Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 10



“Em đã chia tay
với Quảng Dĩnh thì sau này ở cùng anh đi! Chỉ cần là thứ em thích anh
đều có thể cho em.” – Chủ nhân của giọng nói một bộ lười biếng, cử chỉ
liều lĩnh, thần sắc căng ngạo, thái độ nhìn đời bằng nửa con mắt như
vương giả không ai bì nổi.

Vậy mà đôi mắt hắn lúc nào cũng cẩn thận đến cô gái.

“Hừ! Thật xa hoa.”

Cô ấy tức giận?

“Anh không có ý gì, anh chỉ là muốn chiều em.” – Chỉ là không hy vọng lại
thấy cô dùng ánh mắt này nhìn hắn, hắn không thích loại cảm giác đó.

“Chiều tôi? A! Phương thức đại thiếu gia chiều người khác cũng không giống với người bình thường.” – Lan Hâm Ân cúi đầu cười, coi như là có chút tự
giễu.

“Hâm ân, em đừng nghi ngờ anh có được không, em biết anh
không phải có ý đó.” – Hắn có chút buồn bực, dừng lại hồi lâu, có chút
khó khăn mở miệng nói – “Anh biết là anh sai rồi, nhưng mà anh lại khó
kìm lòng nổi…”

* * *

Khó kìm lòng nổi?

Hắn cho là hắn còn trẻ, quanh năm suốt tháng cũng khó kìm lòng nổi? Cũng không phải là một cậu bé mới lớn vạn năm phát xuân!

Lan Hâm Ân oán hận quăng gối, cố gắng hít sâu, để cho mình có thể tỉnh táo lại, đừng vì người đàn ông kia mà đau khổ nữa.

Cô không muốn thừa nhận mình yêu người đàn ông tồi tệ đó!

Năm đó, hắn là một ‘thiên chi kiêu tử’, là một đại thiếu gia tiêu chuẩn ra
đời đã được ngậm thìa vàng, hắn không quen nhìn có người có thể đạt được sự vui sướng mà hắn không thể lý giải, tên ngốc Lâm Quảng Dĩnh kia
không có chút tâm cơ giới thiệu hắn với cô, thậm chí vô ý khoe khoang
tình cảm hạnh phúc trước mặt hắn. Đây chính là nguyên nhân chính hắn
cướp đoạt cô.

Mà cô không thể tha thứ cho bản thân lại thần phục dưới chân ác ma này, thậm chí mặc hắn “ta cần ta cứ lấy”.

Chưa từng thừa nhận nhưng không có nghĩa cô không động lòng với hắn; cô chỉ
không hiểu vì sao khi đó thích Lâm Quảng dĩnh lại lần đầu tiên gặp mặt
đã động lòng với hắn?

Nhưng nếu tình yêu cũng chỉ là khảo nghiệm bản lĩnh đứng núi này trông núi nọ của mọi người, vậy cần gì yêu nhau?

Cô không cho rằng mình là một người đứng núi này trông núi nọ, nhưng sự
thật lại chứng minh, cô đã phản bội Lâm Quảng dĩnh, cho dù Chung Ly Minh Khiết không cưỡng bách cô, cho dù lúc ấy cô không xảy ra quan hệ với
Chung Ly Minh Khiết, cô biết lòng mình đã không còn trên người Lâm Quảng Dĩnh.

Cô đúng là có vấn đề, sau khi hắn làm chuyện đó với cô, cô lại không tiếp tục hận hắn, thậm chí hưởng thụ sự chuộc tội dịu dàng,
sự cưng chiều để đền bù của hắn. Cô cho là hắn thật sự động lòng với cô, cô vui vẻ tự cho rằng mình đã hàng phục hắn, có lẽ là đúng như Lâm
Quảng Dĩnh đã nói, là cô đã tự cho là đúng, sai lầm nghĩ bản thân mình
đã hàng phục được tên lãng tử ngàn năm này.

Cô sớm biết rằng lúc
hắn đưa ra yêu cầu sinh cho hắn một đứa con thì chẳng qua là một phần
tham luyến thôi, có lẽ như Lâm Quảng Dĩnh đã nói, hắn chỉ thích đồ của
người khác, sau khi thứ đó không còn giá trị lợi dụng thì vứt đi.

Cô chẳng qua chỉ là một trong những món đồ chơi của hắn, cô đúng là một cô gái ngốc nghếch khi muốn đợi ở bên cạnh hắn. Cô một chút cũng không
khôn khéo, năm đó cô không nên đổi một đứa bé lấy quyền nắm giữ tập đoàn Bắc Hằng, cô không nên phạm vào sai lầm đáng sợ như vậy, nhưng cô chỉ
là muốn mua cơ hội một năm được gặp hắn một lần mà thôi.

Cô đúng là một người vừa ngu vừa ngốc.

“Hâm ân, em đang giận anh à?”

Nghe được tiếng động sau lưng, cô không có xoay người lại, khuôn mặt đáng yêu cười nhạt.

“Tôi sao phải giận anh?” – Cô nên tức hắn sao? Cô nên vì 3000 phụ nữ bên
cạnh hắn mà đau khổ sao? Có ngu nữa cũng phải có cực hạn của nó chứ! Cô
mà đau khổ là lại u mê không tỉnh ngộ, đó là tự tìm đường chết rồi..

“Anh nghe tiếng em đập gì đó.” – Chung Ly Minh Khiết khóa cửa, dám không để
cho Chung Ly Phần lại chen ngang vào hai người. – “Anh nghĩ em có lẽ
đang giận anh, cho nên anh nghĩ, anh có chuyện quan trọng muốn nói rõ
với em, tránh cho ngày sau….”

