Phòng y tế . . .
Cũng đã khá lâu rồi, nhưng Âu Dương Triệt vẫn chưa tỉnh lại khiến cô thực sự lo lắng, vội đến mức nước mắt cũng muốn xuất ra ngoài.
Cô nắm chặt lấy bàn tay xinh đẹp hơn cả nữ nhân của hắn, không lúc nào buông tay. Ánh mắt lạnh lùng thường ngày cũng mềm mại hơn vạn phần, hiện lại chỉ còn ôn nhu cùng lo lắng.
“Hàn Tử Du, thầy y tế bảo tôi gọi cô, nói là thầy muốn bàn với cô về thương tích của thầy Triệt.” Song Y mở toang cửa, trước khi vào cũng không hề gõ cửa, chướng mắt nhìn tay nhỏ của cô nắm lấy bàn tay trắng nõn của Âu Dương Triệt.
Nghe thấy giọng nói của Song Y, cô liền thu hồi đi vài phần ôn nhu trong ánh mắt, hiện ra tia băng giá thường gặp đối diện với Song Y cũng mang một chút nghi ngờ.
“Sao tôi có thể tin lời cô được ?”
“Không tin thì thôi vậy, dù gì chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho tôi.” Nói xong Song y liền sải chân bước đi, ánh mắt hờ hững không nhìn ra biểu cảm gì.
Cô tuy trong lòng cảm thấy thập phần bất an, nhưng là đúng như Song Y nói, lừa cô chuyện này chắc cô ta cũng chẳng có lợi lộc gì, hơn nữa nếu đúng thì cô nhất định phải hỏi rõ về thương tích của Âu Dương Triệt. Rốt cuộc là vì sao đến bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Nghĩ vậy, cô liền đứng dậy, có chút lưu luyến buông tay Âu Dương Triệt ra, đi đến chỗ thầy y tế.
Nhưng là cô lại không lường được, lúc cô vừa đi, một bóng dáng kiều mị xinh đẹp liền đi vào phòng.
Song Y mỉm cười nửa miệng tà mị nhìn nam nhân xinh đẹp hơn cả nữ nhân nằm yên trên giường. Tuy là sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn không thể nào bớt đi được cái tuấn mỹ, yêu nghiệt của hắn, càng khiến cho tâm tình Song Y nhộn nhạo.
Kiềm không được bước chân, cô ta nhanh chóng đến bên người con trai muốn đoạt lấy, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường. Tay chậm rãi nâng lên, phác thảo ngũ quan tinh xảo của Âu Dương Triệt.
Đầu tiên là đôi mày kiếm xinh đẹp, còn có phượng mâu màu lam đặc biệt, đáng tiếc hiện tại mắt hắn đã nhắm lại, cái mũi anh tuấn thẳng tắp, đôi môi mỏng có chút tái nhợt, nhưng lúc bình thường nó lại hồng nhuận, khiến cô ta muốn chiếm lấy. Nhưng có điều bây giờ không thích hợp, nếu muốn hôn là phải để hắn hôn cô ta!
Trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng cô ta cùng Âu Dương Triệt bên nhau, hắn còn cúi xuống, hôn một ngụm lên môi anh đào của cô, nhất định cảm giác thực tuyệt vời! Cô ta vừa nghĩ đến liền bật cười ti tiện, khiến người khác thực muốn chán ghét.
Lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau tay cho Âu Dương Triệt.
“Không nên để bàn tay bẩn thỉu của nữ nhân kia chạm vào a!”
Lau xong liền in lên mu bàn tay trắng nõn một nụ hôn nhẹ. Mắt hạnh kiều mị liếc nhìn sắc mặt của hắn, khóe miệng cong lên đẹp mắt.
“Tử Du . . .” Đột nhiên Âu Dương Triệt tỉnh dậy, cố gắng nâng lên mí mắt nặng trịch, môi khô khốc mấp máy, giọng nói khàn khàn gọi tên cô.
Thấy hắn tỉnh lại Song Y mừng như điên, nhưng lại nhanh chóng bị lời nói đầu tiên của hắn giáng xuống một đòn, mặt chưa kịp rạng rỡ đã nhanh chóng u tối, trầm xuống hẳn.
