Sáng sớm ngày hôm sau,
thừa dịp ông và bà nội ra ngoài đi dạo, Tôn Đào Phi kéo Trình Phi Viễn còn đang
ngủ trên giường dậy, chạy thẳng tới siêu thị gần đó, tiến hành càn quét lần nữa.
“Vợ, có muốn anh
giúp một tay không?” Trình Phi Viễn lặng lẽ đứng ở sau lưng Tôn Đào Phi, nhìn
bóng dáng bận rộn của cô, cười hì hì chà xát tay. Dù sao hắn cũng là một người
nấu mì ngon, trước kia trong quân doanh, mùa xuân hàng năm làm hoành thánh,
không ai có thể làm ra hoành thánh ngon hơn hắn.
Bây giờ nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn của vợ mình bởi vì cố hết sức mà đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, đoàn
trưởng Trình của chúng ta thấy đau long vô cùng. Vì vậy liền có cuộc đối thoại
vừa rồi.
Tôn Đào Phi dừng động
tác trong tay lại, đã lâu chưa làm, không quen tay rồi, hôm nay làm có chút khó
khăn, mới một lát mà cô đã cảm thấy cánh tay có dấu hiệu mệt mỏi đau nhức.
“Anh biết làm cái
này?” Tôn Đào Phi nhíu mày. Hôm nay, người đàn ông ở trước mắt không mặc quân
trang, chỉ mặc quần áo bình thường ở nhà, nhẹ nhàng khoan khoái, con ngươi đen
như nước sơn rạng rỡ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đẹp không nói ra được.
Tôn Đào Phi mở mắt,
khuôn mặt lúc đầu thấm ra mồ hôi mỏng giờ lại tăng thêm một tầng hồng. Thầm hận
mình càng ngày càng dễ dàng bị mê hoặc.
Trình Phi Viễn làm sao
biết những suy nghĩ trong lòng vợ mình. Chỉ cảm thấy mình hoàn toàn bị hình ảnh
trước mắt mê hoặc.
Tôn Đào Phi hơi ngẩng mặt,,
lông mi như cánh quạt nhỏ dài mà cong lên, mũi thon đĩnh trực mượt mà, môi trái
tim cong cong, nửa là quyến rũ, nửa là trong sáng, thần bí mà mê người.
Cửa thật giống như có
cái gì chợt lóe lên, Trình Phi Viễn nhạy bén xoay người, lập tức nhìn thấy đôi
mắt nhỏ lanh lợi cùng với bóng dáng lấp ló của bà nội ở trong phòng khách.
Khẽ mỉm cười, Trình Phi
Viễn cũng không để ý quá nhiều, nhà bọn họ thương con dâu thì đã nhìn quen lắm
rồi, tập mãi cũng thành thói quen. Nếu bọn họ không thương con dâu, mới gọi là
chuyện lạ.
Vén tay áo lên, Trình
Phi Viễn nhẹ nhàng đến bên cạnh Tôn Đào Phi.
“Anh nhào bột mì
đi, em tới phụ anh,”
Tôn Đào Phi nhìn nhìn
bàn tay dính bột mì của mình, lại nhìn Trình Phi Viễn đã bắt đầu tư thế nhào bột
thuần thục, nhất thời giật mình.
Nhào bột mì là một chuyện
vừa phí sức lại công phu, hơn nữa còn phải có kỹ xảo. Nhất là kéo mì, mì có được
hay không cực kỳ quan trọng. Hắn chủ động làm chuyện này thay cô, không thể
nghi ngờ là giúp cô rất nhiều.
Trong lòng Tôn Đào Phi
giống như có thứ gì đó ào ào lấp đầy. Không ngờ, những việc đoàn trưởng Trình
nhà cô biết thật đúng là không ít. Thì ra người có trái tim nhìn qua hời hợt
này, cũng cất giấu nhiều sự chu đáo tỉ mỉ như vậy.
Chậm chạp từ từ đi tới
trước vòi nước, Tôn Đào Phi từng chút từng chút, tỉ mỉ rửa đi bột mì dính trên
ngón tay, giữa ngón tay, cho đến khi nó sạch sẽ trắng nõn như lúc ban đầu.
“Tới đây, giúp
anh thêm nước, bột mì hơi khô rồi.” Trình Phi Viễn ở một bên kêu lên.
Tôn Đào Phi vội vàng
lau tay, cho thêm chút nước vào trong.
