Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 52



Nàng sao lại ngốc như vậy. . .Nguyễn Dự tính toán muốn nàng nhận được cưng chiều của tiểu hoàng đế, rồi sau đó đi lên hậu vị, xem biểu hiện hôm nay của nàng, hậu vị thật sự là xa xa không hẹn a.

Tiểu hoàng đế rời đi, ta cúi đầu suy nghĩ về dạ tiệc ngày mai của Nhàn phi. Sói chúc tết gà, chuyến này đi vô cùng nguy hiểm, xem ra chỉ mang theo Nguyễn Chỉ vạn năng giải độc hoàn là không an toàn. Nhưng là. . .chuyện như thế nào đều không biết, ta phải dự phòng thế nào đây? Chẳng lẽ chạy đến trước chúng phi tần hô to:

“Ta vào cung không phải là muốn cùng các ngươi tranh thủ tình cảm, mà là tới trộm đồ.”

Như thế nào sẽ có người tin? Làm thế nào cũng không được, ta thiếu chút nữa bứt sạch tóc trên đầu.

“Xuân Tiêu.”

Hành Cửu không biết từ khi nào đã ra ngoài. Hơi có chút buồn cười nhìn ta, ánh mắt ôn nhu như nước.

“Thật ra thì ngươi không cần phiền não như thế, chuyện tới trước mắt ắt sẽ có phương pháp giải quyết.”

Hừ, đứng nói chuyện không đau lưng! Cái mạng nhỏ của ngươi không bị người nhớ kỹ ngươi tất nhiên không sợ. Uể oải nhìn hắn một cái, ta nói:

“Thức ăn ở trên bàn, ngươi ăn đi.” Đợi hồi lâu cũng không nghe thấy lời đáp, ta ngẩng đầu, mới phát hiện hắn đã ngồi ở trên bàn, đang cầm đũa gắp thức ăn. Đây là lần đầu tiên ta thấy Hành Cửu ăn, cử chỉ ưu nhã, hạ đũa chính xác, động tác lại êm ái như mây, mơ hồ làm cho người ta cảm giác thấy một loại ung dung quý khí. Hành Cửu, gia cảnh trước khi làm tiên của hắn nhất định rất tốt. Ta nghĩ như vậy.

Hắn từ từ đem thịt bỏ vào miệng nhai, con ngươi khép hờ, một bộ dáng rất hưởng thụ.

“Ăn ngon?” Ta bị hắn quyến rũ, giun trong bụng cũng thức dậy. Không nhịn được cầm đũa ngồi đối diện hắn. Hắn hơi híp mắt. Màu mắt sâu tựa như mực. Trên mặt cơ hồ hiện ra một loại hoài niệm. Khẽ nâng tay, bỏ đũa xuống, lúc này mới đáp:

“Bình thường. Chỉ là ta rất nhiều năm chưa được ăn.”

Hành Cửu như vậy, đột nhiên có vẻ tịch mịch. Không phải là loại lãnh mạc bình thường, không giống như một tiên nhân, sẽ đau, sẽ chua xót, sẽ hoài niệm.

Ta rất ghét không khí như vậy. Dùng đũa gõ chén, sau khi thu hút sự chú ý của hắn, ta nói:

“Hành Cửu, nhiều năm như vậy ngươi đều uống sương sao?”

“Làm sao có thể?” Hắn bật cười lên tiếng. Nói:

“Là sương cũng không cần uống, mấy trăm năm kia, tam không ngủ không nghỉ không ăn không uống, chính là như thế. . .”

Hắn đột nhiên ngừng nói, mắt phượng nhìn ta, bên trong mơ hồ có ánh sáng nhạt chớp động.

Hành Cửu tựa hồ là qua ta, hoài niệm một người? Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý niệm này, càng ngày càng rõ ràng. Nhíu mày, ta nói:

“Hành Cửu mấy trăm năm nay, luôn luôn suy nghĩ như thế nào tìm được một thiếu nữ xinh đẹp?”

“Đúng vậy a”, hắn hướng về phía ta cười, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Cũng không phải là một thiếu nữ xinh đẹp, là muốn dụng tâm đan một tấm lưới, chờ mỹ nhân từ từ nhảy vào.”

Ta sát, ngươi không phải là tìm người tình, ngươi rõ ràng chính là hôi lang bắt tiểu bạch thỏ!! Không nhịn được khóe miệng co rút, đột nhiên lại có loại cảm giác rất kỳ quái. Nam nhân dáng dấp đẹp mắt so với thường nhân đều có chút yêu nghiệt, ví dụ như Hành Cửu, như Đoàn Tu. Đúng rồi, còn có ca ca Nguyễn Dự biến thái của Nguyễn Chỉ.

Hành Cửu ăn rất chậm, ta nhàm chán đến mức chỉ có thể nhìn hắn ăn. Chỉ chốc lát sau hắn hạ đũa. Cầm khăn trên bàn ưu nhã lau miệng, rồi sau đó nói:

“Xuân Tiêu, ngươi không cần phiền não. Ta sẽ giúp ngươi.”