“Không cần, anh đi ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi, lát nữa còn rất nhiều việc phải làm.” – Đã sáu giờ rồi,
đồng nghiệp trong công ty chắc hẳn cũng tan tầm hết rồi, lúc này cô chỉ
cần xử lý chút chuyện vụn vặt rồi ngày mai đến công ty chủ trì hội nghị.

Cô lười quản hắn, cô không nhất định phải nghe mệnh lệnh hắn đưa ra, cho dù đem tiểu Phần đến uy hiếp thì cô vẫn thế.

“Anh không phải đã bảo em phải nghĩ ngơi rồi sao? Cán bộ cao cấp trong công
ty cầm lương cao thì bọn họ phải giúp em san sẻ, mà không phải muốn lao
tử (chết vì việc) tổng giám đốc đại diện em.”

Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi cô làm vậy là vì cái gì.

Hắn cảm giác là mình đã bóp chết tuổi xuân của cô, Lan Hâm Ân trước mắt
hắn, không phải Lan Hâm Ân hắn gặp lần đầu tiên, bởi vì hắn mà cô hoàn
toàn thay đổi.

“Tôi không yên lòng để chuyện cơ mật giao cho người khác làm.” – Cô vẫn như cũ cười.

“Chẳng lẽ bên cạnh em không có một người nào đáng để em tin sao?” – Hắn nhíu mày nhướng mi.

Là hắn giao công ty cho cô, cán bộ trong công ty đầu có cái gì hằng năm
đều có một bản báo cáo cho hắn xem, hắn không chấp nhận làm cô phải làm
bản thân mệt mỏi như thế.

“Anh cho là có sao? Tôi chỉ tin tưởng bản thân thôi.”

Trên thế giới này có người nào có thể để cho cô tin tưởng? Cá tính cô trời
sanh cao ngạo, không thân cận với người nhà, lại duy chỉ động lòng với
hắn, vậy mà hắn lại là người thương tổn cô sâu nhất.

Có lẽ là cô một bên tình nguyện để hắn thương tổn.

“Hâm ân….” – Trời ạ, rốt cuộc hắn phải làm thế nào với cô gái này đây?

Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhẵn nhụi của cô lên, nhìn khuôn mặt đáng yêu
mà tràn ngập vẻ hờ hững, trái tim hắn như bị đập một quyền, đau đến khó
thở.

“Có chuyện gì sao?” – Cô nhướng mày, đè nén cảm giác rung động vào trong tâm khảm.

Cô cố gắng coi thường tình yêu nổi lên từ đáy lòng, cố gắng không nhìn tới đôi mắt thâm tình của hắn, cố gắng không để cho hắn nhìn ra suy nghĩ
của mình. Nhưng mỗi lần hắn về nước, cô liền dao động; 364 ngày củng cố
tâm tình của bản thân lại để một ngày ngắn ngủi của hắn phá hỏng, cô mềm yếu đến nỗi ngay cả bản thân cũng không thể tin được.

Nhưng sẽ
không, không còn nữa, cô quyết định phải duy trì tỉnh táo, cô quyết định đặt hết tâm lực vào sự nghiệp. Tình thân sẽ thay đổi, tình yêu sẽ thay
đổi, chỉ có quyền thế nắm trong lòng bàn tay là không đổi, chỉ cần cô
nắm giữ từng cơ hội, cô có thể còn tốt hơn hiện nay.

“Anh muốn hôn em.” – Còn phải trải qua sự cho phép của cô sao?

“Là mệnh lệnh sao?” – Giống như thường ngày, tình nhân duy nhất ở Đài Loan
của hắn là cô, càng là giai lệ được thương yêu nhất trong hậu cung.

“Nếu như không phải thì sao?” – Hắn và cô chỉ là thành lập lợi ích dựa trên đôi bên cùng có lợi thôi sao?

Không đúng, giữa bọn họ có ràng buộc, Tiểu Phần là ràng buộc cả đời giữa hai
người, đây là hắn cố ý làm ra, bởi vì hắn sớm chán ghét mối quan hệ dựa
trên lợi ích giữa bọn họ.

“Thứ cho tôi không thể theo cùng.” – Lan Hâm Ân nhìn thẳng hắn, cũng đẩy tay hắn ra.

Trừ chỉ thị, cô tuyệt đối không tiếp nhận tình cảm quá mức nào khác, là
phát tác dục vọng của hắn cũng tốt, là lòng tự trọng của đàn ông quấy
phá cũng được, dù sao đừng hòng muốn cô gật đầu.

Tuy nói mệnh
không ra lệnh không có sự khác biệt, cô cũng không cần giao cơ thể cho
hắn, nhưng trên hình thức, ở trong lòng đã có sự khác biệt.

“Hâm ân, em biết rõ anh…”

“Nếu như là áy náy, anh không cần phải nói, cũng đã là chuyện của mười năm
trước, lấy ra lật lại cũng không có ý nghĩa gì, ai phải ai trái thì như
thế nào? Quan trọng là hiện tại, là trước mắt.” – Cô thậm chí muốn nói
cho hắn biết hãy quên hết chuyện kia đi! Tránh cho cô luôn lầm tưởng hắn có tình ý với cô.

“Không phải, anh không phải nói những cái đó, anh….”

Ring ring ring ring. . . . . .

“Tôi nghe điện thoại.” – Lan Hâm Ân vội vàng nói.

Chung Ly Minh Khiết trừng mắt tức giận cái điện thoại trên tủ đầu giường, có
xúc động muốn đập bể cái điện thoại đó, hắn mới không phải muốn nói với
cô chuyện áy náy ray rứt, hắn chỉ là muốn nói cho cô biết, hắn thích cô.

Chỉ là một món chuyện đơn giản như vậy, vì sao lại trở nên phức tạp đến thế?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.