu đợi đến kỳ nghỉ mồng Một tháng Năm thì nhất
định sẽ đông mà giá lại tăng nữa. Hơn nữa con đã trả hết tiền rồi, người ta
không cho hủy đâu, nếu bố mẹ không đi mới là lãng phí lớn đấy.”
Mẹ cô quả thật rất hiểu tâm trạng con gái lúc này nên lườm bố cô một cái: “Đi
chứ, con gái mua vé cho mình đi chơi, tội gì mà không đi”. Tuy nói vậy nhxng mắt
bà ươn ướt, bà thấy thương con gái tội nghiệp của mình mà không biết nói gì để
an ủi.
Diệp Tri Thu coi như mình không nhìn thấy biểu cảm ấy, cô ngó đầu
nhìn vào làn thức ăn của mẹ: “Rau cải cúc này, củ sen này, con thích nhất đấy.
Mẹ ơi, làm nhanh lên, ăn xong con còn có hẹn với Tiểu Địch nữa đấy.”
Mẹ
cô đồng ý nhưng vẫn không đứng dậy, bà nói: “Thu Thu à, có người bạn của bố con
muốn giới thiệu cho con một anh chàng, anh ta là viên chức nhà nước, con xem có
lúc nào tiện thì gặp mặt người ta một chuyến.”
Diệp Tri Thu lặng người,
chỉ ú ớ: “Để thêm một thời gian nữa rồi tính mẹ ạ, bây giờ con bận
quá.”
Bố cô nghiêm nét mặt: “Con có bận đến mấy cũng không thể để lỡ việc
lớn của đời người được , như thế chẳng mấy chốc mà thành gái già đấy. Đừng có
nói với bố là con còn vấn vương cái thằng ấy nhé, con gái của bố không thể yếu
đuối như thế được.”
Diệp Tri Thu đành nói: “Thực ra không kết hôn mà sống
một mình cũng rất tốt, con không thể đi xem mặt một người đàn ông chỉ vì mong
muốn lấy chồng được”. Thấy bố mẹ trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn mình, cô cảm thấy
nói ra câu này thật là thất sách quá, đành phải cười mà chữa lại: “Bố mẹ đừng
nghĩ gì nhé, con chỉ nói thế thôi chứ không phải thật đâu, mẹ đi làm cơm đi,
việc gặp mặt từ từ rồi tính cũng được mà.”
Ăn cơm trưa xong, Diệp Tri Thu
cảm thấy dạ dầy đã được bù đắp phần nào nhưng tinh thần thì vẫn còn là một gánh
nặng. Chào tạm biệt bố mẹ, trong lòng cứ canh cánh làm thế nào để hủy chuyện gặp
mặt với anh chàng viên chức kia. Cô chẳng nói đến mối quan hệ của cô và Hứa Chí
Hằng với bố mẹ mặc dù bây giờ cô vẫn độc thân. Cô cũng chẳng có tâm trí đâu mà
đi xem mặt người đàn ông khác với mục đích lấy chồng. Nhưng làm bố mẹ thì đương
nhiên luôn mong muốn con có cuộc hôn nhân hạnh phúc, thật sự cô không muốn bố mẹ
phải vì mình mà đau lòng lần nữa.
Bất giác đi đến bến phà, cô ngạc nhiên
nhưng rồi nghĩ lại, mình chẳng dám vào căn nhà mình bỏ tiền ra mua đã là việc
kém cỏi rồi, bây giờ ngay cả đi phà qua sông cũng không dám thì thật là đúng như
bố nói mình “quá yếu đuối”. Cô nhìn đồng hồ, phà sắp rời bến rồi. Cô đến bên cửa
bán vé mua vé, rồi bước xuống từng bậc thang. Đúng lúc đó nhân viên trên phà
chuẩn bị tháo dây thừng cho phà rời bến, cô vội vàng nhảy một bước lên phà, trời
chiều rồi nên người đi khá đông, cô kiếm một chỗ ngồi gần lan can. Chiếc phà từ
từ rời bến, những cơn gió mát nhẹ nhàng mơn man khuôn mặt, trên mặt sông có một
vài chú chim nhỏ bay vòng vòng trên mặt nước, quang cảnh dễ khiến tâm trạng con
người trở nên thư thái.
Cô nghĩ, cứ muốn trồn tránh chính mình như vậy
thật là mệt mỏi. Chuyện cũ đã là quá khứ, nếu không còn như ý nữa thì tốt nhất
là nên vứt bỏ nó đi. Nếu bản thân mình không thể thoát ra nổi những câu chuyện
đã trở thành quá khứ ấy thì bố mẹ mình làm sao mà thỏa mái được.
Hứa Cúi
Hằng gọi điện cho cô, anh nghe trong điện thoại có tiếng còi dài, anh hỏi:
“Không phải em đang ngồi ngẩn ngơ hóng gió bên sông chứ?”
“Em đang đi phà
qua sông, những cơn gió thổi đến thật dễ chịu. Bữa tiệc thế nào
anh?”
