Chương 31. Duyên phận ý trời.
“Hư! Thế gian này còn có người chưa hỏi ý kiến mà dám có ý định giam cầm ta sao”.
– Lão già chết tiệt, ông nghĩ có khả năng này sao!
Tà Thiên vẫn không có phản ứng gì, chỉ nói một câu vô tình mà cố ý nhắc nhở nàng.
– Tiểu nha đầu, hãy nhớ rõ ngươi trúng phải độc gì. Nếu ngươi không
muốn liên lụy đến tên nhóc đó thì tốt nhất là không nên xuất hiện. Ta
cũng không muốn đắc tội với tam đệ.
Nàng chỉ chăm chú nghe vế đầu của câu nói vì đây đúng là điều nàng lo lắng.
Đúng vậy, nàng trúng phải mị dược không thể giải. Nàng không thể liên
lụy đến hắn, nàng không thể xuất hiện.
(Nhân vật chính toàn bỏ qua những vế quan trọng, vì bỏ qua nên mới có chuyện sau này, các bạn chờ nhé).
Nàng ngồi trước cửa hang động, đầu tựa nhẹ vào một tảng đá đã phủ kín rêu
phong, đôi mắt chăm chú nhìn về phía hắn, hắn cứ như vậy làm tâm nàng
đau vô cùng. Hắn đã quỳ ở đây bảy ngày rồi, khuôn mặt hốc hác tiều tụy
hẳn.
Thế gian thật nực cười, ông trời
cũng thật nhẫn tâm với họ. Hai con người tuy ở rất gần mà lại rất xa.
Hắn một mực nghĩ nàng đã chết còn nàng nhìn thấy hắn nhưng không thể nào đến bên hắn.
Trương Phi bước đến bên
hắn khuyên hắn quay về hắn không về. Chỉ đến khi Trương Phi nhắc đến con dân của hắn, trách nhiệm của hắn đối với tất cả người dân Phong Thiên
quốc mới làm hắn tỉnh ngộ. Hắn nói với nàng những câu nói sâu thẳm trong tim “Dương nhi, nàng yên tâm đi. Cả đời này ta chỉ yêu mình nàng tuyệt
đối không gần nữ nhân khác. Ta – phong Thiên Kỳ sẽ mãi mãi chỉ yêu một
người là Hoàng Song Nhật Dương”.
Nước
mắt nàng rơi ướt đầy vai áo, con tim quặn thắt như bị ai dùng tay bóp
nghẹt. “Chàng hãy về đi, đừng tốt với ta như vậy. Nếu không ta sẽ không
có cách nào buông tay chàng. Ta cả đời này cũng chỉ yêu mình chàng. Hãy
quên ta đi, ta không thể mang lại hạnh phúc cho chàng”.
Bóng dáng ấy ngày càng khuất dần, nàng cũng đứng lên lau khô dòng nước mắt “Tạm biệt chàng”.
Một cơn đau đớn xuất phát từ tâm lan truyền đến ngực, nàng không cầm được mà phun ra một ngụm máu tươi.
– Mị dược trong người ngươi vì bị khống chế nên sẽ làm cơ thể ngươi
đau đớn tột cùng mỗi khi động tâm. Ngươi nếu muốn chết sớm hơn một chút
thì cứ việc để tâm mình dao động, nhưng ta nhắc ngươi một điều nếu ngươi chết sớm như vậy thì nhân gian cũng sẽ bị diệt vong theo ngươi thôi.
Bởi vì Sát Huyết Hồn trận chỉ có thể phá giải khi nó được khởi động và
chỉ có thể trong một canh giờ đầu mà thôi.
Giọng Thà Thiên vọng ra từ bên trong động.
Nàng bước vào trong động khuôn mặt trở nên lạnh lùng đáng sợ.
– Sư thúc, ta muốn rời khỏi đây tìm gia gia. Nếu người nhất quyết không chịu ta chỉ đành đắc tội.
