Nó uất ức ra về. Vừa ra tới ngoài cổng nhà hắn nó quay lại hét:- Tôi thề sẽ không không không đời nào bước chân vào cánh cổng này thêm lần nào nữa. KHÔNG BAO GIỜ- nó hét lên
Rồi bắt taxi đi về
Nó vừa về tới nhà mẹ nó đã hỏi:
– Hanna con vừa đi đâu về thế???? mà từ tối hôm qua tới giờ mẹ đã không thấy con rồi- mẹ nó tra hỏi
Hai papa nó cũng hùa vào:
– phải đó con đi đâu giời mới về
Nó nhìn cả nhà rùi ấp úng:
– dạ tại bạn con bị ốm không ai chăm sóc nên con……. Mà không tin ba mẹ hỏi anh 2 đi, anh ấy không nói với ba mẹ sao- nó ấp úng vì từ trước tới giờ có nói dối đâu.
Cả nhà nhìn qua anh hai nó nó thì thừa cơ hội:
– thôi con mệt rồi, con về phòng đây ạ- rồi nó chạy một mạch lên phòng
Để lại anh nó một mình đối phó, khi đã giải quyết xong cậu lên phòng tìm nó, cậu gõ cửa phòng nó ầm ĩ:
– HANNA MỞ CỬA…. HANNA- anh nó hét
nó thì đang tắm không nghe thấy tiếng, khi bước ra khỏi phòng tắm nó nghe tiếng gõ cửa thì mở cửa , cậu chưa để nó phản ứng đã đóng cửa phòng nó lại nhìn nó bằng đôi mắt rất chi là gian tà, tra hỏi
– Wa, em gái của anh vừa ở nhà thằng Key về đúng không????, em gái có tài thật nha…- cậu châm chọc
nó thì xấu hổ, ngượng chín mặt, ấp úng:
– gì chưa…………. Key ….Key gì chứ anh,…. có tài gif?
– hai người tiến triển gì không?- cậu tò mò
Nó thì thấy anh chọc nhiều quá hóa giận nói:
– gì chứ??? anh còn nói nữa là em méc papa là hôm qua anh kéo em đi bar nha- nó hăm dọa
Nó hăm dọa làm cậu tái hết mặt ỉu xìu ra ngoài.
Nó thì lên giường chuẩn bị đi ngủ nhưng hình như có gì đó làm nó không ngủ được. bực mình cầm điện thoại ra nhìn vào màn hình điện thoại.” Giờ này hắn ta đang làm gì nhỉ??? có nghĩ tới mình không ta….”- Nó nghĩ. vội lắc đầu xua đi cái ý nghĩ điên rồ kia bật ti vi lên xem phim hoạt hình.
—————— Biệt thự băng———————–
Hắn vừa tắm xong vừa leo lên giường đi ngủ nhưng lại nghĩ tới cử chỉ đang yêu của nó rồi tự cười một mình nhưng không phải là nụ cười lạnh hay nhếch môi mà đó là nụ cười tự tấm lòng. Lấy điện thoại ra gọi điện thoại chó nó,
Nó đang xem phim hoạt hình ngon lành thì tự dưng điện thoại nó rung.
” Đã hơn một lần- Nguyễn Hải Yến”
“Đã hơn một lần bóng tối tới gần
Và tôi từng nghĩ tôi sẽ dừng lại
Đoạn đường sao quá dài
Niềm tin cứ ngắn lại
Chẳng biết đâu là tương lai
Đâu ngày mai?
Đã hơn một lần nước mắt ngắn dài
Nhiều khi bật khóc giữa chốn đông người
Chẳng ai nghe thấy tôi
Từng nhịp tim rã rời
Tự giấu đi niềm đam mê giữa quãng đời lê thê
Và bàn tay đã có lúc muốn buông xuôi rồi đấy
Và ánh mắt có lúc muốn khép thật chặt
Đã hơn một lần
Cũng hơn một lần
Nhìn lên cao bầu trời sao những ước muốn nôn nao
Tự hỏi vì sao tôi sinh ra
Tự hỏi vì sao tôi lớn lên
Và giờ chẳng cần biết lý do
Không đắn đo
Tôi vẫn bước tới mênh mông cuộc đời
Bầu trời này là của tôi
Và giờ tôi nâng tôi bay lên
Chạm vào nơi tôi từng ước mơ
Chẳng thể nào lãng phí nước mắt
tôi cũng đã rơi chơi vơi cơn đau bao nhiêu lâu rồi
Tôi mới có ngày hôm nay
Và đôi cánh tôi sẽ không bao giờ sợ hãi bão lớn mưa sa
Chẳng chiến thắng nào bằng vượt qua chính mình
Về chân trời ngập những ước mơ”
Nó bực mình nhìn vào hình điện thoại thì hiện lên dòng chữ: ” Âm binh băng giá” nhìn vô điện thoại chẳng hiểu sao nó không tức mà trong lòng cảm thấy có gì đó vui vui nhưng vẫn cố lấy giọng thờ ơ. Nó nhấc máy:
– AAAAAAA cái số tôi hôm nay bị anh ám hay sao vậy??