“Mới hết tiết mục lãnh đạo phát biểu, bây giờ lại đến đại diện của
các nhà máy trong khu công nghiệp, còn lâu lắm em ạ.”
Hứa Chí Hằng đang
dự tiệc chiêu đãi ở khách sạn để chào mừng lễ kỷ niệm năm năm thành lập khu công
nghiệp. Tuy khách mời rất đông nhưng anh cảm thấy thật vô vị. Vu Mục Thành vừa
lên phát biểu, công ty của anh ta là lứa đầu tiên của khu công nghiệp, bây giờ
lại kiêm nhiệm thêm chức phó chủ tịch hội đồng quản trị của công ty linh kiện ô
tô nên đành đại diện công ty cảm ơn sự quan tâm của các cấp lãnh đạo. Anh ta
phát biểu rất ngắn gọn.
Lúc này người dẫn chương trình giới thiệu Tăng
Thành lên phát biểu và giới thiệu Tập đoàn Tố Mỹ là nhà máy đầu tiên trong khu
công nghiệp được vinh danh thương hiệu nổi tiếng toàn Trung Quốc, cũng là tập
đoàn tiên phong trong lãnh vực thời trang ở vùng này. Diệp Tri Thu bất giác giật
mình khi nghe thấy tiếng giới thiệu tên của Tăng Thành ở đầu giây bên
kia.
“Sếp cũ của em đang lên phát biểu đấy.”
Khi còn làm ở Tố Mỹ, Diệp Tri Thu đã biết ông ta mua
đất trong khu công nghiệp để chuẩn bị xây dựng xí nghiệp thời trang, hình như
vẫn còn dự án bước hai nữa, cô nói: “Em sắp lên bờ rồi, em đi gặp Tân Dịch cái
đã”.
“Vậy nhé, sau khi kết thúc tiệc ở đây, anh sẽ đến đón em ngay.” Hứa
Chí Hằng nhìn thấy Lý Tư Bích đang điệu điệu đàng đàng tiến về phía mình, anh
tắt di động đi.
Lý Tư Bích mặc một bộ đồ màu trắng sữa, nhìn cô vừa sang
trọng vừa quyến rũ: “Chào anh Chí Hằng.”
“Tư Bích, chào cô, cô đến để
viết bài phải không?”
“Vâng, chúng tôi đang phối hợp với cơ quan chủ quân
làm chùm tin tuyên truyền. Chí Hằng, anh thật chẳng nể mặt gì cả, lại để cho bản
thảo phỏng vấn của tôi gửi đến Chiết Giang rồi bặt vô âm tín luôn”.
“Xin
lỗi cô, chắc là chủ tịch hội đồng quản trị bận quá nên chưa kịp xem đấy.” Hứa
Chí Hằng chỉ tay về phía Vu Mục Thành vừa bước xuống khán đài: “Anh Vu đây là
phó chủ tịch hội đồng quản trị, anh ta cũng có ý là không muốn tuyên truyền
quảng cáo quá nhiều, vậy nên thật sự xin lỗi.”
Lưu Tư Bích đã nhận ra
người vừa lên khán đài phát biểu mặc bộ com lê thẳng nếp, giọng nói truyền cảm
dễ nghe kia chính là người hôm nọ uống rượu với Hứa Chí Hằng và lái chiếc xe
Citroen nữa, bất giác cô thầm trách mình đã không đánh giá đúng người, rồi mỉm
cười nhẹ nhàng nói với anh ta: “Nhìn cách lái xe của Tổng giám đốc Vu là biết
ngay anh là người sống kín đáo rồi.”
Vu Mục Thành lịch sự gật đầu với Lý
Tư Bích, rồi nói: “Chí Hằng, Tổng giám đốc Tăng sau này sẽ trở thành hàng xóm
của mình đấy”.
“Ố,thế thì cái công trường đang thi công ngày đêm lấm lem
bùn đất kia chính là của ông ta.” Hứa Chí Hằng nghĩ ngợi nhìn về phía Tăng Thành
đang đứng phát biểu trên khán đài. Ông ta mặc com lê màu gris, dáng người hơi
gầy, vẻ mặt thâm trầm mà cũng đủ khiến người ta sợ hãi, đúng là kiểu người mà ta
khó có thể quên được.
Lý Tư Bích góp chuyện: “Đúng vậy! Tập đoàn của Tổng
giám đốc Tăng phát triển rất nhanh, ông ta vừa đầu tư một hạng mục công nghiệp
thời trang mới trong khu vực công nghiệp, mà nghe đâu có thể đó sẽ trở thành khu
vực sáng tạo thời trang. Ông ta làm việc rất phóng khoáng, là nhân vật sừng sỏ
trong giới thời trang ở vùng này. Các bộ trang phục cung cấp cho người dẫn
chương trình của đài chúng tôi toàn do Tố Mỹ tài trợ. Các anh là hàng xóm thì
thật hay, đợi chút nữa tôi sẽ giới thiệu để mọi người làm quen.”