Hắn đột nhiên lấy ra một bình sứ xanh lá cây, để vào lòng bàn tay ta nói:

“Tối mai bất kể phát sinh chuyện gì, chỉ cần sau yến hội ngươi nghĩ cách cho Nhàn phi ăn thuốc bên trong vào, Nhàn phi sau này tuyệt đối sẽ không trêu chọc ngươi.”

Thần kỳ như vậy? Hành Cửu thật là, có đồ tốt luôn dùng sau cùng. Khẽ nhếch miệng, ta không khống chế được mặt mày hớn hở nói:

“Thuốc này tên gọi là gì?”

“Thất ngữ” Thanh âm của Hành Cửu dứt khoát lưu loát.

“Tác dụng là gì?” Ta hỏi. Hắn nhíu mày hài hước nhìn ta nói:

“Qua ngày mai, ngươi tự nhiên sẽ biết.”

Trong mắt phượng của Hành Cửu lóe lên một tia không có hảo ý, ta lại cảm thấy an tâm.

“Hành Cửu, có người nào đặt biệt hiệu cho ngươi hay không?”

“Biệt hiệu gì?”

“Ân, tỷ như vua chế thuốc, hoặc là chuyên gia mật thuốc. Hoặc là, chế dược hoàn chuyên nghiệp?”

“Xuân Tiêu”

“Ân?”

“Sắc trời không còn sớm, ngươi đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

“. . .”

Nửa đêm, lại một lần nữa từ trong mộng tỉnh lại, lần này vẫn không thể nào thấy mặt của hồng y nam nhân. Ta lại nghe hắn từng câu từng chữ nói:

“Trầm Mặc, ngươi nợ ta, ta cuối cùng muốn đòi lại!!”

Đòi lại cái gì? Bọn họ không phải quan hệ rất tốt sao? Đầu có chút choáng váng, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ loạn mất.

“Xuân Tiêu, lại mơ ác mộng?”

Hành Cửu không biết từ khi nào hiện thân. Tay đặt sau đầu, mắt phượng sâu xa nhìn ta, dùng thanh âm hài hước nói:

“Xuân Tiêu, ta ở bên cạnh nhìn ngươi, chờ ngươi ngủ rồi vào trong vòng, như vậy ngươi sẽ không mơ ác mộng nữa chứ.”

Thanh âm nhàn nhạt phảng phất một loại ban ơn. Ta khinh thường bĩu môi nói:

“Ngươi nếu không vào vòng tay, ta sẽ còn gặp ác mộng!”

“Nga. . .Sao lại thế đây? Không phải nữ nhân các ngươi nếu có người ở bên sẽ không sợ sao?”

Ta sát! Nữ nhân gì ở đây! Lão tử ta mà là nữ nhân sao! Không nhịn được giơ chân lên đạp hắn, ta vốn tưởng rằng Hành Cửu sẽ tránh được. Ai ngờ lại bị đá thật, tiếp theo là thanh âm giống như nặn ra từ kẽ răng:

“Xuân Tiêu, ta là lần đầu tiên bị nữ nhân đá khỏi giường.”

Lần đầu tiên? Không nhịn được liền cười nói:

“Hành Cửu a, lần đầu tiên thật tốt a, chứng minh sau này còn nhiều cơ hội, bị đạp nhiều liền quen.”

Trong bóng tối chỉ nghe thấy lý sự của Hành Cửu. Vớ vẩn, sao ta có thể làm khỉ cho ngươi đùa giỡn. Ta nhắm mắt lại, tâm tình vô cùng tốt chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, Nguyễn Chỉ sớm đã tới, nhờ ta chọn giúp y phục. Ban ngày thoáng trôi qua. Ta hôm nay mặc một bộ váy xanh ngọc đơn giản. Tóc dài chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc búi lên. Cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Nguyễn Chỉ vẫn váy hồng như cũ. Gương mặt ửng đỏ. Thời điểm chúng ta tới Nhan cung, phát hiện đã tới muộn. Vốn tưởng rằng yến hội của Nhàn phi cũng chỉ là phi tần gặp gỡ. Ai ngờ lại thấy được nhiều người quen. Hàn vương, Đoàn Tu, Nguyễn Dự, bao gồm cả Qua Tử huynh mấy ngày nay không thấy!!

Nhưng là phi tần hậu cung cùng ngoại thần không phải là nghiêm cấm gặp mặt sao?

Một khắc kia nhìn tới Qua Tử huynh ta đột nhiên nhớ ra, tựa hồ, Nhàn phi chính là biểu tỷ của Qua Tử quân, cũng là đại sứ hình ảnh dùng băng vệ sinh của ta. Hàn vương lại là biểu ca của Qua Tử huynh, quả nhiên nhiều biểu a!

Mấy chục phi tần cùng ngoại thần tầm mắt cũng tập trung trên người chúng ta. Tiểu hoàng đế đang ngồi vui mừng vẫy tay nói:

“Hiền phi, mau tới đây ngồi bên cạnh trẫm.”