Thấy Tà Thiên ngồi im bất động không trả lời. Nàng liền ra tay xuất thủ đánh về phía lão. Đây là lần đầu tiên nàng dùng hết công lực của mình. Tà
Thiên nhẹ nhàng vận công toàn thân bay bổng lên trên tránh né.
Thật không ngờ nội công của Tà Thiên lại phi thường như vậy. Tuy chân tay đã bị phế nhưng lão chẳng khó khăn gì tránh đòn của nàng.
Lúc này nàng mới đọc khẩu huyết, Bách Nhật thần kiếm đang vô hình liền hiện diện trước mặt. Đây chính là binh khí để thi triển “Bách Nhật Thần
công”, là vật hộ thân của nàng. Thanh kiếm theo sự điều khiển của nàng
liền đâm thẳng về phía trước. Khi đến gần mục tiêu Bách Nhật thần kiếm
liền biến hình thành tám thanh kiếm trong suốt, mỗi kiếm chĩa vào một
hướng xung quanh người lão.
“Bách Nhật
Thần công” sao? Xem ra ngươi cùng tên nhóc Thiên Kỳ đó thật là có duyên, đúng là ý trời ha ha” Tà Thần trong lòng cười thầm, lúc đầu lão còn
tưởng lão hoang đồng sẽ truyền lại “Bách Nhật Thần công” cho tên ngốc
Phong Long thật không ngờ lại là đứa trẻ này. “Nhị đệ đúng là có con mắt nhìn người”.
Tà Thần vận nội công tạo
thành một vòng bảo vệ tránh sự tấn công của bát kiếm. Miệng lão phi ra
một hạt nhỏ điểm trúng huyệt đạo của nàng khiến tám thanh kiếm đang tấn
công lão nhập lại trở về hình dáng của Bách Nhật thần kiếm rơi xuống đất rồi vô hình trong không khí.
– Ha
ha, quả là đủ lãnh huyết vô tình. Còn trẻ mà “Bách Nhật Thần công” đã
luyện đến tầng cao nhất. Nhưng có điều ngươi còn yếu về huyệt đạo, trận
pháp cũng chưa thông thạo. Nếu đấu với Tà Thần sẽ khó giành phần thắng,
ta sẽ thả ngươi đi với điều kiện ngươi phải học thành thạo phương pháp
điểm huyệt, cách bày trận pháp và luyện thành Thiên Lữ kiếm pháp.
Lão nói đúng, ngay cả lão nàng còn chưa đánh bại sao có thể đánh bại được Tà Thần.
– Vì sao phải luyện Thiên Lữ kiếm pháp?
– Đây là kiếm pháp do ta sáng tạo ra trong suốt tám năm qua để khắc chế Tà Thiên kiếm pháp.
– Được, ta sẽ ở lại, nhưng nhất định không phải vì sự uy hiếp của
ngươi mà là do ta muốn. Nếu có một ngày ta thực sự không muốn ở lại nữa
thì ngươi có cản cũng không được.
Nàng
sẽ cất giấu hết nỗi đau vào tận sâu bên trong. Hiện giờ quan trọng nhất
là Sát Huyết Hồn trận, nàng không thể để dân chúng phải gặp nạn, trong
đó có cha nàng và hắn. Nàng đã từng trải qua tập luyện khắt khe ở thời
hiện đại nên việc luyện tập gian khổ ở đây chẳng thể làm khó nàng.
Nàng siêng năng luyện tập từ sáng đến nửa đêm, nhờ có khả năng và sự chăm
chỉ chẳng mấy chốc nàng đã luyện xong Thiên Lữ kiếm pháp. Nhờ có sách cổ mà Tà Thiên đưa cho mà giờ nàng có thể điểm mọi huyệt đạo hơn thế nữa
nàng còn phát hiện ra cách kết hợp điểm các huyệt đạo mà chỉ nàng mới có thể giải huyệt. Nàng cũng biết cách dịch chuyển các huyệt trên người để tự giải huyệt cho mình. Cách bày trận cũng đã học xong, với tư chất
thông minh nàng cũng đã tự tìm ra cách giải trận của Tà Thiên.