“Em là Song Y.” Cô ta cố gắng nở nụ cười khó coi, áp chế tức giận trong lòng, nói điềm nhiên nhất có thể.
Hắn nheo mắt nhìn rõ người trước mặt, đập vào mắt hắn là khuôn mặt mỹ lệ của Song Y. Hắn liền hụt hẫng rủ mắt, muốn thấy không phải là Song Y mà chính là gương mặt tinh xảo đáng yêu của cô!
“Tử Du đâu ?”
“Bạn ấy đã vào lớp học rồi, cũng thật là, đến chăm sóc thầy một chút cũng không đến.” Song Y buồn bực trả lời, còn thêm mắm dặm muối, trách cứ cô vô tâm. Khóe mắt còn len lén quan sát biểu cảm của Âu Dương Triệt.
Nghe xong Âu Dương Triệt liền buồn bã thấy rõ, ánh mắt tuột dốc trầm trọng.
Song Y thấy rất rõ, âm thầm nghiến răng ken két, Âu Dương Triệt biểu hiện như vậy, chứng tỏ là trong lòng hắn nhất định có bóng dáng của Hàn Tử Du! Không được! Không cho phép!
“Là em chăm sóc thầy sao ?” Hắn hờ hững hỏi.
“Vâng.” Nói xong còn có cố tình tạo ra bộ dáng đáng yêu, nếu nam nhân nào nhìn thấy liền rơi mất trái tim, nhưng Âu Dương Triệt lại khác, hắn chỉ liếc qua một cái liền thôi.
“Cảm ơn em.” Hắn cảm ơn lấy lệ, thực tâm cũng có chút cảm kích, nhưng đáng tiếc, hiện tại chua xót lại tràn ngập trong lòng, làm cho hắn không còn tâm trạng nào nở nụ cười tươi cảm ơn được nữa.
Tuy là hắn hôn mê, nhưng hắn vẫn nhận thức được có người đang ở bên, ôn nhu chăm sóc hắn, còn không ngừng gọi tên, bàn tay nhỏ bé mềm mại nào đó nắm thật chặt tay hắn, khiến tim hắn vô cùng ấm áp. Nghe giọng nói thực giống giọng nói ngọt ngào của cô, hắn đinh ninh trong lòng, là cô, nhất định là cô! Cố gắng thức tỉnh bản thân, muốn ngay lập tức được nhìn thấy dung nhan động lòng người kia. Đáng tiếc, tất cả đều do hắn hoang tưởng, do hắn đa tâm!
Cô làm sao thích hắn được chứ, đều do hắn đơn phương!
Cười khổ, chua xót trong lòng lan tràn, hiện tại vết thương trên lưng đều không đau bằng một phần vạn của cơn đau trong tim hắn.
Càng nhìn biểu hiện của hắn càng khiến Song Y tức giận, lại đột nhiên nghe được có tiếng bước chân đi đến, đáy mắt lóe lên tia gian xảo.
“Chắc thầy cũng đã đói bụng rồi, để em đi mua cháo cho thầy.”
Song Y vừa đứng lên, thân người liền chao đảo, tay ôm lấy trán, giống như đang bị choáng, không báo trước đổ ập người về phía Âu Dương Triệt.
“Chết tiệt!” Cô bực tức mắng chửi, thực quá bất cẩn để Song Y lừa đi, chắn chắc là cô ta có ý đồ với Âu Dương Triệt nên mới lừa cô đi, nếu không lại lừa cô đi gặp thầy y tế, rõ ràng hắn ở tận bên phòng thầy hiệu trưởng.
Nghĩ đến Song Y muốn làm hại Âu Dương Triệt, lòng cô càng hối thúc đôi chân đi nhanh hơn nữa.
“Thầy . . . ?”
Nghe tiếng của Âu Dương Triệt, biết hắn đã tỉnh dậy, cô vui mừng không thôi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lời nói lập tức bị đánh gãy, toàn thân đều cứng đờ, bất động.
“Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải.”
