Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 29



Không muốn a! Vừa nghĩ sẽ bị nam nhân đè, lão tử ta cả người mãnh liệt nổi da gà.

“Cô nương, ta có thể vào không?” Là thanh âm thân thiết của Nhã Ca nhà ta ~ hướng về phía Hành Cửu ánh mắt “Lập tức tránh”. Ta đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra ta liền dùng sức ôm lấy Nhã Ca. Ân, quả nhiên, nữ nhân thân thể hảo, thơm thơm mềm nhũn, ôm rất là tiêu hồn. Ta lại dùng sức hướng trên người Nhã Ca cọ cọ.

“Cô nương, cô nương đây là làm sao? Là thân thể không thoải mái?” Không thoải mái? Làm sao có thể! Tiểu gia ta hiện tại rất thoải mái. Nha đầu a, ngươi đến ngày nào mới có thể giác ngộ, kỳ thật là ta đang ăn đậu hủ của ngươi a?

“Ân, Nhã Ca, đúng là không thoải mái. Ngươi để cho ta ôm một lúc là tốt rồi, Nhã Ca thiện lương vẫn đứng im không nhúc nhích, vì vậy ta quang minh chính đại ăn một đống đậu hủ mềm. “Tiểu thư, ôm tốt lắm sao?” ân, ta cũng lưu luyến không muốn rời.

“Tốt lắm, có chuyện gì?” Nếu như không có chuyện, bình thường Nhã Ca cũng không trực tiếp tới lúc sáng sớm. “Cô nương, có Nhan công tử muốn gặp ngươi, Ngô mụ mụ bảo ngươi chuẩn bị.” Nhan công tử? Sáng sớm đã có ân khách tới cửa? Người này cũng quá nóng nảy đi?

Sau khi rửa mặt, Nhã Ca búi tóc cho ta. Ta ngồi một mình trong phòng, một mực suy nghĩ, công tử trẻ tuổi sáng sớm đến thanh lâu uống hoa tửu [1] rốt cuộc là người nào. Chốc lát sau cửa bị đẩy ra, người vừa tới buộc tóc bằng mũ ngọc, một thân bạch y tôn lên mặt mũi sáng tỏ như trăng. “Lại là ngươi!” Ta đột nhiên nói, cảm giác nhịp tim thình thịch. Mỹ nhân nha! Có nhãn phúc [2], nói không chừng còn có thể ăn hai khối đậu hủ.

[1] uống rượu có kỹ nữ hầu.

[2] may mắn được thấy.

Người vừa tới nhíu mày, vô cùng kinh ngạc nói:

“Ta hôm nay cải trang thành như vậy, ngươi lại vẫn có thể nhận ra ta!” Nghe vậy, ta nhất thời trầm mặc ~ ta van ngươi, chẳng lẽ người cổ đại thị giác đều không tốt sao? Ngay cả Nhã Ca cũng không nhận ra được. Đào mật mỹ nhân a, ngươi thật sự cho rằng chỉ cần búi lại tóc dài đổi một thân nam trang là có thể nữ phẫn nam trang sao? Ngươi cho rằng nam nhân chúng ta đều ngu sao. . . .

Nhan công tử, không phải là “A Nhan” trong miệng Hàn vương gia, là vị hôn thê Ngôn Chi Thanh sắp cưới mấy ngày nữa sao? Nàng đây là tới làm gì? Bất quá tới cũng tốt, mỹ nhân chính là mỹ nhân! Nhìn nàng tim của ta sẽ vẫn đập nhanh, chứng tỏ tiểu gia ta như cũ vẫn là đàn ông! Cách lão tử, Hành Cửu mới là người cần thông suốt đây.

Mỹ nhân lập tức ngồi xuống trước mặt ta, một đôi mắt đẹp trong veo nhìn ta. Chậc chậc, thật không tệ, cho dù nàng hôm nay là một thân nam trang, phong thái vẫn thướt tha như cũ. Ở hiện đại, chính là loại lão tử thích nhất.

Đôi môi hé mở, mỹ nhân mở miệng nói:

“Xuân Tiêu cô nương, ta lần này tới, là vì muốn cùng ngươi vạch kế hoạch.” trong mắt mỹ nhân tinh quang chợt lóe, ta nhìn thấy rõ. Kháo, thì ra cũng không phải là tiểu bạch thỏ tinh khiết thiện lương, cũng có chút thủ đoạn tâm kế. Chẳng qua là, nàng tìm ta có mưu tính gì?

Nhìn thấu nghi ngờ của ta, nàng nói: “Năm ngày sau, chính là ngày thành thân của ta cùng Ngôn đại nhân.” ta gật đầu, ta đây biết, toàn bộ người Hoàng Thành biết, đại học sĩ Ngôn Chi Thanh, sắp cưới vợ là chi nữ của Tống thừa tướng. Tin đồn trên phố, quả nhiên là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

Nàng lại nói:

“Ngôn đại nhân tuy tốt, nhưng là ta không muốn gả cho hắn, chỉ là trong lòng ta ngưỡng mộ người khác” a, mỹ nhân, ngươi ngưỡng mộ Hàn vương gia đi? Thật là không hiểu một khối băng có gì tốt. Ôm hắn ngươi không cảm thấy lạnh sao?