Đã hai tháng trôi qua, đôi mắt nàng giờ đây chỉ còn lại ý lạnh lùng khiếp
sợ, nụ cười cũng không còn hiện diện. Tâm nàng đã định, nàng chỉ còn
sống được một tháng nữa nên nàng không thể bất cứ ai phải đau lòng vì
nàng, cách duy nhất là không mang lại cho họ bất kỳ niềm hy vọng nào.
– Sư thúc, tất cả những gì người yêu cầu ta đã làm xong. Giờ ta phải đi, người hãy bảo trọng!
Lúc này Tà Thiên ngẩng mặt nhìn nàng, ánh mắt đầy trìu mến.
– Tiểu nha đầu đến đây đứng trước mặt ta.
Nàng không ngần ngại mà bước lên đứng trước mặt lão. Tà Thiên cầm bàn tay của nàng lên vỗ nhẹ vài cái.
– Nha đầu ngốc, chúng ta coi như có duyên. Ta không có gì tặng ngươi chỉ có cái này giao cho ngươi trước khi nói lời tạm biệt.
Tà Thiên vừa nói vừa truyền hết nội lực của mình sang người nàng. Nàng cảm nhận thấy một nguồn khí nóng đang di chuyển vào trong người, cảm giác
nóng như hỏa đốt xen đến từng chân tơ kẽ tóc.
Sau khi mọi thứ kết thúc thì râu tóc trên người lão đã biến thành bạc trắng.
– Sư thúc, tại sao người lại làm như vậy?
Tà Thiên dùng chút sức lực cuối cùng mỉm cười với nàng, giọng nói cũng
không còn đủ mạch lạc, có lẽ lão đã truyền hết tất tâm huyết cả đời cho
nàng.
– Có thể gặp được ngươi ta đã không còn gì phải hối hận, hãy thay tiêu diệt tên phản đồ đó để trừ hại cho dân chúng, nếu có thể hãy chôn nó cùng với ta để kiếp sau ta cũng
không phải cô đơn nữa – Tà Thiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi tay run
run buông tay nàng ra – con có thể gọi ta một tiếng sư phụ không?
Đôi mắt nàng lạnh lùng mà lãnh đạm, hai chân quỳ xuống trước mặt Tà Thần, dập đầu ba cái.
– Đồ nhi bái kiến sư phụ.
– Đồ nhi ngoan…..
Tà Thiên gật đầu nhẹ một cái, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng. Đôi hàng mi trĩu nặng giờ đây cũng nhẹ nhàng hạ thấp.
Nàng vẫn quỳ ở đó im lặng chẳng nói lời nào. Sau hai canh giờ nàng mới cất
bước đi. Không gian lạnh lùng đáng sợ, con người lãnh khốc vô tình, chỉ
nghe thấy tiếng thở lạnh đến thấu xương của ai đó, tất cả chỉ có một chữ “lạnh”, thì ra chỗ này còn đáng sợ hơn địa phủ. Ra tới cửa động nàng
xoay người lại quỳ xuống dập đầu ba cái thêm một lần.
– Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ giúp người hoàn thành tâm nguyện. Đồ
nhi cũng sẽ sớm đến bên người thôi, người sẽ không phải cô đơn nữa.
Nàng quyết định sẽ không phá hủy trận, chỉ mở trận để ra ngoài sau đó mọi
thứ vẫn khôi phục như cũ vì nàng không muốn ai đến quấy rầy giấc ngủ
ngàn thu của sư phụ.
Một thân thanh bào
phất phơ trên miệng vực, mái tóc đen tuyền khẽ theo làn gió rối mù. Con
ngươi đen nhánh nhìn về nơi xa xăm của núi rừng, phía muôn trùng xa chân trời liệu còn có thể chứa đựng một chút ấm áp?