“Em đừng đi, nói
không chừng đợi lát nữa còn cần.” Trong lòng Trình Phi Viễn vui rạo rực. Hắn thật
bội phục mình trí dũng song toàn, chỉ một câu nói đã có thể khiến vợ mình một
bước cũng không rời, luôn đứng ở bên cạnh mình.
Nếu đến cổ đại, động
tác bây giờ của hắn không phải nhào bột mì, mà là luyện chữ vẽ tranh, tình cảnh
như thế chắc cũng coi là hồng tụ thiên hương (chỉ thư sinh trẻ tuổi có nữ tử
xinh đẹp ở bên khi học tập).
Trình Phi Viễn tự nhận
là giỏi che giấu tâm tư, tuy nhiên, nụ cười ở khóe mắt và đuôi mày, làm sao có
thể thoát khỏi ánh mắt của Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi dĩ nhiên
không biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng hắn, nhưng đại khái cũng đoán được
một hai phần. Bởi vì người này thường hay có những ý tưởng rất ngây thơ, nông cạn.
Màu da như đồng, nổi
lên gân xanh, làm bột mì trong tay hắn càng thêm trắng, màu sắc càng thêm nổi bật
rõ ràng.
Hai loại màu sắc hết sức
đối lập nhau này lại làm cho Tôn Đào Phi đứng ở nơi đó nhìn si ngốc.
Trình Phi Viễn hơi cúi
đầu, làm nổi bật sự chuyên tâm, ánh mắt thâm thúy có lực. Thì ra, đây chính là
dáng vẻ hắn lúc chuyên chú làm việc.
Khóe miệng Tôn Đào Phi
không khống chế được mà nhếch lên.
Lúc hắn ở trước mặt cô,
đa số đều giống như đứa trẻ, nhưng Mạc Tiểu Kỳ lại không chỉ nhắc tới trước mặt
cô một lần, trước kia, đoàn trưởng Trình nghiêm túc lạnh lùng cỡ nào.
Cô nhớ từng có câu nói,
mỗi người đàn ông đều có một mặt trẻ con, nhưng chỉ có trước mặt người hắn yêu
sâu đậm, nó mới có thể hoàn toàn bộc lộ rõ. Là biến đổi ngầm của cô ảnh hưởng đến
hắn, hay là bản tính hắn vốn đã như thế, cô đều không biết. Cô hi vọng, Tôn Đào
Phi cô đối với Trình Phi Viễn chính là được như câu nói đó.
Khe khẽ tựa đầu vào bả
vai rộng lớn của hắn, Tôn Đào Phi dịu dàng kêu lên, “Trình Phi Viễn.”
“Sao vậy?” Trình
Phi Viễn cơ hồ lập tức cúi đầu, môi khẽ cong lên. Đối với ánh mắt sáng rỡ của vợ
mình, hắn đã cảm nhận được từ đầu đến cuối, thật là làm cho tâm can hắn thấy
sung sướng.
Tôn Đào Phi nhất thời
yên lặng, thật ra thì cô chỉ chợt muốn kêu tên của hắn. Nếu như có một ngày giữa
bọn họ kết thúc, cô sợ, mình không thể như lúc ban đầu, không bỏ được, cũng
không thể thoải mái buông tay người đàn ông này.
Cô muốn người đàn ông
này hoàn toàn là của mình, mặc dù bây giờ tình cảm của họ tiến triển rất tốt đẹp,
hắn cũng là một nửa kia hợp pháp của cô. Nhưng, lòng cô lại tham hơn chút, cô
muốn, dù là thân thể hay trái tim của người đàn ông này, từ trong tới ngoài, hắn
mỗi một chút, mỗi một điểm, đều chỉ thuộc về một mình Tôn Đào Phi cô. Bùi Hân,
Vương Hân, Lý Hân gì đó, tất cả đều đứng qua một bên cho cô. Trình Phi Viễn! Hắn
là người đàn ông chỉ thuộc về Tôn Đào Phi cô.
“Trình Phi Viễn.”
Tôn Đào Phi lại gọi một tiếng.
Trình Phi Viễn kinh ngạc
quay đầu, dựa vào trực giác nhạy cảm của hắn, hắn phát hiện hôm nay vợ hắn giống
như có chút kì lạ. Ánh mắt quét qua vẻ u sầu của vợ mình. Trình Phi Viễn hơi buồn
bực, vợ hắn làm sao vậy.