Hắn nghe thấy điệu bộ của nó thì lắc đầu ngao ngán bởi cái tính bướng bỉnh của nó, trả lời nhưng giọng nói hết lạnh:
– Cô không bị tôi ám đâu, Con vịt xấu xí như cô có tôi gọi điện là may mắn lắm biết không?
Nó nghe câu nói của hắn mà tức đến phát điên nhưng cố hạ thấp giọng:
– vậy giờ anh gọi tôi có chuyện gì không?
Hắn không biết mình nói gì, trong vô thức nói:
– Tôi nhớ cô
Nó nghe mà ngạc nhiên tột đô, “không biết mình có nghe nhầm không nhỉ” Nó nghĩ rồi tự véo má mình một cái, trả lời:
– Hả, anh vừa nói gì??
hắn giờ này mới nhận ra, nằm trên giường nói:
– không nói lại, cô hát ru tôi ngủ đi
Nó giờ ngạc nhiên tột độ nhưng không hiểu sao môi cứ mấp máy hát, giọng hát của nó trầm ấm y hệt như mẹ hắn ngày xưa hát cho hắn ngủ vậy.
—–_————————_—–Quá khứ———_————————–
một cậu nhóc khoảng chừng 4-5 tuổi chạy vào phòng mẹ:
– Mẹ ơi mẹ hát ru cho tiểu Phong ngủ đi-Cậu nhóc đó nói. Đúng vậy đó là hắn, mẹ hắn hay gọi hắn là tiểu Phong
– Ừ được rồi.
Rồi mẹ cậu bé hát ru cho cậu bé ngủ.
—————– hiện tại————————
Hắn đang cố gắng kìm nén nhưng sao nước mắt cứ trào ra, hắn khóc từ ngày mẹ hắn ra đi đây là lần thứ hai hắn khóc, có lẽ vì quá nhớ bà, ngay cả khi người yêu cũ của hắn bỏ hắn ra đi hắn cũng không rơi một giọi nước mắt nào, hắn chỉ khóc vì mẹ hắn. Nó cảm thấy đầu dây bên kia có tiếng nấc, hoảng hốt gọi:
– Này……. Này, Key….. anh sao vậy???
Tiếng nói của nó làm hắn giật mình, vội lau đi những giọt nước mắt hắn nói như không có chuyện gì:
– Không… k..hông có gì.
Nhưng có lẽ không qua nổi nó, nó cảm thấy hắn có chuyện nói:
– anh có.
Giờ thì hắn không thể giấu được nữa. lảng sang chuyện khác
– Tôi đi ngủ đây. nếu có dịp tôi sẽ kể cho cô
Nói rồi hắn tắt máy và chìm vào giấc ngủ
Tình tan vỡ, một mình bước trong đêm
Tìm lại những giấc mơ xưa anh của ngày xưa ấm êm
Nào ngờ cơn gió đã mang sương đến vây kín
Che lấp ánh sáng nơi chân trời, nước mắt tràn bờ mi
Lòng đau xót nghe trái tim khóc trong lặng câm
Mà vì sao tình em giờ đây vẫn mãi chờ người
Chờ tháng năm yêu ngày xưa giờ mong mãi
Ngày anh đi trời mưa phùn rơi thấm ướt đường dài
Để em ngồi lặng nhìn theo bóng anh
ĐK:
Lệ cay khóe vì một người đã ra đi không trở về
Nhưng nước mắt đó cũng chỉ làm vết thương thêm đau
Vì sao em lại khóc, vì sao em lại nhớ
Dẫu biết anh chẳng còn như lúc xưa
Lệ cay khóe vì một người đã đi mang theo giấc mơ
Nơi đó chôn giấu ký ức cùng tháng năm êm đềm
Vì anh đã đi mãi, vì em còn yêu anh
Dẫu biết anh chẳng còn nhớ đến em.
Rap :
Giọt sầu hờn cay , giọt sầu lệ tuôn , giọt buồn lệ rơi nào ai muốn sao kô cho bao nhiu yêu thương kia nằm xuống kia để rồi cuốn xa khi đôi môi nhạt nhoà giấc mơ dấu vết tình buồn ta , dù cách xa nhói lòng , dù biết nhớ hoài công , kô gian bao la mênh mông mang đi hoà tan nước mắt trong em khóc âm thầm mưa rơi , đêm sầu đơn côi sao tim em vẫn chớ một nỗi sầu bơ vơ , dù biết anh sẽ kô về đâu vì bao nhiu lời thề đầu em chôn sâu vào trong nỗi nhớ tình đầu rồi , đành khóc vậy thôi,đành khóc vậy thôi. Thế sao kô wên anh đi , cho bao nhiu nước mắt bao nhiu đau thương kô còn rơi trên bờ mi héo úa vì anh kô như lời anh hứa , anh đã kô như ngày xưa . Tay trong tay , vai kề vai trên con đường về đón đưa . Thì wên nhau đi được chưa , nghĩa là thế đó , anh như gió nồng nàn bên mây rồi mây tan tình cũng tan , gió vội vàng như anh xa rồi , đừng trách vì gió vô tình người ơi , tình đầu giọt lệ sầu cũng kô mang theo thời gian, hãy tìm lối đi riêng như anh đi tìm cuộc sống mới , em khóc để wên sầu wên anh và wên niềm đâu thì xin em hãy khóc.