Nàng đứng trên miệng vực, tay vận nội công bứt một chiếc lá trúc đặt lên
môi. Âm thanh vang lên hết sức u tịch, lạnh thấu tâm can. Không gian
xung quanh như bị một sức mạnh vô thường nào đó khuấy động, gió cát thổi mù mịt khiến muôn loài chim khiếp sợ bay đi.
Một lúc sau, một con bạch hổ từ rừng sâu xuất hiện.
– Anh bạn, lại gặp nữa rồi. Ta muốn lên Tuyết Sơn.
Bạch hổ cõng nàng trên lưng phi như bay xuyên qua những cánh rừng về hướng
Tuyết Sơn. Trên đường đi muông thú đều dạt ra hai bên nhường đường cho
bạch hổ.
Hoàng cung. nHắn sau khi trở về tính tình càng trở nên đáng sợ, mọi người đều tìm cách tránh xa chính vì hắn luôn tỏa ra khí lạnh như tu la đến từ
địa ngục. Hắn ra lệnh cho tất cả người của Trúc Mai điện đều phải làm
việc bình thường như lúc nàng còn ở đó, ngay cả Tiểu Hồng, Tiểu Yến,
Tiểu Thanh cũng không được phép rời đi. Hắn nói nếu có bất kỳ một người
bỏ đi thì hắn sẽ giết hết tất cả mọi người trong Trúc Mai điện.
Trúc Mai điện.
Sau khi nhận được tin hoàng hậu đã chết tất cả mọi người đều khóc thương
cho nàng. “Tam Tiểu” ngày nào cũng ngồi ở cửa điện như ngóng chờ nàng
trở về, Hận một nỗi không thể trở về Xuân Mãn lâu vì hắn đã tuyên chỉ
không cho phép các nàng rời đi.
– Tiểu Thanh, đại tỉ chết thật thê thảm, ta muốn tìm tên Tà Thần trả thù cho đại tỉ, ngươi có đi cùng không?
– Được ta và ngươi lập tức đi!
Hai người mang theo vẻ mặt tức giận bước ra ngoài cửa điện thì bắt gặp Trương Phi đang đứng ở phía trước.
– Tiểu Thanh, Tiểu Yến hai cô nương định đi đâu?
Tiểu Thanh hướng phía hắn chửi lớn.
– Chúng ta đi đâu không liên quan đến ngươi! Mau cút sang một bên nếu không đừng trách ta vô tình.
Tiểu Thanh cầm trên tay cầm kiếm hướng thẳng về phía Trương Phi. Hắn không ngờ Tiểu Thanh lại nhanh tay như vậy.
Trương Phi chỉ tránh né chứ không dám phản công sợ làm Tiểu Thanh bị thương.
Tiểu Yến đứng một bên cũng cầm thanh chủy thủy sắc bén muốn xông vào.
Triệu Tấn từ xa nhìn thấy cảnh bát nháo trước Trúc Mai điện liền quát lớn.
– Ba người dừng tay. Chuyện này nếu để hoàng thượng biết được sẽ
không hay – hắn vừa nói vừa đến gần – Tiểu Yến cô nương không sao chứ?
Tiểu Yến nghe thấy giọng Triệu Tấn quát lớn liền đổi hướng tấn công về phía hắn.
– Ngươi im ngay, nếu không bổn cô nương sẽ lấy cái mạng chó nhà ngươi.
Trước Trúc Mai điện một mảnh hỗn độn. Hai nữ nhân liên hồi xuất thủ còn hai
nam nhân chỉ tránh né không hề ra đòn phản công mà không hề chú ý đến ai đó đang đằm đằm sát khí.
– Các ngươi dừng tay lại cho trẫm!
Chỉ một câu ngắn gọn cũng đủ làm Trương Phi và Triệu Tấn giật mình, nhanh chóng quỳ trước mặt hắn.