“Em có từng nói,
anh thật đẹp trai hay không?!” Tôn Đào Phi khẽ vuốt ve cái cằm cạo trơn bóng, lại
vẫn có chút gai tay của Trình Phi Viễn, dịu dàng nói.
Miệng Trình Phi Viễn
nhanh chóng toét đến mang tai, chút rối rắm lúc đầu cũng tan thành mây khói.
Đáy lòng lại muốn lệ rơi đầy mặt, vợ hắn có thể nói những lời này, đối với hắn
mà nói thật là không dễ dàng.
“Hơn nữa em cũng
thật thích anh!” Trình Phi Viễn hồn còn chưa trở về, Tôn Đào Phi lại cho hắn
thêm một kích nặng nề.
Khóe miệng vừa mới kéo
cao của Trình Phi Viễn nhất thời cứng lại, trong đầu chợt lóe sáng, sau đó liền
mừng vui rạo rực, tâm trạng như dấy lên pháo vui sướng, pháo hoa, mỗi đóa lại đẹp
hơn, mỗi đóa lại xinh hơn, mỗi đóa lại càng vui mừng hơn.
Kèm theo vô tận vui sướng,
đoàn trưởng Trình của chúng ta liền vội vàng muốn quay đầu, thu hết bộ dáng giờ
phút này của vợ mình vào mắt, đợi tương lai tỉ mỉ thưởng thức lại.
Ai ngờ, hắn vừa động bả
vai, liền bị Tôn Đào Phi đe dọa, “Không cho phép quay đầu lại. Từ hôm nay trở
đi, không, bất kể là bây giờ hay là tương lai, Trình Phi Viễn anh đều chỉ có thể
là người đàn ông của Tôn Đào Phi em. Không cho phép quyến rũ cô gái khác, cũng
không thể bị cô gái khác dụ dỗ. Nếu không, em liền gặp thần giết thần, gặp phật
giết phật, sau đó sẽ ướp anh.”
Cả người Trình Phi Viễn
nhất thời co rúm lại, vợ, em có phải hơi độc ác không.
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười,
thu hết các loại vẻ mặt biến hoá của Trình Phi Viễn vào mắt. Ấn xuống một nụ
hôn nhẹ nóng bỏng lên khóe miệng toét ra của Trình Phi Viễn. Rồi sau đó mang
theo một áng mây màu đỏ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bếp. Chỉ còn lại chỉ Trình
Phi Viễn ngây ngốc.
“Phi Phi, mặt của
cháu sao hồng như vậy?” Cặp mắt bà nội quét một vòng trên mặt Tôn Đào Phi giống
như rađa, cuối cùng, cười híp mắt, cao giọng nói.
Tôn Đào Phi theo bản
năng sờ sờ mặt, cảm giác nhiệt độ trên mặt tăng một tầng, cho dù cô tự xưng là
da mặt dày, không phải là tiểu bạch, nhưng cô vẫn kìm không được mà ngượng
ngùng, cuối cùng chỉ có thể trốn tránh.
“Có thể là không
khí trong phòng bếp không lưu thông tạo thành.” Tôn Đào Phi thuận miệng qua
loa, không biết rằng, cô lấy cớ này càng làm cho người ta có thêm ý nghĩ kỳ
quái, là cái gì tạo thành không khí không lưu thông đây?
Bà nội gật đầu một cái,
cười híp mắt, lại quét mắt mấy vòng trên mặt cô. Rồi sau đó vui sướng hài lòng
đi đến tìm bạn già của mình. Về phần sẽ nói nội dung gì cũng không biết à! Hắc
hắc!
Tiếng nói chuyện không
coi là nhỏ của hai người, dĩ nhiên là kinh động Trình Phi Viễn trong phòng bếp.
Nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng, nếu như không phải là phía trên còn lưu lại chút
hơn ấm, hắn thật sẽ cho rằng, tất cả những gì vừa rồi hắn trải qua chỉ là một
giấc mộng đẹp.
Vừa rồi, vợ hắn đã thổ
lộ với hắn! Suy nghĩ một chút, đoàn trưởng Trình cảm thấy mình như đang được đặt
trong đám mây, đẹp đến không chân thực.
Tuy nhiên, phải mau
hoàn thành nhiệm vụ trước mắt, hắn là người đàn ông tốt yêu vợ mà.
Tiếng gõ cửa cộc cộc, cộc
cộc, cắt đứt suy nghĩ mông lung của Tôn Đào Phi.