Cảnh tượng hiện tại chính là cả hai người Song Y cùng Âu Dương Triệt đều nằm ôm ấp trên giường. Song Y nằm gọn trong lòng hắn, cả người lả lướt đều dán sát vào thân hình thon dài, rắn chắc của Âu Dương Triệt, còn có đôi tay của hắn ôm chặt lấy eo thon mềm mại của Song Y.
Tim cô như bị ai dùng dao từng nhát từng nhát đâm vào. Khiến cô không tài nào thở nổi.
Nước mắt ứ đọng từ lúc Âu Dương Triệt hôn mê, bây giờ như không còn kiềm nén được nữa, tuôn trào như chuỗi trân châu bị đứt dây, rơi xuống không ngừng.
Tuy là không muốn bản thân mềm yếu trước mắt Song Y nhưng lại không được như mong muốn, lệ đã sớm trào ra rồi.
Cô hiện tại không biết mình khóc vì cái gì, là do vui mừng vì hắn tỉnh lại hay là do đau đớn trong lòng ? Môi mỉm cười yếu ớt, hoàn toàn đối lập với nước mắt đang lăn dài trên má.
Bất ngờ thấy cô đi vào, Âu Dương Triệt liền lúng túng, không nghĩ đến cô lại đến ngay lúc này, mặt khác chính là tư thế hiện tại của hắn cùng Song Y vô cùng mập mờ, nhất định cô đã hiểu lầm rồi.
Nhìn cô rơi lệ khiến tim hắn như ai hung hăng cấu xé, đau đớn không thôi. Vội vàng đẩy mạnh Song Y ra, khó khăn bước xuống giường muốn đến giải thích cho cô hiểu.
“Thầy không nên xuống giường, thầy bị thương khá nặng, tốt nhất là nên nghỉ ngơi đi, đã ra về rồi, em vẫn nên về nhà.” Cô giơ tay chặn hắn lại, cố gắng cười tự nhiên nhất, cũng vội vàng lau đi lệ. Xoay người muốn rời khỏi.
“Khoan đã!” Vẫn là Âu Dương Triệt nhanh tay hơn, bắt được bàn tay đang run rẩy của cô, muốn cô ở lại nghe hắn giải thích.
“Xin lỗi thầy.” Cô cố chấp muốn bỏ đi, dứt khoát gạt tay hắn ra, chạy thật nhanh ra ngoài.
“Tử Du!” Vết thương bị động đến, đau đến tuấn nhan trắng nhợt, chạy theo cô nhưng lại không được, bất lực nhìn bóng dáng cô chạy khuất đi. Không hiểu vì sao nhìn cô thương tâm, hiểu lầm mình, hắn thực đau lòng, một giọt nước mắt quý giá cũng chảy xuống.
Song Y tuy bất mãn vì bị hắn đẩy mạnh ra, lưng bị đụng vào tường không nhẹ, đau đến nhe răng, còn có bây giờ thấy hắn khóc, chứng tỏ Hàn Tử Du kia đối với hắn quan trọng đến mức nào.
Nhưng là nhìn tình địch lạnh lùng, hiện tại đều khóc đến thương tâm khiến cô ta hả dạ vô cùng, mắt xảo quyệt hiện lên tia đắc ý của kẻ chiến thắng.
Cô bỏ mặc tất cả những tiếng gọi của yếu ớt của Âu Dương Triệt. Bịt chặt tai chạy thật nhanh, thật nhanh. Đến lúc thấm mệt đã thấy bản thân đứng trước vườn hoa violet của Mộ Dung Thiên Hàn. Ngơ ngác nhìn những đóa hoa thơm ngát xinh đẹp, cô vô lực khụy xuống.
Mỉm cười chua xót, đã bảo bản thân đừng bao giờ chạm đến cái gọi là tình yêu, thế nhưng lại không nghe lời. Kết quả thế nào, kết quả chính là tim bị người ta hung hăng bóp nát.
Cũng vì thế mà mặt nạ lạnh lùng, cứng rắn của cô cố tạo ra bao năm nay đều biến mất, thực chất yếu đuối đều lộ ra bên ngoài. Đều là do cô tự tạo!
Không được, không cho phép yêu! Chính là không phải yêu! Chỉ là đột nhiên đau tim mà thôi ? Phải không . . .