Chap 9: Thiên thần
Trận chiến củanó đã bắt đầu được 58 phút nhưng cô cứ né còn hắn cứ đánh,trận chiến sẽ tiếp tục như thế nếu như không xuất hiện một côbé kì lạ từ trên một cây cao rơi xuống, may sao Phong có cái tai thính chạy lại đỡ kịp. Nhìn kĩ thì trên người của cô bé này có rất nhiều vết chầy và một vết thương ở vùng bụng nhuốmđỏ cả bộ váy màu tráng nhưng vẫn không thể che đi gương mặt dễ thương của cô bé ấy.
Phong gọi nhỏ lại. Nói với nhỏ là:
~ Chạy lại goi hay người họ lại đi, có người bị thương nè ~ Anh gấp rút
~ Sao hôm nay cậu độ lượng vậy, mọi khi có như vậy đâu ~ Nhỏ châm chọc nói
~ Cô muốn cô gái này chết lắm sao
~ Nhưng họ đang đấu mà, cứ kệ cô ta đi
~ Tôi không đùa đâu ~ Đột nhiên ánh mắt anh trở nên sắc lẹm, giọng nói cũng lạnh đi hắn
~ Cậu……. ~ Nhỏ chưa nói xong thì anh đã chạy lại chỗ cô và hắn hét:
~ Dừng lại đi, cô gái này sắp chết rồi đấy ~ Nhưng hai người họ đâu có để tâm
~ DỪNG LẠI ~ Phong nói mà khí chất còn lạnh lùng hơn cả nó và hắn làm cả hai giật mình quay lại, tuy là giọng nói rất nhẹnhàng. Hắn hỏi:
~ Chuyện gì ?
~ Cứu ~ Phong nói vẫn giữ thái độ đó, hắn không nói gì chỉgật đầu, đi lại lấy xe thì thấy xe xẹp lốp, lại quên đem điệnthoại. Nên quay lại nói :
~ Xẹp lốp hết
~ Lên xe tôi đi, tôi sẽ chở cô bé này và cậu ta đến bệnh viện,còn 2 người tý nữa sẽ có người đến đón 2 người về tận nhà ~ Cô làm như thế vì muốn cứu cô bé này vì cô bé này làm cho cô cảm giác quen thuộc
~ Vậy cảm ơn cô ~ Anh trả lời đã giảm bớt đi phần lạnh lùng
~ Không cần cảm ơn tôi đâu. Mau đi tôi còn có việc
~ Ừm ~ Nói xong anh leo lên xe cầm chiếc mũ mà nó ném đeo lên cho cô bé đó rồi đeo cho anh, anh thấy lạ vì sao cô không đeo mũbảo hiểm, nhưng thôi kệ vậy
Cô đimột hồi thì đến bệnh viện NGTT. Anh và cô bé đó xuống xe thìcô phóng đi mất hút, hình như có chuyện gì đó
Cònanh khi bước xuống xe thì chạy như bay vào bệnh viện. Tuy khôngbiết cô gái này là ai nhưng anh lại thấy cô bé này rất quantrọng với anh, tuy là người xa lạ chỉ đi ngang qua nhau nhưng anhlại cảm thấy lo lắng và sợ hãi đến tột cùng, anh cũng khônghiểu tại sao, anh chưa từng như thế này, anh gặp một cô gái lạbị thương thì cũng gọi cấp cứu cho là may lắm rồi chứ đừngnói đến chuyện anh lại đi lo lắng cho một cô gái không quen,không biết. Anh bây giờ thật không hiểu mình bị cái gì. Anh cứngồi suy nghĩ thẫn thờ như thế cho đến khi thấy hai bóng dángquen thuộc từ dãy hành lang chạy đên. Ồ thì ra là hắn và nhỏđang chạy đến, à không là nhỏ kéo tay hắn chạy. Nhỏ chạy đếnchỗ anh chưa kịp thở đã hỏi:
~ Cậusao vậy, cậu bị thần kinh hả. Chỉ là một cô gai xa lạ khôngquen không biết sao cậu lại như thế này chứ, chẳng lẽ cậu quencô ta. Cậu có bị thần kinh không làm tui hết hồn đó? Cậu cóbiết không hả? hả? hả? ~ Nhỏ tức giận nói ( Cô bé này đangghen đấy, haizzz)
~ Tôi không biết vìsao nữa. Nhìn thấy cô bé đó như thế tôi đã rất sợ, tuy khôngquen biết cũng không biết tại sao lại như thê nữa, hình như tôicảm nhận được cô bé đó có một phần quan trọng trong tôi vàkhông thể đánh mất ~ Anh nhìn xa xăm nói. Nghe xong câu đó nhỏcó một chút thất thần thoáng qua. Cô chạy đi thật nhanh ra sauvườn hoa bệnh viện khóc. Nhỏ suy nghĩ: ” Cậu ta chưa bao giờđối xử với mình như thê, chẳng lẽ mình không bằng một người xa lạ sao. Mình đã chơi chung với cậu ấy từ lúc 5 tuổi vậymà…” Nhỏ càng nghĩ càng khóc lớn hơn.