Tăng
Thành cũng phát biểu ngắn giống Vu Mục Thành, khi ông đi xuống, Lý Tư Bích niềm
nở đi đến nói với ông ta vài câu. Rồi ông ta theo Lý Tư Bích đến chào hỏi Hứa
Chí Hằng: “Chào anh Hứa, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Hứa Chí Hằng cười
nói: “Tổng giám đốc Tăng, xin giới thiệu với ông đây là bạn tôi, Vu Mục
Thành”.
Tăng Thành và Vu Mục Thành bắt tay nhau:”Thật thất lễ, lúc nãy
thấy anh Vu phát biểu mới biết chúng ta là hàng xóm. Công trường của chúng tôi
đang thi công, chắc đã ảnh hưởng đến vấn đề đi lại của công ty các vị, nhất định
tôi sẽ khôi phục lại nguyên trạng trong thời gian sớm nhất”.
“Tổng giám
đốc Tăng khách khí quá, không sao đâu, công ty linh kiện ô tô hiện nay do Chí
Hằng phụ trách, mọi người đều là hàng xóm, hai người lại đã quen biết nhau rồi,
có gì mà không thương lượng được chứ.”
Tăng Thành không tiếp chuyện thêm
nữa, ông gật đầu với mọi người: “Xin lỗi các vị, tôi có chút việc, tôi phải qua
bên kia chào vài người bạn.”
Vu Mục Thành tiện thể hỏi Hứa Chí Hằng: “Sao
cậu lại quen với ông Tăng này thế?”
“Ông ấy là sếp cũ của bạn gái tớ, tớ
cùng cô ấy đi xem trình diễn thời trang và gặp ông ta.”
Lý Tư Bích nhướng
mày, cười vồn vã hỏi: “Ô, bạn gái của anh Chí Hằng làm về lĩnh vực thời trang à?
Bây giờ đang làm việc ở công ty nào vậy?”
Chí Hằng tuy có chút bực mình
vì cô ta lắm chuyện nhưng anh cũng trả lời.
“Ồ, thế thì cô ta không sáng
suốt lắm rồi. Tố Mỹ là công ty hàng đầu trong lĩnh vực thời trang ở đây, bất kể
là ở phương diện phát triển trong tương lai hay là ở chế độ đãi ngộ với nhân
viên. Còn Tín Hòa chỉ là xí nghiệp hạng hai thôi.
Hứa Chí Hằng vẫn không
thay đổi sắc mặt trả lời: “Cô ấy là người rất có chủ kiến và có kế hoạch rõ
ràng cho tương lai của mình”.
Vừa hay có người vẫy gọi Lý Tư Bích, Tư
Bích cười nhẹ và chào: “Xin lỗi hai anh, tôi sang bên kia một chút.”
Thấy
cô ta đã đi rồi, Vu Mục Thành qua ra nhìn Hứa Chí Hằng, cười và lắc đầu. Hứa Chí
Hằng cười hỏi lại: “Thế là ý gì đấy?”
‘Cậu đổi sang chiếc xe Citroen mà
chạy đi, tớ đảm bảo sẽ đỡ đi rất nhiều chuyện phiền phức đấy.”
“Mục
Thành, cậu đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của mình đấy. Citroen đã là gì đâu, nếu
cứ như cậu nói thì ông anh mình lái con xe của anh ấy đến đây chắc là càng nguy
hiểm.”
Vu Mục Thành vỗ vai Chí Hằng cười to: “Thôi được, coi như đó là
sức hấp dẫn của cậu, mình thừa nhận. Cậu sắp sếp một buổi nào đó mời cô Diệp
cùng ăn cơm với bọn mình, cũng là để mình và Tạ Nam biết mặt cô ấy.”
Chí
Hằng gật đầu cười. Cái kiểu tiệc rượu như thế này thì bàn chuyện nhiều hơn là ăn
uống, lãnh đạo các cấp ở khu công nghiệp liên tiếp đến chúc rượu, phải đến chín
giờ mới giải tán. Anh bước ra, thấy Lý Tư Bích đang vẫy tay tạm biệt Tăng Thành,
còn Tăng Thành lái chiếc Audi rời đi. Lý tư Bích quay lại phía anh, nửa đùa nửa
thật: “Chí Hằng, hôm nay anh có tiện đưa tôi về không? Anh quay phim đưa tôi đến
đây nhưng lúc về tôi và anh ấy không tiện đường.”
Chí Hằng đương nhiên
chỉ còn cách mở cửa xe mời cô lên. Lý Tư Bích ở một khu dân cư cao tầng gần hồ
trung tâm thành phố cách khách sạn không xa lắm. Khi xe dừng lại, Lý Tư Bích
quay đầu cười: “Chí Hằng, vẫn còn sớm lắm, lên nhà tôi ngồi uống tách cà phê
nhé, lúc nãy có người bạn mang về cho tôi ít cà phê Brasil, đúng là có vị cỏ
thơm, mùi vị rất tuyệt.”
“Ý kiến rất hay” Chí Hằng khôn khéo nói: “Có
điều thật ngại quá, bây giờ tôi phải đi đón bạn gái, nếu đến muộn quá e rằng cô
ấy sẽ giận. Tư Bích, Cảm ơn cô nhé! Tạm biệt”.