Ta nhíu mày, một đường đi về phía trước, tận lực coi thường những ánh mắt đặt trên người mình. Ánh mắt lạnh băng ngưng trọng nhất định là Hàn vương, Đoàn Tu đơn thuần là nhìn náo nhiệt, mà Nguyễn Dự căn bản không có nhìn ta. Nhưng là Qua Tử huynh, hắn tựa hồ vẫn cúi đầu, mắt cũng không nhìn dù chỉ một cái.

Nhàn phi bưng rượu nói, ta chỉ nghe được mấy lời trọng điểm. Đại ý là nàng mở tiệc xem kịch, muốn mọi người tới đây thưởng thức. Lúc này ta mới phát hiện sau yến hội là một đài cao. Ngọn đèn sáng ngời, đánh trống mở hội. Màn che đỏ thẫm được kéo ra, những người diễn kịch bắt đầu lên sân khấu.

Vì ngọn đèn dầu quá mức chói mắt, ta không có tâm trạng xem diễn. Nhưng lỗ tai lại dựng lên nghe lời hát. Chỉ chốc lát sau ta liền hiểu dụng ý của Nhàn phi.

Giọng nữ réo rắt ai oán thảm thiết, y y nha nha kể chuyện, chính là về một nữ tử thanh lâu cùng một công tử nhà giàu tình cờ quen biết, công tử nhà giàu đối với nữ tử thanh lâu tình thâm. Lại bởi vì người nhà mà không cách nào nghênh người yêu vào cửa.

Mà nữ tử thanh lâu lại tham vinh hoa phú quý, quên đi thề non hẹn biển với công tử nhà giàu, giết quan gia tiểu thư dáng dấp giống mình, tiếp theo thay thế nàng gả cho vương gia. Cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Hồi cuối vị công tử nhà giàu kia rốt cuộc biết được mình bị người yêu lừa, trước giờ vẫn cho là người yêu bị bắt cóc. Công tử nhà giàu bệnh nặng, tiếp theo ấm ức bỏ mình. Mà lúc đó, nữ tử thanh lâu lại đang nằm trong lòng vương gia, nằm trong trướng ấm.

Dưới đài nghe thấy tiếng khóc nhỏ của tần phi. Cuối cùng, có một nữ tử nức nở nói, dịch đắc vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang! [1]

[1] Dễ có được bảo vật vô giá, khó có được tình lang tốt.

Tay của tiểu hoàng đế không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay ta, từ từ trấn an. Tầm mắt ta lại bị Qua Tử huynh hấp dẫn. Từ đầu đến giờ, hắn vẫn cúi đầu lẳng lặng nghe diễn, chẳng qua là lộ ra ngón tay trắng bệch, bàn tay siết chặt, thể hiện điều trong lòng.

Qua Tử huynh, nếu như bây giờ ta còn không xác định tâm tư hắn đối với ta, thì thật lừa mình dối người.

Màn diễn hạ xuống, Nhàn phi cười duyên lên tiếng, hướng tiểu hoàng đế nói:

“Hoàng thượng, hiền phi muội muội mới tiến cung cùng người yêu mất tích của biểu đệ quả thật là có mấy phần giống nhau, mi tâm đều có chu sa đỏ tươi, giống như hoa đào tiên hạ trần.”

Sau khi nàng nói xong, liền thấy tiểu hoàng đế nghiêm mặt, hàn thanh nói:

“Ái phi quan tâm hôn sự của đệ đệ là tốt, nhưng là có người tương tự. Hiền phi là nhị tiểu thư phủ trấn quốc công. Ái phi nghi ngờ cái gì?”

“Hoàng thượng, không phải là nô tỳ đoán bừa, thật sự là thái hậu không yên lòng, sợ người không sạch sẽ vào trong cung làm tổn thương hoàng thượng.”

Thì ra là thái hậu cũng có phần. Nàng nói tiếp:

“Biểu đệ, còn không ngẩng đầu lên xem hiền phi cùng ngươi yêu mất tích của ngươi giống nhau đến mức nào?” Một câu cuối cùng, thanh âm vô cùng chói tai.

Tần Duệ nghe vậy khẽ động, cuối cùng ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn ta một cái, cái nhìn kia không buồn không vui, không có bất kì biểu hiện gì. Ta cả người ngây dại, chỉ mấy ngày không thấy, Qua Tử huynh liền tiều tụy thành bộ dáng này. Gương mặt rõ ràng gầy gò hơn vài phần, hốc mắt sâu tím bầm. Không còn bộ dáng con quan lúc mới gặp gỡ.

Hắn cao giọng trả lời:

“Nương nương, hiền phi mặc dù cùng Xuân Tiêu có mấy phần tương tự. Nhưng Xuân Tiêu của thần, chỉ là một nữ tử lương thiện ôn nhu, cũng không giống hiền phi nương nương, không xinh đẹp như nương nương, cũng không có ung dung quý khí như nương nương.”

Trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác chua xót. Hình ảnh trước mắt thay đổi, ta thấy Tần Duệ bộ mặt nhu tình mật ý, nói “Xuân Tiêu, ta vẫn sẽ một lòng đối với ngươi.” Thiếu niên vẫn muốn thoát khỏi đường làm quan mà người nhà vạch ra, ngược lại trở thành ân nhân của ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.