Ta nhíu mày, nói: “Tiểu thư không muốn lập gia đình cùng Xuân Tiêu có gì liên quan?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy mặt nàng ngưng trọng nói:

“A Nhan biết cô nương vốn là cùng Ngôn đại nhân tâm đầu ý hợp. Cô nương cùng với Ngôn đại nhân thật sự là ông trời tác hợp cho. Làm kẻ xấu chia cắt nhân duyên A Nhan làm không được. Cho nên, ta cũng đã an bài xong, chỉ đợi ngày thành thân. . .”

Kháo, ngươi xem lại một chút cái miệng nhỏ nhắn nói gì, mình không muốn gả còn nói không nhẫn tâm hủy nhân duyên của ta. Mới vừa rồi tâm tư gian trá. Lạnh lùng cắt đứt nàng, ta nói:

“Ý tứ cô nương là, để cho ta đoạt hôn?”

Cách lão tử, lão tử nguyện đoạt cái quan tài chứ không cần đoạt Ngôn Chi Thanh giả bộ tình nghĩa kia!

“Không phải, Xuân Tiêu cô nương ngươi hiểu lầm. Ta cũng đã chuẩn bị tốt lắm. Đợi ngày đó kiệu hoa qua miếu nguyệt lão thì ta sẽ nghĩ cách trì hoãn, đến lúc đó ngươi thay ta mang giá y lên kiệu. Đến lúc đó vào phủ bái thiên địa động phòng, phát hiện người không đúng, đã động phòng cũng đã bái. Cưới ngươi, Ngôn đại nhân tất nhiên cũng không phản đối.”

Hãm cha, hảo một chiêu thay xà đổi cột. Đào mật mỹ nhân, ngươi lên kế hoạch cũng quá kỹ càng đi. Ta nếu thật sự là Xuân Tiêu ngu ngốc kia, nói không chừng liền bị ngươi lừa.

Lạnh mặt, ta nói: “Nhan cô nương mời trở về đi!” Mỹ nhân kinh ngạc trợn to hai tròng mắt nói: “Xuân Tiêu cô nương đây là không đồng ý? Là vì sao, cô nương có thể toại nguyện làm chính thê gả vào Ngôn gia, ta cũng có thể không phải gả Ngôn đại nhân mà gả cho người ta yêu. Rõ ràng là chuyện nhất cử lưỡng tiện. Cô nương tại sao lại không đồng ý?”

Hãm cha, mỹ nhân này thật sự có ta ngu ngốc để đùa bỡn đây. Không đề cập đến cái khác. Đây là cổ đại! Đại gian đại ác cổ đại! Nữ tử thanh lâu thân phận vốn là đê tiện, nếu như đường đường vào cửa thư hương Ngôn gia, tám đại kiệu rước vào cửa, lại là một hoa khôi, làm được chính thê. Đây không phải là khiến Ngôn gia trở thành trò cười cho cả Hoàng Thành hay sao?

Hơn nữa phá hủy đám hỏi của thừa tướng cùng Ngôn gia, đợi sau khi chuyện phát sinh truy vấn, A Nhan này nếu khai ta một bộ không cam lòng đem nàng đánh ngất. Ngôn Chi Thanh cho dù thích Xuân Tiêu, phá hủy đường công danh lộng lẫy của hắn, đoán chừng cũng sẽ chán ghét vô cùng. Coi như ta cuối cùng cũng miễn cưỡng được nhận vào cửa. Đoán chừng không tới ba tháng là truyền ra tin đồn xấu. Cuối cùng thi thể ta bị chôn ở bãi tha ma nào cũng không biết.

Mỹ nhân a mỹ nhân, ngươi ngược lại khiến mình ngay thẳng, lại đem ta đẩy vào hố lửa! Ta nói “Nhan cô nương mời trở về đi, hôm nay căn bản cũng không có Nhan công tử tới, Xuân Tiêu căn bản cũng không nghe gì cả.”

Thấy tất cả đều thoát khỏi lòng bàn tay, Tống Nhan vẻ mặt giận dỗi nói: “Đây là vì sao? Ngươi không phải là thích Ngôn đại nhân sao?”

Kháo! Ngươi là từ đâu nhìn ra? Hạ mắt, ta nói:

“Cô nương chẳng lẽ chưa từng nghe qua từ “thay lòng”? Ta hiện tại không thích Ngôn đại nhân.”

“Vậy ngươi thích người nào? !”

Đôi mắt đẹp của nàng chợt trợn to nói: “Chẳng lẽ. . .Ngươi thích Hàn vương gia? Cho nên mới không đồng ý!”

Lông mày dựng lên, nàng hất bình trà trên bàn xuống đất, nói: “Ta sẽ không đem Hàn vương gia nhường cho ngươi! Muốn cùng ta tranh, chính ngươi cũng phải xem một chút mình có phân lượng nào không!” Nàng nói xong nắm tay, eo nhỏ uốn một cái liền rời đi.

Hãm cha, ta ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng. Lão tử ta thích Hàn vương gia băng sơn kia? Đây là lời lẽ sai trái từ đâu ra? Đào mật mỹ nhân, thì ra ngươi thật nông cạn, ánh mắt cũng quá tệ. Gần đây nắng chói mắt, ít nhất cũng một ngàn độ ý chứ ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.