Quay lại chỗ anh:
Đợi được hai tiếng thì nghe tiếng “Ting, ting”.
~ Cô bé sao rồi? ~ Anh vội vàng chạy lại khi nghe hai tiếng ” Ting, ting ”
~ Đã qua khỏi cơn nguy kịch, bây giờ sẽ chuyển đến phòng điều dưỡng ~ Bác sĩ trả lời
~ Ừm ~ Anh nói
——————————————
GTNV chính:
Tên thật là một ẩn số. Còn tên giả là Vương Tuyết Nhi ( luôn đeo một chiếc mặt nạ bằng da mỏng )
Tuổi: 17
Tính cách: Có 2 tính cách trong một cơ thê: Tính cách thứ nhất làmột thiên thần trong sáng hay cười. Còn tính cách thứ 2 thìtrái ngược lại là mộ con ác quỷ lạnh lùng tàn ác, không baogiờ biets nở nụ cười là gì
IQ:…./300( Cũng là 1 ẩn số
Gia thế: Bí ẩn
( Nói chung nó là một người vô cùng bí ẩn, à mà nó là cô bé mà anh cứu đó)
——————————————–
Một tuần sau, cô bé đó đã tỉnh lại thì thấy một căn phòng màutrắng sang trọng. Cô bé nhớ rằng mình đang đi dạo nhưng lại bịlạc nên trèo lên cây xem nhưng đã lãnh một phát đạn ở bụng vàngã xuống hết còn lại không còn gì nữa, nhưng lại đứt đoạnkhi có người nói:
~ Cô bé tỉnh rồi à ~ Anh nói
~ Anh là ai ? ~ Nó đó đưa ánh mắt long lanh mọng nước nhìn anh, có chút sợ hãi
~ Anh là người đã cứu em, không cần phải sợ anh thế đâu
~ Vậy ạ ?
~ Ừm
~ Vậy em cảm ơn anh ạ ~ Nói xong nó nở một nụ cười thiên thần
~ Nhưng sao em bị trúng đạn vậy
~ Em bị lạc, em tính trèo lên cây để xem nhà em ở đâu, nhưng màem không hiểu vì sao em bị bắn và rơi xuống còn lại em khôngnhớ gì nữa ạ
~ Ừm, mà em tên gì?
~ Em tên Vương Tuyết Nhi ạ ~ Anh nghe xong thì có gì đó quen quen
~ Em bao nhiêu tuổi rồi?
~ Dạ em 17 tuổi ạ
~ A, anh nghĩ ra rồi, em là con gái bị thất lạc của Vương Gia
~ Ơ, anh biết em sao?
~ Ừm
~………
Hai người cứ nói chuyện không biết rằng có người đang đứng ngoàicửa nhìn vào rơi từng giọt nước mắt. À đó là nhỏ. Nhỏ chạyđi thật nhanh ra sau vườn. Nhỏ chạy đi thì cũng là lúc mà hắnđến. Hắn mở cửa bước vào nói:
~Cậu về đi, 1 tuần cậu ở đây rồi đó……. Ồ cô ta tỉnh rồi à ~ Hắn nói giọng lạnh lùng làm nó giật bắn mình
~ Cậu đừng nói cái giọng lạnh lùng đó làm cố bé sợ đó ~ Anh nhìu mày nói
~ Em….không……phải……..cô…….bé….. mà ~ Tuy hơi run nhưng nó vẫn nói
~ Ừm thôi được rồi không phải là cô bé ~ Anh xoa đầu nó
~ Cậu thay đổi cái giọng lạnh của cậu đi
~ Ừm ~ Hắn nói
~ Em đừng sợ, cậu ta lạnh lùng thế chứ tốt lắm đó ~ Anh giải thich cho nó
~ Vậy ạ? Vậy thì em không sợ nữa ~ Nó nở nụ cười thiên thần
~ Tốt ~ Anh xoa đầu nó
Nó nhảy xuống giường chạy lại chỗ hẵn ngước mắt lên nói ( tạilùn quá mà, cao có 1m72 mà đòi so đo với 1m85)chúng ta làm bạn nhé em tên là Vương Tuyết Nhi, nó đưa tay ra tính bắt tay vớihắn nhưng hắn nghe nó nói xong thì hơi thất thần vì câu nóinày giống như cô bé đó đã nói. Thấy đợi hắn mãi mà hắn không chịu đưa tay ra bắt thì xua tay trước mắt hắn hỏi:
~ Anh không sao chứ ạ ~ Nó đưa ánh mắt long lanh nhìn hắn
( Vậy chuyện sẽ như thế nào đây mời bạn đốn đọc chap sau)