Mở cửa, phòng khách vốn
còn trống nay đã lại đầy kín người.
“Nhanh lên một
chút, mở tiệc nào.” Mẹ chồng chỉ vào cái bàn trong góc, lớn tiếng sai khiến anh
hai, trên mặt tràn đầy ý không thể chờ đợi.
Lúc này Tôn Đào Phi mới
phát hiện ra trong tay ba chồng mình đang nâng một bộ mạt chược.
Khóe miệng rựt rựt, Tôn
Đào Phi đuổi theo sát giúp một tay.
Mạt chược cũng là đồ
dùng du lịch gia đình chuẩn bị.
“Đây là chúng ta
mới vừa mua ở trên đường.” Không cần Tôn Đào Phi hỏi, mẹ chồng đã chủ động nói
ra lai lịch bộ mạt chược này.
Bà nội, mẹ chồng, Thái
hậu mình, anh hai, những người không ngu ngốc được ba vị nữ sĩ nhất trí lựa chọn.
Tôn Đào Phi nhìn, ông cụ
bên cạnh bà nội, ba chồng bên cạnh mẹ chồng, lão Tôn tiên sinh bên cạnh Thái hậu
mình, nhìn lại chị họ bị sáu ánh mắt trừng đi bên cạnh anh hai. Tình trạng này,
áp bách trắng trợn, coi như là một loại đưa tiền biến dạng thôi.
“Phi Phi, đợi lát
nữa, chị giúp em làm việc.” Chu Du Thanh lôi kéo Tôn Đào Phi mang theo ba đứa
trẻ ngồi chơi ở trên ghế sofa bên cạnh.
Tôn Đào Phi xin lỗi vò
đầu, “Chị dâu, trợ thủ em không dám, chẳng qua là bữa trưa cầu xin chị á.” Mắt
nhìn chằm chằm Chu Du Thanh, chỉ sợ cô không đồng ý.
Chu Du Thanh khẽ cười gật
đầu.
Tôn Đào Phi vỗ vỗ cái
mông Bàn Đinh đang bò đến cạnh chân cô. Tối ngày hôm qua nó chỉ quấn lấy muốn
chơi đùa với chị, bây giờ, lại nhìn bộ dáng nó phấn chấn lăn lộn lên xuống ghế
sô pha, chứng tỏ tối hôm qua được chơi rất sung sướng.
Tôn Đào Phi buồn bực
nghĩ, tại sao nhà khác có con càng nuôi càng thích ở nhà, nhà cô lại càng nuôi
càng muốn ra ngoài.
“Em không biết,
ngày hôm qua ba đứa trẻ này chơi điên cuồng đến hơn nửa đêm, Đóa Đóa nói muốn
chơi giả trang con nít. Hai đứa nhóc kia trang điểm cho Bàn Đinh, ngay cả son
môi của chị cũng bị chúng cầm đi, sáng nay mới phát hiện ra.” Khóe miệng ấm áp
của Chu Du Thanh hiện ra một nụ cười.
“Da bọn nhóc giờ
thật dày, mới nói Bàn Đinh thôi.” Chỉ chỉ thùng nhựa góc tường, Tôn Đào Phi lại
tiếp tục nói, “Kể từ khi có cái này, ngày ngày chỉ cần thừa dịp em không chú ý,
nó liền muốn chạy ra ngoài, thấy hạt cát còn thân hơn thấy mẹ như em.” Trong giọng
nói rõ ràng mang theo buồn bực cùng oán trách trắng trợn.
Chu Du Thanh khẽ cười vỗ
vỗ tay Tôn Đào Phi, “Ban đầu chị cũng như vậy. Có thời gian, Đóa Đóa đặc biệt
mê thích nhiều loại búp bê ba nó mua cho nó. Khi đó chị cũng bị bỏ rơi một hồi,
cũng bảo anh hai em không mua thêm cho nó nữa. Dần dần chị mới nghĩ thông suốt,
bọn nhỏ có thế giới của mình, chúng ta làm cha mẹ chỉ có thể ở bên cạnh lớn lên
cùng với chúng, hơn nữa, bọn nhỏ cũng không phải là không yêu chúng ta.”
Tôn Đào Phi vội gật đầu,
lời nói này rất có lí, xem ra cô nên học hỏi kinh nghiệm nhiều từ chị dâu.
“Vợ!” Trình Phi
Viễn từ phòng bếp thò đầu ra, cười nhẹ nhàng nhìn thẳng Tôn Đào Phi