– Vi thần có tội, mong hoàng thượng khai ân.
Hắn không thèm liếc họ một cái, đôi mắt lãnh khốc nhìn thẳng về phía Tiểu Thanh và Tiểu Yến.
– Định đi đâu?
Tiểu Thanh tức giận nói lớn.
– Ta đi đâu ngươi cũng muốn quản sao. Đại tỉ vì ngươi mà chết bọn ta muốn đi báo thù ngươi cũng ngăn cấm. Hôm nay ta nhất định đi tìm người
đền mạng cho đại tỉ.
Tiểu Yến cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi, tay chỉ thẳng vào mặt hắn.
– Hôm nay ta nhất định rời đi, người đừng hòng ngăn cản.
Trương Phi và Triệu Tấn tâm không ngừng lo lắng cho hai nữ nhân bên cạnh. Hai
người họ biết rõ biết khi hoàng thượng nổi giận sẽ đáng sợ như thế nào.
– Hoàng thượng tha tội, Tiểu Yến và Tiểu Thanh chỉ là quá đau lòng
vì cái chết của hoàng hậu nên mới có ý mạo phạm. Mong hoàng thượng khai
ân.
Từ nãy đến giờ hắn vẫn im lặng, sau
khi nghe Triệu Tấn nói cơ hồ còn tức giận hơn. Bọn họ lại động đến nỗi
đau của hắn, rằng nàng đã chết rồi. Khuôn mặt hắn lạnh như băng, chỉ tay về phía Trúc Mai điện.
– Người đâu, mau mang hết cung nữ và thái giám nơi này giam vào đại lao, giờ ngọ ba khắc ngày mai xử trảm!
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ. Trên dưới gần năm mươi
người đều bị bắt giam vào đại lao. Ngay cả Trương Phi và Triệu Tấn cũng
bị phạt năm mươi trượng, chưa bao giờ họ thấy hoàng thượng xử sự như
vậy, đây là lần đầu tiên.
Điện Thanh Liên.
– Muôn tâu hoàng thượng, có thư đến từ Tuyết Sơn, là của sư phụ.
– Là sư phụ sao? Trong thư sư phụ nói gì?
– Trong thư sư phụ nói người mau đến Tuyết Sơn, Sát Huyết Hồn trận
sắp được khởi động, một khi trận hình thành dân chúng Phong Thiên quốc
sẽ lâm nguy.
Sau khi hắn rời khỏi Tuyết
Sơn thì chưa bao giờ sư phụ triệu tập hắn về cả. Vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc triều chính của hắn nên sư phụ cùng lắm chỉ triệu tập
Triệu Tấn và Trương Phi về thôi. Lần này sư phụ đích thân gọi hắn về
chứng tỏ mọi chuyện hết sức cấp bách, mà chuyện lần này có liên quan đến vận mệnh quốc gia nên hắn không thể chậm trễ.
– Ngươi cùng Triệu Tấn thu dọn ngay trong đêm nay cùng trẫm lên Tuyết Sơn.
– Thần tuân mệnh. Chỉ có điều….. Hoàng thượng….. – Trương Phi ngập ngừng.
– Có chuyện gì?
– Thần khẩn cầu người hãy tha mạng cho đám cung nữ và thái giám Trúc Mai điện. Bọn họ chắc chắn đã biết lỗi rồi, hoàng hậu chắc chắn cũng
không muốn họ gặp phải chuyện gì.
Hắn im lặng không đáp trả. Đúng, lúc trước nàng luôn mực bảo vệ bọn họ như vậy thì sao hắn lỡ động đến bọn họ chứ. Hắn thực ra cũng không có ý trị tội họ chỉ là lúc sáng tâm trạng hắn không tốt nên mới cho họ một bài học.
Hai con người, hai không gian, hai hoàn cảnh khác nhau nhưng họ lại có cùng một điểm đến….có phải do duyên phận ý trời sắp đặt không?
……………………………………………………………………